- Có gì mà lâu? Rõ ràng thầy gọi lên thì em lên ngay rồi đấy thôi.
Tiểu Mị nghẹn lời, cũng chẳng thể phản
bác gì hơn, chẳng lẽ nói từ thí sinh thứ nhất bước lên sàn là đã chờ mày lên để đánh mày sao? Vì thế Tiểu Mị thẹn quá hóa giận:
- Đừng có múa mép khua môi nữa, chờ đi dọn toilet với Mẫn Lệ đi.
Mai Côi nhíu mày, người này sao đáng ghét như vậy, cô bé quyết định sẽ ghét Tiểu Mị đến cùng
Tiếng còi vang lên, đồng hồ cát bắt đầu
chạy. Tiểu Mị khoát tay, tạo tư thế xinh đẹp mời chào. Một bên, mấy cô
gái trong hồ tộc ra sức vỗ tay, lớn tiếng gào:
- Hàng ma sư chuẩn bị đi dọn toilet!
Bên kia, các học sinh hàng ma đương nhiên là đứng dậy chửi bới lại. Dưới sân khấu, đám fan của công chúa lại bắt
đầu hò reo cổ vũ
Mai Côi ngẩn người đứng đó, quay đầu nhìn về phía Mẫn Lệ, Mẫn Lệ đang nắm chặt tay, lo lắng nhìn mình. Đến ngay
cả anh Nghiêm Cẩn vốn luôn thoải mái giờ cũng rất nghiêm túc. Mai Côi
hiểu, thật ra mọi người cũng giống mình, cũng không quá tin tưởng
Vốn dĩ chỉ là một cuộc thi chẳng có gì
đặc biệt giờ lại bị lợi dụng để ức hiệp bộ tộc hàng ma sư, Tiểu Mị đắc ý vô cùng càng khiến Mai Côi thấy khó chịu.
Ngay lúc Mai Côi quay đầu nhìn lại khán
phòng một cái thì Tiểu Mị ra tay. Tiểu Mị nhún người bay lên không, đánh một quyền thẳng về phía Mai Côi, chân đá vào ngực Mai Côi.
Mai Côi không quay đầu, như thể mắt mọc
sau đầu mà rụt người lại, hai chân xoạc ra, đánh một chưởng lên, mượn
lực đẩy lực, nhanh chóng né đi.
Những động tác này thoải mái tự nhiên, vô cùng xinh đẹp, nếu từ Tiểu Mị mà ra thì mọi người sẽ không ngạc nhiên
nhưng cái này lại do Mai Côi vốn luôn dịu dàng xuất chiêu khiến mọi
người kinh ngạc, ai nấy vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tiếng vỗ tay chói tai này khiến Tiểu Mị
càng thêm khó chịu. Tiểu Mị biết thời gian này Mai Côi chăm chỉ luyện
tập, cũng nghe nói Mai Côi tiến bộ rất nhiều, tuy rằng tấn công không
được nhưng né tránh thì rất cao minh. Nhưng Tiểu Mị lại nghĩ, cho dù có
bay được thì Mai Côi cũng chỉ là người mới, nhất định sẽ không thể là
đối thủ của mình. Nhưng tình hình hôm nay, còn chưa mở màn Mai Côi đã
chiếm hết sự chú ý. Tiểu Mị hít một hơi thật sâu, Tiểu Mị không đơn giản là muốn thắng, ngoài việc muốn đánh Mai Côi còn muốn Mai Côi thua thật
thảm bại, bằng không sao có thể xả giận?
Tiểu Mị nhìn Mai Côi đang triển khait ư
thế, bắt đầu nghiêm túc nghĩ nên làm thế nào để đánh ngã Mai Côi. Dựa
vào tính Mai Côi thì chết cũng muốn thi đấu, đánh ngã thì nhất định sẽ
lại tiếp tục đứng lên để mình đánh ngã, chắc nghĩ chỉ cần qua 5’ là
được. Nào có chuyện dễ dàng thế? Tiểu Mị quyết định chờ sau khi đánh Mai Côi thỏa thích rồi, hơn 4’ sẽ đá Mai Côi ra khỏi sân. Nhìn tư thế trốn
tránh vừa rồi của Mai Côi thì đúng là không tệ, Tiểu Mị đang nghĩ cách
tìm chiêu thức để tập kích
Nghiêm Cẩn đứng đó vô cùng lo lắng, cái
này còn khiến cậu hoảng hốt hơn lúc làm nhiệm vụ. Vừa rồi lúc né tránh,
cậu rất lo lắng vì nơi này đông đúc, sợ rùa con không nhận được suy nghĩ của cậu. May quá, may quá, Mai Côi vẫn hành động được theo ý thức của
cậu. Nhưng giờ Tiểu Mị lại bình tĩnh không tấn công, đang cân nhắc suy
nghĩ càng khiến Nghiêm Cẩn lo lắng thay cho Mai Côi.
