Phú Quý Nhàn Phu
Tống
Lan gằn từng chữ: "Bởi vì yêu ngươi, ta mới làm ra chuyện không có lương
tâm, mặc dù hối hận, ta cũng cam nguyện gánh vác hậu quả cho ngươi, nhưng mà,
ta không thể tha thứ chính mình khi yêu một người có tâm địa ác độc như vậy, ta
có mắt không tròng, hại người hại mình".
Nam
Cung Linh cả người lảo đảo như muốn ngã, Tống Lan nói vậy giống y những gì Vân
Ngọc Thành đã tiên đoán. Khó trách... Khó trách hắn sao lại biến thành như vậy.
Cẩm
Phượng Lan yên lặng thở dài một tiếng, tiến lên từng bước, nói: "Tống đại
ca, chúng ta lên lầu đi".
Tống
Lan thu hồi ánh mắt không lưu luyến chút nào đi lên lầu.
Nam
Cung Linh nhìn người nam nhân từng yêu mình nhất lại đi lướt qua mình, dứt
khoát đi lên lầu, trong lòng đột nhiên suy sụp vô cùng, nàng thật sự mất đi
người nam nhân đã từng yêu nàng say đắm này hay sao.
Mấy năm
nay, nàng đã hiểu ra rất nhiều việc, chợt hiểu ra mình đã sai sót rất nhiều,
nàng cho rằng mình có thể bù đắp, nhưng kết quả lại tàn khốc như vậy.
Không
quay trở lại được, vĩnh viễn --
Có phải
một chưởng năm đó nàng đánh về phía nữ tử đang chữa thương cho gia gia kia thì
mọi chuyện cũng đã liền định rồi?
Nàng
chính là ghen tị, là do nàng hận nàng ta đã cướp đi mọi quan tâm của Vân đại
ca, nàng muốn Vân đại ca toàn bộ là của nàng, cho nên nàng không thể dễ dàng
tha thứ cho sự tồn tại của nàng ta, nàng muốn giết nàng ta.
Nhưng
mà, Cẩm Phượng Lan cuối cùng không có chết.
Sau đó,
tất cả mọi chuyện đều thay đổi.
Vân đại
ca không còn cười nói với nàng nữa, gia gia không muốn nhìn thấy nàng, cha cũng
không còn quan tâm yêu thương nàng, nàng thất sủng, ở Nam Cung sơn trang địa vị
xuống dốc không phanh.
Nam
nhân này ái mộ nàng, trong mắt rõ ràng có dục vọng, cái loại mong muốn vứt bỏ
quần áo của nàng đi để mà muốn làm việc gì thì làm, ngoài sự chán ghét ra cũng
bắt đầu khiến cho nàng sợ hãi.
Nhìn
bóng dáng Cẩm Phượng Lan lên lầu, Nam Cung Linh nghĩ đến câu nói năm đó nàng ta
đã nói với nàng trước khi rời đi -- khuôn mặt xinh đẹp là vũ khí mạnh nhất của
ngươi, nhưng cũng là bi ai lớn nhất của ngươi.
Chân
nàng mềm nhũn, cả người ngồi xuống mặt đất.
Cẩm
Phượng Lan nghe được tiếng vang quay đầu lại, thản nhiên nhìn tuyệt thế mỹ nhân
dưới kia giống như đã bị rút đi toàn bộ khí lực, khóe miệng nhếch lên nụ cười
mỉa mai.
"Không
ai là không phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình, sớm biết có ngày hôm
nay, lúc trước đừng làm!"
Nàng
không hề đồng cảm với Nam Cung Linh, từ đầu đến cuối kẻ vô tội nhất đó là nàng,
bị giấu diếm khả năng nội lực phản lại khi thay người chữa thương là bất hạnh,
cuối cùng lại còn bị nữ nhân này đánh lén, thiếu chút nữa bị mất mạng.
Cho
nên, nàng sẽ không thông cảm với Nam Cung Linh.
Cẩm
Phượng Lan một lần nữa quay đầu cất bước đi lên lầu.
Lạc Tử
Thần lạnh lùng liếc Nam Cung Linh một cái, đáy mắt hiện lên là một chút sát khí
khó nhận ra.
Người
dám đả thương Lan nhi không thể tha thứ, nhất là người đầu sỏ gây nên.
