Mãi Nhớ
Kết quả trực tiếp của
chuyện này là sau khi Tư Niệm về phòng mình, cả người ê ẩm, ngủ một giấc đến
tận khuya.
Đến khi chuông cửa kêu
một lúc rất lâu cô mới mơ màng tỉnh dậy, sau đó trở mình, tiếp tục ôm chăn ngủ
như chết.
Chuông điện thoại vang
lên, điện thoại rung, chuông điện thoại vang lên, điện thoại rung...
Tư Niệm cầm điện thoại
lên, áp vào mặt: "Alo..."
"Mở cửa."
...
Tư Niệm ôm điện thoại ngủ
tiếp.
Đến khi phòng sáng lên,
có mùi thơm của thức ăn xuất hiện, cô mới xoắn ruột xoắn gan tỉnh lại, nhưng
đến đầu ngón tay cũng không muốn di chuyển. Đến tận khi Trình Thần bọc cô lại
bằng chiếc chăn, ôm vào lòng, Tư Niệm mới đẩy anh ra, khụt khịt mũi: "Hôi
quá."
Một mùi khói lửa, hòa
cùng mùi đất cát gió bụi, tóm lại là rất khó ngửi.
"Sợ em đói nên chưa
kịp tắm rửa." Trình Thần kê một chiếc gối vào sau lưng cô, tiện tay cởi áo
ngoài, ném đến ghế salon, bước vào toilet.
Tiếng nước chảy nhanh
chóng dừng lại.
Anh đã rửa sạch tay và
mặt, bước lại gần.
Tư Niệm cuối cùng đã khá
tỉnh táo: "Sao anh vào được..."
"Đưa CMND cho khách
sạn, nói với họ anh là chồng em."
Anh kéo một chiếc ghế đến,
mở hết đống hộp thức ăn trên bàn ra. Tư Niệm nhìn anh liên tục mở hộp, nhìn anh
giúp mình tách đũa, nhìn anh lần lượt gắp đồ ăn cho mình, mới lầm bầm hỏi:
"... Họ tin à?"
Trình Thần từ chối cho ý
kiến.
Tóc ở thái dương anh vẫn
còn ẩm, nhìn sắc mặt có vẻ rất mệt mỏi.
Tư Niệm nhìn vào mắt anh
rồi nhanh chóng né đi, đầu cúi gằm như một cô vợ mới cưới, giả vờ bình tĩnh
nhận đũa: "Khách sạn này thật vô trách nhiệm, lẽ nào cứ đưa CMND ra là đã
trở thành... cái gì đó của em rồi à?"
Anh cười: "Đây là
tác dụng của người nổi tiếng."
"Anh cũng có phải
minh tinh đâu, đạo diễn có thể bị người ta nhận ra chắc chỉ có Lý An, Từ Khắc,
Trương Đại Hồ Tử thôi..."
Trình Thần tháo kính
xuống, đặt lên tủ đầu giường, hai tay đặt trên sống mũi, nhắm mắt lại xoa nhè
nhẹ.
"Có Thẩm Triết ở đó,
cơ bản thì cả nam nữ kết hôn lẫn chưa kết hôn đều nhận ra được."
Thẩm Triết?!
Tư Niệm kinh ngạc nhìn
anh, anh nói những lời đó trước mặt Thẩm Triết à?
... Nhưng vừa hợp lại,
thế có phải nhanh quá không?
Trình Thần như không để ý
phản ứng của cô, nhắm mắt tựa vào đầu giường, nói nhẹ: "Mau ăn đi, đồ ăn
sắp nguội rồi."
Tư Niệm dạ một tiếng,
ngồi trên giường ăn thức ăn anh mua cho mình.
Lãng phí quá, ăn làm sao
hết được.
Cô ăn một lát, vừa muốn
quay lại hỏi anh có muốn ăn hay không thì phát hiện anh đã ngủ rồi. Đầu tựa vào
thành giường, người vẫn đầy bụi bằm ngủ... Cô cắn đầu đũa, nhìn bộ dạng chật
vật của anh đột nhiên thấy rất cảm động, không hiểu sao lại bị cảnh tượng này
làm cho rối tinh rối mù.
