Phú Quý Nhàn Phu
Phía
chân trời thỉnh thoảng lại vang lên tiếng sấm ầm ầm, mưa to xối xả xuống, gột
rửa bùn đất, tạo thành một cỗ bụi đất màu vàng.
Trong
màn mưa, một con ngựa từ phương xa chạy như bay tới, không bao lâu đã chạy tới
trước mắt, người trên ngựa lập tức xoay người nhảy xuống, cước bộ hơi hơi lảo
đảo, giơ tay đem roi ngựa ném cho tiểu nhị đang chào đón trước cửa điếm, rồi
chạy vội tiến vào bên trong khách điếm.
Bên
trong đại sảnh có rất nhiều lữ khách đi đường vào trú mưa, thấy có người tiến
vào trong phòng, theo bản năng liền ngẩng đầu lên nhìn.
Một cô
gái mặc quần áo màu xanh ướt đẫm cả người, càng khiến cho nhìn thân hình có vẻ
gầy yếu hơn, sắc mặt tái nhợt nhìn có vẻ xanh xao, làm giảm đi không ít tư sắc
của nàng, trên vầng trán mang theo nét mệt mỏi, nàng cố hết sức đi về phía
chưởng quầy.
"Khụ
khụ..." Cẩm Phượng Lan khó có thẻ kiềm chế mà ho ra hai tiếng,
nàng đem toàn bộ sức nặng của thân mình dựa lên trên quầy, thanh âm lộ ra vài
phần mệt mỏi cùng khàn khàn, "Một gian thượng phòng".
Chưởng
quầy thấy nàng cả người ướt đẫm, trên mặt lại mang theo nét mệt mỏi bệnh tật,
liền nhiều lời thêm một câu, "Có cần chuẩn bị nước ấm không ạ?"
"Được”.
Cẩm Phượng Lan gật đầu, liền để tiểu nhị dẫn đi lên lầu.
Sau khi
rửa mặt, Cẩm Phượng Lan cũng đã thay đổi quần áo nhưng người vốn đã không khỏe,
cả người vô dụng liền trực tiếp ngã lên trên giường.
Không
biết ngủ bao lâu, trong tiếng mưa sa gió giật, nàng từ từ tỉnh dậy, chỉ cảm
thấy thân mình thực là nặng nề, như muốn ngất đi, cổ họng khô khốc, bụng cũng
phát ra tiếng kêu cô lỗ.
"Thật
sự là đòi mạng..." Nàng lẩm bẩm tự giễu một câu, sau đó cố gắng chống
người đứng dậy, rửa mặt chải đầu đơn giản một chút, sau đó liền kéo cửa đi ra
ngoài.
Vừa đi
ra tới tiền sảnh, gió lạnh đập mạnh vào mặt lạnh lẽo, khiến cho thần trí mơ hồ
của nàng thanh tỉnh được một chút.
"Khách
quan, ngài có cái gì phân phó?"
Cẩm
Phượng Lan ngồi xuống ghế dài, lấy tay chống lấy trán, không chút khí lực nói:
"Chuẩn bị cho ta một chút đồ ăn nhẹ, còn có, gần đây có hiệu thuốc nào hay
không?"
Điếm
tiểu nhị thấy nàng ném một khối bạc vụn lên bàn, cười trả lời: "Có, có,
tiểu nhân giúp ngài đi thỉnh đại phu”.
"Phiền
ngươi”. Cẩm Phượng Lan không có tinh thần nhắm lại hai mắt xoa xoa giữa trán,
để khiến cho mình dễ chịu một chút.
Bên tai
nghe thấy điếm tiểu nhị lên tiếng chào đón một khách nhân mới đến, nàng cũng
không có tâm tư nào mà đi chú ý, mở mắt ra, nhấc ấm trà lên tự rót cho mình một
chén.
"Cô
nương, không biết tại hạ có thể dùng chung bàn được hay không?" Một đạo
thanh âm ôn nhuận truyền vào trong tai nàng, nàng không khỏi ngẩng đầu nhìn
lên.
Chỉ
thấy một nam tử một thân cẩm bào xanh ngọc đang mỉm cười đứng ở bên cạnh bàn
của nàng, khí chất ôn nhã, bên dưới mày kiếm là một đôi mắt xếch hàm chứa ý
cười nhạt nhẽo.
Quân tử
như ngọc, thật là không có sai, bốn chữ này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu của
nàng.
Nàng
giương mắt quét một vòng, người ở lại trú mưa quả là nhiều, bên trong đại sảnh
quả nhiên không còn dư bao nhiêu bàn trống. Do dự một chút, nàng gật gật đầu,
"Công tử ngồi đi”.
