Từ trước đến nay chưa từng có ai nói mạng tôi vững. Thế nhưng khi mở mắt, nhận ra
mình đang nằm trong cung Di Thanh, nhìn thấy Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt hầu hạ mình, tôi mới sực nhớ ra câu nói về tai họa hơn ngàn năm trước.
Hồng nhan họa thủy.
Lần này, tôi lại gây họa cho ai đây?
Cảm giác tê dại khiến tôi mê man đã tan biến, dưới tấm vải lụa cuốn quanh lưng, vết thương vẫn không ngừng nhói đau.
“Chiêu nghi, người mau uống thuốc đi”.
Ngưng Sương
bê bát thuốc đến, dùng thìa bón những thìa thuốc đen ngòm đến trước
miệng tôi, vẫn là nụ cười dịu dàng trước kia, vẫn vô cùng thận trọng
chăm sóc cho chủ nhân.
Tôi mơ màng suy nghĩ, có cảm giác như mình vẫn đang mơ.
Lẽ nào tôi vẫn còn trong giấc mộng?
Hoặc giả, từ việc bị Đường Thiên Trọng cướp đi, sau đó bất giác đánh mất trái tim,
rồi việc Đường Thiên Kỳ, Đường Thiên Tiêu liên thủ ám toán, tương phùng
cùng Đường Thiên Trọng ở chiến trường khốc liệt đầy tuyết trắng mới thật sự là một giấc mộng dài.
Khi tỉnh
mộng, tôi vẫn ở trong Hoàng cung Đại Chu, vẫn là phi tử của Đường Thiên
Tiêu, vẫn là một Ninh chiêu nghi mà Đường Thiên Trọng không từ thủ đoạn, tìm mọi cách để đoạt được về mình hay sao?
Tôi liền hỏi: “Đây là thuốc gì?”
Ngưng Sương
mỉm cười đáp lại: “Chất độc đã giải trừ, đây đều là những vị thuốc bồi
bổ lại sức khỏe cho chiêu nghi thôi. Nghe thái y nói, chiêu nghi vừa phá thai đã phải bôn ba khắp chốn, sau đó lại trúng độc bị thương, nếu như
không chữa trị, tĩnh dưỡng cẩn thận chắc chắn sẽ để lại di chứng sau
này”.
Vị đắng nơi đầu lưỡi lan tỏa đi khắp toàn thân, tôi hoảng loạn nhìn ra xung quanh.
Cung Di Thanh lúc này càng tinh tế, thanh cao hơn so với tưởng tượng.
Tấm che giường màu xanh da trời, tấm rèm xanh ngọc, ngay cả tấm bình phong ở phía sau cũng được thêu rất tinh tế, thanh nhã.
Một đóa sen
hồng lớn, bên cạnh là những phiến lá, yểu điệu soi mình trên mặt nước,
thướt tha đượm tình. Trên phiến lá sen, uyên ương từng cặp, quấn quýt
bên nhau, hạnh phúc thanh nhàn.
Trên tấm bình phong có thêu câu thơ bằng chỉ đen:
“Sen xanh che mặt nước trong
Phù dung rạng rỡ sắc hồng đẹp tươi
Tình lang muốn hái về thôi
Cành sen thiếp cũng bồi hồi ấp ôm”.
Nhịp điệu khúc ca Giang Nam sinh động, rộn ràng văng vẳng bên tai, trong khúc ca ấy, tôi chỉ nhớ đến mỗi Đường Thiên Trọng.
Đôi mắt ngài dịu dàng, ấm áp thì thầm nói những lời bá đạo, ngang ngược: “Chúng ta
nếu sinh ra một bé trai, sẽ phải giống như ta, nếu sinh bé gái, cũng
phải giống ta, như vậy mới không bị người khác ăn hiếp”.
“Đường Thiên Trọng… đang ở đâu?”
Tôi thẳng thắn đưa ra câu hỏi này.
Một con
người bất luận tôi sống hay chết cũng không cho phép rời khỏi mình, vậy
thì tại sao lại có thể giao tôi cho Đường Thiên Tiêu chứ?
Hơn nữa… lại là trong Hoàng cung, nơi vốn dĩ đang bị binh mã của Đường Thiên Trọng chiếm đóng.
Ngưng Sương do dự, quay sang nhìn Tẩm Nguyệt, không dám đáp lại.
Nỗi bức bách sau khi trúng độc lại dâng trào, tôi hít thở nặng nề, nhưng vẫn chẳng thể nào cảm thấy thoải mái hơn.
“Ngài ấy đã chiến bại rồi… bị thương rồi? Hay là… có phải là đã…”
Chữ đó tôi không dám nói ra, lại càng không dám tưởng tượng.
Tôi chỉ vừa
mới ngủ một giấc, một giấc ngủ không có hy vọng tỉnh lại được mà thôi.
Cho dù tôi sống hay chết, thì tất cả cũng phải phát triển theo đúng
hướng vốn có của nó mới đúng.
Ngài đã đột
phá vòng vây rồi. Trong tay ngài nắm giữ hơn mười tám vạn tinh binh.
Thậm chí ngài còn có được thứ để trong chiếc túi tôi luôn mang bên
người, nhận được sự tương trợ to lớn đó nữa.
Ngài không
có lý do gì thất bại, không có lý do gì chết, cũng giống như tôi không
có lý do gì lại quay về Hoàng cung đã giam lỏng tôi suốt ba năm trời
này.
Thế nhưng
khi tôi đưa tay sờ vào người, vật cứng đựng trong chiếc bao kia vẫn còn
nguyên vẹn. Đó chính là miếng hổ phù, đại diện cho một cánh tinh binh mà Nhiếp chính vương đã âm thầm nuôi dưỡng bao năm nay.
Trên đường
chúng tôi chạy trốn, ngài vẫn còn tâm niệm niệm nhớ tới miếng hổ phù có
thể khiến ngài ngay tức khắc chiếm được thế thượng phong.
Trái tim
tràn đầy tham vọng của ngài, ngay cả khi nằm mơ cũng muốn báo thù được
cho mẫu thân, trở thành bậc cửu ngũ chí tôn, thế nhưng sau đó tại sao
lại không lấy đi nữa?
Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt vẫn cứ không dám trả lời, còn sau tấm bình phong bỗng truyền lại tiếng cười hớn hở của vị Hoàng đế trẻ tuổi.
“Thanh Vũ”.
Ngài bước ra từ sau tấm bình phong, vẫn khoác trên người bộ y phục màu vàng giản dị, còn chẳng buồn thắt đai lưng, đôi mắt đan phụng khẽ nhướng lên, lười
nhác đi về phía tôi.
Đôi môi tôi run một hồi lâu, khó khăn lắm mới thốt ra được vài từ: “Hoàng thượng…”
Đường Thiên Tiêu bước lại gần, ngắm nghía tôi chăm chú, đôi mắt càng hiện rõ ý vui vẻ, hân hoan.
“Ừm, không tệ đâu, cái mạng nhỏ của nàng cuối cùng cũng được trẫm nhặt về rồi”.
Tôi nhìn
chằm chằm vào đôi mắt hân hoan của ngài, chẳng buồn nói lời chào hỏi giả dối, khách sáo mà thẳng thắn đi vào vấn đề: “Đường Thiên Trọng đâu
rồi?”
Ngài quả
nhiên cau chặt đôi mày trả lời: “Con nha đầu này đúng là vô lễ quá.
Trước kia lúc nào cũng nhớ nhung Trang Bích Lam, trẫm cho rằng thanh mai trúc mã, nàng mãi mãi si tình không hối hận. Đến nay trẫm có lòng muốn
cho nàng toại nguyện thì nàng lại dự định có mới nới cũ, quyết tâm đi
theo tên loạn thần tặc tử đó sao?”
Tôi tức giận đáp lại: “Hoàng thượng, thần thiếp là người có mới nới cũ, không chung
thủy, vốn dĩ không phải là người phụ nữ tốt đẹp gì. Tên loạn thần tặc tử đó vốn cũng chính là anh họ của ngài. Ngài ấy và phụ thân cũng đã từng
chinh chiến khắp nơi để giành được giang sơn Đại Chu rộng lớn như hôm
nay cho ngài”.
Đường Thiên Tiêu tức đỏ bừng mặt lên, đột nhiên nhíu chặt đôi mày chỉ vào bọn Ngưng Sương rồi quát: “Cút hết ra ngoài”.
