Phú Quý Nhàn Phu
Ta
đương nhiên không nghĩ gả cho ngươi! Cẩm Phượng Lan cố gắng hết sức kìm hãm
khát vọng muốn thốt ra lời đó, cau mày, trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời.
Lạc Tử
Thần ung dung nhìn nàng nói: “Cho nên một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta
thân mật thêm một chút cũng đâu có sao”. Nói xong, nghiêng người, liền đem Cẩm
Phượng Lan đặt dưới thân, thân thể hai người lập tức không còn một chút khe hở,
áp sát vào nhau.
Cẩm
Phượng Lan bỗng dưng trừng lớn mắt, nhìn chằm chằm người nằm trên người mình,
khuôn mặt chậm rãi biến thành màu hồng. Nàng dù chưa trải qua sự đời, nhưng đối
với vật cứng giữa hai chân mình cũng mơ hồ hiểu được là chuyện gì đang xảy ra,
lập tức vừa thẹn vừa vội, vừa muốn tránh thoát nhưng lại sợ nếu mình giãy dụa
sẽ là nguyên nhân khiến cho tình hình càng không thể khống chế được.
Nếu
nàng đủ trấn định sẽ phát hiện vành tai của Lạc Tử Thần càng lúc càng đỏ sẫm
ướt át.
Vô lực
khống chế biến hóa của thân thể, Lạc Tử Thần không khỏi có chút quẫn bách, từ
trước đến nay hắn vẫn luôn rất giỏi trong việc che giấu tâm tình của mình, trên
mặt vẫn luôn giấu diếm một chút thần sắc, lại mang theo vài phần đùa giỡn nhìn
nàng, sau đó tiến đến bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Có điều, thành thật mà nói,
nữ nhân quá mức gầy yếu quả là có điểm quá nhiều xương rồi”.
Lời này
tương đối làm mất hứng, hai người trong lúc vẫn đang mơ màng liền khôi phục lại
cảm xúc. Cẩm Phượng Lan thiếu chút nữa xúc động mà không đếm xỉa gì đánh bay
hắn.
Chiếm
tiện nghi còn khoe mã vô sỉ như vậy, nàng hôm nay xem như thấy được.
Khụ
khụ... Kịch liệt ho khan đánh gãy lời nói của nàng, cũng cắt ngang lời nói của
Lạc Tử Thần.
Hắn vội
vàng từ trên người nàng xuống, giúp nàng vỗ ngực, da thịt hai người lại tiếp
xúc với nhau khiến hắn cảm nhận được làn da non mềm của nàng, hắn hơi ngẩn ra,
tiện đà đưa mắt nhìn xuống, giống như không có chuyện gì lại nhân cơ hội ăn đậu
hũ của nàng.
Cổ họng
không được khỏe, ngực đúng lúc này bởi vì ho khan mà mang đến đau đớn cũng làm
cho Cẩm Phượng Lan không chú ý đến chuyện khác, đôi mi thanh tú nhíu chặt.
Khi
nàng ho khan có chút chậm lại thì một chiếc bát ngọc đưa tới trước mặt của
nàng.
“Trước
uống ngụm nước cho thuận khí”.
Đây
cũng không phải lần đầu tiên hắn chăm sóc nàng, Cẩm Phượng Lan cũng không cự
tuyệt, thuận theo đem nước trong chén uống một hơi cạn sạch, sau đó trong mắt
lộ ra kinh ngạc.
Lạc Tử
Thần thuận tay cầm chén đặt xuống chiếc bàn bên cạnh giường, giải thích: “Đây
là mật hoa lê mới nở, đối với thân thể nàng rất tốt”.
“Ta ngủ
bao lâu rồi?”. Nàng cố gắng không chú ý tới hoàn cảnh trước mắt, cố gắng lấy
được một chút thông tin hữu dụng.
“Đại
khái hơn một ngày đi, nàng đói bụng chưa?” Nhẹ vuốt làn da của nàng, hắn nhịn
không được có chút tâm viên ý mãn, rất muốn không để ý đến thân thể nàng lúc
này không khỏe mà đem nàng ăn sạch, gạo nấu thành cơm.
Cẩm
Phượng lan có chút xấu hổ mở mắt: “Ngươi trước tiên đứng dậy, ta muốn dậy đi
đại tiểu tiện một chút”.
Lạc Tử
Thần ngẩn ra, sau cười khẽ một tiếng, biết nghe lời xoay người đi.