"Tại
hạ Lạc Tử Thần, không biết nên xưng hô với cô nương như thế nào?"
Cẩm
Phượng Lan đang cúi đầu uống trà nhất thời bị sặc nước trà, che miệng ho khụ
khụ một lúc sau mới dừng lại được.
"Cô
nương, cô không sao chứ?"
"Không...
Không có việc gì”. Nàng lại uống thêm một chút nước cho nhuận hầu, nhưng do vừa
rồi ho khan một lúc mà trong mắt đã bịt kín một tầng hơi nước, "Ta họ
Cẩm".
"Thì
ra là Cẩm cô nương". Lạc Tử Thần cười chắp tay.
"Khách
quan, đồ ăn đã được mang lên".
Trong
khi đang nói chuyện, đồ ăn mà Cẩm Phượng Lan gọi cũng đã được bưng lên, nhân cơ
hội đó mà nàng ngậm miệng lại, chuyên tâm dùng bữa.
Nhìn
bát cháo loãng thanh đạm của nàng, Lạc Tử Thần hơi hơi nhướng mày, "Cô
nương thân thể không khoẻ, đồ ăn này tuy là thích hợp, nhưng có vẻ lại quá
thanh đạm rồi."
Cẩm
Phượng Lan ngoảnh mặt làm ngơ.
"Cô
nương tốt nhất là nên cho người đi thỉnh đại phu đi? Ta thấy cô nương hình như
bệnh không hề nhẹ đâu, nếu không sớm chữa trị sợ là sẽ phiền phức hơn
đâu."
Cẩm
Phượng Lan thật sự là không muốn nói chuyện với hắn, nhưng người này lại có thể
ung dung bình thản tự quyết định như vậy, khiến cho nàng không thể nào mà giả
câm điếc được nữa. "Ta cũng đã cho điếm tiểu nhị đi tìm rồi, không cần
phiền đến công tử phải lo lắng."
Nghe ra
trong lời nói của nàng có ý tứ xa cách, Lạc Tử Thần cười nhẹ, chậm rãi tự rót
cho mình một chén rượu, uống hết.
Sau khi
ăn một chén cháo lót dạ, Cẩm Phượng Lan tinh thần cũng đã tốt hơn một chút rồi,
liền buông bát đũa xuống tính trở về phòng nghỉ chờ đại phu đến.
"Cẩm
cô nương, trên người có bệnh cần phải ăn nhiều một chút, như vậy mới có thể
khôi phục lại thể lực."
Nàng
không nói gì nhìn Lạc Tử Thần, thật sự không hiểu sao hắn lại thích xen vào
chuyện của người khá như vậy, dù sao... Bọn họ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau là
những người qua đường mà thôi.
Hắn lại
làm vẻ mặt tự nhiên mỉm cười, "Chẳng lẽ tại hạ nói không đúng sao?"
"Đúng."
Nàng lặng lẽ dùng sức nắm chặt lấy tay, "Công tử nói rất đúng, nhưng là,
không khỏi thân thiết với người quen sơ". Nói xong, cũng không thèm liếc
mắt nhìn hắn một cái, liền xoay người rời đi.
Lạc Tử
Thần vẫn nhìn theo bóng nàng lên lầu, nhẹ tay xoay xoay cái chén trong không
trung, ý vị thâm trường nỉ non một câu, "Thân thiết với người quen
sơ?" (thân
thiết với người quen sơ: thân thiết quá với người xa lạ)
"Thiếu
gia —" Thư đồng Thanh Nghiên vẫn giống như ẩn mình một bên đột nhiên lên
tiếng.
"Cái
gì?"
Thanh
Nghiên nhìn thoáng qua phương hướng mà Cẩm Phượng Lan vừa biến mất, mang theo
vài phần không xác định nói: "Đó chẳng phải là thiếu phu nhân hay
sao?"
Lạc Tử
Thần khẽ cười một tiếng, đem chén rượu uống một hơi cạn sạch, nói: "Nhãn
lực không tệ, là nàng”. Điều này thật khiến cho hắn không hề chút phòng bị mà
bất ngờ gặp nàng thật là khinh hỉ.
Thanh
Nghiên trên mặt hiện lên nét hoang mang, "Vậy tại sao ngài còn không có
nhận nàng?"
"Không
vội”.
Nhìn
bộ dáng vân đạm phong khinh của thiếu gia, Thanh Nghiên không khỏi lo lắng cho
thiếu phu nhân sau này.
