Phú Quý Nhàn Phu
"Chào
buổi sáng, Lạc công tử”.
"Chào
buổi sáng." Quan sát nàng một thân nam trang, trong mắt Lạc Tử Thần mang
theo ý cười sâu sắc, mặc dù có vài nơi không được vừa người cho lắm, nhưng nàng
cũng đã rất khéo léo che dấu được, "Quần áo có vừa người hay không?"
Cẩm
Phượng Lan ôm quyền hướng về phía hắn, "Đa tạ”.Nàng cũng không còn có bao
nhiêu khí lực để mà thay đổi quần áo, đành phải cố gắng mặc tạm vậy, cũng may
là thân hình hai người cũng không chênh lệch nhau nhiều lắm.
"Nhấc
tay chi lao”. Lạc Tử Thần thi lễ nói, "Chúng ta cùng xuống ăn đồ ăn sáng
đi?" (nhấc
tay chi lao: tiện tay làm việc thiện)
"Được”
Cẩm Phượng Lan cũng không có cự tuyệt lời mời của hắn.
Lạc Tử
Thần trái lại thấy nàng hợp tác như vậy không khỏi nhìn nàng thêm một chút. Cẩm
Phượng Lan vẻ mặt tự nhiên mỉm cười nhìn lại.
Lạc Tử
Thần cười rộ lên.Hắn đã sớm biết nàng là một nữ tử trí tuệ, sự thật cũng đã
chứng minh điều này.
Một
đường đi đến đại sảnh, chỉ thấy không ít lữ khách đang chuẩn bị xuất phát, hai
người dường như có cảm nhận giống nhau liền đưa mắt nhìn nhau.
Cuối
cùng, vẫn là từ Lạc Tử Thần mở miệng nói trước, "Không biết Cẩm cô nương
đã có tính toán gì chưa?"
"Ta
nghĩ tạm thời nên ở lại khách điếm dưỡng bệnh, chờ đến khi hết bệnh thì sẽ rời
đi” Nàng cũng không hề giấu giếm hắn.
Hắn gật
đầu tỏ vẻ đã hiểu, "Cô nương tính như thế cũng là thỏa đáng, nhưng không
biết khi khỏi bệnh rồi cô nương muốn đi nơi nào?"
"Điều
này thì thứ cho không tiện cho biết”
Lạc Tử
Thần vẫn tươi cười tự nhiên, "Là do tại hạ thất lễ rồi, lại thân thiết với
người quen sơ đâu”.
Cẩm
Phượng Lan không hiểu sao lại có chút xấu hổ.
Khi nói
chuyện, hai người cũng đã đi đến đại sảnh, Lạc Tử Thần đóng lại chiết phiến
trong tay, chỉ chỉ về phía trước, nói: "Chúng ta đến ngồi ở nơi đó đi”
Cẩm
Phượng Lan nhìn theo hắn chỉ đến bên chiếc bàn ngay cạnh cửa sổ, gật đầu đồng
ý.
Sau khi
ngồi xuống, rất nhanh đồ ăn cũng đã được mang lên.
Tuy
rằng chỉ là đồ ăn sáng, nhưng là Lạc Tử Thần tất nhiên cũng không có sơ sài,
tuy chỉ là một ít rau xanh xào khéo léo, nhưng màu xanh tươi lại khiến cho
người nhìn cực kì muốn ăn.
"Ta
sợ đầu bếp của khách điếm không được tốt, đây là do đầu bếp đi cùng với ta làm
ra, nàng nếm một chút thử xem, xem có hợp với khẩu vị của nàng không” Hắn lấy
một đôi đũa sạch, chọn lấy vài món ăn rồi gắp vào trong bát giúp nàng.
Cẩm
Phượng Lan thần sắc tự nhiên đưa đũa bắt đầu ăn, sau đó mỉm cười, "Không
tồi”
"Vậy
ăn nhiều chút”.
"Được”
Lạc Tử
Thần tự tay rót cho mình li rượu, khẽ nhấp một ngụm, cười liếc mắt nhìn nàng
một cái, nói: "Vì sao nàng không cự tuyệt?”
"Cái
gì?" Nàng liếc mắt nhìn hắn.
"Biết
rõ còn cố hỏi sao?" Lạc Tử Thần nhíu mày, "Nàng đối với hảo ý của
người xa lạ lại luôn không cự tuyệt như vậy hay sao?"