Đối với
việc Tống Lan muốn rời đi, Cẩm Phượng Lan không có giữ lại, chỉ là bình tĩnh
nhìn hắn ung dung đi xa.
Lạc Tử
Thần đứng ở bên người nàng, nhìn bóng lưng người kia càng đi càng xa dần dần
biến mất nói: "Với y thuật của hắn không cần làm lang trung giang hồ, hắn
tự mình đi đày đi".
Cẩm
Phượng Lan thở dài, "Hắn không chịu tha thứ cho chính mình, ta cũng không
có biện pháp, kỳ thật cho tới bây giờ ta cũng không có hận hắn".
Lạc Tử
Thần mặc áo choàng ngoài thay nàng, lại lấy tay sờ sờ ấm lô trong tay nàng, mới
nói: "Bởi vì nàng chưa bao giờ hận hắn, cho nên hắn mới càng không thể tha
thứ cho mình".
Như
cảnh tỉnh, nàng phút chốc quay đầu, "Là như thế sao?”
Lạc Tử
Thần cười, "Nàng nha, chính là rất thiện lương".
"Oa".
"Nếu
không thiện lương, sao lại có thể đối với người hại mình mà đến tận bây giờ lại
không hề oán hận?” Hắn cười hỏi lại.
Cẩm
Phượng Lan mím môi, ánh mắt trở nên có chút phức tạp, lại nhìn về phía cuối
đường, "Tại vì sau khi việc kia xảy ra, hắn lập tức liền hối hận, là hắn
chủ động hướng thánh thủ thần y xin lỗi, cũng đồng thời quyết định bất kể ta
tàn tật hay sao cũng sẽ làm bạn với ta cả đời, không rời không xa, xem như
chuộc lỗi".
"Nàng
nói cái gì?” Lạc Tử Thần giọng nói đột ngột tăng vọt
Nàng
trong nháy mắt, có ý lừa dối cho qua, "Không có gì".
Lạc Tử
Thần cười mà như không cười nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Thật vậy chăng?”
Nàng co
co vai, không mở mắt, "Đây chỉ là suy nghĩ của hắn, ta cũng không muốn ủy
khuất chính mình đi yêu một nam nhân mà ta không thương. Nếu không chiếm được
cả đời, kỳ thật một mình một người cũng không có quan hệ gì".
Lạc Tử
Thần đột nhiên thực đau lòng, đem nàng ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về, nói:
"Nàng có ta".
"Chàng
biết không, Lạc Tử Thần, cha cùng nương ta thực hạnh phúc, bọn họ yêu thương
lẫn nhau, không rời đi sống cả đời cùng nhau. Cha nói với ta, ta đáng giá được
một nam tử toàn tâm toàn ý yêu, nếu không yêu, vậy hãy tiêu sái xoay người mà
đi, bởi vì một người không thương ta, không đáng để ta vì hắn thương tâm lưu
luyến".
Lạc Tử
Thần biểu tình nghiêm túc hẳn lên, còn thật sự thành khẩn nhìn nàng nói:
"Nhạc phụ nói rất đúng, nàng đáng giá".
Cẩm
Phượng Lan sâu kín thở dài.
"Làm
sao vậy?” Hắn có chút lo lắng.
Nàng
vươn tay sờ sờ lên mặt hắn, nhẹ nhàng nỉ non nói: "Kỳ thật ta nghĩ, chờ
ngươi biết ta không thể có thai mà muốn nạp thiếp sinh con khi đó ta sẽ rời đi,
ta thật sự không muốn ủy khuất chính mình".
Hắn
khẳng định nói: "Nàng không cần ủy khuất chính mình".
Cẩm
Phượng Lan thu vẻ mặt đau buồn lại, khẽ kiên định nói: "Cho nên, đừng cho
ta cơ hội rời chàng mà đi".
Lạc Tử
Thần còn thật sự gật đầu, "Được".
Nàng
lại nhìn về hướng xa xa, "Chúng ta cũng đi thôi".
Lạc Tử
Thần gật đầu.
Hai
người xoay người đi về phía xe ngựa cách đó không xa.
"Nương
tử, chúng ta thương lượng chuyện này đi". Lạc Tử Thần trưng ra bộ mặt lấy
lòng.