Đáng thương
cho hai nha đầu kia đúng thật là tự dưng chuốc mắng vào người. Từ sau
khi tôi rời khỏi cung Di Thanh này, chúng không biết bị đối xử lạnh nhạt tới mức độ nào, có lẽ cũng chịu khổ nhiều, đến nay tôi quay về rồi,
chúng cũng phải chịu đựng vui buồn thất thường của Hoàng thượng.
Hiện nay, e
là chẳng còn ai có thể quyền lực hùng mạnh, hỷ nộ bất thường được như
Đường Thiên Tiêu nữa. Đến khi cung nữ người hầu lui hết ra ngoài, Đường
Thiên Tiêu lại tỏ ra phiền não, âu sầu.
Ngài đi đi
lại lại mấy vòng trước chiếc giường tôi nằm rồi ngước nói: “Đừng nhớ
nhung đến Đường Thiên Trọng nữa. Hắn đã giao lại nàng cho trẫm rồi”. Tôi nắm chặt bàn tay, không hề do dự mà đáp: “Thiếp không tin”.
“Trẫm cũng không tin”.
Đường Thiên Tiêu dừng bước chân bất an, nhanh chóng đáp lại câu nói của tôi.
Tôi lặng người đi.
Đường Thiên
Tiêu nhìn tôi bằng ánh mắt không cam lòng rồi nói: “Trận này trẫm đã
thắng, nhưng thắng một cách lạ lùng, khác thường. Trẫm thật sự không thể nào hiểu nổi, một anh hùng tái thế như hắn lại nguyện buông tay chịu
trói chỉ để cứu một người phụ nữ”.
Tôi nín lặng hơi thở, nhưng lại cảm thấy đau đơn như cắt ruột cắt gan. Một lúc lâu
sau, tôi mới nghẹn ngào lên tiếng: “Ngài ấy… sẽ không làm như vậy đâu”.
Đường Thiên
Tiêu nheo mắt nhìn vào hoa văn trên tấm bình phong rồi chậm rãi nói:
“Trẫm cũng nghĩ vậy… hắn ta đáng lý ra sẽ không làm như thế, trẫm lúc đó nghi ngờ hắn đang giở ám mưu quỷ kế gì khác, nên trẫm đã sai người cứu
chữa cho nàng, lại dùng roi da đánh hắn một trận tơi bời trước đám đông, máu tươi nhuốm đỏ cả tuyết trắng. Không ngờ hắn… chẳng hề nói một câu
nào hết”.
Chính là sau khi tôi nói muốn ngủ một lát sao?
Chắc hẳn
ngài đã phát hiện tôi có gì đó bất ổn, sau đó chẳng thèm để tâm đến đám
truy binh phía sau, dừng lại để cứu tôi, thậm chí còn giao lại tôi cho
Đường Thiên Tiêu cứu chữa, không tiếc thân mình, buông tay chịu trói?
Từ đó.
Từ một kẻ cao trên vạn người, ngài trở thành một tử tù hạ đẳng, bị người khác đánh đập, sỉ nhục, rồi… chết đi?
Cho dù chết đi, cũng không được bình an.
Theo quy tắc trò chơi, thắng làm vua thua làm giặc, ngài sẽ trở thành loạn thần tặc
tử dưới ngòi bút của sử quan, để lại tiếng xấu ngàn đời.
Bức họa điêu khắc tùng hạc vạn niên trên cánh cửa vẫn còn nhìn thấy dấu vết đao đâm
vào rõ rệt khi Đường Thiên Tiêu nhắc đến mối hận bị Đường Thiên Trọng
đoạt mất người trong lòng. Phần cổ của hạc tiên bị dao găm vào dường như đã báo trước mọi chuyện diễn ra của ngày hôm nay.
Nước mắt lã
chã, tôi vẫn quyết mở miệng nói: “Hoàng thượng quả là một người thâm sâu khó lường, mưu toan sách lược, không những hiểu thấu tình người lòng
người, mà đưa luôn cả một thai nhi chưa kịp chào đời vào trong tính toán của mình, quả thật là đạo của bậc đế vương, mưu lược của một thiên tử,
quả nhiên là không gì không có lợi, vô địch giữa chốn thiên hạ”.
Đường Thiên
Tiêu trầm ngâm một lúc rồi nói: “Trẫm biết rằng nàng đã chịu rất nhiều
khổ sở khi rơi vào tay của Đường Thiên Kỳ, trẫm cũng đã từng khuyên nhủ
nàng, một khi quay về bên cạnh Đường Thiên Trọng, tai họa giáng xuống,
muốn tránh không được. Thế nhưng nàng vẫn u mê không chịu tỉnh ngộ, lẽ
nào lại trách trẫm sao?”
Tôi lau khô
nước mắt rồi mỉm cười đáp: “Làm sao lại dám trách Hoàng thượng được chứ? Người xưa đã bảo những bậc đế vương nếu như không làm đến mức tuyệt
tình tuyệt nghĩa thì chẳng thể nào ngồi vững trên long ỷ. Hoàng thượng
là thánh quân, là hiền đế, sau này sẽ càng ngày càng anh minh, càng ngày càng hiền đức, đương nhiên sẽ không làm mấy chuyện xuẩn ngốc như Khang
hầu. Thai nhi mới hơn năm tháng tuổi của thần thiếp có thể trở thành
bước đệm đưa Hoàng thượng quay lại hoàng vị, coi như cũng là phúc phận
ba đời của nó”.
Sắc mặt
Đường Thiên Tiêu tái nhợt lại, lùi lại phía sau rồi nói: “Nàng không cần phải chỉ gà mắng chó. Những gì trẫm làm với Đường Thiên Trọng là điều
hợp với thánh đạo, thế nhưng với nàng và Nhã Ý… trẫm quả thực thiếu sót, phụ lòng. Nếu như nàng oán hận, chỉ thẳng vào mặt trẫm mắng nhiếc cũng
không sao, nếu như nàng có thể nghĩ thoáng, trẫm bằng lòng bù đắp cho
hai người”.
Tôi mỉm cười hỏi: “Hoàng thượng định bù đắp thế nào?”
Đường Thiên Tiêu dường như thở phào nhẹ nhõm, thì thầm nói: “Vậy nàng muốn được bù đắp thế nào?”
Tôi đáp:
“Ngài hại chết đứa con của thiếp, thì phải bảo toàn mạng sống cho phu
quân của thiếp. Cho dù có đầy ải hai chúng thần ra ngoài biên cương, cả
đời nghèo đói khổ sở, thiếp cũng can tâm tình nguyện”.
Đường Thiên
Tiêu lập tức hất tay nói: “Không thể nào! Tội mà Đường Thiên Trọng phạm
phải đáng chu di cửu tộc, phải xử lăng trì còn chưa đến hết tội. Nể tình hoàng thúc và nàng, cùng lắm trẫm cho hắn được chết toàn thây”.
Tôi vốn dĩ
chẳng dám mong chờ ngài sẽ nghe theo lời cầu khẩn của tôi mà tha cho
Đường Thiên Trọng, thế nhưng sau cùng cũng lấy được chút tin tức của
Đường Thiên Trọng qua lời nói của ngài, coi như cũng an lòng được đôi
chút.
Ít nhất tôi có thể khẳng định rằng, ngài vẫn chưa chết.
Thế nhưng lo lắng trước quyền lực và oai danh của ngài trong triều đinh, Đường Thiên Tiêu chắc chắn phải dồn ngài vào chỗ chết mới an lòng.
Tôi mỉm cười lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, cửu tộc của Thiên Trọng… hình như không
những bao gồm cả thiếp và Đường Thiên Kỳ mà còn có cả Thái hậu và Hoàng
thượng đấy”.
Đường Thiên
Tiêu liền nói thêm: “Vậy nên trẫm cũng không muốn đại khai sát giới… Có
điều, Đường Thiên Trọng cũng chưa được coi là phu quân của nàng đúng
không? Người có hôn ước với nàng từ nhỏ là Trang Bích Lam, có danh phận
phu thê thì lại là với trẫm. Còn hắn chưa cho nàng bất cứ một danh phận
nào, vậy thì nàng là thê tử của hắn khi nào chứ?”