Cẩm
Phượng Lan nhai nuốt thức ăn trong miệng xuống, không nhanh không chậm hỏi lại:
"Vậy công tử có phải càng đối với người xa lạ có thêm phần yêu mến như vậy
sao?"
Lạc Tử
Thần ha ha cười, buông chén trong tay xuống, nói: "Xem ra chúng ta đều
không phải là người như thế”.
Cẩm
Phượng Lan cười mà không nói.
"Ta
chỉ là có một chút nghi vấn vẫn để ở trong lòng nhiều năm, chỉ là muốn biết một
cái đáp án”.
"Vật
đổi sao dời, cảnh còn người mất, không hỏi cũng thế”.
Lạc Tử
Thần ánh mắt hơi trầm xuống, khóe miệng khẽ nhếch, nhìn nàng vui đùa khẽ nói:
"Thực sự không muốn cho ta một lời giải thích?"
Nàng
nâng mắt quét nhìn hắn một cái, chậm dãi buông đũa xuống, trầm mặc một lát mới
nói: "Ta không có gì để nói cả, no rồi, ta về phòng trước nghỉ một lúc,
công tử ở lại, xin thứ cho ta không thể phụng bồi”.
Nhìn
bóng dáng nàng rời đi, Lạc Tử Thần thản nhiên nói: "Ta cũng không phải
mãnh thú hồng thủy, nàng làm gì mà phải chạy cách ta ngàn dặm thế?"
Cẩm
Phượng Lan nhịn không được mà ở trong lòng thở dài, tình hình hiện nay thật sự
khiến cho nàng có chút bất đắc dĩ. Cước bộ thoáng dừng, mở miệng nói: "Đạo
bất đồng, bất phân mưu cầu, cho nên chúng ta vẫn là mỗi người một đường mà
đi."
Nhìn
theo thân ảnh của nàng biến mất ở chỗ rẽ lên lầu, Lạc Tử Thần nắm lấy chiết
phiến nhẹ gõ gõ lên bàn tay của mình, tự nói với bản thân: "Lại chưa từng
đi cùng nhau, làm sao mà biết sẽ không có thể cùng nhau đi tiếp đâu".
Thanh
Nghiên vụng trộm liếc mắt nhìn thiếu gia một cái, nhịn không được mà thay thiếu
phu nhân tương lai thở dài. Thiếu gia hắn không phải là người dễ dàng từ bỏ như
vậy.
"Thanh
Nghiên, thu lại đồ ăn đem đến phòng của Cẩm cô nương đi”
"Dạ”.
Lạc Tử
Thần phân phó xong cũng liền đứng dậy trở về phòng, đến trước cửa phòng của Cẩm
Phượng Lan dừng lại, không chút do dự nhấc tay gõ cửa.
Cẩm
Phượng Lan vừa mở cửa ra liền nhìn thấy hắn đứng trước cửa thần sắc thản nhiên,
một chút kinh ngạc cũng không có, chỉ thản nhiên hỏi: "Còn có chuyện gì
sao?"
"Nàng
một chút tự giác của bệnh nhân cũng không có, mặc dù lời nói của ta không được
phù hợp, nàng cũng không nên bạc đãi với chính thân thể mình” Lạc Tử Thần một
bộ biểu tình rất thành khẩn.
Cẩm
Phượng Lan nghiêng đầu nhìn hắn, mắt hạnh nhìn hắn.
Lạc Tử
Thần bất vi sở động, tiếp tục nói: "Chỉ mới ăn có mấy miếng đã kêu là no
rồi, ăn như bồ câu vậy sao?"
Nàng
trợn mắt nhìn hắn, "Vậy ngươi hiện tại tới là — "
"Có
thể mời ta vào trong ngồi một chút hay không?" Ánh mắt hắn mang theo thâm
ý lướt qua người nàng.
Cẩm
Phượng Lan âm thầm cắn răng, nàng hiểu được ý tứ của hắn, lúc trước hắn chiếu
cố nàng lại còn tặng nàng y phục, nếu nàng cự tuyệt, thì thật là không thông
tình đạt lí rồi, "Mời vào".
Hai
người vừa vào liền ngồi xuống chỗ của mình, Thanh Nghiên liền bưng đồ ăn tiến
vào, mang thẳng đến bàn, sau đó thức thời lui ra ngoài cửa.
Nhìn
người đối diện, Cẩm Phượng Lan đột nhiên có chút bất đắc dĩ đứng lên.
