Nghiêm Cẩn kích động đưa Mai Côi đến
phòng tập của công ty rồi lại gọi cha về công ty để huấn luyện, sau đó
cậu nói với hai người kế hoạch của mình
- Cha, chuyện là như vậy, lại chỉ còn một tuần, rùa con phải tham dự cuộc thi đầu tiên, Tiểu Mị chủ động
xin làm trợ khảo để làm khó rùa con. Nhưng rùa con lại không muốn không
thi, em ấy muốn đường đường chính chính mà thi thố cho nên gần đây bọn
con đang giúp em ấy tập luyện
Nghiêm Lạc gật đầu, chuyện này anh biết
nhưng anh không hiểu vì sao mình phải nhận việc huấn luyện. Nhìn Mai Côi đang mở to đôi mắt sáng ngoan ngoãn ngồi đó chăm chú nghe thì anh không nhịn được mà vuốt tóc cô bé, con gái ngoan nhà anh cũng phải lên đài
đánh nhau, thực sự anh cũng thấy đau lòng
Nghiêm Cẩn nhẫn nại nhìn cha vuốt tóc rùa con rồi nói:
- Rùa con vốn không đủ căn cơ,
huấn luyện như vậy đến lúc thi căn bản là không đủ cho nên con đã nghĩ
được một cách, huấn luyện rùa con tìm được suy nghĩ lúc thi đấu của con, vốn con chỉ định giúp rùa con có thể dự đoán được đối phương sẽ làm gì
mà tránh đi. Nhưng rùa con giờ có thể dự đoán được thì phản ứng cũng rất chậm, dù dự đoán được thì cũng không kịp tấn công.
Nghiêm Lạc lại gật gật đầu rồi nhìn Mai Côi, Mai Côi nhìn anh cười ngượng ngùng nói:
Mai Côi cũng nhìn Nghiêm Cẩn chờ cậu bé nói rõ kế hoạch, cô nhóc rất muốn biết anh sẽ làm gì để giúp cô thắng. Nghiêm Cẩn nói:
- Tuy rằng rùa con không phản ứng được nhưng rùa con lại có thể nắm bắt được phản ứng của người khác, sau đó liên hệ ý thức hai người làm một, có thể phản ứng theo người đó. Ừm…
Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ xem nên hình dung thế nào:
- Giống như là thân thể bị phụ thuộc vậy
Nghiêm Lạc nhíu mày:
- Cơ thể phụ thuộc?
- Đúng!
Nghiêm Cẩn cởi áo khoác:
- Con muốn thử xem, nếu rùa con
có thể bắt kịp với tiềm thức phản kháng của con thì có thể khiến cho em
ấy thi đấu được thoải mái hơn không
Nghiêm Lạc hiểu vấn đề, tuy rằng anh
không tận mắt nhìn thấy, có chút hoài nghi nhưng vì Mai Côi nên vẫn đồng ý phối hợp. Vì thế hai cha con đấu nhau trong phòng tập, để Mai Côi
tiếp tục luyện việc tìm kiếm theo ý thức của Nghiêm Cẩn. Rất nhanh đã
hơn 10 chiều, Mai Côi vỗ tay hoan hô:
- Cha Nghiêm Lạc thật khí thế quá đi!
Nghiêm Cẩn lườm:
- Em có chịu chuyên tâm không thế?
- Anh cũng đẹp trai lắm!
Mai Côi nói hết cả câu rồi mới giải thích:
- Em có chăm chú mà, thật đấy!
- Thế vừa rồi đều thấy rõ chưa
Có nửa câu sau nên Nghiêm Cẩn quyết định tha thứ cho cô bé. Cậu kéo Mai Côi qua, đứng trước mặt Nghiêm Lạc:
- Vậy em thử xem, dùng tiềm thức của anh mà đánh thử với cha mấy chiêu
Mai Côi mở to đôi mắt ngây thơ nhìn
Nghiêm Lạc, Nghiêm Lạc cau mày cảm thấy việc này không ổn lắm, anh sẽ
vung quyền đánh tiểu Mai Côi sao?
- Con à, nếu không thì đổi đi, con và Mai Côi đấu với nhau, dùng ý thức của cha đấu với con
- Cha, cha đã từng luyện chuyên tâm chưa?