Tôi đặt đầu
vào chiếc gối, từ từ nhoẻn miệng cười: “Thế nhưng trong lòng thiếp, chỉ
có ngài ấy mới là phu quân. Cũng giống như trong lòng Thiên Trọng, chỉ
có thiếp mới là thê tử. Còn về chuyện người khác nhìn nhận thế nào, thì
đó là chuyện của bọn họ”.
Đường Thiên Tiêu sầm mặt lại không nói thêm gì.
Tôi lại tiếp tục nói: “Hoàng thượng cũng có vô số phi tần, thế nhưng không biết
trong trái tim của mình, người nào mới là thê tử mà Hoàng thượng coi
trọng? Là “gà trống” nương nương ở cung Hỷ Khánh, hay là Hiền phi nương
nương, Đức phi nương nương mà ngài chẳng buồn nhìn lấy một lần?”
Đường Thiên
Tiêu quay người ra phía ngoài lạnh lùng nói: “Nàng cố gắng tĩnh dưỡng
đi, đừng suy nghĩ mấy chuyện linh tinh nữa. Đường Thiên Trọng đã biến
chiêu nghi sống của trẫm thành người chết, trẫm cũng có thể biến một
Thục phi đã chết thành một Ninh Thục phi ở bên trẫm suốt nửa đời còn
lại”.
Tôi liền nhớ đến chuyện Ninh chiêu nghi ở cung Di Thanh sau khi chết đi được sắc
phong thành Thục phi, cũng bật cười lạnh lùng rồi nói: “Trước kia, Ninh
chiêu nghi vẫn còn là một người bạn của Hoàng thượng, thế nhưng bây giờ
Thục phi của ngài thật sự đã chết rồi. Một minh chủ như Hoàng thượng, số trời đã định sẵn là cả đời cô độc, ngay đến một người bạn cũng không
có”.
Trước lời
nguyền rủa ác độc của tôi, thân người Đường Thiên Tiêu run lên, phẫn nộ
nhìn tôi chằm chằm, có điều không hề trách mắng, cũng không hề biện
giải, mà chỉ lặng lẽ rời đi.
Còn tôi sau khi ngài rời khỏi, cả thân người bắt đầu run lên, rất lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Đường Thiên Trọng, Thiên Trọng.
Không phải ngài vẫn nói rằng, cho dù thiếp có chết, cũng nhất định không để thiếp rời khỏi ngài hay sao?
Ngài đã phải tuyệt vọng đến mức nào mới chấp nhận trao thiếp vẫn còn sống vào tay kẻ địch, vứt bỏ tất cả mọi thứ bản thân đã gây dựng bao năm nay, đi vào
tuyệt lộ không có lối thoát như bây giờ?
Mũi tên sau
lưng tuy không làm tổn thương chỗ yếu hại, có điều sau bao ngày tháng
chịu đủ mọi giày vò, gian khổ, sức khỏe tôi đã suy sụp đi rất nhiều. Tôi không dám nghĩ đến cảnh nguy khốn lúc này của Đường Thiên Trọng và cả
cái chết đang rình rập ngài, đó đều là những yếu tố có thể phá hủy toàn
bộ ý chí, lòng tin của con người, khiến tôi đau đớn đến ruột đứt gan.
Thế nhưng trong đầu tôi bất cứ lúc nào cũng hiển hiện hình bóng của
ngài. Khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị, đôi mắt sâu thẳm, huyền bí, đôi
mày đen sậm, cau chặt, và cả những lời nói lạnh lùng, độc địa mà bây giờ nghĩ lại thấy đáng yêu biết chừng nào.
Không biết
bắt đầu từ lúc nào, bóng dáng của con người mà tôi vừa nhìn đã muốn
tránh xa, lại in đậm trong trái tim tôi, quẩn quanh trong tâm trí tôi
đến mức này. Tôi không thể nào giương mắt ngồi nhìn ngài đi vào tuyệt
cảnh, càng không chịu được sự thật ngài vì tôi mà chịu cảnh khốn cùng
như hiện nay.
Có lẽ cái
chết chính là phương thức giải thoát lý tưởng nhất cho tôi lúc này, thế
nhưng tôi chết đi thế này, cho dù theo đúng như nguyện vọng trước kia
của Đường Thiên Trọng, được cùng ngài làm một đôi phu thê ma quỷ, thì
tôi vẫn cứ không can tâm.
Miễn cưỡng
vực thân thể yếu đuối của mình, tôi bảo Ngưng Sương và Tẩm Nguyệt bằng
mọi cách phải liên hệ được với Cận Thất và Nam Nhã Ý.
Bên cạnh tôi đã không còn người hầu nữ nhanh nhẹn, tài giỏi như Vô Song nữa, thế
nhưng Ngưng Sương và Tẩm Nguyệt nói cho cùng cũng đã từng trải qua hoạn
nạn cùng tôi, vậy nên nếu chuyện nằm trong phạm vi cho phép, họ vẫn vui
vẻ giúp đỡ tôi.
Cận Thất
thường xuyên đi lại trong cung, mỗi lần đến cung Di Thanh đều hầu cận
bên cạnh Đường Thiên Tiêu, nhưng tôi hoàn toàn không tìm được cơ hội để
nói chuyện riêng. Thế nhưng nói cho cùng Cận Thất đã từng nhận ân huệ
của tôi, nên khi nghe thấy mấy người cung nữ thì thầm, vào tầm chiều
nhân lúc Đường Thiên Tiêu dùng bữa tại cung Hỷ Khánh đã âm thầm đến thăm tôi.
Cận Thất đi
theo Đường Thiên Tiêu đã lâu, rất biết cách quan sát nét mặt của chủ
nhân, nhìn qua có lẽ cũng biết được dụng ý của tôi, sau khi hành lễ, tôi còn chưa kịp mở miệng, Cận Thất đã nói: “Nương nương, người muốn nô tài làm gì cũng được, nhưng riêng chuyện của Khang hầu, thật sự nằm ngoài
khả năng cho phép của nô tài, cũng không phải là chuyện mà nô tài có thể nói xen vào”.
Tôi âm trầm hỏi: “Khang hầu… hiện nay đang ở thiên lao?”
“Thiên lao”. Cận Thất gật đầu, thâm chí nhìn sắc mặt tôi còn thận trọng nói thêm hai từ: “Tử lao”.
Tôi than thở: “Hoàng thượng hận ngài ấy thấu xương”.
Cận Thất bèn đáp: “Nếu như nói là hận… thì cũng chưa đến mức đó. Hôm trước, Hoàng
thượng một mình dùng bữa ở điện Càn Nguyên, một mình ngắm trăng thưởng
nguyệt, cao hứng còn nhắc lại chuyện hồi nhỏ của ngài… nhắc tới Nhã Ý cô nương, còn nhắc tới cả Khang hầu… có điều rất nhanh sau đó ngài liền
chuyển sang chuyện khác. Nghe nói, khi vương phi Nhiếp chính vương còn
sống đã dắt theo Khang hầu vào cung, lúc đó Hoàng thượng và Khang hầu
rất hợp nhau”.
Đường Thiên
Tiêu cũng không phải người vô tình, thậm chì còn đa tình hơn những người khác. Có điều cho dù ngài có tình sâu nghĩa nặng đến đâu, cũng không
thể nào địch lại nỗi mê lực tuyệt đối của ngôi vị cửu ngũ chí tôn, địch
không nổi chiếc ngai vàng tỏa ánh hào quang, lấp lánh quý giá kia của
ngài được.
Tôi khựng người trong giây lát rồi hỏi thêm: “Có nghe nói lúc nào sẽ xử quyết không?”
“Có người
dâng tấu nói để qua tháng Giêng rồi mới xử quyết, thế nhưng Thẩm đại
tướng quân khuyên Hoàng thượng nên giải quyết nhanh chóng để tránh đêm
dài lắm mộng, vậy nên đã định sau Tết Nguyên tiêu sẽ hành hình”.
Sau Tết Nguyên tiêu.
Cũng chẳng
còn mấy ngày nữa. Tôi miễn cưỡng mỉm cười nhìn Cận Thất nói: “Cận công
công, ta biết công công thường xuyên đi lại chỗ cũng Đức Thọ, có thể
phiền công công chuyển một câu cho Thái hậu nương nương được không?”
“Thái hậu? Là câu gì?”
“Phiền công
công nói với Thái hậu rằng, Nhiếp chính vương cả đời vất vả, cả đời tình si, xin đừng để tất cả mọi tâm tư của ngài sau cùng trở thành trống
rỗng, hư vô cả”.