Cô ăn xong rất nhanh,
lặng lẽ xuống giường thu dọn tất thảy, sau đó nhẹ nhàng bò lên giường, giúp anh
thay đồ. Trình Thần không phải đang ngủ say, anh cảm nhận được hành động của Tư
Niệm nên không mở mắt, để mặc cô giúp mình cởi đồ... Tư Niệm đặt áo sơ mi lên
ghế xong, nhìn quần của anh, bắt đầu rối rắm.
Cởi không? Hay là không
cởi?
"Để anh tự
làm." Trình Thần nói nhỏ, bắt đầu tự tháo thắt lưng.
Tư Niệm vội tắt đèn, chui
vào chăn trước.
Cảm nhận được Trình Thần
cởi đồ xong rất nhanh, lại vén chăn lên, cô bất giác căng thẳng, nhưng Trình
Thần cũng chỉ ôm lấy cô từ phía sau, hôn lên lưng cô một chút, tiếp tục chìm
vào giấc ngủ.
Tư Niệm ngủ cả ngày nên
rất tỉnh táo.
Hai cánh tay cứ thế ôm
lấy tay anh, người cọ vào ngực anh, trong đêm tối lại nghĩ đến phần sau của bộ
phim, chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Hôm sau anh lại đi từ
sớm.
Trợ lý Trình Thần đặt cho
cô chuyến bay chiều, trước khi Tư Niệm ra khỏi khách sạn mới gửi tin nhắn cho
anh.
Đến khi Tư Niệm đã ra sân
bay, lúc sắp đăng ký, Trình Thần mới gọi tới: "Ban nãy bận mấy chuyện, em
ra sân bay rồi à?" Tư Niệm vâng, đưa thẻ đăng ký ra: "Em sắp lên máy
bay rồi."
"Tư Niệm." Anh
gọi tên cô.
Tư Niệm cầm lại thẻ, lúc
đi vào hành lang chờ mới lên tiếng.
Từng giây từng phút yên
lặng.
Tư Niệm cảm thấy anh nhất
định sẽ nói gì đó, kiên nhẫn chờ đợi.
"Đạo diễn?" Bên
kia vang lên tiếng Lưu Khánh Khánh.
Trình Thần hả một tiếng.
"Ngày mai Đông Giai
có hoạt động, công ty cô ta xin nghỉ..." Tiếp theo là hơn ba trăm từ ngữ,
Trình Thần thì kiên nhẫn nghe còn Tư Niệm thì nghiến răng nghiến lợi đợi chờ.
Đúng lúc Tư Niệm tìm xong
chỗ ngồi, đã ngồi được xuống, Lưu Khánh Khánh mới kết thúc bài văn nói dài dăng
dẳng.
Nhưng máy bay đã sắp bay
rồi.
"Sprite đang quay
phim ở Bắc Kinh." Trình Thần đột nhiên nói, "Mấy ngày nữa bạn anh sẽ
gửi nó về qua đường hàng không, em đưa nó về hộ anh nhé?"
Tư Niệm ừ.
Tiếp viên hàng không đã
đi đến, nhắc Tư Niệm tắt máy.
Trình Thần hình như nghe
được, dặn vội: "Anh sẽ gửi số chuyến bay đến số em."
Tư Niệm lại ừ: "Nhớ
gửi số bạn anh cho em luôn."
Cuối cùng dưới ánh mắt
của tiếp viên hàng không, Tư Niệm không chịu được nữa, vội vàng cúp máy.
Vì đón Sprite về, Tư Niệm
phải gọi cho Thẩm Úy Giác vào lúc đêm khuya, nhờ cô ngày mai đưa mình ra sân
bay.
Tư Niệm ngồi ở ghế phụ,
gãi cằm cho Coca, Coca thích thú nheo mắt lại, cọ đầu vào lòng bàn tay Tư Niệm.
Thẩm Úy Giác vừa lái xe vừa cười tủm tỉm cảm thán: "Quả nhiên là chó của
đạo diễn đặc biệt, còn có thể đi đóng phim."
"Diễn phim rất khổ
sở." Tư Niệm níu mày, "Đến con người còn mệt mỏi như thế, không biết
chó thì sẽ thành dạng gì."
