Qua cuộc thi được một tuần, hôm đó Mai
Côi vừa tan học thì về kí túc xá, lại nghe nói dưới lầu có người tìm,
Mai Côi còn nghĩ mãi xem đó là ai. Nghiêm Cẩn thì không thể, cậu luôn
coi kí túc xá nữ như nhà mình, chẳng bao giờ cần nhờ người chuyển lời
hết. Mặc Ngôn thì sẽ gọi điện thoại trước cho mình. Chú Đậu Đậu và bọn
Lam Băng thì hình như chưa bao giờ trực tiếp tìm mình
Vì thế Mai Côi mang theo dấu hỏi to đùng đi xuống lầu, vừa thấy người đến thì thực sự hoảng sợ vì đó chính là Hạ Bồi
Hạ Bồi cười đầy hòa khí mà chẳng nói gì. Mai Côi nhìn Hạ Bồi một lúc rồi nói:
- Anh em không ở đây, hôm nay anh về công ty.
Hạ Bồi sửng sốt, không phải là nên hỏi mình tìm em ấy có chuyện gì sao? Sao lại kéo sang Nghiêm Cẩn. Hạ Bồi hắng giọng:
- Anh biết, anh tới là tìm em.
- Vâng.
Mai Côi gật gật đầu.
Hạ Bồi thấy cô bé không nói gì thêm thì đành tự nói:
- Chuyện là, Tiểu Mị có đồng ý hẹn hò với anh, anh biết chuyện trước kia của cô ấy với Tiểu ma vương
nhưng đều đã qua rồi, mọi người đừng để trong lòng nhé. Giờ mỗi người
đều có cuộc sống riêng, vẫn là bạn tốt.
Mai Côi nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi lại à một tiếng rồi hỏi:
- Thực sự không phải anh đến tìm anh em à?
- Không không!
Hạ Bồi lại nói:
- Chuyện mấy hôm trước em
tham gia thi đấu, Tiểu Mị có nói với anh. Cô ấy ấy à, tính hơi tiểu thư
nhưng cũng rất tốt. Anh sợ hai người có gì khúc mắc nên tới tìm em tâm
sự.
- À!
Mai Côi hoàn toàn không thể nghĩ được có cái gì có thể tâm sự nhưng cô bé cảm nhận được rất rõ ràng, Hạ Bồi
đang đọc suy nghĩ của cô bé.
- Anh là tâm ngữ giả, chính
là có thể nghe được suy nghĩ trong đầu của người khác, chỉ cần là con
người thì anh đều có thể nghe được, nhưng em yên tâm, anh sẽ không nghe
lén ý nghĩ của em đâu
- Anh vốn cũng chẳng có bản
lĩnh gì nổi trội, lúc trước còn sợ tiếp xúc với mội người, là sau khi
đến đây, từ từ rèn luyện thì mới thành. Giờ anh là một trong số những
người trong trường được Nghiêm tiên sinh chú ý. Ngày các em thi vừa khéo anh lại bị thầy Nghiêm cử đi làm nhiệm vụ
- À!
Chuyện này Mai Côi biết, Nghiêm Cẩn đã nói qua với cô bé, ngày thi nhất định sẽ kéo Hạ Bồi đi để cô bé yên tâm thi đấu
Hạ Bồi hơi nhíu mày. Cô bé này ngoài à với ừ thì sẽ chẳng nói thêm gì sao? Cậu lại đành nói tiếp:
- Anh chỉ muốn cổ vũ em thôi, giờ thành tích em kém cũng không sao, em nhìn anh đó, trước kia cũng
không tốt nhưng giờ thì ổn rồi, thể năng, thi đấu võ đều qua cửa. Cho
nên chỉ cần em cố gắng thì nhất định cũng sẽ như anh. Đương nhiên thuật
tâm ngữ của anh là thiên phú, em không thể luyện được (cười chết người
mà haha) nhưng mẹ nuôi em là hàng ma sư, cha nuôi em lại có uy lực như
vậy, chỉ cần em luyện tập tốt thì về sau nhất định cũng sẽ có tiền đồ.