Cẩm
Phượng Lan trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ngồi dậy, ánh mắt quét qua trên giường
một chút sau đó không thể không nhìn lại người bên cạnh hỏi, “Quần áo của ta
đâu?”
Lạc Tử
Thần chợt hiểu ra cười một tiếng, vén chăn xuống giường, đi qua bình phong
không lâu liền mang ra một chồng quần áo thường ngày của nữ tử ra.
Cẩm
Phượng Lan chỉ nhìn lướt qua cũng biết những thứ này là quần áo chất liệu
thượng đẳng, nhưng khi nhìn đến chiếc áo ngực màu xanh lam được đặt ở trên cùng
lại có chút không được tự nhiên.
Lạc Tử
Thần đem quần áo đặt ở bên gối liền thức thời xoay người sang chỗ khác, nhưng
ngoài miệng cũng khó nén đùa giỡn nói “Xem cũng đã xem qua, sờ cũng đã sờ qua,
kỳ thật cũng không cần phải như vậy”.
Cẩm
Phượng Lan nhanh chóng cầm quần áo mặc vào, lúc này mới phát hiện hắn cũng chỉ
mang cho nàng quần áo bên trong, tiết khố nội sam, không khỏi oán hận hơi nhếch
môi.
Hai
chân nàng đồng thời đặt xuống đất, Lạc Tử Thần cũng đưa tay ra đỡ lấy nàng.
Nàng
nhíu mày nói: “Ta cũng không có suy yếu như vậy, không cần”
Lạc Tử
Thần không cho là đúng cười, chỉ để ý đỡ lấy nàng, nói: “Ta dẫn nàng đi”.
Đi qua
góc giường, có một cái cửa nhỏ, Cẩm Phượng Lan được dìu vào, mới phát hiện bên
trong cánh cửa là một căn phòng nữa.
Mặc dù
chỉ là gian phòng, nhưng lại được thu dọn sạch sẽ sáng sủa, vài món bài trí đơn
giản cũng không phải là vật phẩm bình thường.
Xem ra,
nơi này cũng không phải khách điếm, vô cùng có khả năng là một biệt viện của
Lạc gia.
Hai
người dừng lại trước bồn cầu, Cẩm Phương Lan không nói lời nào, quay đầu nhìn
người bên cạnh.
Lạc Tử
Thần trừng mắt nhìn, chợt hiểu ra một chút, giật mình cười, buông cánh tay của
nàng ra, nói: “Ta chờ nàng ở bên ngoài”.
Nhìn
hắn đi ra ngoài, Cẩm Phượng Lan nhẹ nhàng thở ra. Lạc Tử Thần này đôi khi cũng
khiến cho nàng cảm thấy có một loại áp lực vô hình.
Giải
quyết nhu cầu sinh lý xong, nàng dùng nước trong bồn hoa bên cạnh rửa tay, hơi
hơi tĩnh tâm lại, sau đó mới quay trở lại phòng.
Nàng
vừa ra ngoài, nhưng cũng không thấy Lạc Tử Thần đâu, nàng tập trung lắng nghe,
biết hắn ở bên ngoài, liền yên tâm.
Đi đến
bên giường, do dự một chút, nhưng vẫn quyết định lên giường nghỉ ngơi một chút,
mặc kệ kế tiếp nàng muốn làm chuyện gì, chuyện trước tiên vẫn phải đem thân thể
dưỡng cho tốt đã.
Không
đến một lúc đã nghe thấy tiếng Lạc Tử Thần đi vào.
Cẩm
Phượng Lan nằm quay mặt hướng vào bên trong, ngay cả động cũng không động, tâm
cũng không khỏi khẩn trương.
“Lan
nhi, ngồi dậy ăn vài thứ rồi ngủ tiếp”.
Nàng
không muốn để ý đến hắn, nhưng không có nghĩa là Lạc Tử Thần sẽ không chủ động
đến trêu chọc nàng.
Cẩm
Phượng Lan vốn định bỏ mặc, nhưng vừa nghĩ, không thể để cho bụng mình khó
chịu, thế này mới ngồi dậy.
Mà chỉ
trong chốc lát, Lạc Tử Thần đã bưng một cái khay đến bên giường, đem một chén
cháo hoa cùng một chút thức ăn đặt
trên bàn nhỏ cạnh giường.
Cẩm
Phượng Lan chần chờ, rốt cục vẫn hỏi ra: “Ngươi không ăn sao?”