Lạc Tử
Thần liếc mắt nhìn thư đồng một cái, không phải không có trêu tức nói:
"Ngươi lo lắng cái gì? Chẳng lẽ thiếu gia nhà ngươi còn có thể làm ra việc
gì thương thiên hại lí hay sao?" (thương thiên hại lí: việc tàn
nhẫn, …)
Thanh
Nghiên lập tức lắc đầu, kiên định phủ nhận, "Tiểu nhân không lo lắng”.
Lạc Tử
Thần vừa tự rót rượu cho mình, lại vừa giống như không có việc gì phân phó,
"Đi đổi lại phòng của ta đến cách vách phòng nàng"
Thanh
Nghiên đứng dậy chuẩn bị đi theo bản năng lại đưa mắt nhìn qua phương hướng
mà Cẩm Phượng Lan vừa mới li khai, trong lòng thở dài. Sự
việc tuy là đã qua ba năm, tức giận trong lòng thiếu gia sợ rằng lại càng lớn
hơn.
Chờ hai
chủ tớ Lạc Tử Thần dùng cơm xong, khi đang ngồi uống trà, lại nhìn thấy điếm
tiểu nhị dẫn theo một người mang theo hòm thuốc, trên quần áo của vị đại phu đó
vẫn còn vương lại vài giọt nước mưa.
"Thiếu
gia, đại phu cũng đã tới đây rồi”
Lạc Tử
Thần gật đầu tỏ vẻ là hắn có thấy được.
Thanh
Nghiên thầm nghĩ: Vậy ngài còn muốn ở lại đại sảnh hóng gió a.
Lạc Tử
Thần dùng quạt giấy gõ lên đầu thư đồng một cái, tựa tiếu phi tiếu liếc nhìn
hắn, thoải mái nhàn nhã đứng dậy, đè thấp thanh âm nói: "Lát nữa đi hỏi
đại phu tình huống cụ thể rõ ràng"
"Dạ”
Lạc Tử
Thần chậm rãi tiêu sái trở lại phòng của mình trên lầu, vừa đến cửa phòng liền
đưa mắt nhìn gian phòng cách vách, "Ba" một tiếng đóng lại chiết
phiến trong tay, sau đó mới đẩy cửa phòng bước vào.
Hắn đi
đến phía trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, nhìn mưa gió bên ngoài, sắc mặt hơi trầm xuống.
Mặc dù hắn không phải đại phu, nhưng cũng nhìn ra được thể trạng của nàng hiện
tại rất tệ, thân hình gầy yếu dường như chỉ cẩn một trận gió cũng có thể thổi
bay nàng.
Vốn nên
là duyên dáng yêu kiều tao nhã, không biết vì sao lại thành ra tiều tụy đến như
vậy?
Mưa
lạnh lẽo đập vào hai gò má, hắn lặng lẽ nắm chặt tay lại. Năm đó rốt cuộc là đã
xảy ra chuyện gì? Trong ba năm này vì sao lại hoàn toàn không có chút tin tức
nào của nàng?
Nhiều
lắm nghi vấn đảo lộn trong đầu, khiến cho hắn không khỏi nhíu chặt
hai đầu mày lại.
Ngay
khi Lạc Tử Thần còn đang suy tư trầm ngâm, Thanh Nghiên đẩy cửa tiến vào,
"Thiếu gia, đã hỏi thăm được”
Lạc Tử
Thần đưa tay ngăn lại lời nói của hắn, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo hắn
đến gần.
Thanh
Nghiên run sợ, đi qua đó, thì thầm kể lại những tin tức mà mình đã nghe được kể
lại một lần.
Nghe
xong, sắc mặt Lạc Tử Thần càng thêm âm trầm.
"Thiếu
gia —" Thanh Nghiên có chút bất an.
"Ngươi
đi xem xem những người kia đã được an trí ổn thỏa chưa, tạm thời đừng đến quấy
rầy ta”.
“Dạ”.
Lạc Tử
Thần khoanh tay đứng ở trong phòng một lúc lâu, sau đó mở cửa đi đến cửa phòng
cách vách, đưa tay lên muốn gõ cửa, nhưng lại do dự một lát sau đó lại thu tay
lại, thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn cửa phòng một cái, sau đó mới quay về
phòng của chính mình.
Đột
nhiên trong phòng truyền ra tiếng vang của đồ sứ va chạm vào nhau, cùng với
thanh âm của đồ vật bị rơi xuống đất, Lạc Tử Thần cảm thấy căng thẳng, lại bất
chấp điều gì liền đẩy cửa phòng tiến vào.