"Hử?”
Cẩm Phượng Lan không phải không có hoài nghi liếc nhìn hắn một cái, nàng vẫn
tin tưởng nam nhân này là có một bụng đầy đen tối.
"Kỳ
thật ta cảm thấy đối với Thanh Loan biểu muội, nương tử hoàn toàn có thể dễ
dàng giải quyết," Lạc Tử Thần thay một bộ mặt lấy lòng, "Cho nên,
phiền toái lần này sau khi trở về, nàng hãy đuổi nàng ta ra khỏi nhà được hay
không?"
"Để
nàng ta đi chỗ nào được?” Cẩm Phượng Lan khiêm tốn cầu cứu.
"Ở
đâu đến thì về đó a".
"Chẳng
lẽ chàng không muốn tác hợp nàng ta với Liễu công tử?”
Lạc Tử
Thần đột nhiên hiểu ra, hắn vươn tay xoa xoa cái mũi của nàng, đùa giỡn cười
nói: "Thì ra, nàng có ý xấu như vậy a".
Cẩm
Phượng Lan vô tội nói: "Ta đã nói qua ta không phải thánh nhân a".
***
Đây là
lần đầu tiên Cẩm Phượng Lan đi vào thư phòng của Lạc Tử Thần, vốn nàng cũng chỉ
là muốn tìm một quyển sách để xem, kết quả khi nàng di chuyển đến giá sách lại
khiến cho nàng ngây ngẩn cả người.
Trên
tường treo một bức họa, trên bức họa là một cô gái đến tuổi mới lớn.
Mặt mày
quen thuộc, bút pháp quen thuộc, trong mắt của nàng rất nhanh phủ kín một tầng
hơi nước, tụ lại thành một dòng, ngón tay run run sờ lên bức họa, cúi đầu nỉ
non khẽ lẩm bẩm, bức họa này là cha nàng vẽ.
"Cha..."
Nàng sẽ không nhận sai, đây là cha vẽ nàng, là bộ dáng khi mình mười ba tuổi,
nàng vĩnh viễn nhớ rõ vào năm đó, vào đúng năm đó, cha và mẹ đều rời khỏi nàng
vĩnh viễn, để lại nàng một mình phiêu bạt giang hồ.
Nhìn
quần áo rồi búi tóc của mình trong bức họa, búi tóc đó, Cẩm Phượng Lan nhớ đó
là trước ngày phụ thân bệnh nặng một ngày.
Vấn đề
là, bức họa mà phụ thân vẽ mình sao lại có thể ở trong thu phòng của Tử Thần?
Cẩm
Phượng Lan quyết định ở lại thư phòng chờ trượng phu trở về cho nàng một lời
giải thích.
Cho nên
khi Lạc Tử Thần từ bên ngoài trở về không thấy nương tử ở sân, vừa hỏi nha hoàn
liền đi vào thư phòng.
"Hôm
nay nghĩ như thế nào lại đến thư phòng?”
Cẩm
Phượng Lan buông sách trên tay xuống, ý vị thâm trường nhìn hắn một cái,
"Không có việc gì, đột nhiên muốn tìm quyển sách xem, đã tới rồi".
Hắn
ngồi xuống bên kia giường gấm, rót cho mình một chén trà, "Nếu không,
trong viện chúng ta cũng làm một thư phòng để nương tử đặt sách?”
"Không
cần, nơi này cũng không có quá xa, ta đến đây cũng thực tiện".
"Nương
tử là ở đây chờ ta trở về". Hắn không phải nghi vấn mà là khẳng định.
Nàng từ
trên ghế đứng dậy, chuyển về phía sau giá sách, "Bức họa này chàng lấy
được từ người nào vậy?”
Lạc Tử
Thần hiểu rõ cười, vuốt vuốt chén trà trong tay, cười cười đi tới, nhìn cô gái
xinh đẹp trong tranh, ôn nhu nói: "Nhạc phụ hàng năm đều đưa một bức của
nàng cho ta, mãi cho đến khi nàng mười ba tuổi khi nhạc phụ mất, mới không đưa
tới".