Lạc Tử
Thần bỗng dưng cười đến hoa xuân nở rộ, hắn lắc đầu: “Ta ăn xong bữa tối rồi,
đây là cháo hầm đặc biệt cho nàng”.
“A”.
Nàng cúi đầu cầm lấy chiếc đũa, không nói thêm nữa.
Thấy
nàng chuyên tâm an cháo, Lạc Tử Thần liền ngồi vào một bên nhìn, thấy nàng ăn
cháo đã hết, hắn liền tiến lên nhận lấy bát múc một bát cháo khác cho nàng.
Ngay
khi ăn xong bát thứ ba, Cẩm Phượng Lan xua tay ngăn cản hắn: “Được rồi, ta ăn
cũng đã no rồi”.
Lạc Tử
Thần không khỏi có chút cảm khái: “Nàng nên ăn nhiều thêm chút, thật sự là rất
gầy”.
Những
lời này vừa ra khỏi miệng hắn, hai người cũng liền nghĩ tới một màn vô cùng
thân thiết trên giường vừa rồi.
Có
điều, phản ứng của hai người lại trái ngược nhau.
Lạc Tử
Thần lại giống như cũ thần thái dương dương tự đắc, có thâm ý khác, ánh mắt đảo
qua đảo lại trên người nàng hai lần.
Cẩm
Phượng Lan trong lòng vô cùng buồn bực, ngay lập tức có ý nghĩ muốn lấy cái
chén trên bàn ném về phía hắn.
Lạc Tử
Thần nhanh tay nhanh chân lấy đi chén đũa, cười nói: “Ta chỉ là ăn ngay nói
thẳng, nàng cũng không nên như vậy thẹn quá thành giận đi”.
Nếu còn
để hắn ở đó nói hươu nói vượn thêm nữa, không khỏi uổng phí nhiều năm nàng
luyện võ công. Cẩm Phượng Lan ngón tay bắn ra một luồng kình phong khiến cho
hắn á khẩu.
Bây
giờ, thế giới rốt cục cũng đã thanh tĩnh.
Lạc Tử
Thần chớp mắt nhìn nàng, nhướn cao hàng lông mày, sau đó thoải mái cười, nàng
đây là thẹn quá thành giận.
Cẩm
Phưởng Lan cũng không tiếp tục để ý tới hắn, lên giường ngủ yên, coi hắn như
không tồn tại.
Lạc Tử
Thần con mắt chuyển động vòng vo, chậm rãi hướng về phía giường đi tới.
“Đi ra
ngoài”. Thanh âm lạnh như băng từ trên giường truyền đến, nửa điểm đường sống
cũng không có.
Lạc Tử
Thần ngoảnh mặt làm ngơ tiếp tục đi đến, đến bên giường sau kéo lấy tay áo Cẩm
Phượng Lan, làm cho nàng quay đầu lại.
Cẩm
Phượng Lan trong lòng thực tức giận xem ra sẽ áp chế không được, quay đầu lại
nhìn thấy hắn mang theo vài phần ủy khuất chỉ chỉ vào cổ họng mình, lại đè nén
cơn tức giận xuống.
Nàng
hung tợn trừng mắt nhìn hắn, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta giải
huyệt cho ngươi, ngươi sang phòng khác ngủ”.
Lạc Tử
Thần bướng bỉnh chỉ vào yết hầu.
Nàng
giải huyệt đạo cho hắn, sau đó chỉ chỉ về phía cửa, nói: “Tạm biệt, không
tiễn”.
“Nhưng
là…” Hắn có chút chần chờ, “Đây là phòng của ta”.
Cẩm
Phượng Lan quả nhiên là bị tức giận đến ngút trời, nhị phật thăng thiên.
"Hiện tại ta ở nơi này, phiền toái Lạc đại công tử tìm chỗ khác cư trú”.
“Không
được”. Hắn kiên quyết cự tuyệt “Lan nhi thân thể của nàng kém như
vậy, không có nhiệt độ cơ thể ta, chỉ sợ nàng ngủ không an ổn”.
Cẩm
Phượng Lan suýt nữa thì dùng một cước đá bay hắn ra ngoài. Đầu óc nàng có hỏng
rồi mới cho phép hắn dùng loại phương pháp nguyên thủy nhất này để sưởi ấm cho
mình.