Lạc Tử
Thần vẫn rất tự nhiên nâng đũa lên, nhìn nàng khẽ mân môi nói, "Cùng nhau
ăn thêm một chút đi, ta cảm thấy mình đúng là tú sắc khả cơm nha." ( sắc đẹp có
thể ăn thay cơm.. ý ảnh là ảnh đẹp quá mà, chị ngắm thôi là khỏi ăn
cơm rồi :))
"..."
Cẩm Phượng Lan nhịn không được liếc nhìn hắn vài cái, hắn thật là dám nói. Mặc
dù, tướng mạo của hắn quả thật là tuấn tú, giơ tay nhấc chân bình thường thôi
cũng thấy có biết bao là qúy khí, đó là do môi trường và hoàn cảnh lớn lên mà
dưỡng ra như vậy, những người bình thường cũng khó mà có được.
Lại
nói, nhà nàng cùng Lạc gia năm đó kết thông gia thực ra là việc ngoài ý muốn,
nếu không phải năm đó Lạc bá phụ được mẫu thân nàng cứu chữa, mà hắn lại rất
khâm phục tài hoa của cha nàng, cho nên nhất thời mới nảy ra lòng tham mà định
ra việc hôn nhân này, thì chỉ sợ với sự khác biệt về gia thế của hai nhà, bất
luận như thế nào cũng không thể nào mà trở thành thông gia.
Bởi vì
đã hứa gả nàng vào gia đình như vậy, cho nên ở rất nhiều phương diện, phụ thân
vẫn luôn cố ý đặc biệt bồi dưỡng cho nàng.
Đáng
tiếc, đối với thế gia cùng việc tu dưỡng tài nghệ nàng cũng không hề có hứng
thú, cầm kỳ thư họa nàng cũng chỉ biết sơ qua mà thôi, khiến cho phụ thân tài
hoa của nàng chỉ tiếc rằng rèn sắt không thành thép.
Ngược
lại trong việc may vá nữ nhi, nàng lại giống mẫu thân như là có thiên phú, nàng
tự nhận cũng không được như các thiên kim nhà giàu.
Kỳ
thật, phụ thân cùng mẫu thân có thể đến với nhau đều khiến cho nhân sĩ trong
giang hồ đều ngạc nhiên, phụ thân một thân võ công tuyệt thế lại có thể lừa
thành công mẫu thân khéo tay linh hoạt của nàng, vì vậy nên nàng mới được sinh
ra.
Sau khi
lớn lên, nàng không chỉ một lần nghĩ, chẳng lẽ học xong những điều này lại có
thể thích ứng được với cuộc sống thế gia hay sao? (thế gia: nhà giàu, nhà làm quan)
Mẫu
thân khi còn sống vẫn thường hay nói, được gả cho phụ thân người mới được biết
tự do tự tại là chuyện vui mừng đến cỡ nào, trên thực tế, nàng cũng muốn là một
người tiêu dao tự tại, giống như người giang hồ không phải chịu những lễ nghi.
Thấy
nàng bất động, Lạc Tử Thần khẽ cười một tiếng, "Chẳng lẽ sắc đẹp của ta
lại không hợp khẩu vị của nàng hay sao?"
"Khụ
khụ..." Nàng bị sặc chính nước miếng của mình, cũng liền thu lại những suy
nghĩ có chút lung tung.
Lạc Tử
Thần đứng dậy đi đến bên người nàng, không e dè giúp nàng vỗ lưng nhuận khí.
Cẩm
Phượng Lan thật vất vả mới ngừng lại được, đang muốn đưa tay đẩy hắn ra.
Lại
không ngờ, Lạc Tử Thần lại nói: "Nhìn nàng hiện tại gầy đến mức chỉ còn da
bọc xương, khiến cho người ta cũng không hề có chút cảm giác nào”.
"Lạc
— Tử — Thần —" Cẩm Phượng Lan rốt cục cũng bị hắn chọc cho đến mức tức
giận.
Không
ngờ người nào đó vẫn ngang ngược nói tiếp: "Nữ nhân phải có chút da thịt
mới tốt, quá mức mảnh mai gầy yếu, tuy rằng có chút nhỏ gọn, nhưng..."
"Ngươi
câm miệng”. Nàng tức giận quát, cổ họng Cẩm Phượng Lan lại có chút ngứa ngứa,
lại tiếp tục khụ khụ.