Cận Thất không hiểu, tôi cũng chẳng đưa thêm lời giải thích.
Tuyên thái
hậu, Tuyên Tình Uyển, người không thể không biết Nhiếp chính vương khổ
sở xếp đặt mọi chuyện như vậy là vì ai, cũng không thể không biết muội
muội ruột thịt của mình Tuyên Tình Nhu đã chết vì ai, Đường Thiên Trọng
lại báo thù vì ai.
Tôi thật
lòng không biết một câu nói ngắn ngủi như vậy liệu có thể đả động được
một Tuyên thái hậu đã lăn lộn nửa cuộc đời trong biết bao mưu mô tranh
đoạt quyền thế đến mức độ nào?
Thế nhưng
tôi không thể để người có cơ hội quay mặt làm ngơ, giả vờ không nhìn
thấy cốt nhục của người muội muội ruột thịt và người tình xưa cũ đang bị người và con trai yêu quý của người đẩy vào chỗ chết.
Nam Nhã Ý cũng đến rất nhanh.
Lúc đó, tôi
đang sốt cao, nằm mê man trên giường bệnh. Lúc tỷ tỷ đỡ dậy, toàn thân
tôi mướt mát đầy mồ hôi, một lúc lâu sau mới mỉm cười nói: “Vết thương
đang bị nhiễm trùng nên thi thoảng muội vẫn phát sốt. Vừa mới uống bát
thuốc hạ sốt xong, cho nên người lúc này ướt đẫm đầy mồ hôi”.
Nam Nhã Ý im lặng rồi sau đó lại than dài: “Sắp đến Nguyên tiêu rồi”.
Nguyên tiêu?
Nghe nói đây là một ngày đại cát đại lợi mà cả nước chờ trông.
Nhiếp chính
vương đã qua đời, Khang hầu dấy binh làm loạn đã bị bắt, đệ đệ của Khang hầu là Đường Thiên Kỳ dẫn theo thuộc hạ, binh mã quy thuận Hoàng đế Đại Chu, tiểu Hoàng đế không chút thế lực nào lại bị phế hồi về ngôi vị
Phúc Xương Vương.
Cây đổ chim bay mất.
Mười tám vạn tinh binh của Đường Thiên Trọng như rắn mất đầu, sau thời gian đối
kháng ngắn ngủi nhanh chóng quy thuận Đường Thiên Tiêu, sau đó nhanh
chóng bị chia nhỏ rồi điều vào các đội quân thân thuộc của Hoàng thượng.
Khang hầu một thời hiển hách oai danh, quyền lực khuynh đảo triều chính trong một thời gian ngắn đã trở thành kẻ bại tướng.
Đường Thiên
Tiêu ngày nay đã trở thành thiên tử thật sự của Đại Chu trong tiếng tán
tụng, ngợi ca không ngớt của con dân, triều thần. Ngài vẫn lười nhác như trước kia, lại có thêm biết bao nhiêu triều thần bị ngài ầm thầm giáng
chức, giảm quyền, đả kích mạnh mẽ, đến mức không còn đường rút lui.
Tôi cầm tấm khăn ướt do Tẩm Nguyệt mang đến lau sạch hết mồ hôi rồi hỏi: “Phía Bích Lam giờ sao rồi?”
Nam Nhã Ý
nhĩu mày đáp: “Vẫn ổn thôi, Hoàng thượng đối với huynh ấy rất tử tế…
ngay cả việc cướp người khỏi doanh trại của Đường Thiên Kỳ ngài cũng
không truy cứu nữa. Binh mã ở vùng Giao Châu trước mắt vẫn nằm trong tay của Trang đại tướng quân. Bọn Nam Di không ít lần đem quân sang gây gỗ, nhất thời chưa thể điều chuyển được. Có điều Bích Lam lại được sắc
phong thành Phiêu Kị tướng quân, lại kiêm thêm chức Binh bộ Thượng thư,
tạm thời không cách nào quay về Giao Châu được”.
Tỷ tỷ nói
rất mơ hồ nhưng tôi thấu hiểu hết.Tuy trên danh nghĩa nhà họ Trang đã
quy thuận triều đình, nhưng vẫn nắm binh mã trong tay. Phía Nam Giao
Châu tiếp giáp với Nam Di hay có chiến sự, tình hình hỗn loạn, thói quen của binh lính cũng khác so với trong Trung Nguyên, là nơi mà triều đình với tay không tới. Đường Thiên Tiêu hậu đãi họ Trang, phong chức quan
cao cho Trang Bích Lam, nhưng lại bắt chàng ở trong phạm vi Kinh thành,
coi như làm một con tin.
Tôi khẽ than dài: “Đối với chuyện của Khang hầu, chắc hẳn Bích Lam cũng không tiện nói gì đúng không?”
Ánh mắt Nam
Nhã Ý bỗng sầm lại, đưa mắt nhìn sang đám người Ngưng Sương đứng cạnh
bên, do dự một hồi rồi mới nói: “Bích Lam sao?… Huynh ấy rất khâm phục
sự anh minh thần toán của Hoàng thượng, cũng tán thành sự quyết định của ngài”.
Tôi hiểu ý,
liền quay sang bảo bọn Ngưng Sương: “Ta với Nhã Ý tỷ tỷ thì thầm chuyện
riêng tư của phụ nữ, các ngươi không cần phải đứng hầu trong này nữa”.
Bọn Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt tuy rằng do dự đôi lát, nhưng sau cùng vẫn lui ra ngoài, lặng lẽ đóng cửa lại.
Đám cũng nữ
rút ra ngoài, cả căn phòng đột nhiên tĩnh lặng hẳn. Trầm hương ngan ngát tỏa ra, dường như đến lúc này mới tỏa hết cái hương vị khiến người ta
phải say đắm, thoảng bên mũi, cuộn trong lòng, khiến tôi từ từ tĩnh tâm
lại.
Nam Nhã Ý đỡ tôi tựa vào gối, tỷ tỷ cũng tháo giầy ra, đưa chân vào trong chăn, cùng nằm trên giường với tôi rồi mới thì thầm: “Bích Lam bảo tỷ hỏi muội xem muội có dự định gì?”
“Muội còn có thể có dự định gì nữa?” Toi cay đắng mỉm cười. “Ngài đã xả thân tương cứu, muội cũng sẽ liều mình ở bên ngài”.
“Tình yêu
sâu đậm, sống chết bên nhau”. Nam Nhã Ý dường như đang suy nghĩ gì đó,
nhưng lại không đưa lời ngăn cản, chỉ nói: “Muội muốn tỷ giúp đỡ muội
thế nào đây?”
Với tình yêu của Đường Thiên Trọng dành cho mình, tôi dù có phải tan xương nát thịt
cũng không tiếc nuối, thế nhưng Trang Bích Lam chưa từng nhận ân huệ của ngài, ngược lại còn chịu sỉ nhục. Nỗi nhục đó, đổi lại là bất cứ ai
cũng ghi khắc trong tim, khó lòng nhẫn nhịn.
Tôi do dự một hồi mới nói: “Trang Bích Lam chịu giúp Khang hầu sao?”
“Huynh ấy
không giúp Khang hầu, nhưng sẽ giúp muội”. Nam Nhã Ý bật cười rồi nói:
“Nếu như huynh ấy không giúp muội, thì đó mới là chuyện kỳ lạ bậc nhất
trong thiên hạ”.
Tôi mỉm cười cay đắng: “Nhã Ý, muội đã phụ huynh ấy, tỷ tỷ cũng biết mà”.
Nam Nhã Ý
lắc đầu nói: “Muội cho rằng muội đã phụ huynh ấy, nhưng huynh ấy luôn
nghĩ chính bản thân đã phụ muội. nếu không vì muội, nhà họ Trang chưa
chắc đã phải đi đến bước đường này, không phải huynh ấy, muội cũng không lâm vào tình cảnh hiện nay. Còn theo cách nhìn của ta, chẳng ai phụ ai
hết cả, chẳng qua là… ông trời trêu ngươi mà thôi”.