Nghe
thấy tiếng động, Cẩm Phượng Lan ngẩng đầu lên muốn nói điều gì đó mà cổ họng
lại ngứa, phát ra một trận ho khan, chỉ có thể dùng ánh mắt để hỏi nam nhân
không mời mà đến này.
Lạc Tử
Thần xoay người nâng nàng dậy, "Trước đứng lên rồi nói sau”.
Cẩm
Phượng Lan mượn sức hắn đứng dậy, do ho khan nên nàng không thể nói chuyện
được, chỉ có thể dùng ánh mắt ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh.
Lạc Tử
Thần nhìn ấm trà trên bàn, sờ sờ độ ấm, sau đó mới rót một chén nước đưa đến
trước mặt nàng, "Uống miếng nước đi”.
"Cám
ơn”.
"Nàng
bệnh nặng như vậy, bên người lại không có ai chăm sóc thì làm sao có thể khỏi
được?"
"Không
có chuyện gì, trả ngân lượng cho chủ quán hắn sẽ giúp ta” Sau khi uống nước Cẩm
Phượng Lan đã ngừng không còn ho khan nữa.
Lạc Tử
Thần hơi giật mình, sau vuốt cằm cười khẽ, "Thì ra là do ta suy nghĩ nhiều
rồi”
Cẩm
Phượng Lan cười cười, không nói chuyện.
"Cô
nương có bệnh trong người, tại hạ cũng sẽ không quấy rầy nữa, cô nương vẫn là
nên nghỉ ngơi nhiều cho mau khỏi". Hắn thức thời đứng dậy cáo từ.
Cẩm
Phượng Lan cũng không giữ hắn, nhìn cánh cửa phòng đóng lại, nàng lại có chút
suy nghĩ. Nàng tuy rằng bệnh nặng trong người, nhưng cảnh giác của người học võ
cũng chưa có mất đi, nhất là khi đơn độc đi lại bên ngoài lại không dễ gì mà
lơi lỏng cảnh giác.Vừa rồi trượt tay rơi mất chén xuống đất, đó đều là do nàng
cố ý, là vì muốn thử phản ứng của người ngoài cửa.
Nhẹ
nhàng khép mắt, nàng đưa tay nhẹ xoa xoa giữa trán, cả người lộ ra mỏi mệt cùng
suy yếu.
Cố gắng
thức đợi tiểu nhị đem thuốc tới, sau khi uống xong nàng mới đi ngủ.
Mưa rền
gió dữ đánh vào cửa sổ, khiến cho khách nhân đều bừng tỉnh khỏi cơn ngủ say.
Đối mặt
với một phòng tối đen như mực, nghe ngoài cửa mưa gió gào thét, Cẩm Phượng Lan
có một chút tim đập mạnh và loạn nhịp, sau đó mới đưa tay lau một trán toàn mồ
hôi.
Dược
tính hình như đã phát huy công dụng, hiện tại nàng cảm thấy tốt hơn nhiều rồi,
chỉ là trên người toát ra một chút mồ hôi khiến cho nàng không được thoải mái,
nghĩ đến trong bao quần áo chỉ còn có một bộ sạch sẽ thì nàng cũng đã thay rồi,
nàng đành phải tiếp tục nằm trở lại trên giường.
Ngoài
đường đêm khuya, chỉ có mưa gió lạnh thê lương ở ngoài cửa làm bạn cùng, Cẩm
Phượng Lan suy nghĩ không khỏi có chút mơ hồ.
Xem ra,
Lạc Tử Thần mà nàng gặp lúc ban ngày, tám chín phần mười chính là người có hôn
ước với nàng. Ban đầu muốn tới Giang Nam để dưỡng bệnh, thật không ngờ rằng lại
đụng phải hắn.
Nghĩ
đến hôn ước, nàng âm thầm cười nhẹ một tiếng. Năm đó tuy có rất nhiều nguyên
do, nhưng mặc kệ như thế nào, hôn ước đã giải trừ không tranh giành là chuyện
thực, cũng may hai người chưa bao giờ gặp mặt, cho nên cũng không cần vì vậy mà
phải xấu hổ.
Hắn chú
ý đến mình như vậy là do đã từng có quan hệ hay sao? Vậy hắn đã từng gặp qua
nàng hay sao?
Cẩm
Phượng Lan trăm mối vẫn không có cách nào giải, cuối cùng chỉ biết cười trong
bầu không khí im lặng. Binh đến tướng chặn, nước tới đất chặn, chẳng lẽ nàng
còn cần phải sợ hắn hay sao?
