Mãi Nhớ
Tư Niệm bất giác lùi lại
một bước.
Sau đó thốt lên một câu
với bản năng tự vệ: "Đạo diễn Trình... mai nói chuyện kịch bản được
không?"
Thế nào gọi là lừa mình
dối người? Chính là thế này.
Trình Thần nhíu mày,
không nói gì.
Dân chúng nhìn trừng
trừng, hai người vẫn căng như thế, cuối cùng cô đành đầu hàng, bước ra khỏi
thang máy.
Đợi sau khi thang máy
đóng lại hoàn toàn, cô mới do dự nhìn anh: "Anh sẽ không để em ngủ ở chỗ
anh đêm nay đó chứ?"
Trình Thần vẫn không nói
gì, lấy thẻ ra vào từ trong ví ra, đi giữa hàng lang.
Anh càng yên lặng Tư Niệm
càng hoảng.
Chắc không phải tức rồi
chứ? Ban nãy thấy Đông Giai cứ dính lấy anh nên mới tỏ thái độ một chút... Đạo
diễn Trình vĩ đại chắc không hẹp hòi thế chứ? Đến khi Trình Thần mở cửa xong,
cô mới ho một tiếng, vừa định nói thì đã bị anh ôm vào lòng: "Tiếp tục
chứ?"
...
Trình Thần khóa cửa lại,
ôm cô vào phòng.
Biết ngay mà...
Tư Niệm ôm cổ anh, tốt
bụng nhắc nhở: "Đạo diễn Trình, em nhớ ngày mai anh phải bấm máy..."
"Không sao."
Trình Thần hôn cô một
cái, đặt cô xuống giường.
Tư Niệm nhìn khuôn mặt
anh, cam phận nhắm mắt lại, hiên ngang
lâm liệt nói: "Đến đây đi, em biết ngay nếu anh không thành công sẽ không
bỏ qua đâu mà."
Trình Thần buồn cười nhìn
cô: "Ban nãy ai cứ bảo 'thử lại lần nữa' thế?"
...
Cô thề là cô vốn muốn lùi
một bước tiến nhiều bước, nhưng rõ ràng là không thể dùng chiêu này với đạo
diễn Trình rồi.
Cô vừa nhớ tới buổi chiều
là mặt đã nhăn nhăn nhó nhó, Trình Thần thật sự buồn cười: "Tư Niệm?"
"Nhanh lên nhanh
lên." Tư Niệm thở thật sâu, "Nhân cơ hội em vẫn còn dũng khí."
Anh ngồi xuống một bên
giường: "Ban nãy có phải em ghen không?"
"Hơi hơi... Có phải
em quá đáng quá không?"
"Cũng được."
Giọng anh rất nhỏ, "Con gái làm nũng rất đáng yêu, nếu không phải người
con gái anh thíchthì anh sẽ rất phản
cảm."
Tư Niệm mở mắt ra, nhìn
anh nằm xuống cạnh mình, lòng bỗng mềm ra.
Thật ra nhiều năm trước
anh cũng từng nói như vậy.
Cô còn nhớ khi đó có rất
nhiều game thủ nữ theo đuổi anh trong game, cô thường tức giận vứt hết trang bị
anh tặng đi, bán cả nhà, sau đó chạy đến một góc không người trong game. Không
biết bao nhiêu người cười cô là đồ chỉ
biết làm trò, có mỗi Trình Thần
hiền lành là lần nào cũng chạy khắp nơi tìm cô. Không than một tiếng, chỉ đi
khắp bản đồ để tìm cô.
Có lần cô không nhịn được
hỏi anh, anh không thấy em rất quá đáng à?
Khi đó anh đang bị ốm,
vừa uống nước vừa cười,nói con gái làm nũng rất đáng
yêu.
Cô xúc động, sáp lại bên
anh, ôm eo anh, nũng nịu cười: "Anh nói liệu có phải kiếp trước anh nợ em
hay không? Bao nhiêu năm rồi mà vẫn gặp phải em?"
Trình Thần ừ một tiếng,
ôm cô lên: "Chắc vậy rồi."
Anh cười dịu dàng đến lạ,
Tư Niệm chăm chú nhìn anh, nói nhẹ: "Anh biết không, lúc anh cười lên rất
đẹp, đáng tiếc, bình thường lúc làm việc anh chẳng cười mấy."