"Như cậu nói thì
minh tinh đúng là vất vả hơn chúng mình nhiều."
"Vất hơn
nhiều." Tư Niệm xoa đầu Coca, "Nếu sau này tớ có con, nhất định không
cho chúng làm diễn viên, lúc nào cũng phải đi sớm về khuya, lúc làm việc còn
phải nhìn mặt người ta mà dè chừng, thật sự là chẳng có gì hay ho hết."
Khi nhận được Sprite, Tư
Niệm đau lòng muốn chết.
Một chú chó xinh đẹp như
vậy mà giờ hệt như Trình Thần hôm đó, cả người toàn đất cát. Thực tế lúc vừa
bước ra khỏi lòng, nó nhìn có vẻ phát hoảng... Đến khi thấy Tư Niệm mới mạnh mẽ
vẫy đuôi, trong mắt ầng ậc nước.
Tư Niệm vốn muốn ăn trưa
với Thẩm Úy Giác, thấy Sprite như vậy cũng không còn lòng dạ nào nữa, trực tiếp
mua thức ăn về nhà. Thẩm Úy Giác ngồi ăn như hổ đói trong phòng khách, cô thì ở
trong phòng tắm tắm cho Sprite. Đúng lúc tay đang đầy bọt thì Coca ngậm điện
thoại trong miệng tiến lại, trên màn hình đang nhấp nháy là tên Trình Thần.
Tư Niệm lau tay sạch sẽ,
ấn nút nghe, giọng Trình Thần không rõ lắm: "Nhận được rồi chứ?"
"Dạ." Cô đá
Sprite một cái, Sprite tự giác nhảy vào bồn, "Anh chọn công ty nào vậy?
Thật sự là rất thê thảm, hình như không ai tắm cho nó thì phải."
Trình Thần cười thành
tiếng: "Quay ngoại cảnh, người còn không tắm rửa được thì sao có người
chuyên tâm chăm nó chứ?"
"Anh thấy thì mới
đau lòng." Tư Niệm phun vòi hoa sen cho Sprite, nhìn thấy bộ dạng không mở
nổi mắt của nó, lập tức nói: "Sữa tắm dính vào mắt nó rồi, lát nữa em sẽ
gọi lại cho anh."
Nói xong liền ngắt máy,
cầm một chiếc khăn sạch, cẩn thận lau mắt cho Sprite.
Đúng lúc quay người chuẩn
bị đổi khăn liền nhìn thấy một người đang tựa vào cửa nhìn mình...
Áo khoác còn chưa kịp
cởi, Trình Thần vừa dùng một góc áo sơ mi lau kính vừa nhìn cô, không nói gì.
Cô trợn mắt há mồm nhìn
anh, cũng không biết nói gì.
"Anh được nghỉ
rồi." Anh đột nhiên nói.
Tư Niệm mím miệng, ừ một
tiếng.
Thật ra mới có một tuần
không gặp mà thôi.
"Trong đoàn có một
diễn viên đi tuyên truyền, anh mới được nghỉ." Anh đi đến, ôm Tư Niệm,
"Không lâu lắm, có một ngày thôi." Tư Niệm ôm cổ anh, cười nhỏ:
"Có một ngày còn về?"
Anh không nói gì, đặt Tư
Niệm lên nền đá cẩm thạch, áp mặt mình vào mặt cô.
Tư Niệm tránh anh, nhỏ
giọng nhắc: "Thẩm Úy Giác vẫn ở ngoài phòng khách đây, chú ý một
chút."
"Cô ấy đi rồi, mở
cửa cho anh xong là đi luôn."
...
Tư Niệm kinh ngạc nhìn
anh.
Thật là thần kỳ, mình tắm
rửa cho Sprite nhập tâm đến thế sao, trong phòng đổi
người từ bao giờ cũng không biết.
Giờ chỉ còn cô với anh,
cô cũng không rụt rè nữa, áp mặt vào anh nói: "Anh cũng hôi, y hệt
Sprite."
Trình Thần buồn cười nhìn
cô: "Hay anh tắm trước vậy?"
"Không được."