Mai Côi ngây người nhìn Hạ Bồi, lần
này thậm chí tiếng à, ừ cũng chẳng có. Cô bé không hiểu Hạ Bồi định nói
gì. Hạ Bồi thở dài nói thêm:
- Anh cảm thấy anh với em
cũng không khác nhau là mấy, lúc mới vào trường cũng chẳng quen, nhưng
sau cũng nhờ Tiểu ma vương giúp đỡ anh rất nhiều. Giờ em cũng được Tiểu
ma vương chiếu cố đấy thôi. Cho nên anh cảm thấy anh và em rất giống
nhau, hẳn có thể thành bạn tốt. Cuộc thi vừa rồi em biểu hiện rất tốt,
là luyện như thế nào thế, nói cho anh nghe đi, xem anh có thể đưa thêm ý kiến cho em tham khảo không.
Lúc này Mai Côi đã hiểu, cũng chẳng biết phải trả lời thế nào, theo bản năng lại đáp một tiếng:
- A!
Hạ Bồi nhíu mày nghĩ: con bé này ngốc thế? Lúc nào cũng chỉ trả lời được à với ừ, đầu óc trống rỗng, chẳng có phản ứng gì, chỉ có chút hình ảnh của Nghiêm Cẩn và Mẫn Lệ, y hệt Mẫn
Lệ, không thể moi ra được tin tức gì. Vì thế lại kiên nhẫn hỏi:
- Em nói xem, kinh nghiệm của anh có lẽ có thể giúp em đó
Mai Côi nghĩ nghĩ rồi đáp:
- Là anh Nghiêm Cẩn dạy em, nếu không để em bảo với anh ấy, bảo anh ấy tìm anh tâm sự kinh nghiệm?
Không biết nên làm gì thì cứ đẩy cho Nghiêm Cẩn là được.
Quả nhiên Hạ Bồi chỉ cười:
- Tiểu ma vương không giống
chúng ta, bọn họ là thần tộc, lúc nào cũng may mắn, có nhiều thứ chẳng
cần luyện cũng được. Người bình thường như chúng mình thì vất vả hơn
nhiều. Như anh có thiên phú như vậy thì được trọng dụng, không thì chỉ
đành cố gắng vất vả. Anh chỉ muốn giúp em thôi, em chẳng có bản lĩnh gì, sống giữa các bạn có thành tích tốt nhất định rất khó thích ứng. Anh
rất hiều
- À!
Mai Côi vẫn không thể hiểu Hạ Bồi
muốn nói gì, cô rõ ràng là thấy cậu ta muốn biết vì sao mình có thể
luyện được tốt như vậy trong thời gian ngắn ngủi nhưng lại nói lòng vòng đông tây. Mai Côi cứ à ừ khiến Hạ Bồi nghẹn lời. Cuộc đối thoại chẳng
thể nào tiếp tục. Lúc này, Mẫn Lệ, Lô Thực mấy người chạy xuống, nhìn
Mai Côi nói:
- Mai Côi, em đã xong chưa? Đi chưa?
- Chờ em tí đã, để em hỏi anh Hạ Bồi xem đã?
Mai Côi quay đầu nhìn Hạ Bồi đang chờ mong:
- Chờ anh em về thì em bảo anh ấy đến truyền kinh nghiệm với anh nhé? Anh ấy nói dễ hiểu hơn em nhiều
Lúc này, Mẫn Lệ đã chạy tới:
- Đang trò chuyện gì thế? Chị cũng muốn nghe. Hạ Bồi và Tiểu Mị là một, Mai Côi, em đừng có cả tin.
- Không có gì, không có gì, mình chỉ hỏi thăm một chút thôi. Mọi người muốn ra ngoài à, vậy cứ đi đi, mình cũng đi đây.
Hạ Bồi thấy Mẫn Lệ thì vội lùi bước, cô gái này rất mạnh mẽ, ai cũng chẳng thể nào làm gì được Mẫn Lệ
Mẫn Lệ trừng mắt nhìn theo bóng Hạ Bồi, hỏi Mai Côi:
- Có phải là cậu ta đến hỏi
thăm em luyện tập thế nào không? Lần trước cũng hỏi chị đấy, chẳng có ý
tốt gì cả, nhất định là làm tình báo cho Tiểu Mị. Tiểu Mị làm trợ khảo
nhưng thầy giáo rất không hài lòng với biểu hiện của con nhỏ đó nên chưa cho điểm học phần thực tập của nó. Chắc chắn nó lại định nghĩ mưu kế gì đó đây. Nhưng cũng may, dù sao chị cũng chẳng biết Tiểu ma vương dạy em thế nào, dù nó có làm tâm ngữ giả thì cũng vô dụng, chẳng lấy được tin
gì từ chị hết. Tiểu ma vương thì chắc chắn là nó không nhìn được rồi.