Tỷ tỷ quay
sang nhìn tôi nói: “Thật ra, Hoàng thượng cũng từng có ý định lấy muội
để vỗ về hai cha con nhà họ Trang, cho nên Bích Lam bảo tỷ nói với muội
rằng, nếu như muội không muốn ở lại trong cung, huynh ấy sẽ nghĩ cách
đưa muội về phủ họ Trang, làm bạn cùng tỷ, như vậy sẽ không quá đơn côi… Hoàng thượng đã ban trả lại hết mọi gia sản của nhà họ Trang trước kia, phủ họ Trang bây giờ vẫn y như trước kia. Bích Lam nói lúc nhỏ muội
thường xuyên ngắm cảnh và câu cá dạo mát ven hồ sen nhà họ Trang”.
Hồi tưởng
lại người thiếu niên tuyệt mỹ khoác tấm áo nâu nhạt bên hồ sen rực rỡ
năm xưa, tôi cảm giác như đang ở trong mộng ảo, một lúc lâu sau mới mỉm
cười nói: “Huynh ấy là người đàn ông tốt nhất trên thế gian này, thế
nhưng… muội bất cẩn lại phải lòng người đàn ông xấu xa nhất trên đời”.
Nam Nhã Ý
thấu hiểu được tâm ý của tôi bèn nói: “Nhà họ Trang tuy tay nắm trọng
binh, thế nhưng muốn bảo vệ cho Khang hầu không phải chuyện dễ dàng. May mà Định Bắc vương cũng có ý muốn bảo vệ Khang hầu, chi bằng bảo Bích
Lam đi bàn thảo sách lược cùng vương gia, nếu như hai người họ liên thủ, phía Hoàng thượng cũng không thể không cẩn trọng vài phần”.
Tôi vô cùng kinh ngạc hỏi lại: “Định Bắc vương?”
“Đúng vậy”.
Nam Nhã Ý nhanh chóng đáp lại. “Ai mà ngờ được, Định Bắc vương, công
thần số một trong lần bình định phản loạn này lại là người dâng tấu
chương nói, Khang hầu mưu phản, tội không thể tha, nhưng đã từng lập
nhiều công lao hiển hách, cũng là hoàng thân quốc thích, không nên chết
dưới lưỡi đao vô tình, khẩn cầu Hoàng thượng miễn tội chết cho ngài. Từ
trước đến nay, thế tình toàn gió chiều nào xoay chiều ấy, vốn dĩ có rất
nhiều triều thần dâng tấu phải xử Khang hầu tội lăng trì, nhưng sau khi
vương gia dâng tấu chương, những người này cũng im lặng hẳn đi”.
Tôi dường như thấu hiểu được đôi chút. Đây chắc chắn cũng là lời dặn dò bạn hữu chí cốt của Nhiếp chính vương khi còn tại thế.
Ngài muốn bảo vệ hai mẹ con Tuyên thái hậu, nhưng cũng không nỡ để người con trai yêu dấu của mình vào chỗ chết.
Tôi lấy thứ
đồ Đường Thừa Sóc đưa cho trước lúc qua đời trong người ra, đưa cho Nam
Nhã Ý rồi nói: “Định Bắc vương, nhà họ Trang, cộng thêm thứ này nữa, có
lẽ… Đường Thiên Tiêu cũng không thể không cân nhắc lại quyết định của
mình”.
“Đây là…”
“Hổ phù. Dựa vào nó có thể điều động mười vạn tinh binh đang đóng doanh trại tại Hoa Ly”.
Năm năm
trước, một nước chư hầu ở phía cực Bắc của Đại Chu nổi loạn, Nhiếp chính vương Đường Thừa Sóc định dựa vào đất nước này để kiềm chế thế tấn công của Bắc Hách, đã phái mười vạn tinh binh đến Hoa Ly bằng đường biển để
bình định lại tình hình, đồng thời sáp nhập nước này thành một tỉnh lớn
của Đại Chu. Mười vạn binh mã này sau đó liền đóng doanh tại tại Hoa Ly, vừa để kiềm chế thế tấn công của Bắc Hách, để giải trừ mối họa tiềm
tàng của Đại Chu, lại có thể dễ dàng tấn công Nam Sở, sau cùng thống
nhất Trung Nguyên.
Sau khi
Nhiếp chính vương qua đời, bất luận là Tuyên thái hậu, Đường Thiên Tiêu
hay Đường Thiên Trọng, Đường Thiên Kỳ đều muốn truy tìm chiếc hổ phù
này.
Đường Thiên
Tiêu nhất định đoán rằng Nhiếp chính vương đã giao lại chiếc hổ phù này
cho con trai, còn Đường Thiên Trọng cũng cho rằng hổ phù đã rơi vào tay
Thái hậu bởi chuyến ghé thăm ngay trước khi phụ thân qua đời.
Tất cả bọn
họ dù có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Đường Thừa Sóc lại bất ngờ có thể
giao hổ phù cho một người phụ nữ yếu đuối, không hiểu binh pháp, không
trọng quyền thế, không can thiệp triều chính như tôi.
Cung Di
Thanh lúc này còn náo nhiệt hơn khi tôi làm chiêu nghi, hàng ngày thái y nhiều lần đến thăm bênh, Đường Thiên Tiêu thì thỉnh thoảng lại ban
thưởng rất nhiều ngọc ngà châu báu, tơ lụa thượng phẩm. Sau đó, ngay cả
Thái hậu cũng ban thưởng một số đồ dùng, quả thực là khiến cho người
khác phải chú ý để tâm. Trong cung lại truyền miệng vô số những lời đồn
đại bàn tán, vô cùng sôi nổi. Có người nói người đang ở trong cung Di
Thanh là một cô gái đến từ nhân gian có diện mạo giống với Ninh chiêu
nghi năm xưa, cũng có người nói chính là Ninh chiêu nghi, tin tức báo
chết hôm đó chỉ là nhầm lẫn.
Đám phi tần
hậu cung của Đường Thiên Tiêu chắc hẳn cũng vô cùng nghi hoặc trước lai
lịch của tôi, có điều Đường Thiên Tiêu vô cùng cẩn mật, ngay cả vị Hoàng hậu mà ngài nhất mực yêu chiều kia cũng chưa từng ghé tới làm phiền.
Thế nhưng bản thân Đường Thiên Tiêu lại không hề cần mẫn, đến tận buổi tối Tết Nguyên tiêu, ngài mới sầm mặt tới cung Di Thanh.
Sức khỏe của tôi đã hồi phục đôi phần, có thể đi lại được, tiến lại gần hành lễ,
ngài không hề đỡ lấy tôi, chỉ lạnh lùng nhìn tôi rồi chậm rãi nói: “Trẫm quả thực đã xem nhẹ khả năng của nàng. Các triều thần bên ngoài đã
đành, không ngờ nàng có thể khiến cho Thái hậu đích thân đưa lời xin tha cho Đường Thiên Trọng”.
Trong khi nói có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng truyền tới, còn sắc mặt của ngài cũng đỏ hồng một cách bất thường.
Tôi không hề lạ gì với biểu hiện này. Biết bao nhiêu đêm trắng, âu sầu, căm hận vì
thân là đế vương mà vô năng trong quá nhiều chuyện, ngài vẫn luôn mượn
rượu giải sầu, để lộ ra biểu hiện của mình khi say.
Tính giờ
giấc, lúc này chắc hẳn ngài vừa ròi khỏi yến tiệc ở cung Đức Thọ ra về,
nhất định Tuyên thái hậu đã nhân cơ hội này xin ngài thủ hạ lưu tình.
Tôi quỳ trên mặt đất, nhìn chăm chăm vào đôi hài màu vàng của ngài, khẽ cất tiếng:
“Thần thiếp không dám. Thần thiếp chẳng qua chỉ muốn biết người đàn ông
hoặc phụ nữ ở trong gia tộc đế vương, phải chăng ai cũng có thể như
Hoàng thượng lòng rộng tựa thiên hạ, lấy giang sơn làm trọng”.
Đường Thiên
Tiêu không phát nộ mà ngược lại bật cười: “Cái gì mà lòng rộng tựa thiên hạ, lấy giang sơn làm trọng? Nàng chẳng phải đang muốn chửi ngược trẫm
là hạng vô tình vô nghĩa, điên loạn dã man sao?”
Tôi cúi đầu
đáp: “Hoàng thượng không phải hạng vô tình vô nghĩa, điên loạn dã man.