"Khụ
khụ..."
Cổ họng
có chút hơi khô, nàng đứng dậy đi đến bên cạnh bàn muốn rót cho mình chén nước,
lại phát hiện ấm trà trống không, nhịn không được thở dài.Thật là xúi quẩy mà,
thật sự là muốn uống ngụm nước thôi cũng khó.
"Cẩm
cô nương, người tỉnh rồi sao?"
Nàng
kinh ngạc nhìn về phía cửa, do dự một chút, mới mở miệng nói: "Là
ai?"
"Tiểu
nhân là thư đồng của Lạc gia Thanh Nghiên”.
Cẩm
Phượng Lan nheo nheo mắt, "Chuyện gì?"
"Cô
nương mở cửa trước được không?"
Nàng đi
qua mở cửa giúp hắn.
Thanh
Nghiên vừa thấy nàng liền khẽ nở nụ cười, sau đó bưng này nọ vào phòng.
Cẩm
Phượng Lan vẫn chỉ đứng nhìn không có hỏi nhiều.
Thanh
Nghiên đem khay đặt lên trên bàn, lại lưu loát mở ra, từ trong nồi đất múc ra
một chén cháo. "Cẩm cô nương, đây là do thiếu gia phân phó tiểu nhân chuẩn
bị, nói ban đêm ngài tỉnh dậy nhất định sẽ bị đói, nhân lúc cháo còn nóng ngài
ăn chút đi”
Cẩm
Phượng Lan yên lặng nhìn hắn một cái, cúi đầu mỉm cười, sau đó liền ngồi xuống
cạnh bàn, bưng bát cháo lên ăn.
Nàng ăn
liên tực đến ba bát mới buông xuống, ngẩng đầu nhìn Thanh Nghiên vẫn trang
nghiêm đứng ở một bên mỉm cười nói, "Thay ta cám ơn thiếu gia nhà ngươi,
làm phiền hắn lao tâm rồi”
"Không
biết cô nương có phân phó gì hay không, nếu không có, vậy tiểu nhân cáo lui”
Cẩm
Phượng Lan cũng không có khách khí với hắn, "Vậy phiền ngươi giúp ta chuẩn
bị một bộ quần áo sạch sẽ đi, cả trong và ngoài."
"Vâng."
Thanh Nghiên vừa nói xong liền rời đi.
Chẳng
bao lâu sau, hắn lại đến bên ngoài gõ cửa.
Vừa mở
cửa, liền thấy trên tay hắn mà một bộ nam trang, Cẩm Phượng Lan hơi nhướn mày.
Thanh
Nghiên vội vàng giải thích, "Thiếu gia nhà ta nói hiện tại ra ngoài khó,
hơn nữa gần đây cũng không có nơi nào đặt may nữ trang, vậy thì cô nương đành
mặc tạm của người đi” Dừng một chút, hắn lại tiếp tục nói: "Bộ quần áo này
rất sạch sẽ, thỉnh cô nương yên tâm”.
"Phiền
ngươi rồi”Nàng đưa tay tiếp nhận, cười nói cảm ơn.
Thanh
Nghiên lại cáo lui.
Đóng
cửa lại cẩn thận, Cẩm Phượng Lan lật nhìn bộ quần áo trên tay, nhịn không được
bĩu môi. Quả nhiên là người xuất thân giàu sang, bất kể là vật liệu may mặc hay
là thợ khéo tay cũng đều là tốt nhất.
Nàng đi
trở lại bên giường ngồi xuống, nhìn chằm chằm bộ nam trang kia trong chốc lát,
khẽ thở dài, nhếch miệng, lên giường đi ngủ.
Hôm
sau, mưa đã tạnh.
Sau cơn
mưa không khí mùa hè hiếm khi lại thấy nhẹ nhàng khoan khoái cùng sáng sủa như
vậy, mở cửa sổ nhìn ra, xa xa cây cối xanh ngắt ướt át, khiến cho người nhìn
cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Cẩm
Phượng Lan đứng ở cửa sổ nhìn một lúc lâu, hít sâu một luồng không khí trong
lành buổi sáng, sau đó mới đưa tay đóng cửa sổ lại.
"Cẩm
cô nương, nàng tỉnh rồi sao?"
Nhìn
cửa phòng, Cẩm Phượng Lan hứng thú nở nụ cười, sau đó đi qua mở cửa.
Ngoài
cửa, Lạc Tử Thần đang gõ cửa còn Thanh Nghiên đứng phía sau, mỉm cười nhìn
nàng.