Cẩm
Phượng Lan kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn xoa
hai gò má của nàng, khẽ cười nói: "Ta là nhìn nàng lớn lên, từ khi còn là
trẻ con đến khi trưởng thành một cô gái thướt tha". Khiến cho hắn một lòng
chầm chậm sa vào, "Không thể không nói, nhạc phụ rất mưu mô".
"Chuyện
sau năm nàng mười ba tuổi ta biết rất ít, nàng ở trong chốn giang hồ cũng chưa
có danh tiếng gì, muốn tìm được nàng đúng là không dễ".
Cẩm
Phượng Lan rốt cục phục hồi tinh thần lại, nở nụ cười, "Nổi danh trên
giang hồ thì sẽ chết sớm, ta đối với sinh mệnh của mình rất yêu quý".
Lạc Tử
Thần cười ha ha. Hắn thích thê tử thẳng thắn như vậy.
Cẩm
Phượng Lan dường như đang nhớ lại, giữa lông mày mang theo tầng tầng đau
thương, "Sau khi cha qua đời, ta giữ đạo hiếu ba năm, không đi lại trên
giang hồ, sau đó lại xảy ra chuyện ở Nam Cung sơn trang, sau đó lại..."
Thanh âm của nàng chậm rã thấp xuống, cuối cùng không thấy tiếng nào.
"Vậy
ba năm sau nàng dưỡng thương ở đâu?” Hắn cẩn thận hỏi lại.
Nàng
gật gật đầu, "Đúng nha, ta trốn đến phía bắc Trường Thành trị nội thương,
trong cơ thể ta có hai luồng nội lực xung đột với nhau, khi phát tác, khi thì
như lò hỏa thiêu khi lại như là hầm băng".
Lạc Tử
Thần không nhịn được nhanh chóng nắm lấy tay nàng.
Cẩm
Phượng Lan biểu tình thực đạm mạc, giống như đang nói đến chuyện của người
khác, "Cả người ta khi đó, lửa bừng bừng đốt cháy sau đó cả người lại
giống như rơi vào hầm băng, chàng không thể hiểu được cảm giác sống quay cuồng
như vậy đâu, cả người sẽ bị thiêu đốt không thôi, chỉ có thể ở nơi băng tuyết
ngập trời mới có thể cho ta có ý chí sống sót".
Lạc Tử
Thần đấm mạnh một tay lên tường.
"Nhưng
mà, trong hoàn cảnh như vậy đối với thân thể ta lại đúng là họa vô đơn chí,
thật vất vả mới hóa giải được cỗ nội lực trong cơ thể, nhưng trong cơ thể hàn
độc tích tụ lâu ngày, ta đành phải quay về phương nam điều dưỡng".
Lạc Tử
Thần thu hồi nắm đấm, máu theo đốt ngón tay của hắn chảy ra, từng chút từng
chút nhỏ xuống đất.
Cẩm
Phượng Lan thở dài, nắm tay của hắn, dùng khăn giúp hắn xử lý vết thương rồi
băng bó lại, "Lát nữa quay về phòng ta bôi thuốc cho chàng".
"Lan
nhi, nàng chịu khổ rồi".
"Đi
thôi, quay về thôi".
"Một
chút vết thương, không có gì đáng ngại".
"Đêm
nay không cho phép ở trên giường". Nói xong, Cẩm Phượng Lan nhấc chân bước
đi.
Lạc Tử
Thần vội vàng đi cùng, "Nương tử, như vậy thực là không công bằng a, sao
lại có thể như vậy chứ..."
Hắn một
đường thì thầm vù vù.
"Nương
tử, ta nghe lời rồi còn không được sao? Không cho ở trên giường thực là trừng
phạt quá nặng a..."
Vừa vào
cửa, Cẩm Phượng Lan mặt không chút thay đổi tìm đến kim sang dược, cởi bỏ khăn
trên tay hắn, bôi thuốc xong lại băng bó một lần nữa.
"Hình
như trời sinh chàng tính dục tràn đầy, ngày trước ở một mình thì chịu đựng như
thế nào?” Nàng thật là tò mò a.
Lạc Tử
Thần có chút xấu hổ khụ hai tiếng, tiến đến bên tai nàng nhẹ nhàng nói hai câu.
Cẩm
Phượng Lan chỉ là thuận mồm hỏi như vậy, không ngờ rằng hắn lại thực sự trả lời
như vậy, nhưng mà đáp án -- nàng vừa nhấc chân liền muốn đá cho hắn một
cưới."Không biết xấu hổ".
