Phú Quý Nhàn Phu
Nghe
thấy tiếng bước chân ngày càng tới gần, Cẩm Phượng Lan môi mân thành một đường,
do dự một lát, cuối cùng cũng không có làm cái gì.
Xuyên
qua cổng vòm, lại đi qua hành lang, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy một
thân ảnh đang lẳng lặng nằm trên xích đu dưới mái hiên.
Không
cần phải nói gì nhiều, chỉ cần nhìn nàng trong ngày hè nóng bức như vậy mà dưới
người lại trải một lớp lông chồn đen, trên người lại khoác một lớp áo khoác
lông chồn bạc, trong tay còn ôm một cái tiểu ấm lô, giống như bản thân đang ở
chỗ thời tiết khắc nghiệt vậy, liền biết thân thể nàng tình trạng không được
tốt.
Lại đi
gần thêm một chút, nữ tử trong ghế sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn cánh môi thiếu đi
tia huyết sắc liền hiểu ngay, Liễu Nguyệt Sanh theo bản năng nghiêng người liếc
nhìn hảo hữu ở bên cạnh một cái, không tiếng động hỏi.
Lạc Tử
Thần lại giống như không thấy gì vậy, thẳng tắp đi tới trước mặt nàng, đưa tay
dò xét cái trán của nàng, mặt lộ vẻ vui mừng, xem ra, không bị lặp lại nữa.
Cẩm
Phượng Lan đúng lúc đó cũng mở mắt, ánh mắt lướt qua phía Lạc Tử Thần đến kẻ đang
đứng phía sau hắn, điều đầu tiên đập vào mắt nàng chính là một đôi mắt hoa đào
tựa tiếu phi tiếu.
Đó là
một nam nhân nói thẳng ra là tuấn mĩ, giống như tuyết trắng lại có một chút màu
hồng bên trong, trong phút chốc đem tầm mắt của mọi người đều hấp dẫn qua.
Nếu Lạc
Tử Thần trong suốt như ngọc, thì người này chính là một gốc cây hoa đào xinh
đẹp.
Hai nam
tử cùng xuất sắc như nhau, ngọc không đấu với hoa, hoa khó mà che được vẻ của
ngọc, đúng là mỗi người mỗi vẻ, sàn sàn như nhau khó phân.
Tiếp nhận
ánh mắt của Cẩm Phượng Lan, Liễu Nguyệt Sanh mỉm cười thi lễ, "Tại hạ Liễu
Nguyệt Sanh, ra mắt cô nương”.
Cẩm
Phượng Lan mi mắt cụp xuống, không ngờ rằng hắn cũng là một trong những hoa đào
công tử trong danh sách trên giang hồ, nàng thực là đã coi thường giao thiệp
của Lạc Tử Thần rồi.
Lạc Tử
Thần bất động thanh sắc bước chân khẽ nhích, hoàn toàn ngăn cản tầm mắt của
nàng, một tay đỡ lấy nàng, một tay lại lấy ra một chiếc đệm êm nhét xuống dưới
lưng nàng.
"Nếu
đã tỉnh, vậy thì ngồi dậy một lát đi, cả ngày nằm người sẽ thêm mệt mỏi”.
Cẩm
Phượng Lan thuận theo mặc cho hắn loay hoay gì đó, lại tiếp nhận một chén mật
hoa lê hắn rót cho, trên mặt biểu tình gì cũng không có, chậm rãi uống.
Liễu
Nguyệt Sanh ánh mắt đảo qua đảo lại trên hai người bọn họ, cười cười như đã
hiểu hiện lên nơi đáy mắt.
"Tử
thần, ngươi không nghĩ giới thiệu vị cô nương này với ta một chút hay
sao?"
Lạc Tử
Thần đưa mắt ý bảo hắn ngồi xuống tảng đá, mới nói: "Nàng chính là thê tử
tương lai của ta”.