Có điều thân làm đế vương, ngài không thể không đoạn tuyệt tình nghĩa mà thôi. Nói cho cùng, người có thể thật sự đoạn tuyệt tình nghĩa không hề nhiều, cho nên Nhiếp chính vương cả đời vẫn cứ là một thân vương. Thái
hậu sau cùng cũng không cách nào giúp Hoàng thượng đoạt lại vương vị,
Khang hầu thì tự mình đoạn tuyệt tương lai mạng sống của bản thân. Hoàng thượng có thể bước đến ngày hôm nay, xoay chuyển càn khôn, nắm thiên hạ trong tay chính bởi vì ngài có tâm tình và thủ đoạn cần có ở một đế
vương. Hoàng thượng… giờ đã trở thành một đế vương thật sự”.
“Đoạn tuyệt
tình nghĩa?” Đường Thiên Tiêu lẩm bẩm lại mấy chữ này, ánh mắt mơ màng,
dường như vẫn chưa thể hiểu hết ý nghĩa của bốn chữ này.
Thật ra, ngài không cần phải hiểu triệt để, chỉ cần làm được là đủ rồi.
Tôi mỏi mệt lên tiếng: “Tất cả mọi người đều quá đỗi cố chấp, chỉ mỗi Hoàng thượng… độc nhất vô nhị”.
Đường Thiên
Tiêu tự cười nhạo bản thân: “Trẫm độc nhất vô nhị cho nên Nhã Ý thà rằng ở cạnh Trang Bích Lam đã trở thành thần tử của trẫm, cũng quyết không
chịu về bên trẫm. Còn nàng thì tổn hao tâm sức vì một kẻ tù tội sắp
chết, chỉ còn thiếu nước coi trẫm như quân thù mà thôi”.
Tôi than dài: “Độc nhất vô nhị, cao cao tại thượng, ai mới xứng được chứ?”
Ngài nói
tiếp: “Cho nên nàng mới cho rằng, trẫm muốn yên ổn ngồi địa vị này thì
chắc chắn sẽ cô độc cả đời, ngay một người bạn chân tình cũng không có?”
Tôi mỉm cười rồi nghẹn ngào đáp: “Là thần thiếp đã quá lời. tất cả những phi tần hậu cung như Thẩm hoàng hậu, Tạ Đức phi, Đỗ Hiền phi, Chu chiêu nghi,
Trương tiệp dư mới nhập cung đều sẽ coi ngài như trời, cho nên Hoàng
thượng… có lẽ cũng không cả đời cô độc đâu”.
“Bọn họ…
nàng cố tình muốn chọc trẫm tức chết sao?” Ngài lại than dài: “Nàng biết chắc rằng bọn họ ở bên cạnh trẫm, tìm mọi cách lấy lòng, mua vui cho
trẫm, chỉ bởi vì trẫm là Hoàng đế, trẫm có thể ban cho họ và gia tộc của họ vinh hoa phú quý suốt đời suốt kiếp”.
“Thế nhưng
Hoàng thượng đối xử tốt với bọn họ cũng chỉ vì tuổi trẻ sắc đẹp cùng với gia tộc có thể trợ lực cho Đại Chu của bọn họ mà thôi. Tất cả mọi hy
sinh của Hoàng thượng đều sẽ đổi lại được sự báo đáp tương ứng”.
“Sự báo đáp
tương ứng…” Đường Thiên Tiêu âm trầm bước lên vài bước, hai tay đập mạnh vào bàn, lạnh lùng nhìn tôi nói: “Còn các nàng thì cho rằng tình cảm
đặt vào chỗ trẫm, sẽ không thể nào đổi lại được sự báo đáp tương ứng,
đúng không?”
Tôi không
cho rằng cần thiết phải trả lời câu hỏi này. Tất cả mọi hành động của
ngài đã cho người ta biết được đáp án đó từ lâu rồi.
Nam Nhã Ý
một lòng một dạ yêu ngài, khổ sở chờ trông bao nhiêu năm, lại trở thành
nước cờ để ngài tương kế tựu kế báo thù anh họ của mình. Tôi coi ngài là người bạn chân thành, trước khi Đường Thiên Trọng khởi binh đã âm thầm
thông báo, vậy mà ngài lại giao tôi cho Đường Thiên Kỳ, để hắn nhẫn tâm
đạp thai nhi ra khỏi bụng tôi, để tôi giằng co giữa sự sống và cái chết.
Tôi ngẩng
đầu lên nhìn đôi mắt của ngài rồi khẽ đáp: “Nếu như Hoàng thượng có thể
như Đường Thiên Trọng mà xả thân cứu mạng thiếp, thần thiếp cũng sẽ liều mạng ở cạnh bên ngài thôi”.
“Liều mình ở bên?” Đường Thiên Tiêu dường như nghe thấy một điều gì nực cười, bật
cười khoái trá. “Vậy thì, để trẫm xem xem, nàng làm cách nào có thể liều mạng ở cạnh Đường Thiên Trọng được đây?”
Ngài không
ngại trời lạnh, lấy bình trà trên bàn rót một chén trà nguội tanh, uống
cạn rồi tức giận nói: “Chắc hẳn nàng rất muốn gặp Đường Thiên Trọng?
Ngày mai, trẫm sẽ ban rượu độc cho Đường Thiên Trọng và nàng sẽ là người đưa rượu đến. Trẫm sẽ chuẩn bị hai ly rượu, một ly có độc, một ly
không, nàng hãy chọn một ly đưa cho hắn uống, ly còn lại… sẽ do nàng
uống”.
Ngài thở
phào nhẹ nhõm như thể vừa giải quyết xong một việc vô cùng quan trọng,
vẫn như mọi khi nhẹ bước tiến ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Coi như trẫm
vừa giải quyết được một mối tâm sự. Mẫu hậu à mẫu hậu, người đừng trách
nhi thần không nghe theo lời của người, con đường này… là do bọn họ tự
chọn lấy”.
Cánh cửa bị ngài mở tung ra, gió lạnh thổi ùa vào, khiến cho cây nến đang chiếu sáng của căn phòng bỗng vụt tắt.
Đèn tắt rồi.
Xung quanh
là một khoảng tối đen lạnh lẽo. Trong khoảng không tối đen lạnh lẽo đó,
tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, mệt mỏi ngồi bệt dưới sàn, khóe miệng bất
giác nhoẻn lên, tôi mỉm cười.
Lúc Cận Thất đến truyền khẩu dụ của Đường Thiên Tiêu, trời đã đến giờ Ngọ.
Người sắp bị giết là Khang hầu Đường Thiên Trọng, người từng nắm trong tay quyền lực có thể khuynh đảo triều chính, thế nhưng Đường Thiên Tiêu đã miễn hết
mọi trình tự tuyên chỉ chính thức, trực tiếp sai người dùng kiệu đưa tôi đến thiên lao.
Suốt dọc
đường đi, Cận Thất đi bên kiệu, nhắc đi nhắc lại liên tục: “Chiêu nghi
phải nhớ kỹ, rượu trong ly mã não có độc, còn trong ly bạch ngọc thì
không. Lúc Hoàng thượng dặn dò nô tài nghe thấy rõ ràng, chắc chắn không lầm được đâu”.
Tấm rèm
quanh kiệu không chặn được gió, ánh nắng yếu ớt cũng len lỏi cho rèm lụa chiếu lên thân người tôi. Sắc trời xán lạn ấm áp, xem ra sắc mặt tôi
lúc này cũng tốt hơn mọi khi đôi chút.
Đáng tiếc, Đường Thiên Trọng không thể nhìn thấy hình dáng của tôi dưới ánh mặt trời.
Khi đến
thiên lao, Ngưng Sương, Tẩm Nguyệt đi theo liền chạy lại đỡ tôi xuống,
chăm lo tận tình, tử tế, không giống như kiểu đối đãi với một người sắp
chết chút nào.
Lại nhìn trước sau cỗ kiệu, ngoại trừ kiệu phu ra còn có thêm tầm mười thị vệ đi theo.
Cận Thất cho dù nhận được ân huệ của tôi lớn đến cỡ nào, nếu như không phải nhận
được mệnh lệnh ngầm từ trước, cũng chẳng dám trước mặt bao nhiêu người
chỉ cho tôi biết ly nào chứa rượu độc, ly nào không.