"Ta
nói đều là sự thật".
"Hạ
lưu".
"Vậy
hạ lưu cho nàng xem".
Nàng
một chưởng đẩy hắn ra, quay lại nhuyễn tháp ngồi xuống, sắc mặt nghiêm lại,
trực tiếp nhìn hắn.
Lạc Tử
Thần tự làm mất mặt sờ sờ cái mũi, lại gần ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Muốn
biết cái gì, chàng hỏi đi". Nàng bày ra loại này thần sắc tỏ vẻ sẽ không
cho phép hắn lừa dối, hắn đương nhiên thức thời.
Cẩm
Phượng Lan do dự, mới nói: "Chàng cho người động thủ với Nam Cung Linh
sao?”
Lạc Tử
Thần sắc mặt hơi trầm xuống, "Lan nhi, việc này nàng đừng quản".
"Tử
Thần, kỳ thật chàng không cần phải phiền như vậy".
"Nàng
ta thương tổn nàng như vậy, ta làm sao có thể dễ dàng buông tha nàng ta".
Lạc Tử Thần thanh âm lập tức trở nên âm trầm.
"Nàng
ta có khuôn mặt như vậy, đối với chính nàng ta cũng là một chuyện bất
hạnh..."
"Trời
phạt nàng ta là xứng đáng, nhưng mà nàng ta nợ nàng, ta tuyệt sẽ đi đòi".
Lạc Tử Thần hoàn toàn không chịu nhả ra.
"..."
"Nàng
làm sao mà biết được?” Nàng rõ ràng cũng không xuất môn sao có thể biết chuyện
này.
Cẩm
Phượng Lan tự mình rót lấy một chén trà, chậm rãi nếm hai cái, nâng mắt nhìn
hắn, “Người giang hồ tất nhiên sẽ có đường tin tức của người giang hồ".
"..."
"Có
người nói tường nhà chàng cũng không khó trèo qua". Nàng tuyệt không cảm
thấy bán đứng người nào đó mà lương tâm bất an.
Lạc Tử
Thần giận dữ, một chưởng vỗ vào trên bàn nhỏ, "Liễu Nguyệt Sanh tên hỗn
đản này!" Hắn thật đúng là dám trèo tường.
"Nàng
đi hỏi hắn a".
"Lần
tới không được cho hắn tiến vào nhà chúng ta".
Cẩm
Phượng Lan cười lắc đầu.
***
Cho tới
nay Cẩm Phượng Lan đều cảm thấy chính mình tính tình còn không quá xấu.
Nhưng
mà, hiển nhiên có người cho rằng nàng không giận thì là thánh nhân.
Giang
Thanh Loan dùng quần áo che ở trước ngực, miễn cưỡng che đi thân thể lõa lồ,
nhìn người mang theo ánh mặt trời từ bên ngoài đi vào, chân nhỏ phát run, một
cỗ sợ hãi không hiểu từ đâu truyền đến.
Cẩm
Phượng Lan ánh mắt rơi xuống người trên giường, đi tới, thay hắn giữ mạch
tượng, không khỏi giật giật môi. Thật đúng là không cẩn thận, bị người thừa dịp
hạ mê dược.
Mắt
hạnh xinh đẹp hơi hơi nheo lại. Kính lão là chuyện nàng được dạy dỗ từ nhỏ, có
điều, cha nói rất đúng, có một số trưởng lão sẽ hoàn toàn không chú ý đến bọn
họ, giống Lạc lão phu nhân.
Người,
sợ nhất là bị người thân cận nhất bên người bán đứng, bởi vì như vậy là trí
mạng.
Hôm
nay, Tử Thần đã bị Tổ mẫu của mình bán đứng.
Nếu
không phải Thanh Nghiên tỉnh táo chạy tới nói cho nàng biết, chỉ sợ chờ hắn
tỉnh lại không phụ trách cũng không được.
Nghĩ
đến đây, Cẩm Phượng Lan nhìn về phía Giang Thanh Loan đang sợ phát run đằng
kia, tươi cười đầy mặt hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay.
Giang
Thanh Loan sợ tới mức lui về phía sau hai bước.