"Thế à?"
Anh cúi xuống, chậm rãi
tới gần cô.
Rất gần, đến mức cô có
thể nhìn thấy mình trong đôi mắt anh.
...
"Không được không
được..." Tư Niệm chảy nước mắt.
Trình Thần bị cô làm cho
luống cuống, ôm cô dỗ dành một lúc rất lâu, Tư Niệm mới sợ hãi nói: "Anh
xem, có phải em có cấu tạo đặc biệt không, chưa từng nghe nói có người đau như
vậy..."
Trình Thần bình tĩnh lau
nước mắt cho cô: "Lần đầu tiên như vậy là bình thường."
Tư Niệm áy náy nhìn Trình
Thần, do dự mãi mới bảo: "Hay là... anh vào
toilet đi?"
"... Ngủ."
Trình Thần tắt đèn, ôm cô
vào lòng.
Một lát sau, tiếng thở
bên tai đã vang lên đều đặn, chắc là ngủ rồi.
Tư Niệm do dự mãi, mới
cầm điện thoại bên gối lên, lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Thẩm Úy Giác, Thẩm Úy
Giác nhanh chóng trả lời: Cậu không phải đang trong đêm xuân à?
Tư Niệm suýt thì cắn phải
lưỡi: Sao cậu biết?
Thẩm Úy Giác: Thần tượng
của tớ nói, ban nãy anh ấy còn đặc biệt gọi điện thoại buôn chuyện với tớ.
...
Cô dở khóc dở cười, còn
chưa biết trả lời thế nào thì Thẩm Úy Giác đã gửi thêm tin nữa: Thành công
chưa?
Tư Niệm: Chưa...
Thẩm Úy Giác: Không phải
chứ? Các người đắp chăn nói chuyện phiếm chắc? Đều là nam nữ trưởng thành cả
rồi, còn giả vờ thuần khiết cái gì nữa?
Tư Niệm: Ai lớn chứ...
Thẩm Úy Giác: Nhưng ngực
cậu hơi nhỏ, không chừng người ta thấy thì không có hứng thú, tớ nói rồi, bình
thường phải ăn nhiều một chút, cái gì nhỏ rồi cũng to lên.
Tư Niệm: Gun... Anh ấy
không biết!
Thẩm Úy Giác: Cậu mới gun
ấy... Cậu tưởng cậu đang làm toán đấy à? Đàn ông với cái này đều không cần thày
dậy...
Tư Niệm im lặng nghĩ một
lúc, lại nhét điện thoại xuống dưới gối, xoay người lay lay Trình Thần.
"Sao thế?"
Giọng anh vẫn còn ngái ngủ, rõ ràng là chưa tỉnh hẳn.
"Tiếp tục nhé?"
...
Trình Thần không nói gì,
cũng không di chuyển.
Vẫn đang ngủ...
Tư Niệm di chuyển phần
thân dưới, đúng lúc đang chuẩn bị từ bỏ thì eo đã bị ôm lấy.
Tuyệt đối không nhân
nhượng như hai lần trước.
Trong bóng đêm, cơ thể cô
nóng dần lên, căng thẳng ôm lấy anh, có phải anh giả vờ không thế... hai lần
trước còn không biết gì cơ mà? Trình Thần cười rộ lên, anh sợ em đau, em vừa
kêu đau là anh không dám làm gì nữa.
Giờ không sợ nữa à?
Anh cuối cùng cũng có
chút bó tay, vừa cố phân tán sự chú ý của cô vừa nói nhỏ, anh thấy nếu không
giải quyết triệt để thì em sẽ không để anh ngủ ngon giấc... Lưỡi của anh dịu
dàng tiến vào, cũng không nói gì nữa, tay nâng cổ Tư Niệm lên, điều chỉnh góc
độ hôn, không cho cô cơ hội lên tiếng.
...
"Tư Niệm?"
Cô thật sự chẳng còn chút
sức nào, tim vẫn đập nhanh như trước, nhanh đến mức run rẩy. Sau khi Trình Thần
gọi cô một tiếng, cô mới nghiến răng nghiến lợi đá anh một cái yếu xìu.