Liễu
Nguyệt Sanh biểu tình khoa trương nói: "Ah, thì ra đây chính là vị hôn thê
của ngươi trong truyền thuyết a, trách không được, trách không được!"
Cẩm
Phượng Lan mí mắt khẽ nâng, sau đó lại làm như không có việc gì lại tiếp tục
uống mật hoa lê.
Thấy
hai người kia đối với lời nói của hắn lại cũng không có phản ứng gì cả, Liễu
Nguyệt Sanh không khỏi hì hì cười, tự mình lấy một quả táo trên bàn thưởng
thức, giống như không chút để ý mở miệng nói: "Tẩu phu nhân nhân vì sao
lại không nói lời nào vậy?"
Lạc Tử
Thần tiếp nhận lấy cái chén không trong tay Cẩm Phượng Lan, lại giúp nàng rót
một chén nước ấm, lại đưa tới bên miệng nàng, "Mật hoa lê uống nhiều rồi
cũng ngấy, uống thêm một chút nước hòa tan đi”.
Cẩm
Phượng Lan nhìn chằm chằm hắn một chút, liền há mồm uống nước.
Không
cam lòng bị người khác lạnh nhạt Liễu Nguyệt Sanh liền mở miệng, "Tử thần,
ngươi lại lần nữa bịt miệng tẩu phu nhân, là cố ý lạnh nhạt với ta sao?"
"Ta
là người chưa gả, công tử nói cẩn thận”.Thanh âm của Cẩm Phượng Lan không cao không thấp, ôn hoà, giống như nàng đang kể
một chuyện bình thường vậy.
Nhưng
Liễu Nguyệt Sanh nghe được một tia cảnh cáo trong đó, hắn không khỏi càng thêm
hứng thú nhướng mày, đánh giá nữ tử như châu như ngọc đang được bạn tốt hầu hạ.
Cẩm
Phượng Lan thầm hừ một tiếng, ánh mắt chuyển đến trên người Lạc Tử Thần,
"Muốn ta tránh mặt sao?"
"Không
cần phiền toái, nếu cần, ta cùng Nguyệt Sanh đổi nơi khác là được rồi, miễn cho
nàng phải đi lại nhiều”.
Liễu
Nguyệt Sanh liếc mắt nhìn bạn tốt một cái, đột nhiên cảm thấy một trận ác hàn.
Lời này nói nghiêm trang như vậy thật sự là khiến cho người ta buồn nôn đây
thật sự là người bạn tốt mà hắn quen biết hay sao?
Cẩm
Phượng Lan có chút không được tự nhiên mở lớn mắt, tùy tay ngắt một viên mứt
hoa quả bỏ vào miệng, một cỗ chua ngọt từ lưỡi tràn ra, nàng hơi hơi nhíu mày
lại. Hương vị này có chút quá chua rồi.
"Làm
sao vậy? Khó ăn vậy sao?" Lạc Tử Thần vẫn luôn chú ý tới nàng hồ nghi ngắt
một viên bỏ vào trong miệng mình.
"Chua”.
Một lời nói vừa thốt ra, Cẩm Phượng Lan còn có chút hối hận, nàng vốn nghĩ
không muốn quan tâm tới hắn.
Lạc Tử
Thần quan sát nàng một chút nở nụ cười, cầm chiếc đĩa nhỏ đưa tới bên miệng
nàng, "Nhổ ra đi, nếu không thể ăn cũng đừng miễn cưỡng”.
Cứ
như vậy cũng thực khiến cho Cẩm
Phượng Lan có chút xấu hổ,
dưới ánh mắt trêu chọc của Liễu Nguyệt Sanh, nàng hơi có vẻ cứng ngắc phun ra
mứt hoa quả trong miệng
Xa xôi
lại bay tới một câu nói của Lạc Tử Thần, "Hương vị này về sau nàng sẽ
thích, bây giờ còn sớm một chút”.