- Cái gì?
- Chính là cha có thể chỉ chuyên
tâm nghĩ đến một việc mà che giấu đi mọi suy nghĩ khác không để rùa con
nhìn thấy không. Nếu cha chưa luyện qua, rùa con sẽ không cẩn thận mà
nhìn sang cái khác, vạn nhất thấy chuyện trẻ con không nên nhìn hoặc rùa con không nên nhìn là không được
Mai Côi nhìn hai người, lúc nhìn Nghiêm Lạc lúc lại nhìn Nghiêm Cẩn, cuối cùng đôi mắt trong veo nhìn vào cha Nghiêm Lạc.
- Hả? Thôi được rồi, để cha với Mai Côi so chiêu, con dùng ý thức đối phó cha.
Cuối cùng Nghiêm Lạc đành thỏa hiệp, chuyện che dấu suy nghĩ quả thực anh chưa từng thử
- Được rồi, chuẩn bị. Rùa con, em phải thật chuyên tâm nhé, hoạt động theo ý thức của anh
Nghiêm Cẩn lui ra phía sau, tập trung chú ý sang Nghiêm Lạc.
Mai Côi khởi động xong thì dùng sức gật đầu:
- Vâng, con chuẩn bị xong rồi
Nghiêm Lạc thở sâu, bảo anh động quyền
cước với Tiểu Mai Côi thật đúng là việc khó khăn. Hơn nữa khi đứa trẻ
ngoan ngoãn này dùng ánh mắt trong veo nhìn mình, ra tay thật sự là việc chẳng dễ dàng gì.
Nghiêm Lạc ra quyền nhanh như chớp đã đến mặt Mai Côi, quyền ra mạnh mẽ khiến tóc Mai Côi bay toán loạn về phía
sau nhưng Mai Côi lại chẳng động đậy gì, mắt chẳng chớp nhìn anh.
Quyền dừng lại trước chóp mũi cô bé,
Nghiêm Lạc ngẩn ngơ, quá mạo hiểm, nếu anh ra tay thật sự thì đầu Mai
Côi giờ đã thành dạng gì? Nghiêm Lạc nổi cáu, thằng quỷ kia muốn làm gì
đây?
Mai Côi nhìn chằm chằm vào bàn tay phía trước mũi rồi quay đầu nhìn nhìn Nghiêm Cẩn:
- Anh ơi, sao anh không cho em trốn
Nghiêm Cẩn xấu hổ nói:
- Anh… anh… tiềm thức anh cho rằng quyền này của cha chỉ là giả nên mới ngây người ra.
- À…
Mai Côi gật đầu, dễ dàng chấp nhận lời giải thích này. Nghiêm Lạc thì mắng:
- Con quản cho tốt tư duy của
mình đi, vạn nhất cha không đánh giả thì sao? Việc này không phải là trò đùa, cha không luyện với con nữa
Anh xoay người định đi thì Mai Côi nhào lên chặn ngang lại:
- Cha Nghiêm Lạc, con muốn tham
gia cuộc thi, còn muốn thông qua nữa, con không thể làm mọi người mất
mặt được, cha giúp con đi, chỉ có hai người biết năng lực của con thôi,
không thể để người khác giúp được
Nghiêm Lạc thở dài:
- Mai Côi ngoan, anh Nghiêm Cẩn
của con không đáng tin, cuộc thi này không quan trọng, con đừng cố quá,
cha sẽ giúp con xử lí việc này
Mai Côi ra sức lắc đầu:
- Anh đáng tin, anh đáng tin
Sau đó lại quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn:
- Phải không anh?
Cô nhóc nhìn Nghiêm Cẩn rồi lại nhìn Nghiêm Lạc:
- Con muốn thi!