Tâm ngữ giả thật đáng ghét!
Mai Côi nghe vậy bị đả kích:
- Tâm ngữ giả cũng có thể không nghe lén suy nghĩ của người khác thì cũng không đáng ghét mà
Lô Thực ở bên nói:
- Không xem thì quá khó,
thiên bẩm đó như bản năng vậy, sẽ không nhịn được mà muốn dùng. Như
huyết tộc bọn chị, lúc không có người thì vẫn không nhịn được mà di
chuyển nhanh. Còn đồ uống thì đương nhiên khỏi nói.
Mai Côi cảm thấy chán nản, thật sự là thế, lúc cô bé cảm thấy dì Triệu không thích mình thì cô nhóc đã không
nhịn được mà nghe lén suy nghĩ của dì. Như vừa rồi, cô bé phòng bị Hạ
Bồi nghe lén nhưng mình cũng đi nghe lén người khác, cho nên, có đôi khi cũng không tự giác mà sử dụng bản năng. Mai Côi tự trách, như vậy thực
sự là không tốt, khó trách người ta chán ghét tâm ngữ giả, ai chẳng muốn giữ bí mật riêng tư trong lòng. Vừa nghĩ thế thì lại ủ rũ, vốn đang vui vẻ chuẩn bị cùng bọn Mẫn Lệ đi làm tóc, giờ lại cảm thấy thật buồn.
Mẫn Lệ còn tưởng Mai Côi bị Hạ Bồi
làm cho bực mình mà kéo cô bé an ủi một hồi, bảo Mai Côi đừng để ý đến
Hạ Bồi. Nói Hạ Bồi ngu ngốc bị Tiểu Mị lợi dụng mà còn nghĩ là Tiểu Mị
thích mình. Mai Côi nghe lại càng khó chịu, tâm ngữ giả chỉ là công cụ
cho người khác lợi dụng thôi sao, thật bi ai!
Cảm xúc đó vẫn theo cô bé đến tận
hiệu cắt tóc. May mà Nghiêm Cẩn gọi điện đến, cậu nhóc đã xong việc,
đang chuẩn bị về trường học, gọi điện hỏi Mai Côi muốn ăn gì để cậu mua
về, kết quả vừa nghe thấy Mai Côi đang ở cửa hàng làm đầu thì sốt ruột:
- Em có cắt không đấy? Nếu chưa cắt thì chờ đi, giờ anh sẽ qua, mau nói địa chỉ cho anh.
Cậu nói hơi lớn tiếng, Mẫn Lệ ở bên nghe thấy loáng thoáng thì hỏi:
- Tiểu ma vương muốn gì thế?
- Anh nói muốn lại đây giám sát em cắt tóc
Mẫn Lệ bĩu môi:
- Cậu ấy thật biến thái,
cuồng khống chế người khác à. Chỉ có Mai Côi mới chịu đựng được cậu ấy,
nếu đổi lại làm chị thì đã sớm đánh nhau toán loạn rồi
Kẻ biến thái theo lời Mẫn Lệ nói nhanh chóng chạy đến, nhìn thấy Mai Côi còn chưa cắt tóc thì vừa lòng nói:
- Anh thích tóc mái ngố
Mẫn Lệ dùng tờ tạp chí che mặt, ông ổng đáp:
- Đó là tóc của Mai Côi, chẳng phải tóc của cậu
Lô Thực cũng nói:
- Tóc mái ngố giờ đã không thịnh hành nữa, bọn mình chọn cho Mai Côi kiểu này, cậu xem đi, rất đáng yêu đấy
Lô Thực đưa quyển tạp chí qua, tóc đuôi cá mái xéo, rất hợp với mặt Mai Côi.
Nghiêm Cẩn liếc qua rồi lại vứt quyển tạp chí lại, chỉ vào bức ảnh có trong di động khi Mai Côi còn để tóc ngố:
- Làm gì có ai đáng yêu bằng rùa con nhà mình, cậu xem đi, tóc mái ngố.