Phải biết rằng lúc trước tập luyện mọi
người tuy rằng nghiêm túc nhưng cũng chẳng ai hạ độc thủ nhưng Tiểu Mị
vừa mở màn đã liều mạng mà ra tay. Nếu Mai Côi thực sự bị đánh trúng thì sẽ rất đau đớn. Nghiêm Cẩn cố gắng tập trung tinh thần, cậu nhất định
phải làm cho Mai Côi né tránh được, phải để cho Mai Côi có thể chịu được qua 5’ không bị đánh
Lúc này, Tiểu Mị lại di chuyển nhanh như
chớp về phía trước, Nghiêm Cẩn híp mắt, tập trung sự chú ý lên người
Tiểu Mị, cả sân rộng lớn như vậy mà tiếng người hoàn toàn biến mất, chỉ
còn lại từng động tác nhỏ của Tiểu Mị hiện lên trong đầu Nghiêm Cẩn.
Tiến lên, đá ngang, ra quyền, chiêu này
của Tiểu Mị vừa nhanh vừa độc, Tiểu Mị đá ngang một cước, nếu Mai Côi
cúi người trốn tránh thì Tiểu Mị lại đá chặn hoàn toàn có thể đá trúng
Mai Côi. Nếu Mai Côi nhảy về phía trước để tránh thì Tiểu Mị nghiêng tay đấm, chắc chắn có thể đánh trúng Mai Côi. Lùi về phía sau và chuyển
ngang thì không đủ nhanh. Tiểu Mị tính tới tính lui, đương nhiên biết
Mai Côi muốn tránh chiêu này là không dễ dàng gì.
Tiểu Mị vừa cử động, ý thức của Nghiêm
Cẩn cũng bắt đầu, theo bản năng cậu sẽ tránh về phía trước, cậu nhảy
được cao nên quyền kia của Tiểu Mị căn bản không thể đánh được vào người nhưng thể năng của Mai Côi lại không bằng Nghiêm Cẩn. Tuy rằng Mai Côi
có thể để cơ thể hành động theo ý thức của Nghiêm Cẩn nhưng động tác
nhảy lên này Mai Côi không làm được, lúc chạm đất cũng sẽ bị đau chân.
Nếu Tiểu Mị ác độc tung mấy chiêu này liên tiếp thì Mai Côi thật sự khó
mà né tránh
Động tác của Tiểu Mị rất nhanh, phản ứng
của Nghiêm Cẩn cũng rất nhanh, cậu thậm chí còn không cảm giác được mình có suy nghĩ gì. Mọi chuyện xảy ra trong nháy mắt, Mai Côi quả nhiên là
nhảy lên cao nhưng cô bé nhảy không đủ cao, tim Nghiêm Cẩn như ngừng
đập, vì sao không đủ cao, độ cao bây giờ nằm trong phạm vi Tiểu Mị vung
quyền, mắt thấy Mai Côi sẽ bị đánh trúng, tim Nghiêm Cẩn thắt lại.
Tiểu Mị thấy Mai Côi nhảy lên thì tung
quyền ra, quyền này Tiểu Mị dùng toàn sức mà đánh vào ngực Mai Côi chắc
chắn khiến Mai Côi chịu đủ. Nghiêm Cẩn cảm thấy tức đến không thở được,
bản năng của cậu là dùng hai tay chắn trước ngực, chặn được quyền này
công kích rồi đá Tiểu Mị, nhân tiện né sáng trái rồi đứng qua canh chừng chiêu công kích tiếp theo của Tiểu Mị.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Mai Côi lại
không hành động theo ý thức của cậu, cô bé nhảy lên trong không trung mà vươn tay trái lên, tay phải chắn ngực, độ cao không đạt được đến yêu
cầu của Nghiêm Cẩn, thật sự là rất mạo hiểm. Nhưng quyền kia của Tiểu Mị đánh tới, Mai Côi lại nghiêng sang trái, tay phải kéo lấy bàn tay ra
quyền của Tiểu Mị, trong nháy mắt rơi xuống đấy thì dùng lực đẩy lực mà
đẩy Tiểu Mị lên, đùi phải cong lên, chân đạp về phía bụng Tiểu Mị…
Toàn trường lặng ngắt như tờ, cảnh này
hoàn toàn ngoài dự kiến của mọi người. Mẫn Lệ há hốc mồm, ngây người
nhìn. Nghiêm Cẩn trợn mắt há miệng, đầu óc trống rỗng. Mặc Ngôn đang
chống cằm nhìn thì trượt tay suýt cắn phải lưỡi. Đám cổ động viên mặc áo đồng phục kia đang la hét được một nửa thì im bặt
Tất cả mọi người không thể tin được cảnh
trước mắt lại là sự thực. Tiểu công chúa hoa hồng yếu ớt chỉ dùng một
chiêu, thực sự là chỉ dùng 1 chiêu đã đá văng nữ võ sĩ Tiểu Mị của Hồ
tộc ra ngoài.