Quá nham hiểm, thế mà còn
giả vờ không biết gì...
"Muốn đi tắm
không?" Anh cười, vuốt ve mái tóc cô, "Anh ôm em đi tắm nhé?"
"... Không cần
đâu." Cô chỉ muốn ngủ, muốn ngủ một giấc thiên thu luôn.
"Anh đi rửa
nhé?" Trình Thần hiền lành dụ dỗ cô, "Sắp năm giờ rồi, sáu giờ anh
phải bấm máy, nếu em muốn về Thượng Hải sớm thì để anh bảo trợ lý đặt vé cho em
vậy."
Tư Niệm ậm ừ, vươn tay ôm
eo anh.
Trình Thần vẫn muốn nói
gì đó, lại nhận ra cô đã không còn tỉnh táo nữa rồi, đành tiếp tục nằm như thế,
chờ cô ngủ hẳn mới đặt tay cô ra, để gối ở vị trí của mình cho cô ôm ngủ tiếp.
Đến khi cô tỉnh dậy đã là
ba giờ chiều.
Mơ mơ màng màng nhìn điện
thoại, có một tin nhắn chưa đọc, là của Trình Thần: Dậy thì gọi cho anh.
Tư Niệm ôm chăn suốt mười
phút mới tỉnh hẳn, cầm điện thoại gọi cho anh.
"Dậy rồi à?"
Anh bắt máy, bình thản hỏi.
Tư Niệm dịu dàng dạ:
"Bao giờ anh xong việc?"
"Chắc khoảng nửa
đêm."
"A." Tư Niệm
ngẫm nghĩ, vẫn không nhịn được oán trách, "Sao anh chẳng dịu dàng gì cả...
Có phải ăn xong chùi mép, vỏ đã mẻ lại sứt rồi không?"
Đầu dây bên kia im lặng
hơn mười giây, Trình Thần đột nhiên che điện thoại nói một câu, tôi đi hút
thuốc, sau đó hình như đi một quãng rồi mới nói: "Nếu đói thì tầng dưới có
quán cơm đấy."
"Cũng được, không đói
lắm." Tư Niệm thuận miệng hỏi, "Hôm nay quay cảnh gì thế?"
"... Cảnh giường
chiếu."
"..."
Tư Niệm nhớ đến cái cảnh
trong động kia, đau khổ phát hiện mình đang ghen, tuy anh không phải người ôm
nữ chính đóng phim nhưng là người sẽ nhìn Đông Giai trần truồng diễn kịch, nói
không chừng còn phải chỉ đạo này nọ nữa...
Cô thở dài: "Đạo
diễn, em có quyền sửa lại kịch bản không..."
Trình Thần hình như đang
mỉm cười: "Giờ thì hơi khó, nhưng em có thể cân nhắc thêm hai cảnh
phim."
"Thêm nữa?" Tư
Niệm nắm một góc chăn, hừ hừ hai tiếng, "Lại thêm hai cảnh giường chiếu
mạnh mẽ phải không? Làm lộ thiên luôn nhé? Hai trên sa mạc cát vàng? Hay là ở
cạnh hồ nước trong một ốc đảo?"
Bên kia đột nhiên có
tiếng người khác vang lên, có vẻ là tìm Trình Thần để cùng hút thuốc, mấy giọng
nói đó nghe rất quen tai.
Trình Thần trò chuyện với
họ hai câu, sau đó chân thành nói với đầu dây bên này: "Đêm nay chúng ta
lại cùng nghiên cứu kịch bản xem làm thế nào để thêm hai cảnh phim đó."
Tư Niệm còn chưa kịp hiểu
thì ở phía bên kia Lưu Khánh Khánh đã thắc mắc, sao lại vẫn cần thêm cảnh phim
nữa? Trình Thần trả lời, biên kịch rất muốn thêm cảnh giường chiếu. Lưu Khánh
Khánh im lặng, một lúc sau mới cảm thán, không ngờ biên kịch trông thuần khiết
như vậy mà lại thích những cảnh phim ghê người như thế...
Tư Niệm càng nghe càng
thấy không ổn, cuối cùng mới kịp phản ứng, lập tức ôm chăn, mặt đỏ ửng đến tận
cổ... Trình Thần, anh là đồ háo sắc...