Lạc Tử
Thần lại rất hợp lý mà giúp nàng vỗ lưng nhuận khí, hơi hơi cúi thấp người, nhẹ
giọng thì thầm nói: "Chuyện giường chiếu, chỉ sợi có chút khó mà nói được”
Cẩm
Phượng Lan vừa thẹn vừa giận, càng lúc càng ho hơn, lại càng không thể nói được
lời nào, sắc mặt vốn đang tái nhợt lại nhiễm vài phần ửng đỏ, che đi vài phần
bệnh tật.
Lạc Tử
Thần sắc mặt tự nhiên rót cho nàng một chén nước, đưa qua.
Nàng
trực tiếp đẩy ra, đưa tay vỗ vỗ ngực, giọng nói kiền cường cố chấp, cắn răng
nói: "Rốt cục thì ngươi muốn như thế nào?"
Hắn
thản nhiên nói: "Không gì cả”
"Vậy
hiện tại ngươi đang ở đây làm gì?"
Vẻ mặt
Lạc Tử Thần lại càng thêm lạnh lùng, vân đạm phong khinh nói: "Chỉ là muốn
nói chút chuyện với vị hôn thê đã được đính ước từ nhỏ mà thôi”
Cẩm
Phượng Lan nhắm mắt lại, hít vào một hơi nói: "Ta nghĩ việc này ba năm
trước đây cũng đã nói rõ ràng rồi”
Hắn gật
đầu, "Đúng vậy, vị hôn thê của ta vô cớ mất tích”.
Cẩm
Phượng Lan muốn nói lại thôi, quay đầu lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Tay Lạc
Tử Thần từ trên lưng nàng di chuyển đến trên vai, hơi hơi xoa bóp, "Hôn
ước giữa ta và nàng vẫn chưa được hủy bỏ, bởi vậy chúng ta không phải người qua
đường”.
Cẩm
Phượng Lan không khỏi nhíu mày.
Lạc Tử
Thần lấy từ trong tay áo ra một vật, xoay người cẩn thận đeo bên hông cho nàng.
Cẩm
Phượng Lan quay đầu hạ mắt nhìn xuống, chỉ thấy một vật trong suốt thủy nhuận,
bên trong ngọc bội còn phảng phất lưu chuyển lục quang, lại dùng một sợi tơ
cùng màu buộc lại, yên lặng treo trên thắt lưng của nàng.
Ngọc
bội này tuy là tín vật đính ước của bọn họ, nhưng vẫn luôn được cha mẹ bảo
quản, tận đến lúc phụ thân qua đời mới giao lại cho nàng, mà nàng vì thấy vật
đó đáng quý nên cũng chưa bao giờ mang qua, không ngờ rằng lại có một ngày vẫn
đeo nó lên người.
Trong
lúc tim nàng đang đạp loạn nhịp, lại bị người ta nhét vật gì đó vào trong tay,
bên tai vang lên thanh âm của Lạc Tử Thần, "Buộc vào giúp ta đi”
Nàng
cúi đầu nhìn xuống, một khối ngọc bội giống như vậy nằm trong tay nàng, nàng
ngẩng đầu nhìn hắn, trong chốc lát thần sắc có chút phức tạp.
Lạc Tử
Thần cười nói: "Nếu như hôn ước vẫn còn, vậy thứ này tất nhiên chính là
tín vật của chúng ta, tất nhiên tốt nhất vẫn là nên mang theo người”.
Nàng
khẽ mím môi, ánh mắt hơi đổi, nói: "Việc này tốt nhất vẫn là bàn bạc kĩ
hơn” Có một số việc mà hắn không biết, mà nàng cũng không có ý định nói rõ với
hắn.
Lạc Tử
Thần lại gần nàng thêm một chút.
Cẩm
Phượng Lan cả kinh, theo bản năng muốn tránh xa, lại bị tay hắn nắm chặt hơn,
hơi thở của hắn phả lên gáy nàng, nóng nóng, khiến cho lòng nàng “thình thịnh”
nhảy loạn lên.
Nữ nhân
giang hồ đều là không câu lệ tiểu tiết, nhưng thân cận lộ ra hơi thở ái muội
như vậy cũng khiến cho nàng có chút tâm hoảng ý loạn.
"Vẫn
là nên giúp ta đeo lên đi” Lời nói của Lạc Tử Thần thập phần tự nhiên bình
tĩnh, giống như đang nói đến chuyện không hề quan hệ vậy.
Cẩm
Phượng Lan cũng không dám trực tiếp nhìn lại hắn, đành phải nhìn xuống tay,
miếng ngọc bội trong tay kia đột nhiên có chút như phỏng tay. Nàng biết, nếu
nàng tự tay đeo ngọc bội cho hắn, mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền toái.