Tiếng còi vang lên, cuộc thi chấm dứt.
Mai Côi ngây ngốc đứng đó, vẻ mặt ngơ
ngác đầy vô tội. Lúc này tiếng hò hét lại vang lên khiến sân vận động
như nổ tung. Các học sinh như bị điểm huyệt rồi lại được giải huyệt, mọi người la hét, cười lớn. Quá điên cuồng, tuy chỉ trong chớp mắt nhưng
kết cục bất ngờ này khiến mọi người rất đã
Ngụy Anh Vân dẫn các bạn học trong Ưng
tộc bay lên cao, cầm hoa hồng mà rải xuống. Mẫn Lệ và mấy bạn học nữ thì cười vang kiêu ngạo, lớn tiếng nói:
- Con chim kia, cậu hay quá đấy!
Nghiêm Cẩn lấy lại tinh thần, vội vã bay
lên sàn đấu, đạp qua đỉnh đầu mấy cổ động viên nhiệt tình kia, tiện chân đá bọn họ ngã lăn rồi đến trước mặt Mai Côi, vội vã ôm lấy cô bé.
- Em sao rồi? Có bị thương không?
Mai Côi lắc đầu, lúc này cô bé đã lấy lại tinh thần mà hỏi:
- Anh ơi, em thắng đúng không?
- Đúng đúng, rùa con giỏi quá!
- Vậy là em đã thi đỗ rồi đúng không?
- Đúng, đúng, em thật lợi hại
Mai Côi quay đầu nhìn ra bên ngoài, mấy
nữ sinh Hồ tộc vây lấy Tiểu Mị, giận dữ nói gì đó, mắt Tiểu Mị đỏ hoe,
sau đó bọn họ quay lại lườm Mai Côi. Lúc này, Mai Côi mới có cảm giác
chân thật, cô bé cũng hưng phấn kêu lớn:
- Em thắng rồi! Em thắng rồi! Anh ơi, em thắng rồi….
Cô bé vui vẻ ra mặt, tay dang rộng.
Nghiêm Cẩn dùng sức gật đầu cũng cười chờ Mai Côi nhào qua ôm lấy mình.
Nhìn đi, rùa con nhà cậu thân thiết với cậu nhất, cái gì mà đội cổ vũ
của công chúa Mai Côi chứ, chết hết đi nhé!
Mai Côi vươn hai tay, chạy về qua Nghiêm Cẩn mà ôm lấy Mẫn Lệ. Hai cô bé ôm nhau nhảy nhót:
- Mẫn Lệ, Mẫn Lệ, chúng ta không phải dọn toilet, em thắng rồi! Em thắng rồi!
- Đúng thế, hàng ma sư tất thắng. Mai Côi tất thắng, Hàng ma sư tất thắng…
Bên đó hưng phấn kêu to, nên này Nghiêm
Cẩn nhìn hai tay trống rỗng của mình thì không thể nào vui cho nổi. Rùa
con này dám lừa gạt tình cảm của cậu
- Chút thắng lợi nhỏ, không được kiêu ngạo tự mãn.
Tiểu ma vương phát uy, đi vào đám người mà kéo rùa con ra:
- Đi, mở đại hội tổng kết, phân tích xem cuộc thi này biểu hiện có được không, có sai phải sửa, sau này tránh phiền toái
Cậu kéo Mai Côi đi xuống, xoay người nhìn đám người đi theo sau mà nói:
- Tổ huấn luyện bí mật của chúng tôi họp riêng, không ai được đi cùng
- Gì cơ, cậu có phải là người không thế, chuyện vô lương tâm này mà cũng nói được
Mẫn Lệ rất bất mãn, thắng lợi này thuộc về mọi người, dựa vào cái gì mà Nghiêm Cẩn độc chiếm
Nghiêm Cẩn nhếch miệng cười tưng tửng:
- Ngại quá, vừa khéo, mình không phải là người!