“Nàng
yên tâm ta cũng chỉ giúp nàng sưởi ấm mà thôi, tuyệt đối sẽ không làm chuyện
khác, nếu quả thật muốn lợi dụng người ta lúc gặp khó khăn, chuyện gì nên xảy
ra thì cũng đã xảy ra rồi”
Lời hắn
còn chưa dứt, những lời này, thiếu chút nữa khiến cho nàng phun ra một ngụm máu
tươi. Nếu không phải nàng nhất thời gặp hắn, thì sự tình sao có thế rối rắm đến
mức này?.
Vừa
thấy nàng đưa tay phải che ngực, sắc mặt trắng bệch trong đó còn ẩn ẩn lộ ra
màu hồng bệnh tật, dường như muốn tận lực áp chế sự khó chịu xuống, nhưng lại
càng khiến cho mình thêm khó chịu.
Lạc Tử
Thần trong lòng giật mình, phút chốc hoàn hồn.
Trêu
đùa cũng nên có chừng có mực, nếu thực sự chọc tức nàng đến mức nguy hiểm đến
tính mạng thì nguy rồi.
Từ điều
này, trên mặt hắn mang theo vài phần áy náy, “Nàng đừng tức giận, thân thể là
quan trọng nhất”.
Cẩm Phượng
Lan vô cùng tức giận đẩy hắn ra, “Không nhìn thấy ngươi…khụ khụ… ta có lẽ sẽ dễ
chịu hơn chút…khụ…”
Giờ này
khắc này, nàng tuyệt không muốn cùng hắn ở một chỗ, xấu hổ, lúng túng, phẫn nộ
đủ loại cảm xúc đan xen, nàng chỉ muốn yên lặng một chút, suy nghĩ thật kỹ, sau
này nên làm cái gì bây giờ.
Lạc Tử
Thần vẻ mặt khó xử, “Nhưng là, không nhìn thấy nàng, ta sẽ lo lắng.” Hắn thận
trọng như vậy, cẩn thận phòng bị, không nghĩ lại gây thêm phiền toái.
“Đi ra
ngoài”. Lời nói của nàng từ kẽ răng đi ra.
Nếu ánh
mắt có thể giết người, Lạc Tử Thần tin tưởng chính mình hiện tại hài cốt cũng
không còn.
Ai, xem
ra nương tử nhà hắn thật sự rất giận hắn đi.
Cái gọi
là kẻ thức thời trang tuấn kiệt, hắn thực ủy khuất lui từng bước, "Vậy ta
ra gian ngoài nghỉ tạm, có việc gì nàng cứ gọi ta một tiếng”.
Thấy
hắn xoay người đi ra ngoài, Cẩm Phượng Lan trong lòng buồn bực hờn dỗi cũng
giảm bớt.
Xem ra
con đường trong tương lai phải đi như thế nào thì nàng cũng cần phải cân nhắc
một phen, không thể để thuận theo tự nhiên như thế này nữa, nếu nói không chừng
một ngày nào đó khi nàng tỉnh dậy lại thuận tiện vào động phòng mất.
Cả vườn
hoa cỏ, cành lá rậm rạp.
Đường
nhỏ khúc khuỷu, nước chảy dưới cầu.
Cẩm
Phượng Lan ngồi dưới mái hiên ở hành lang gấp khúc, nằm trên bộ lông chồn tía
trải trên xích đu, trên người cũng đang đắp một tấm áo lông da cáo màu trắng
thuần khiết.
Sau
buổi trưa mang theo một cỗ nóng rực, tuy rằng người bình thường có khả năng
không thích, nhưng khí trời như vậy đối với thân thể của Cẩm Phượng Lan như hiện tại lại cực kì phù hợp.
Ánh mắt
lơ đễnh liếc về phía hoa quả trà bánh sắp đầy trên mặt bàn, lại thuận tiện đảo
qua nơi xa có vài thị nữ đang lẳng lặng đứng nghiêm trang, Cẩm Phượng Lan tâm
lặng lẽ thở dài.
Mặc dù
biết đây là Lạc Tử Thần quan tâm thu xếp cho nàng, nhưng nàng thực sự không có
thói quen phô trương như vậy.
Tâm tư
vòng vo mấy vòng, không tự chủ được nhớ về Lạc Tử Thần, Đã vài ngày không thấy
hắn rồi, không hiểu có việc gì hay không?
Chán
đến chết, nhắm mắt lại, chốc lát sau nàng híp mắt lại suy nghĩ.