Liễu
Nguyệt Sanh lập tức mở quạt giấy trong tay ra che mặt cười trộm. Bạn tốt thật
là đùa giỡn trắng trợn rồi.
Cẩm
Phượng Lan ban đầu cũng không có hiểu, sau khi suy nghĩ đi suy nghĩ lại mới
hiểu được, trong phút chốc liền trợn mắt nhìn người nào đó, dùng sức nắm chặt
ấm lô trong tay, rất muốn không để ý đến gì tiến lên đánh cho hắn một trận.
Lạc Tử
Thần nghiêng người giúp nàng chỉnh lại áo khoác trên người, sau đó lại tiện tay
đặt tay nàng vào bao tay lông cừu, cười nói: "Thân mình nàng không tốt,
ngay cả nàng cũng không chú ý, thực khiến cho người ta có điểm lo lắng”.
Cẩm
Phượng Lan ánh mắt như đao bạc không chút lưu tình phóng về phía hắn.
Lạc Tử
Thần tất nhiên là hơi nhíu mày một chút, chợt tiến lại gần mặt nàng, nhỏ giọng
nói: "Ta còn tưởng rằng Lan nhi gần đây tu thân dưỡng tính sẽ không động
thủ với ta đâu! Thì ra người này vẫn chỉ là cố ý?"
Một cỗ
hỏa khí không thể ngăn chặn bốc lên, Cẩm Phượng Lan hơi mở miệng định mắng mỏ
ra tiếng, nhưng nhìn thoáng người thứ ba ở đây lại chậm rãi nhắm mắt lại, môi
gắt gao mân thành một đường thẳng tắp.
Người
xem náo nhiệt cũng không có thiếu, nàng cũng không ngu làm con hát cho người ta
cười.
Hoa đào
công tử mắt thấy nàng sắp tức giận, nhưng thời điểm cuối cùng lại quanh co,
thay vào đó là một bộ mặt lạnh nhạt, ánh mắt không khỏi trở nên nghiền ngẫm.
"Nàng
nếu mệt không muốn nói thì cứ im lặng ngồi, không cần phải nói chuyện với chúng
ta”. Lạc Tử Thần nói xong quay đầu đưa mắt nhìn, lại nói tiếp: "Nguyệt
Sanh cũng sẽ không để ý”.
Liễu
Nguyệt Sanh cũng nhanh chóng phụ họa, "Đúng, ta không ngại, cô nương không
thoải mái thì cứ nghỉ ngơi, có Tử Thần tiếp ta là được rồi”.
Lạc Tử
Thần vẻ mặt thành thật nhìn hắn, nói: "Vừa rồi ngươi xưng hô cũng đã tốt
rồi, việc gì phải sửa miệng chứ?"
Liễu
Nguyệt Sanh thập phần không nể mặt nói: "Người ta là cô nương chưa gả, tất
nhiên là gọi tẩu phu nhân sẽ không ổn cho lắm, uổng cho ngươi từ trước đến nay
vẫn được xưng là hữu lễ đoan chính”.
Cẩm
Phượng Lan giống như không để ý nhìn hoa cỏ bên cạnh, giống như cái gì cũng
không có nghe thấy vậy.
Lạc Tử
Thần lặng lẽ trừng mắt liếc bạn tốt một cái.
Liễu
Nguyệt Sanh phe phẩy quạt giấy trong tay, thần thái thập phần nhàn nhã.
"Nói
đi, một người bận rộn như ngươi, vì sao lại nhàn rỗi đến nơi này của ta tống
tiền?" Lạc Tử Thần nửa đùa nửa thật hỏi kẻ vừa đến thăm này.
Liễu
Nguyệt Sanh cười meo meo nháy mắt mấy cái, "Nhớ ngươi a”.
Lạc Tử
Thần lông mày nhướng lên, mắt phượng xinh đẹp ánh lên tia nguy hiểm, "Phải
không?"