Lô Thực còn định nói thêm gì nữa thì
Mẫn Lệ đã khẽ kéo áo cô bé, ý bảo đừng nói chuyện với kẻ thần kinh,
không có tác dụng gì cả. Nghiêm Cẩn cũng mặc kệ bọn họ, điên cuồng đem
di động cho thợ cắt tóc xem mà bắt anh thợ cắt cho Mai Côi kiểu đầu đó.
Mất một tiếng Mai Côi mới cắt tóc
xong, vẫn là kiểu tóc mái ngố lúc trước. Thợ cắt tóc tỉa mỏng tóc đi
khiến Mai Côi trông càng trẻ hơn. Nghiêm Cẩn rất hài lòng, vừa khen đẹp
không ngớt vừa trả tiền làm tóc cho Mai Côi, còn những người khác thì
mặc kệ nên bị các cô gái mắng là keo kiệt
Nghiêm Cẩn đáp rất thoải mái:
- Rùa con là nhà tớ, tiền
đương nhiên mình quản, các cậu của nhà ai thì gọi ra mà trả, không có
thì bảo bố mẹ đưa, cứ làm như mình là đứa tiêu tiền như rác ấy.
Vừa keo kiệt lại vừa biến thái, cuồng khống chế! Mấy cô gái lườm Nghiêm Cẩn, chỉ có Mai Côi cười vui vẻ để
mặc cho Nghiêm Cẩn nắm tay. Nghiêm Cẩn chẳng hề ngượng ngùng mà còn rất
vui, rùa con lại đổi về kiểu tóc cậu thích, cảm giác thực sự rất tốt.
Cậu lấy di động ra, chụp liên tiếp mấy bức ảnh của Mai Côi liền. Trong
lòng đã ra quyết định, đến ngày sinh nhật 16 tuổi của mình thì sẽ thổ lộ với Mai Côi. Mẹ tuy có ra yêu cầu rằng Mai Côi chỉ được yêu đương khi
tròn 18 tuổi nhưng sớm vài năm thì cũng không sao, coi như thực tập
trước.
Nhưng cậu không ngờ, cậu còn chưa mở
miệng hỏi Mai Côi có thích mình không thì đã có người hỏi hộ. Người kia
chính là Ôn Tử Kiều.
Ôn Tử Kiều là đứa nhỏ thần tộc, cha
mẹ đều là đệ tử giỏi của Cửu Thiên Huyền Nữ, từ nhỏ cũng rất được yêu
chiều. Ngày đó cô bé định tỏ tình với Nghiêm Cẩn thì lại đột nhiên bị
Mai Côi chạy biến đi làm hỏng. Lúc ấy cô bé cảm thấy lạ, sau đó bắt đầu
cẩn thận quan sát hai anh em.
Nghiêm Cẩn thương em gái thì chẳng có gì đáng phản đối, lúc rảnh rỗi đều chơi cùng Mai Côi khiến cho Ôn Tử
Kiều có chút cảnh giác. Cô bé hỏi thăm, hai người bọn họ không phải là
anh em ruột, chỉ là Mai Côi này từ nhỏ đã sống ở Nghiêm gia, thành con
gái nuôi. Trước kia Mai Côi cũng không phải là hàng ma sư, học ở trường
bình thường, sau này xảy ra chuyện con tin, Nghiêm gia cảm thấy con mình không thể làm người thường nên muốn bồi dưỡng Mai Côi thành hàng ma sư
nên mới đưa tới trường Nhã Mã
Từ khi Mai Côi đến trường Nhã Mã học
thì Nghiêm Cẩn bắt đầu không hẹn hò nữa. Theo Ôn Tử Kiều phân tích, hẳn
là không phải Nghiêm Cẩn có ý với Mai Côi bởi vì Mai Côi ở Nghiêm Gia
thời gian dài như vậy, nếu Nghiêm Cẩn có ý này thì lúc trước sao có thể
hẹn hò bạn gái nhiều như vậy được. Hơn nữa còn đưa bạn gái về nhà, chứng tỏ Nghiêm Cẩn chẳng có ý gì với em gái này hết. Về phần Mai Côi thì lại khó nói. Nghe nói Nghiêm Cẩn và bạn gái mấy lần chia tay đều là do Mai
Côi ở giữa làm khó. Chính mình chẳng phải đã gặp rồi đấy sao, còn chưa
nói gì đã bị Mai Côi phá đám.