“A,
không phải nói thiếu gia nhà ngươi không có ở đây hay sao?”
“Công
tử dừng bước, cô nương nhà ta hiện tại đang ở trong vườn nghỉ ngơi”.
“Cô
nương?” Người nọ dường như rất ngạc nhiên, “Ai da, cái tên đầu gỗ không hiểu
phong tình chút nào kia cuối cùng cũng đã có kim ốc tàng kiều rồi? Ta đã nói
rồi hắn tốn nhiều tiền như vậy để mua biệt viện này là có nguyên nhân cả, không
ngờ rằng lại là việc này, có lẽ hắn đã thông suốt rồi, thú vị thú vị”. (Kim ốc tàng
kiều: nạp thiếp, cưới vợ..)
Nghe
đến đó, Cẩm Phượng Lan hơi ngẩn ra. Chẳng lẽ biệt viện này cũng không phải của
Lạc gia, mà là hắn gần đây mới mua? Còn là vì để nàng điều dưỡng thân thể nên
vội vàng mua với giá cao?
"Thỉnh
công tử dừng bước”. Thị nữ cố gắng hết sức khuyên can người vừa tới muốn tiếp
tục đi vào.
"Các
ngươi sợ cái gì?" Người tới phát ra một tiếng cười khẽ, “Thiếu gia nhà
ngươi không có nhà, cô nương ở nhà cũng tốt, có khách tới chơi, thân là chủ nhà
nên ra ngoài tiếp đón khách mới phải”.
“Cô
nương nhà ta thân thể không khỏe, không tiếp khách”.
“Các
ngươi cũng đừng ngăn cản ta, mau đi vào bên trong hỏi một chút, cô nương nhà
ngươi chắc là một người thấu tình đạt lý, sẽ không để cho khách đứng ngoài
cửa”.
“Thiếu
gia đã phân phó, bất luận kẻ nào cũng không được làm phiền cô nương nghỉ ngơi”.
Thị nữ thái độ cực kì kiên quyết.
“Hắn
coi người ta như bảo bối như vậy, ta nhất định phải gặp cô nương nhà ngươi mới
được”.
“Ngươi
muốn gặp ai?” Ngay khi vài thị nữ sắp ngăn cản không đươc người vừa tới, một
đạo thanh âm đúng lúc này vang lên.
“A, Tử
Thần, ngươi trở về thật sự là đúng lúc nha”.
“Rất
đúng, về sớm không bằng đúng dịp, nếu không ta cũng không được nhìn thấy hình
ảnh Liễu đại thiếu gia tự tiện xông vào bên trong nhà của người khác”.
“Bên
trong?” Người tới dường như là bị sặc.
“Nội
quyến tất nhiên là ở bên trong nhà”. Lạc Tử Thần mở miệng trả lời như đương
nhiên.
“Ngươi
khi nào có nội quyến?” Người tới thở hổn hển một hơi, “Ta nhớ không lầm, ngươi
rõ ràng còn chưa cưới vợ”. (nội quyến: người thân thích..)
"Hôm
qua chưa lập gia đình không có nghĩa là hôm nay chưa lập gia đình, có cái gì
phải ngạc nhiên”.
"Ngươi
nếu quả thực cưới vợ, tại sao ta lại không nhận được thiếp cưới của ngươi?”
“Ngươi
cả ngày lêu lổng ở bên ngoài, nhận không được cũng nằm trong dự đoán của ta”.
“Ta đây
hôm nay tới có thể tính là đúng dịp, ngươi còn không đem tẩu phu nhân giới
thiệu cho ta biết một chút?” Liễu Nguyệt Sanh trên mặt tràn đầy ý cười.
Lạc Tử
Thần làm như trầm ngâm, “Lan nhi thân thể không khỏe, quả thật không tiện gặp
khách.” Cẩm Phượng Lan nghe vậy nhẹ nhàng giật môi dưới, rất không cho là đúng.
“Ngươi
đem người ta làm gì rồi? cũng không thể gặp khách rồi?”
Cẩm
Phượng Lan bởi vì người tới miệng không yên lặng mà nhíu chặt lông mày.
“Khụ…”
Lạc Tử Thần cũng bị nghẹn cố gắng che giấu mà ho nhẹ một tiếng, “Ngươi đã nói
như vậy, vậy cứ để cho ngươi gặp nàng đi”.
"Tử
thần ngươi quả nhiên thực thức thời”.
"Đâu
có đâu có."