Giống
như một chút cũng không để ý đến hắn sắp nổi nóng, hoa đào công tử mặt không
đổi sắc nói: "Đương nhiên là đúng rồi”.
"Vậy
mà ngươi lại hai tay trống không đến cửa gặp ta sao?"
Liễu
Nguyệt Sanh cười liếc mắt nhìn Cẩm Phượng Lan đang chuyên tâm thưởng thức hoa
cỏ bên cạnh, thân mình nghiêng nghiêng về phía bạn tốt, mang theo vài phần vui
đùa nói: "Ngươi không thể vì có tẩu phu nhân ở đây mà bắt chẹt huynh đệ
tốt của mình chứ, hơn nữa, ngươi Lạc đại công tử cũng không có thiếu một chút
lễ mọn bái kiến này”.
Lạc Tử
Thần như giả như thật nói: "Nuôi gia đình sống không dễ dàng, người một
khi đã có vợ, chuyện cần lo lắng tất nhiên cũng nhiều hơn, tất nhiên không thể
giống với khi chưa có gia đình vậy”.
Liễu
Nguyệt Sanh nhất thời bị chính nước miếng của mình làm cho mắc nghẹn, nhìn bạn
tốt nói không ra lời.
"Lần
này coi như xong, nhưng lần tới cũng không thể như vậy”
Nghe
bạn tốt khoan hồng độ lượng mở miệng nói vậy, Liễu Nguyệt Sanh cũng không có
nói cái gì nữa, ánh mắt nhịn không được mà lại liếc về phía Cẩm Phượng Lan vẫn
luôn duy trì trầm mặc.
Cẩm
Phượng Lan lại giống như hoàn toàn không có nghe thấy vậy, đưa tay về phía sau
lưng đem đệm êm lấy ra.
"Làm
sao vậy? Muốn nằm xuống sao?” Lạc Tử Thần đưa tay nhận lấy, một bên thân thiết
hỏi nàng.
Nàng
cũng không có nói gì, chỉ gật đầu, dưới sự trợ giúp của hắn lại một lần nữa nằm
xuống.
Lạc Tử
Thần nhìn sắc trời, một nửa là hỏi một nửa là đề nghị nói: "Muốn quay về
phòng nghỉ ngơi không?"
"Bên
ngoài rộng rãi”. Cẩm Phượng Lan cũng không muốn tốn nước miếng cùng với hắn,
vừa nói xong bốn chữ này liền nhắm mắt dưỡng thần.
Lạc Tử
Thần nhìn thoáng qua bạn tốt, nhìn thấy rõ ràng trong mắt hắn mang theo ý cười,
không cho là đúng khẽ cười một tiếng, nói: "Ta chọc nàng tức giận, hai
ngày nay cũng đâu thèm cáu với ta đâu”.
"Ngươi
vì sao lại chọc khiến cho nàng tức giận?" Liễu Nguyệt Sanh lập tức thay
bằng một bộ mặt bát quái. (bát
quái: tám, ý ở đây là lắm chuyện như mấy bà tám ấy)
"Cũng
không có gì." Lạc Tử Thần một bộ vân đạm phong khinh mở miệng, "Nàng
chính là không muốn đồng giường cộng chẩm với ta mà thôi”.
"..."
Liễu Nguyệt Sanh trừng lớn mắt, một bộ biểu tình không dám tin nhìn hắn, ánh
mắt hắn trong lúc đó lướt qua lại hai người vài lần, yết hầu nhấp nhô vài cái,
cuối cùng thì một chữ cũng không thể phun ra được.
Cẩm
Phượng Lan đang nằm nghe đến câu nói kia của hắn liền bật dậy, ánh mắt như đao
sắc bắn về phía Lạc Tử Thần.
Đối mặt
với lửa giận của nàng, Lạc đại thiếu gia thần sắc không thay đổi, thật là ung
dung giúp nàng kéo lại áo lông, mỉm cười nói: "Tóm lại cũng chỉ là thói
quen, ngươi không cần phải chú ý nhiều gì cả”.