"Sẽ
không sao?" Vẻ mặt hắn tự nhiên nắm lấy tay nàng, trong lúc nàng vẫn đang
ngây ngốc hắn liền đem ngọc bội đeo lên thắt lưng của mình.
Cẩm
Phượng Lan phút chốc hoàn hồn, giống như bị điện giật rút tay lại, ánh mắt
phòng bị nhìn hắn, "Ngươi muốn làm gì?"
Hắn
cười đến vô hại, "Ta giúp nàng đeo”
"Không
cần”. Thanh âm của nàng có chút cứng rắn, động
có lần
đầu tiên mà” Lạc Tử Thần vẻ mặt như đã hiểu cười. tác lại cứng ngắc ném ngọc
bội lên trên bàn.
"Cũng
không coi là mất thể diện, ai cũng
Nàng
thật muốn một quyền đem toàn bộ tươi cười ôn nhuận trên mặt hắn gỡ xuống. Nàng
âm thầm nắm chặt lấy tay, khắc chế xúc động trong lòng, tận lực bình tĩnh nói:
"Ta sẽ không giúp ngươi buộc”
"Ta
biết”. Hắn gật đầu, sau đó lại chợt nói, "Nàng đang thẹn thùng mà thôi”
Cẩm
Phượng Lan thật sự rất muốn đánh hắn một trận cho hả hết giận. Rõ ràng ấn tượng
ban đầu gặp hắn là quân tử như ngọc, vì sao chỉ trong một khoảng thời gian ngắn
tiếp xúc, nàng liền cảm thấy hắn thực là đáng đánh đòn đâu?
Lạc Tử
Thần lại nhìn nàng một cái, xác định nàng thật sự sẽ không thay đổi chủ ý, mới
không thèm để ý cười cười, lấy ngọc bội nàng bỏ trên bàn tự đeo lại trên lưng
của mình, cuối cùng cũng không quên nói: "Có đôi có cặp, như vậy mới gọi
là viên mãn”.
Cẩm
Phượng Lan đỏ mặt lên, đưa tay muốn bỏ ngọc bội trên hông xuống.
Hắn lại
đưa tay đè lấy tay nàng, mày kiếm khẽ nhíu, mang theo vài phần cảnh cáo nhìn
nàng, "Ta khuyên nàng tốt nhất đừng bỏ nó xuống”.
"Vì
sao". Hai chữ dường như muốn thốt ra, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của hắn,
Cẩm Phượng Lan không hiểu sao lại nhanh chóng ngậm miệng lại, trong lòng lại
càng thêm ảo não.
"Nhanh
ăn cơm đi, nếu không ăn, thức ăn sẽ nguội lạnh đó” Lạc Tử Thần tâm tình cực tốt
ngồi trở lại vị trí cũ, một lần nữa cầm lấy đũa, một bên giai nhân vẻ mặt âm
trầm nổi nóng.
Nhìn
thức ăn tinh xảo trên bàn, Cẩm Phượng Lan một chút thèm ăn cũng không có, hiện
tại nàng thật là muốn lật bàn chạy lấy người, nhưng cuối cùng nàng cũng không
có làm như thế.
Ngày
tháng sáu, trời giống như mặt tiểu hài tử, thay đổi bất thường.
Một
khắc trước vạn dặm không mây, cảnh sắc tươi đẹp, ngay sau đó mây đen đã dày
đặc, mưa to tầm tã.
Thời
tiết như vậy khiến cho Cẩm Phượng Lan thực là phiền não, mấy ngày trời mưa rào
lại có sấm chớp liên tiếp, đoàn người Lạc Tử Thần cũng vì vậy mà liền ở lại
khách điếm.
Không
những vậy, thời tiết liên tục thay đổi lại khiến cho bệnh phong hàn của nàng
càng thêm nặng, hai ngày nay nàng chỉ có thể nằm trên giường nghỉ ngơi.
Nếu như
chỉ có như vậy, nàng cũng có thể tâm bình khí hòa nhận, tình trạng thân thể của
nàng thì nàng rõ ràng nhất.
Nhưng
là, bởi vì có sự tồn tại của Lạc Tử Thần, nàng liền có chút thấp thấp thỏm
không yên, cảm xúc phập phồng như vậy, trải qua ba năm kiềm chế, đối với nàng
mà nói có chút mới lạ.