Đi thôi, rùa con là của cậu, chúc mừng chỉ cần hai người là được, dàn bóng đèn này thôi hãy biến đi!
Mai Côi đắm chìm trong niềm vui thắng lợi mà cười lớn. Cô bé bị Nghiêm Cẩn kéo chạy đi một đoạn, ra đến cổng
trường thì không chạy nổi nữa, thở dồn dập nhưng vẫn cười toe toét.
Nghiêm Cẩn dừng lại, nắm tay Mai Côi mà đi, sau đó lại giúp Mai Côi vỗ lưng:
- Xem em vui vẻ kia, anh dẫn em đi chúc mừng, em thích ăn gì cũng được
- Ơ, không phải mở hội nghị tổng kết sao?
- Vừa chúng mừng vừa tổng kết
Dù là cái gì cũng được, chỉ cần không có
bóng đèn là Ok. Mai Côi cười đến đỏ bừng mặt, mắt lấp lánh khiến lòng
Nghiêm Cẩn ngọt ngào, rất muốn chiều chuộng Mai Côi, đem tất cả những
thứ tốt đẹp nhất đến cho Mai Côi.
Đáng tiếc rùa con nhà cậu chẳng có chút
tế bào lãng mạn gì cả, chỉ chọn một đống đồ ăn Mc Donalds không tốt cho
sức khỏe. Cậu ngại trong quán không có không khí nên mua rất nhiều đồ ăn rồi đem lên sân thượng công ty, chẳng hề ngại việc cả ngày hẹn hò trong công ty của cha mình.
Hai đứa trẻ ngồi dưới ánh trăng mà ăn cánh gà, miệng đầy dầu mỡ, vui vẻ vô cùng
- Hôm nay em là làm sao vậy? Trong ý thức của anh không dùng đến chiêu đó.
Cậu chỉ nghĩ việc tránh đi thế công của Tiểu Mị chứ không ngờ rùa con lại dùng một chiêu hiểm đó mà chiến thắng được.
- Thật ra em cũng không nghĩ được sẽ như thế, là tự Tiểu Mị suy nghĩ quá nhiều!
Hai tay Mai Côi cầm cánh gà không lau được miệng, Nghiêm Cẩn vội lau miệng cho cô bé rồi lại lấy cốc coca để cho Mai Côi hút
Cô bé thỏa mãn hút một ngụm dài rồi mới nói:
- Chị ta nghĩ quá nhiều, luôn
nghĩ nên làm gì đánh được em, chiêu thứ nhất anh giúp em tránh thoát thì chị ta lại liều mạng mà nghĩ chiêu sau, tính toán mọi thứ hết một lượt
Cô bé cắn một miếng cánh gà, sau đó “a”
một tiếng, há miệng chờ coca. Nghiêm Cẩn lại đưa cốc coca qua, Mai Côi
cười mắt cong cong rất đáng yêu, lại chu miệng hút một ngụm dài:
- Chị ấy nghĩ nhiều như vậy, thực tế chính là dạy em lại một lần. Như lúc mọi người giúp em luyện tập thì cũng chẳng nghĩ, cứ thế mà đánh nên em phản ứng không nhanh mà chỉ phản ứng theo suy nghĩ của anh. Ngược lại chị ấy nghĩ rất rõ ràng khiến em
biết được phải ứng đối ra làm sao.
Nghiêm Cẩn há hốc mồm:
- Cho nên chúng ta luyện tập việc cơ thể phụ thuộc vào ý thức lâu như vậy nhưng cuối cùng lại vẫn dùng
cách ban đầu, em biết đối phương muốn làm gì rồi dùng bản năng của mình
đối phó
- Vâng ạ. Thế cho nên con người không nên suy nghĩ xấu xa, nghĩ nhiều ngược lại sẽ hỏng việc
Mai Côi nhăn mặt nói
Lòng Nghiêm Cẩn ngứa ngáy, ai dà, gần đây đúng là cậu nghĩ rất nhiều, cậu nghĩ làm thế nào để biết “rùa con của
cậu” thực sự trở thành “rùa con của cậu”. Cái này không tính là xấu xa
chứ
Mai Côi ngồi bên cạnh vô tư cười với Nghiêm Cẩn thật ngọt ngào, nhét cánh gà vào miệng Nghiêm Cẩn:
- Anh ơi, anh cũng ăn đi
Nghiêm Cẩn cắn cánh gà, lòng chắc chắn,
cái này không tính là ý xấu, cái này gọi là có lí tưởng, là mục tiêu
trước mắt, thay thế cho mục tiêu ba ngàn mĩ nữ năm nào…