Liễu
Nguyệt Sanh khó khăn mới đóng lại cằm được, cảm thấy mình đúng là cần phải hiểu
biết người bạn tốt trước mắt này nhiều hơn nữa. Tử Thần là người luôn luôn
không thích gần nữ nhân, hơn nữa lại còn chủ động dính đến người ta như vậy thật
sự là hiếm có nha, hắn không muốn nhìn cũng không được.
"Lạc
Tử Thần." Cẩm Phượng Lan đột nhiên cười cười đưa ngón trỏ ra ngoắc ngoắc
hắn.
Lạc Tử
Thần cũng không có nửa điểm ý thức được nguy cơ, ngoan ngoãn nhích lại gần
nàng.
Liễu
Nguyệt Sanh theo trực giác đã lấy quạt che mắt lại, nhưng cuối cùng bát quái
chi tâm vẫn chiếm thượng phong, mở to đôi mắt ngay cả chớp cũng không dám chớp
nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
"Về
sau cùng giường ngươi cũng đừng có suy nghĩ, ngay cả tiến vào trong cửa phòng
một bước ngươi cũng đừng mơ tưởng nữa”. Thanh âm của nàng không lớn không nhỏ,
nhưng cũng đủ cho Liễu Nguyệt Sanh nghe được hết, trên mặt mang theo ý cười,
nhưng trong mắt lại một mảnh băng hàn
Lạc Tử
Thần sắc mặt cũng không có gì khác thường, khuôn mặt tươi cười nói: "Lan
nhi không cần phải căn dặn như vậy, nếu ngay cả cái việc nhỏ này mà cũng không
xử lí được, thì còn gọi gì là khuê phòng nữa?"
Cẩm
Phượng Lan gắt gao nắm chặt tay lại, cố gắng để duy trì thanh âm bình thản,
"Tốt lắm, ta mỏi mắt mong chờ”.
Lạc Tử
Thần cứng rắn nói: "Tất nhiên là sẽ không để cho Lan nhi phải thất vọng”.
Liễu
Nguyệt Sanh đứng một bên nhìn xem hứng thú dạt dào, thậm chí ngay cả khuê phòng
chi nhạc cũng đã nói ra, mục đích của Tử Thần rõ rành rành nha.
Hai
người giằng co một lát, ngay tại Liễu Nguyệt Sanh cũng nghĩ rằng Cẩm Phượng Lan
sẽ phất tay áo mà bỏ đi, nhưng nàng lại thong dong không truy hỏi một lần nữa
nằm xuống, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, mà Lạc Tử Thần lại giống như chưa có
chuyện gì phát sinh qua, ôn nhu giúp nàng khoác áo lại.
Liễu
Nguyệt Sanh vuốt cằm, hiếm khi lại thấy hắn lộ ra biểu tình hoang mang, ở tạm
trong này cũng sẽ không tệ cho lắm.
Ánh mặt
trời dần ngả về tây, một thân ảnh đi lại chênh vênh đi từ cổng vòm đến.
Vừa đi
đến gần, hai thị nữ canh giữ bên hành lang thoáng thi lễ.
"Thiếu
gia”.
Lạc Tử
Thần khoát tay, đưa mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt hỏi, "Thiếu phu nhân
đã ngủ?"
"Dạ"
"Các
ngươi đi xuống nghỉ ngơi đi, nơi này không cần hầu hạ nữa”.
"Nô
tì cáo lui”.
Hắn
tiến lên đẩy cửa bước vào, đập vào mặt chính là một mùi thơm quen thuộc, đôi
môi không khỏi khẽ nhếch, thuận tay đóng cửa phòng rồi cài then lại.