Tư Niệm nhìn Sprite vẫn đang ở trong bồn tắm nhìn hai người chằm chằm, "Em
phải tắm cho con chó xong đã, nếu không nó cảm mất, đợi mười phút nữa..."
Cô đột nhiên nghĩ ra, quay lại nhìn anh, "Anh mang quần áo để thay không?
Nhà em không có đồ của anh, hay trong lúc anh tắm thì cho em số đo luôn, em đi
mua cho anh một bộ rồi giặt sạch bộ anh đang mặc nhé?"
Cô vừa nói vừa nghĩ đến
mới cửa hàng gần đây.
Sau đó nghe thấy anh ho
một tiếng.
Cô nhìn anh: "Sao
thế?"
"Vừa nhớ ra máy
chuyện."
Tư Niệm ờ, ra hiệu cho
anh nói nhanh.
"Nhớ lúc mới học đại
học, thuê phòng gần trường, không có lò sưởi, buổi tối lạnh không ngủ được lại
nghĩ đến lời của em, em bảo lúc tuyết rơi thích nhất là dựa vào lò sưởi đọc
tiểu thuyết, lại thấy đã quá nửa đêm..." Anh nhỏ giọng kể những chuyện
chẳng liên quan gì đến nhau, "Khi đó có nhiều cô gái muốn hẹn hò với anh,
tuy đều là học sinh của học viện điện ảnh nhưng dù sao thìcũng
là con gái, đều hơi rụt rè,
mỗi lần anh nhận được thư hay điện thoại của họ thì đều nhớ đến em..."
Tư Niệm nghe anh nói mà
lòng mềm nhũn, không nói gì.
Anh chạm ngón tay vào
gương mặt cô: "Mấy ngày nay nhớ đến những chuyện này, bỗng thấy sờ sợ. Nếu
anh cứ chọn đại một người rồi quen người đó, sau này gặp lại em chẳng phải sẽ
hối hận hay sao?"
"Sẽ hối hận à? Nói
không chừng có thể tìm được người tốt hơn ấy chứ." Tư Niệm nghĩ một đằng
nói một nẻo, lại sợ anh đồng ý với mình.
"Sẽ." Anh bỗng
mỉm cười, "Lúc anh gặp em anh chỉ là một học sinh nghèo. Không có thẻ tín
dụng, không có điện thoại, muốn gọi cũng chỉ có thể đi ra buồng điện thoại công
cộng. Ngoại trừ thỉnh thoảng gửi cho em mấy món đồ ăn vặt thì không tặng được
em thứ gì. Lễ tình nhân cũng chỉ có thể tặng em ba tiếng điện thoại, nói chuyện
phiếm với em, chọc em vui vẻ. Không mua được xe, không
mua được nhà, đến cả mèo em thích cũng không mua được. Giờ
nghĩ lại, ngoài thành tích tốtthì thật ra
cái gì cũng tệ..."
Tư Niệm kinh ngạc nhìn
anh, muốn nói nhưng lại thôi.
Giọng của anh có chút mệt
mỏi, nhưng vẫn rất dịu dàng và rành mạch.
Rất giống với lúc ban đầu
của ban đầu.
Cô căng thẳng tựa vào gần
điện thoại, chờ cú điện thoại đầu tiên của anh. Lúc đó anh mới thi xong cuộc
thi cuối kỳ, cũng là ngày
kỷ niệm quen nhau bốn tháng, đã hẹn hôm nay nhất định phải gọi điện để nghe
tiếng của nhau.
Cô đến giờ vẫn nhớ, lúc
đó cô cầm ống nghe mà tâm đập loạn nhịp, mãi mới nói được chữ alo.
Còn anh đứng ở cạnh đường
cái, trong tiếng xe cộ đi qua, gọi tên cô.
...
Sprite rốt cục không nhịn
được nữa, nhảy ra khỏi bồn tắm, nghi ngờ nhìn hai người.
Kính của Trình Thần bị
hơi nước trong phòng tắm làm cho mờ đi, anh bèn tháo nó xuống. Trong đôi mắt
đen nhánh kia có rất nhiều cảm xúc, cuối cùng cũng nói xong:
"Người khiến anh yêu như
thế, cũng yêu anh như vậy, cả đời này chỉ có mình em mà thôi."