Thời điểm sự kiện kia phát sinh, tôi 19 tuổi,
đang học cao trung. Cùng đại đa số các cô gái giống nhau, kia chính là
độ tuổi tràn đầy ảo tưởng. Tôi thích hết thảy mọi sự vật tốt đẹp:
hoa cỏ; mùa hè; váy đẹp; kem ly. Tôi có ba mẹ rất yêu tôi. Tôi biết
với thành tích của tôi sẽ thi đậu vào một trường cao trung rất tốt,
sau đó học đại học, ở đại học quen biết một nam sinh cao to đẹp trai,
sau đó kết hôn. . . . . .Tôi không tin trên thế giới này sẽ có người
xấu.
Kéo bức màn thật dày
trong phòng, một trản đèn nho nhỏ ở góc phòng phát ra quang mang yếu
ớt. Trong phòng rất yên tĩnh, trừ bỏ thanh âm như nói mê của cô Q ra,
chỉ có thể nghe thấy máy điều hòa trên tường nặng nề xoay tròn.
Thảm đã được cuộn
vào, đặt ở một góc phòng. H tiên sinh và La Gia Hải, T tiên sinh và
Khương Đức Tiên phân biệt ngồi cúi thấp đầu hai bên cô Q, Z tiên sinh ngồi
đối diện chỗ của cô Q, sáu người hình thành một vòng tròn nho nhỏ.
Đó là một buổi
chiều, tôi và bạn học cùng nhau đến đường Trùng Khánh mua quần áo.
Khi về nhà đã là hơn 6h, sắc trời có chút u ám. Tôi và bạn học mỗi
người mua một ly kem, vừa đi vừa ăn. Người trên phố rất đông, rất náo
nhiệt, trong cửa hàng hai bên đường người đến người đi. . . . . .
Z tiên sinh lén lút mở
ra máy hát nhỏ bên cạnh, nhất thời, một trận tiếng ồn ào vang đầy
trong phòng. Từ trong những thanh âm hỗn loạn kia, ngờ ngợ có thể phân
biệt được tiếng kèn xe hơi, tiếng nhạc thịnh hành phát ra từ cửa
hàng tổng hợp, tiếng rao hàng và tiếng nói chuyện của người đi
đường, trong phút chốc, năm người dường như được đưa vào trên con phố
sầm uất.
Cô Q thoáng run rẩy,
chợt lấy tay bưng kín mặt. H tiên sinh đứng dậy đi đến góc phòng, từ
trong một tủ lạnh nhỏ lấy ra một ly kem xoắn ốc, lại đi đến bên cạnh
cô Q, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai nàng.
"Thả lỏng chút,
Q." Hắn kéo tay che mặt của cô Q xuống, đem ly kem nhét vào trong
tay nàng.
"Cắn một ngụm,
Q," Z tiên sinh nửa thân trên hơi nghiêng về trước, ôn nhu nói với cô
Q, "Chúng tôi đều ở đây, ngẩng đầu lên được chứ?"
"Đúng vậy."
Cô Q gật đầu, "Kỳ thật trong lòng tôi hiểu rõ đây chẳng qua là
một ảo giác, gấu bông không có khả năng có biểu cảm, cho dù có,
cũng là dáng vẻ ngây thơ đáng yêu -- tựa như trước khi tôi 19 tuổi
nhìn thấy như vậy. Đối với tôi mỗi lần thấy thứ gì tương tự, đều
có một loại cảm giác phi thường mãnh liệt. . . . . ."
T tiên sinh nhìn lướt
qua thảm nhung đặt ở góc tường, hỏi: "Cảm giác gì?"
Cô Q bất an vặn vẹo
vài cái, ngẩng đầu nhìn nhóm bạn vẫn như cũ đưa lưng về phía nàng,
thấp giọng nói: "Cảm giác nhục nhã."
"Cảm giác nhục
nhã?"
"Đúng." Ánh
mắt cô Q trống rỗng nhìn về phía trước, "Thật giống như -- mọi
người đều nhìn tôi, mà tôi, lại đang trần truồng."
Nói xong câu đó, cô Q
rốt cuộc không cách nào khống chế tâm tình của mình nữa, nghẹn ngào
khóc rống lên.
T tiên sinh từ trên ghế
đứng dậy, tựa hồ muốn đến an ủi nàng, thế nhưng lại không biết chắc
làm thế có thích hợp hay không, quay đầu nhìn Z tiên sinh, Z tiên sinh
gật đầu, đưa tay tắt nhạc.
Tất cả mọi người vây
quanh bên cạnh cô Q, lôi kéo tay nàng, vuốt ve tóc nàng, nhẹ giọng nói
chút lời an ủi. Cô Q gắt gao kéo tay T tiên sinh, không hề cố kỵ mà
khóc. Đợi cho nàng dần dần bình tĩnh trở lại, Z tiên sinh nói:
"Q, cô rất dũng cảm."
"Cám ơn." Cô Q
lau khóe mắt, "Cũng cám ơn mọi người."
Năm nam nhân nhìn nhau
anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều mỉm cười.