Đi qua
bình phong, đi đến trước màn lụa buông xuống trước giường, đưa tay vén màn lụa
mỏng lên, từ ngoài cửa sổ ánh sáng nhạt truyền vào, nhìn người đang ngủ say
trên giường.
Nơi cổ
họng bật ra vài tiếng cười khẽ, hắn bắt đầu đem quần áo trên người cởi ra, nhấc
lên một góc của mền tơ nằm vào.
Ngón
tay thuần thục đem quần áo của người trên giường cởi ra, tùy tay ném xuống
giường, xoay người đè ép lên nàng.
...
Tên hỗn
đản này một chút cũng không biết tiết chế, không thèm để ý đến cầu xin của nàng
mà chỉ càng thêm cầu hoan phóng túng, ngang ngược ép buộc đến tận khi trời sáng
mới thôi.
Lạc Tử
Thần đưa tay kéo nàng vào trong lòng, đón nhận ánh mắt tức giận của nàng, cười
nói: "Gạo đã thành cơm, nàng lúc này có hối hận thì cũng đã muộn, dù sao
chúng ta cũng là vợ chồng nhất thể, sớm muộn gì cũng vậy thôi, không nên tức
giận a”.
"Vô
sỉ”.
“Được,
ta vô sỉ, nhưng nàng thân mình không khỏe? Ta giúp nàng xoa xoa”.
Cẩm
Phượng Lan nghe vậy sợ tới mức hoa dung thất sắc, vội vàng bắt lấy hai bàn tay
của hắn, "Không cần, ngươi đừng động vào ta”.
Nàng
thật sự không thể chịu nổi hắn làm như vậy nữa.
Lạc Tử
Thần ngẩn ra, chợt nhịn không được cười ha ha, nhéo nhéo chiếc mũi nhỏ của
nàng, nói: "Yên tâm, ta biết nàng một đêm đã không ngủ hẳn là đã mệt mỏi,
hôm nay..." Không được tự nhiên khẽ ho nhẹ một tiếng, "Mới nếm thử tư
vị khó tránh khỏi có chút khống chế không được, về sau ta sẽ tiết chế”.
Cẩm
Phượng Lan nửa tin nửa ngờ.
Lạc Tử
Thần từ dưới chân kéo ra một chiếc mền đắp lên hai người, hướng về phía nàng
nháy nháy mắt, mang theo vài phần trêu đùa: "Ngủ đi, ta cam đoan sẽ không
ép buộc nàng”.
Cẩm
Phượng Lan chần chờ buông tay hắn ra, nhưng vẫn hơi hơi nhích ra một khoảng
cách.
Lạc Tử
Thần cũng không có nhích qua, mà là cười đến mĩ mãn một cái rồi bắt đầu nhắm
mắt ngủ.
Cẩm
Phượng Lan đợi trong chốc lát, thấy hắn thật sự không còn đụng đến, lúc này mới
âm thầm nhẹ nhàng thở ra, thật sự là bị hắn mấy lần trước dọa cho đến sợ.
Đến tận
khi nàng nặng nề lâm vào giấc ngủ, Lạc Tử Thần mới mở mắt ra, duỗi tay ra, lại
đem người nào đó ôm vào trong lòng mới an tâm ngủ.
Trong
lòng có chút hối lỗi, tư vị thực cốt mất hồn kia thật sự là khiến cho hắn quên
mất nàng đang còn ốm yếu, khó trách nàng giận hắn.
Đem tóc
mai một bên ẩm ướt của nàng vén lên, Lạc Tử Thần cúi đầu hôn xuống môi nàng một
chút, cười chậm rãi nhắm mắt lại, ôm nàng dần dần ngủ.
Đã
nhiều ngày, hạ nhân của Cẩm Tú Viên rõ ràng cảm nhận được tâm tình của cô nương
không được tốt, cả người lộ ra hơi thở chớ lại gần.
Ngược
lại, thiếu gia lại là một bộ dáng rạng rỡ, quanh thân tản ra không khí vui
mừng.