Trong thiên
lao đương nhiên là nơi không nhìn thấy mặt trời, ngay cả vào giữa ban
ngày thì vẫn cứ âm u, tối mịt, vì tôi đang tiến vào nên mới được châm
mấy ngọn nến. Rệu rã bước trên con đường vừa dài vừa hẹp trong thiên
lao, nhìn thấy bóng dáng của mình in trên tường, biến đổi hình dạng,
nhưng vẫn có thể nhận thấy nét gầy guộc, héo hon.
Tuy đã đánh phấn thoa son, nói cho cùng tôi vẫn chẳng thể lấy lại được sắc thái hồng hào, khỏe mạnh như mọi khi.
Còn Đường Thiên Trọng… có lẽ cũng không để ý đến những điều này?
Tôi nghĩ vậy, nhìn sang thấy bọn ngục tốt đang mở cánh cửa sau cùng của phòng giam, liền chậm rãi bước vào trong.
Mùi ẩm mốc,
tanh nồng máu tươi ở đây còn nồng nặc hơn ngoài kia. Trong phòng giam
bằng gỗ chắc chắn, trải một lớp cỏ khô, một thân hình to lớn đang nằm
trên đó, lặng lẽ quay mặt vào phía trong.
Đầu tóc của
ngài rối bù, vẫn mặc trên người chiến bào hôm cùng tôi đột phá vòng vây, chỉ có điều áo giáp đã bị tước mất, không biết đã chịu đựng bao nhiêu
hình phạt tàn khốc, rách tả tơi mất hết mọi khí chất cao quý vốn có
trước kia.
Vào giây
phút đó, tôi thậm chí nghi ngờ phải chăng ngài đã chết, nên mới không
nhận biết được tiếng bước chân tạp loạn tiến tới gần thế này.
Tên tiểu
thái giám đã tiến lên phía trước, đưa cho tôi chiếc khay gỗ, phía trên
quả nhiên đặt hai chiếc ly rót đầy rượu, một ly đỏ như máu, phát quang
rực rỡ, một ly trắng trong tựa tuyết, sáng chói thuần khiết. Rượu ngon
rót trong ly rung động nhịp nhàng theo bước chân của tiểu thái giám
không hề phát ra bất cứ sát khí đáng sợ nào hết.
Cận Thất bước lên phía trước, lớn tiếng tuyên cáo: “Hoàng thượng ban rượu cho Khang hầu, Khang hầu mau lĩnh chỉ tạ ân”.
“Ừm”.
Đường Thiên
Trọng dường như vừa mới bị kinh động, giọng nói vang lên ồm ồm, cũng
chẳng vội vã quay người lại mà còn bình thản vươn tay duỗi chân cho
thoải mái.
Tôi tự cho
rằng mình đã nhìn thoáng mọi việc, có thể bình thản đối diện với mọi
sinh ly tử biệt. Thế nhưng lúc này khi nhìn thấy xiềng xích to nặng đang gông cùm tay chân ngài lại, tôi không kiềm lòng được mà khẽ rên một
tiếng.
Cả người Đường Thiên Trọng cứng đờ, vội vã quay lại nhìn tôi.
Đôi mắt sâu
thẳm, huyền bí của ngài vẫn mang nét sắc bén, oai vệ như xưa, dưới cằm
lún phún đầy những sợi râu, khuôn mặt có mấy vết tím xanh cùng với vô số những vết sẹo vừa liền.
Từ trước đến nay, ngài chưa bao giờ đẹp trai tuấn tú bằng Đường Thiên Tiêu hay Đường Thiên Kỳ, càng chẳng thể so bì với vẻ đẹp thoát trần của Trang Bích
Lam, nhưng lúc này nụ cười trên khuôn mặt ngài xán lạn, rạng rỡ, ngay cả những vết sẹo kia cũng mang nét tươi tắn lạ thường.
“Thanh Vũ! Lại đây”.
Ngài lên tiếng gọi tôi, rồi đưa tay lên vẫy.
Tôi liền
bước lại gần rồi ngồi cạnh ngài, thận trọng ôm lấy cánh tay của ngài.
Dưới ánh nến chập chờn, tôi nhìn thấy những vết thương hiển hiện dưới bộ trang phục rách rưới. Đại đa số đều đã liền sẹo, nhưng không hề được
rửa sạch, có chỗ thậm chí còn dính chặt với lớp y phục bên ngoài.
“Đừng khóc nữa”. Ngài nhẹ nhàng nói.
“Dạ”.
Tôi đáp lại, đúng lúc muốn đưa lời giải thích mình không hề khóc, thì bàn tay to lớn của ngài đã đưa tới, vuốt lên khuôn mặt tôi.
Quả nhiên ướt đẫm nước mắt.
Nói cho cùng tôi vẫn vô dụng, đến lúc này rồi vẫn chẳng thể nào kiềm chế được cảm
xúc của bản thân. Đường Thiên Trọng lại không để cho tôi được khóc, vỗ
nhẹ lên vai nói: “Mau chải lại đầu giúp ta, chắc là có chấy rận rồi đấy, đầu ta ngứa vô cùng”.
Tôi đáp lời, vội vã kìm nước mắt, lấy chiếc lược nhỏ mang theo người, thu gọn tóc
của ngài ra phía sau, thận trọng chải từng lọn, từng lọn một.
Cận Thất
dường như đang vội vã, bước lại gần nói: “Liệu Khang hầu có thể nhanh
hơn chút được không? Việc có chải đầu hay không cũng không còn quan
trọng nữa, Hoàng thượng còn đang chờ nô tài về phụng mệnh”.
Đường Thiên
Trọng lạnh lùng thản nhiên đáp: “Vậy thì cứ để cho hắn chờ đi”. Cận Thất nghẹn lời không biết nói thêm gì, quay đầu sang nhìn mấy người thị vệ
cầm đao ở phía sau, không dám bảo họ xông lên ép buộc, do dự quay sang
nhìn tôi.
Tôi vô cùng
thận trọng, chậm rãi gỡ từng chút, từng chút những lọn tóc đã kết bờ lại rồi từ từ nói: “Cũng may mà tóc của hầu gia vừa dầy vừa cứng, nên miễn
cưỡng có thể gỡ ra được, chứ nếu mà mềm mại, mỏng manh thì chắc là vô
vọng rồi”.
Còn nhớ ba
năm trước, cũng trong thiên lao này đã từng giam cầm một người đàn ông
khác khiến cho tôi hồn xiêu phách tán, tóc của chàng vô cùng mềm mại,
thế nhưng sau cùng tôi vẫn chẳng thể nào chải lại tóc cho chàng.
Đến nay nghĩ lại đúng là đã lâu lắm rồi. Đường Thiên Trọng dường như không vui lắm,
nhíu chặt đôi mày nhìn tôi rồi nói: “Tại sao lại thay đổi cách xưng hô
rồi?”
Tôi ngây
người giây lát, rồi lấy chiếc khăn lụa màu xanh nhạt, bao lại mái tóc
của ngài một cách tinh tế rồi cười đáp: “Thật ra chỉ là thuận miệng gọi
thôi. Thiên Trọng, hầu gia thì có gì khác biệt chứ? Chỉ cần… chính là
ngài… là ngài là đủ rồi”.
Thân người bị kéo lấy, tôi nhanh chóng ngả vào vòng tay của ngài.
“Nói rất có
lý, là ta đã nhỏ nhen so đo quá”. Ngài nhìn tôi mỉm cười nói tiếp: “Cũng giống như Trang Bích Lam gọi nàng là Vũ Nhi, ta lại gọi là Thanh Vũ,
thế nhưng điều đó không có nghĩa là hắn yêu nàng nhiều hơn ta”.
Có rất nhiều lời tôi chưa từng nói bao giờ, nhưng bây giờ không nói, e là sẽ không còn cơ hội nữa.
Tôi mỉm cười nói: “Đúng vây, ngài yêu thương thiếp hơn bất cứ ai, cũng giống như
thiếp yêu thương ngài hơn bất cứ ai trên đời này”.
Ngài dường
như rất kinh ngạc, sau đó liền mỉm cười rạng rỡ nói: “Tên tiểu tử Đường
Thiên Tiêu cũng không bạc đãi ta lắm, vào lúc này còn chịu cho nàng đến
bên ta”.
Ngài nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, đặt lên môi nụ hôn say đắm, thiết tha.
Vẫn là những hành động ngang tàng, kiêu ngạo đến cực độ, nhưng không hề khiến tôi
cảm thấy đau đớn, chỉ là ân ái, yêu thương trong phạm vi tôi chịu đựng
được, ngài chỉ tận hết sức lực đoạt hết không khí trong miệng của tôi.