Giọng nói nhẹ nhàng thật đáng thương. Hai cha con nhìn nhau, Nghiêm Cẩn cúi đầu nhận sai:
- Con sẽ không như thế nữa, tuyệt đối sẽ không ngây ra nữa, con cam đoan
Nghiêm Lạc nghĩ nghĩ, cuối cùng cũng
khuất phục dưới ánh mắt tha thiết chờ đợi của Mai Côi. Sau đó, việc huấn luyện thuận lợi hơn nhiều, biểu hiện của Mai Côi khiến Nghiêm Lạc thầm
líu lưỡi, chỉ có mấy chiêu đầu còn hơi cứng nhưng về sau càng lúc càng
nhanh, như biến thành người khác vậy, dùng tốc độ khó tin được mà né
tránh, công kích. Từ khi Nghiêm Cẩn từ nhỏ đã được Nghiêm Lạc huấn
luyện, phản ứng, thân thủ của Nghiêm Cẩn ra sao anh rất biết, Mai Côi
trước mặt quả thực là dùng thân thủ của Nghiêm Cẩn để ứng phó với anh.
Hai người qua lại hơn mười chiêu, Nghiêm Cẩn kêu ngừng. Cậu đi tới xoa tay cho Mai Côi rồi giải thích với Nghiêm Lạc:
- Giờ phản ứng không phải là vấn đề, em ấy đều có thể tránh thoát chỉ là thể lực và sức công kích còn không kịp.
- Em ấy rất nhanh, còn nhanh hơn con
- Bởi vì phản ứng trong suy nghĩ nhanh hơn động tác, em ấy làm là theo suy nghĩ của con
Nghiêm Cẩn cười xoa xoa đầu rùa con, đúng là bảo bối thần kì
- Có thể tránh thì cứ tránh,
trong thời gian quy định không bị đánh rớt xuống đài thì qua cửa. Phương pháp này có thể làm, mấy ngày tới dần dần tăng cấp độ cho thể năng và
tứ chi của Mai Côi linh hoạt lên là được
Nghiêm Lạc vì để đảm bảo an toàn cho Mai
Côi nên vừa rồi chỉ đánh những chiêu cơ bản nhưng đến lúc thi tin chắc
đối thủ sẽ làm khó con bé nên sức lực vẫn cần rèn luyện thêm
Mai Côi nhìn Nghiêm Cẩn rồi lại nhìn Nghiêm Lạc, cao hứng mỉm cười. Cuộc thi này cô nhóc có thể thuận lợi mà vượt qua, thật tốt.
Ba ngày trước cuộc thi, Mai Côi và Nghiêm Cẩn đã có thể phối hợp rất ăn ý, năng lực phát huy tự nhiên, bọn họ tập luyện tại trường học. Mai Côi và Mẫn Lệ và mấy bạn học khác cùng so
chiêu, cô bé có thể bài bản mà thi đấu. Tuy rằng không biết phản công
nhưng hoàn toàn có thể tránh né được, điều này khiến mọi người đều giật
mình:
- Sao có thể luyện được? Quá li kì!
Nghiêm Cẩn đắc ý:
- Mình đã nói rồi, chỉ có mình mới hiểu được rùa con, bọn mình tập luyện thế nào là chuyện tuyệt mật
- Ái chà, hay ghê. Tuy rằng Mai
Côi không thể tấn công được nhưng như thế này thì có thể né tránh được,
kiên trì mà hết giờ thi là đỗ rồi
Mai Côi cũng đầy tin tương, mọi người đều giúp mình như vậy, ngay cả cha Nghiêm Lạc cũng đích thân giúp đỡ, chắc
chắn là không thành vấn đề.
Ba ngày sau, mặt trời tỏa sáng, gió nhẹ
mơn man, thời tiết đẹp vô cùng. Cuộc thi cho lớp sơ cấp bắt đầu ở sân
vận động. Đây vốn chỉ là cuộc thi bình thường nhưng năm nay lại có chút
đặc biệt, nghe nói là đại mỹ nữ Tiểu Mị của Hồ tộc đảm nhiệm trợ khảo,
quả thực chính là buổi biểu diễn của mĩ nữ, mọi người đều rất chờ mong.
Sau đó lại nghe nói tiểu công chúa Mai Côi yếu đuối sẽ tham gia thi đấu, chống lại nữ võ sĩ xinh đẹp Tiểu Mị, thế thì thật phấn khích biết bao!
Kết quả là, cuộc thi biến thành đại hội mỹ nữ, tất cả nam sinh trong trường đều tham gia khiến sân vận động chật kín người
Người của trường Nhã Mã không phải là
người bình thường nên tuy rằng quản lí nghiêm khắc thì không khí vẫn rất vui vẻ. Bất luận là đi học hay đi chơi cũng được, chỉ cần không gây hậu quả là được. Mà cuộc thi có hẳn một đội cổ động viên múa may, hò hét
trợ uy là chuyện bình thường. Không khí vô cùng náo nhiệt.