Sau khi Ôn Tử Kiều tỏ tình chưa thành thì cũng gặp Nghiêm Cẩn vài lần, cảm thấy thái độ của cậu với mình cũng không tệ lắm, có lần hai người còn liên thủ hoàn thành nhiệm vụ nhưng
chẳng lần nào cô có cơ hội nói tử tế với Nghiêm Cẩn hết. Chỉ là cô cảm
thấy Nghiêm Cẩn bị em gái quấn lấy, cả ngày chỉ nói chuyện Mai Côi. Mà
lần trước cô định tỏ tình Nghiêm Cẩn cũng không có ý từ chối, ngược lại
Mai Côi kia lại lo lắng mà kéo Nghiêm Cẩn chạy đi, cho nên Ôn Tử Kiều
lớn mật đoán, vấn đề hẳn là ở Mai Côi kia.
Quả nhiên, chuyện lần trước không
được bao lâu, Mai Côi đã làm tóc giống tóc mình khiến Ôn Tử Kiều càng
thêm chắc chắn suy nghĩ của mình. Cô tìm một cơ hội gặp riêng Mai Côi
rồi nói thẳng:
- Mai Côi, có phải em thích anh trai mình không?
- Đương nhiên!
Mai Côi thấy lạ, đây chẳng phải là nữ sinh muốn tỏ tình với anh sao? Sao lại hỏi mình câu hỏi kì cục này. Anh tốt như vậy sao Mai Côi có thể không thích.
Ôn Tử Kiều cười cười:
- Vậy em có từng hỏi qua xem anh em có thích em không chưa?
- Cái này còn cần hỏi sao?
- Đương nhiên phải hỏi, nếu
anh em không thích em, em cả ngày quấn lấy anh mình thì cậu ấu không thể hẹn hò với cô gái khác, như vậy cậu ấy sẽ thấy khó xử.
Mai Côi không hiểu, anh có thích mình hay không và việc anh có hẹn hò hay không có liên quan gì? Bọn họ từ
nhỏ đã ở chung, bạn gái của anh còn chẳng phải chỉ có một người, đã bao
giờ thấy anh Nghiêm Cẩn khó xử đâu
- A! Thế thì lúc về em sẽ hỏi anh ấy!
Câu trả lời này của Mai Côi khiến Ôn Tử Kiều cảm thấy không có thành ý, cô bé quyết định nên nói thẳng:
- Mai Côi, chị rất thích anh trai em, nếu chị làm bạn gái anh ấy thì em có chấp nhận không?
Mai Côi cau mày:
- Nhưng anh nói là anh không thích chị đâu!
Ôn Tử Kiều cười cười, trong lòng càng chắc chắn. Thấy chưa, phán đoán của mình thật chính xác, tiểu công chúa quả nhiên là nói như vậy.
Ôn Tử Kiều cảm thấy mình không nên
quá nôn nóng, muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông. Cô bé này suy nghĩ phải thoáng ra mới được nhưng đương nhiên không phải do mình
nói mà được. Ôn Tử Kiều đi tìm Nghiêm Cẩn.
Nghiêm Cẩn đang chờ cô tỏ tình thì
sẽ từ chối nhưng cậu vạn vạn không ngờ, câu đầu tiên Ôn Tử Kiều nói lại
khiến cậu nhảy dựng lên.
- Tiểu ma vương, hôm đó em nói chuyện phiếm với em gái của anh, nó nói nó thích anh
- Cái gì? Cái gì?
Tim Nghiêm Cẩn đập loạn, rùa con lại thừa nhận với người khác là có thích cậu?
Ôn Tử Kiều cẩn thận quan sát vẻ mặt
Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn thực sự rất bất ngờ, cho nên lúc trước cậu vẫn
nghĩ Mai Côi quấn lấy mình chỉ là em gái làm nũng thôi sao?
- Anh không biết sao? Là chính miệng em ấy nói với em đó.
- Thích anh? Em ấy thật sự tự nói ra?
- Đúng vậy. Chuyện này có lẽ anh nên tự xử lý đi.
- Đúng đúng, đây là đại sự, rất quan trọng. Cảm ơn em, anh đi trước đây.
Nghiêm Cẩn không khống chế được sự kích động, chạy nhanh như gió.
Ôn Tử Kiều nhìn theo bóng Tiểu ma
vương, chờ cậu mau chóng giải quyết việc này thì cô bé mới có thể thoải
mái tỏ tình với cậu được.