Đó là một nụ hôn chan chứa yêu thương, quyến luyến không rời, ý đậm tình sâu.
Cho dù đã
đưa ra quyết định, từ nay không cần phải chịu đau khổ của nỗi tương tư,
trái tim tôi vẫn quặn thắt đau đớn từng đợt, dường như cảm thấy một giây sau khi chúng tôi buông tay ra, sẽ không thận trọng mà đánh mất hồn
phách của nhau, cùng tất cả niềm tin đối với cuộc đời và cả mọi hy vọng
về tình yêu nữa.
Tôi ôm chặt
lấy ngài, chỉ muốn tận hưởng thêm nữa bờ vai vững chắc, đem tất cả hơi
ấm và sức lực bản thân để hồi đáp tình yêu cuồng nhiệt, thiết tha ngài
dành cho.
Tôi vô cùng
hối hận, trong những tháng ngày sống bên nhau, trước giờ tôi luôn bị
động tiếp nhận tình yêu của ngài mà chưa từng hồi đáp, để ngài có thể
cảm nhận được tình cảm của tôi.
“Hai người… hai người…”
Cận Thất
dường như đã mất hết bình tĩnh, đi đi lại lại trong nhà lao, còn tất cả
các thị vệ, thái giám khác đều cúi đầu lặng thinh, không dám nhìn về
phía chúng tôi.
Đường Thiên Trọng cuối cùng cũng chịu buông tôi ra, nhìn bọn họ mỉm cười rồi dịu dàng nói với tôi: “Mau mang rượu lại cho ta”.
Cận Thất nhanh chóng ra hiệu cho tiểu thái giám bước lại gần, rồi ra hiệu cho tôi phải chọn ly rượu mã não.
Cận Thất nói, ly mã não có độc còn ly bạch ngọc thì không.
Tôi liền cầm lấy ly rượu bạch ngọc, nhìn thấy rõ ràng Cận Thất thở phào nhẹ nhõm như vừa hoàn thành được nhiệm vụ khó khăn.
Tôi mỉm
cười, bê cả ly rượu mã não lên, đưa đến trước mặt Đường Thiên Trọng rồi
nói: “Thiên Trọng, ngài vẫn còn thiếu thiếp một hôn lễ đấy”. Đường Thiên Trọng nhận lấy ly rượu, mỉm cười tươi tắn mang theo chút vô lại: “Vậy
thì cứ thiếu nàng mãi vậy. Ta không trả nổi đâu”.
Tôi liền
vòng tay qua bàn tay ngài cầm ly rượu mỉm cười nói: “Vậy thì cứ bù đắp
trước một ly rượu hợp cẩn đi, như vậy chắc không có gì khó khăn chứ?”
Đường Thiên Trọng bật cười thành tiếng, liên tục nói: “Không khó khăn,
không khó khăn gì cả”.
Lúc hai tay
quàng nhau, ly rượu chạm môi, tôi liếc sang nhìn nét mặt của Cận Thất.
Tôi lặng lẽ mỉm cười rồi uống cạn hết rượu trong ly.
Mọi chuyện thực mà hư, hư mà thực.
Đường Thiên
Tiêu nhất định đoán chuẩn, tôi nhất định không để cho Đường Thiên Trọng
chết, nên mới cố ý bảo Cận Thất chỉ điểm ngược cho tôi, thế nhưng sau
cùng tôi không hề mắc bẫy. Làm ngược lại với chỉ dẫn của ngài, tôi vẫn
đi trên con đường mà mình dự định trước đó.
Tuy rằng sống chưa chắc đã thoải mái hơn là chết, thế nhưng tôi vẫn hy vọng ngài có thể sống, tiếp tục sống vui vẻ, hạnh phúc.
Lúc đưa ly
rượu lên mũi tận hưởng mùi hương, tôi nghe thấy Đường Thiên Trọng thì
thầm bên tai: “Thanh Vũ, ta thay đổi ý định rồi. Ta không cần nàng phải
chết cùng ta nữa. Ta hy vọng nàng có thể sống, tiếp tục sống vui vẻ,
hạnh phúc”.
Nghiêng đầu, mỉm cười, nhìn vào người đàn ông cương nghị trước mặt với ánh mắt ấm
áp, say đắm nhìn tôi trước khi uống rượu, tôi cảm thấy vô cùng hạnh
phúc.
Vào giây phút này, với tửu lượng ngàn ly không say của mình, chắc hẳn ngài cũng đã say rồi.
Ngài đưa mắt sang nhìn tôi đắm đuối, vứt ly rượu mã não qua một bên. Đôi mắt huyền
bí, đen láy chớp chớp mỉm cười, khoan dung vỗ nhẹ lên vai tôi nói: “Thôi bỏ đi, ta biết rằng còn trẻ mà phải thủ tiết thì khó chịu lắm, con
người Trang Bích Lam cũng được lắm, Đường Thiên Tiêu… cũng không hề đơn
giản, nàng lựa chọn rồi sống nốt quãng đời còn lại với bọn họ đi. Ta
không so đo tính toán được nữa rồi”.
Phần bụng đã cuộn lên nỗi đau đớn như lửa đốt, tôi nghĩ mình đã đặt cược đúng. Rượu
đựng trong chiếc ly bạch ngọc mới chứa độc. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cố
gắng ôm chặt lấy cổ ngài, khẽ cắn vào vành tai ngài rồi thì thầm: “Thiếp không cần ai hết. Thiếp chỉ muốn sinh cho ngài một bé trai, một bé gái
thôi. Nếu như thân thế thiếp khỏe mạnh, sẽ sinh cho ngài thêm nhiều đứa
trẻ nữa”.
“Được,
được”. Ngài mỉm cười rạng rỡ, vầng trán lấm tấm mồ hôi, lã chã chảy
xuống. “Kiếp sau, cho dù có phải lật tung trời đất này lên, ta nhất định phải tìm ra nàng, cùng nàng sinh ra những đứa con xinh đẹp, khỏe mạnh”. Nỗi đau kịch liệt dâng trào, tôi chẳng thể nào chịu đựng nổi nữa, ngả
ngay vào cánh tay ngài, cố gắng thốt ra: “Dạ… được, được, kiếp sau…
thiếp sẽ đợi ngài”.
Sắc mặt của ngài tái nhợt đi, vội vã ôm chặt tôi vào lòng rồi nói: “Không ngờ… không ngờ hắn ta, ngay nàng mà cũng không tha?”
Cũng?
Ngài đã dùng từ “cũng”?
Tôi nhìn
thấy ngài rõ ràng đang cố gắng nhẫn nhịn nỗi đau mà nghiến chặt răng
lại, trong đầu ảo não, mỉm cười khổ sở: “Thì ra… cả hai ly đều chứa rượu độc”.
Ngài im lặng giây lát, dường như cũng không chịu đựng được nữa, ngã xuống mặt đất, nhưng vẫn ôm chặt lấy tôi.
“Được thôi,
ta thừa nhận ta đã nói dối. Thật ra trong lòng ta là người vô cùng nhỏ
nhen, ta không muốn để Trang Bích Lam động đến nàng, càng không muốn
Đường Thiên Tiêu có được nàng”. Đôi môi ngài giá băng, run rẩy hôn lên
trán tôi. “Ta muốn nàng chỉ là của một mình ta, trọn đời trọn kiếp này
chỉ được là người phụ nữ của Đường Thiên Trọng mà thôi”.
Dường như tôi đáp lại, dường như lại không. Giọng nói the thé cao vút của Cận Thất thật sự càng ngày càng mờ ảo.
Không biết
là thật hay giả, lúc này Cận Thất vẫn còn hét lên trong hoảng loạn: “Làm sao mà thế này được? Làm sao lại thế này chứ? Rõ ràng chỉ một ly có độc thôi mà… Người đâu mau lại đây…”
Tôi chẳng
thèm nghe những lời nói của bọn họ nữa, vùi đầu vào sâu trước ngực Đường Thiên Trọng, nghe nhịp tim ngài ngày càng chậm lại, hoảng hốt mà cũng
cảm thấy ngọt ngào.
Chúng tôi yêu thương lẫn nhau, đến ngay cả lúc chết đi cũng vẫn yêu thương lẫn nhau.