Một cuộc thi bình thường trở thành lễ hội như ngày quốc khánh khiến Nghiêm Cẩn có chút giận dữ. Cậu rất lo lắng
Mai Côi có thể tìm được suy nghĩ của mình trong hoàn cảnh hỗn độn này
hay không
Mai Côi lo lắng đến toát mồ hôi, người
chỉ hơi đông là cô bé đã sợ hãi, huống chi còn phải lên đài đánh nhau
trước mặt bao người, việc này lúc trước Mai Côi chưa từng nghĩ đến. Tuy
rằng luyện tập đã lâu nhưng dưới hoàn cảnh này, cô bé cảm thấy chân cũng run lên
Biểu hiện của Tiểu Mị quả nhiên giống như mọi người mong muốn, cô bé xuống tay nhanh, chuẩn xác, hoàn toàn đem
sàn thi đấu thành sàn biểu diễn của mình, rất nhiều thí sinh chưa đến 5
phút đã bị đá xuống
Lô Thực thì thầm với Mẫn Lệ:
- Cậu xem các thầy đang thì thầm kìa, bọn họ chắc chắn là hối hận muốn chết khi đã để Tiểu Mị làm trợ khảo
- Hối hận cũng vô dụng, lần này
đành tạm thế, về sau Tiểu Mị có muốn làm trợ khảo cũng không được. Cừu
Tranh ở bên phát biểu quan điểm
Mẫn Lệ tức giận nói:
- Tiểu Mị sau này cũng chẳng cần
làm trợ khảo đâu, con nhỏ đó chỉ là muốn dùng cơ hội lần này để bắt nạt
Mai Côi mà thôi, đồ đáng ghét, có cơ hội thì mình nhất định sẽ đánh cho
nó một trận
- Mai Côi không sao đâu, luyện tập tốt như vậy, nhất định có thể chống đỡ được qua 5’
Nhưng Mai Côi lại chẳng tự tin được như vậy, cô bé nắm chặt tay Nghiêm Cẩn:
- Anh, anh lo lắng không?
- Không lo gì cả!
- Em rất lo, vạn nhất em bị đánh rớt đài thì làm sao?
- Không đâu, thoải mái đi, chỉ là thi thôi mà, em đã làm rất tốt rồi, đừng lo lắng!
- Anh, anh muốn đi vệ sinh không?
- Không đâu, em muốn đi à?
Lúc lo lắng thường muốn đi toilet, cậu hiểu
- Em không muốn, em sợ là lúc em lên đài thì anh muốn đi, đầu óc rối loạn
Nghiêm Cẩn đen mặt:
- Em nghĩ nhiều quá rồi
- Đúng là em nghĩ nhiều mà
Mai Côi thành thật đáp khiến Nghiêm Cẩn không thể nói thêm gì
Trên sân khấu, lần lượt từng người thi
xong, lập tức sẽ đến Mai Côi. Cô bé là học sinh chuyển trường nên xếp
thứ tự cuối cùng. Giám thị nói vào loa:
- Trần Kì lên sân khấu, tiếp theo là Mai Côi chuẩn bị.
Mai Côi hít sâu một hơi, nắm chặt tay Nghiêm Cẩn, run rẩy đứng lên. Nghiêm Cẩn nắm tay cô bé nói:
- Đừng sợ, đừng lo lắng gì cả, có anh ở đây rồi
Mai Côi gật gật đầu rồi đi xuống. Bên
cạnh khán đàn đột nhiên có hai tiếng pháo nổ đoàng, một đám nam sinh cởi áo khoác, để lộ ra áo phông có in hình bông hoa hồng sau đó đồng thanh
hét:
- Mai Côi, Mai Côi, anh yêu em. Mai Côi, Mai Côi, là người xinh đẹp nhất…
Vừa hò hét vừa lôi ra một biểu ngữ lớn có viết: Tiểu công chúa Mai Côi chiến thắng
Tiểu Mị đang đứng trên đài đợi Trần Kì
lên nhìn thế mà giận dữ tím mặt. Tiểu Mị xoay người nói gì đó với một cô bạn ở dưới, cô bé kia vội vàng chạy ra. Đám nam sinh này gây rối thật
phiền phức, không chỉ là Tiểu Mị mà Nghiêm Cẩn cũng tái mặt. Mẹ kiếp!
