Sau này tôi
từng hỏi Đường Thiên Trọng, nếu như thật sự chỉ có một ly chứa độc, đồng thời người uống ly rượu độc đó là tôi thì ngài sẽ như thế nào.
Tôi vốn cho rằng, ngài sẽ thẳng thắn thừa nhận sự yếu đuối của bản thân khi mất đi người yêu.
Trên thực tế, ngài thật sự không hiểu thế nào là yếu đuối.
Ngài cau
chặt đôi mày rậm của mình, lạnh lùng nhặt mấy viên đá ven đường ném
xuống mặt hồ rồi trả lời: “Nếu như nàng chết rồi, ta nhất định sẽ đuổi
theo đến tận chỗ Diêm Vương cướp nàng về bằng được. Ta đã từng nói rồi,
cho dù sống hay chết, nàng đều là của một mình ta”.
Tôi hoàn
toàn không biết nói gì trước sự bá đạo, ngang ngược của ngài, chỉ đưa
tay vuốt ve chiếc bụng nhô to của mình mỉm cười nhìn về phương Nam.
Nơi đây là Hoa Ly, còn cách Trung Nguyên xa hơn cả Bắc Hách.
Thế nhưng
tôi không hề cô đơn, chỉ có điều nhung nhớ tới sông núi Giang Nam, Nam
Nhã Ý, Trang Bích Lam ở Giang Nam, cũng luôn có Đường Thiên Trọng vứt bỏ mười vạn tinh binh của mình, luôn luôn ở bên tôi không rời nửa bước,
cùng tôi thương nhớ.
Hai ly rượu Đường Thiên Tiêu sai người đưa đến thiên lao quả thực có một ly độc, một ly không.
Thế nhưng đúng như những gì tôi đã nói, người duy nhất có thể tuyệt tình đoạn nghĩa chỉ có mỗi mình ngài mà thôi.
Tuyên thái
hậu sau cùng cũng chẳng thể nào khoanh tay làm ngơ được. Người đã cho
tráo đổi hai ly rượu độc kia, thay vào đó là loại thuốc giả chết, khiến
cho con người ta ngừng thở như thể đã chết.
Những sự
việc sau đó đều diễn ra vô cùng thuận lợi. Nam Nhã Ý đến nhận xác tôi
về, còn Định Bắc Vương sau khi viếng bái Nhiếp chính vương, người bạn
chí cốt, cũng dùng thân phận thâm giao cùng Nhiếp chính vương để đưa thi thể của Đường Thiên Trọng về.
Nhận được ý chỉ của Thái hậu, bọn họ đương nhiên không thật sự an táng chúng tôi.
Thế nên, khi tỉnh lại, hai chúng tôi đã nằm trên con thuyền tiến về vùng đất Hoa Ly, bên cạnh có mười người lính thị vệ hầu cận, trong lòng cầm chiếc hổ phù có thể điều động được mười vạn tinh binh.
Vốn dĩ uy
danh của Đường Thiên Trọng trong lòng quân đã vô cùng cao, thân thủ lại
phi phàm, cầm được hổ phù, thống lĩnh mười vạn tinh binh, trong khoảng
thời gian ngắn lấy được ngôi vị vương tướng ở vùng Hoa Ly này là chuyện
hoàn toàn có thể đoán trước được.
Thế nhưng
sau cùng tôi vẫn có nhiều điều khúc mắc không hiểu nổi. Tôi hỏi Đường
Thiên Trọng: “Với tài trí của Đường Thiên Tiêu, liệu ngài ấy thật sự tin rằng chúng ta đã chết hay sao?”
Đường Thiên Trọng cởi chiếc áo ngoài ra khoác lên người tôi rồi nói: “Có lẽ… là không tin đâu”.
“Không tin? Không tin tại sao còn thả chúng ta đi?”
“Có lẽ… hắn không hề tuyệt tình như chúng ta vẫn tưởng”.
“Ngài ấy không tuyệt tình?” Tôi cảm thấy nghi hoặc nói: “Sao ngài lại nghĩ vậy?”
Câu trả lời của ngài một lần nữa lại khiến tôi không còn biết nói gì trước sự ngạo mạn, tự đại của ngài.
Ngài bình thản đáp: “Ngay bản thân ta còn không tuyệt tình đoạn nghĩa nổi, thì làm sao hắn có thể làm được?”
“Hả?” Tôi đưa tay lên rờ đôi tai mình, cố tình tỏ vẻ như không nghe rõ.
Đường Thiên Trọng nhìn thấy biểu hiện của tôi, vô cùng ảo não nói: “Nàng vẫn còn không tin sao?”
“Thiếp tin, thiếp tin…”
Tôi mỉm cười đầy ẩn ý, đứng dậy, nhìn về phía biển xa, vươn vai ưỡn ngực, từ từ bước vào trong biệt viện chúng tôi dựng bên bờ biển.
Đường Thiên
Trọng vẫn không hài lòng trước thái độ của tôi, liền đuổi theo nói: “Hắn có thể tuyệt tình đoạn nghĩa là bởi vì hắn chưa gặp được người con gái
khiến hắn yêu đến mức khắc cốt ghi tâm. Trước khi ta gặp được nàng, thủ
đoạn của ta còn thâm sâu, hiểm độc hơn hắn gắp trăm ngàn lần ấy chứ”.
Tôi mỉm cười nói: “Ngay cả người con gái tốt như Nhã Ý tỷ tỷ ngài ấy cũng đành lòng
buông tay, liệu còn có thể nào gặp được người con gái tuyệt sắc nào khác có thể khiến ngài ấy rung động được đây?”
Đường Thiên
Trọng lắc đầu: “Điều này thì nàng không hiểu được đâu. Núi cao còn có
núi cao hơn, Đường Thiên Tiêu ấy mà… nói thật lòng, ta thật sự mong hắn
gặp được người phụ nữ khiến hắn dù thế nào cũng không thể từ bỏ. Tốt
nhất là người phụ nữ này lại vứt bỏ hắn giống như hắn đã từng từ bỏ Nam
Nhã Ý, khiến cho phần đời còn lại, hắn phải sống không được chết chẳng
xong, đắm chìm trong nỗi nhớ. Được như vậy dù cho không trả được thù ta
cũng cảm thấy sảng khoái”.
Tôi cứ nghe
thấy ngài nhắc đến báo thù là lại thấy đau đầu, vội vã mỉm cười nói: “Ây da, không biết đứa trẻ trong bụng lần này là trai hay gái nữa? Tại sao
lại nghịch ngợm thế, đạp mạnh đến mức thiếp sắp không đi lại được nữa
rồi”.
Đường Thiên Trọng quả nhiên mắc lừa, ngồi xuống đặt tai vào bụng tôi, đôi mày giãn hẳn ra.
“Hai chúng ta đã có một đứa con trai rồi, nếu sinh một bé gái nữa thì tốt quá”.
“Dạ”.
“Có điều hiếu động thế này, đa phần là bé trai rồi”.
“Vậy thì chờ mong bé trai thôi, cũng không tệ chút nào”.
“Vậy thì sang năm nàng lại mang thai tiếp đi”.
“Hả…”
“Không được phép mang thai nhầm nữa, bào thai sau nhất định phải là bé gái đấy”.