Tiểu công chúa Mai Côi gì chứ, đó là rùa con của cậu, là rùa con của
cậu.
Mẫn Lệ ở bên cười lớn, quá cuồng nhiệt,
quá buồn cười. Mai Côi lại là công chúa có đoàn vệ binh cổ vũ cơ đấy. Cô nhóc nhìn khuôn mặt tím tái của Nghiêm Cẩn mà cười vang. Mẫn Lệ đang ca hứng thì cô bé vừa nói chuyện với Tiểu Mị bước đến, chỉ vào Mẫn Lệ nói:
- Ha ha, con nhóc hàng ma sư,
chúng ta đánh cược đi, xem Tiểu Mị và Mai Côi ai thắng, bên nào thua thì phải dọn nhà vệ sinh 1 tháng
- Dựa vào cái gì? Những lời xấu hổ như vậy mà các cậu cũng nói được?
- Không dám sao? Tiểu Mị là hồ
tộc, Mai Côi là trong tộc hàng ma sư nhà các cậu, hồ tộc chúng ta ủng hộ Tiểu Mị, hàng ma sư nhà các cậu không dám ủng hộ Mai Côi sao?
Mẫn Lệ nhảy dựng lên:
- Dám! Có gì mà không dám! Lũ các cậu nếu đã không biết xấu hổ thì chúng ta dám đánh cượcc.
Bên cạnh, những đứa trẻ trong tộc hàng ma sư cũng lên tiếng đồng ý với Mẫn Lệ
Cô gái kia chỉ cười lạnh lùng:
- Được rồi, Mai Côi vượt qua được 5 phút thì các cậu thắng, nếu Mai Côi không qua được 5’ thì chúng tôi
thắng. Thua dọn nhà vệ sinh 1 tháng
- Được, dọn nhà vệ sinh sẽ là các cậu thôi, cứ chờ mà xem!
Mẫn Lệ hùng hồn nói. Cô bé kia cũng chẳng nói nhiều, xoay người bước đi, Mẫn Lệ lại lớn tiếng nói:
- Này, về chuyển lời một chút, tôi chân thành chúc các cậu dọn toilet vui vẻ, tất cả nước tiểu bắn vào người!
Những lời này khiến mọi người xung quanh cười ồ lên, cô gái kia bực tức lườm Mẫn Lệ rồi bước đi
Một người trong hàng ma sư nói:
- Mẫn Lệ, cậu quá thô tục nhưng mà khí thế lắm!
Động tĩnh lớn như vậy, Mai Côi đương
nhiên nghe được, cô bé lo lắng đến độ chân tay luống cuống, lại nhìn
Nghiêm Cẩn, cậu gật đầu cổ vũ Mai Côi nhưng Mai Côi vẫn rất lo lắng. Nếu cô bé thua thì sẽ làm hại các bạn hàng ma phải đi dọn toilet, vậy phải
làm sao bây giờ?
Trên đài, Trần Kì nhanh chóng bị đánh rớt khỏi sân khấu, đến lượt Mai Côi, dù lo lắng cỡ nào thì vẫn phải lên.
Mai Côi cảm thấy chân như nhũn ra. Cô bé cắn răng đi lên. Xung quanh
tiếng vỗ tay hò hét động trời, mọi người chờ chính là trận đấu này mà
thôi. Đội cổ động viên lại bắt đầu hò hét:
- Mai Côi, Mai Côi, anh yêu em, Mai Côi, Mai Côi xinh đẹ nhất…
Đám Mẫn Lệ cũng dùng sức mà hét:
- Mai Côi tất thắng. Hàng ma sư tất thắng. Mai Côi tất thắng. Hàng ma sư tất thắng!
Mai Côi quay đầu lại nhìn thoáng qua Nghiêm Cẩn đã đứng dậy, đầu óc cô bé trống rỗng. Tiểu Mị đứng đối diện nhìn Mai Côi cười: