Tôi thấp
thỏm lo lắng, thật lòng không biết đến buổi tối sẽ phải ứng phó thế nào. Ngồi bên cạnh hắn, nói là dùng bữa, nhưng ngay đến một ngụm canh cũng
chẳng có tâm trạng mà uống. Vô Song múc cho tôi một lưng bát cháo nấu
táo đỏ, khi cầm thìa lên, bất cẩn làm rơi cả bát cháo lên người, bàn tay cũng bị bỏng rát đỏ lên.
Đường Thiên
Trọng ngồi bên lạnh lùng nhìn, cũng không nói bất cứ lời nào. Có điều
sau khi dùng bữa xong, hắn không nói một lời nào đã lặng lẽ rời khỏi đó, không nói thêm muốn ở lại đây nữa.
Nhìn thấy
đám người hầu đóng cánh cửa lại, tôi lúc này mới có thể thở phào nhẹ
nhõm. Nha đầu Vô Song lại thầm thầm thì thì bên tai tôi liên tục, nói
rằng Khang hầu sợ nóng, nhưng thư phòng lại ở hướng Nam, cả ngày chẳng
khác nào chiếc lò lửa, ban đêm chắc là chẳng thể ngủ ngon nổi.
Tôi mặc kệ
cô bé huyên thuyên bên tai, chẳng hề để tâm chút nào. Ngược lại, Cửu Nhi nghe mãi thấy phiền liền cười đáp: “Vô Song tỷ tỷ, phủ Nhiếp chính
vương rộng lớn là thế, lẽ nào chỉ có mỗi nơi này thoáng mát hay sao? Hơn nữa những hộ gia đình lớn ở vùng Giang Nam trong nhà đều tích trữ băng
đá, nếu như Khang hầu thật sự sợ nóng, lấy băng đá đặt trong phòng hạ
thấp nhiệt độ xuống cũng đâu có gì khó khăn”.
Lúc này Vô Song mới chịu ngậm miệng lại, ngoan ngoãn phục vụ tôi lên giường đi ngủ.
Từ đó trở
đi, mỗi ngày Đường Thiên Trọng vẫn đến thăm tôi đều đều, thời gian lưu
lại càng ngày càng dài thêm, có lúc ở lại dùng bữa, mang công sự đến
ngồi bên bàn, làm việc cho tới tận giờ Hợi, ngay cả đám nha đầu cũng
lặng lẽ ngáp ngắn ngáp dài, hắn mới chịu thu dọn đồ đạc rời đi.
Nếu như có
hôm nào công sự quá bận rộn hoặc phải đi dùng tiệc ở nơi nào đó không
thể đến được thì nhất định sẽ có một tên thị vệ đến chuyển lời: “Hầu gia nói rằng, mời Thanh cô nương sớm đi nghỉ ngơi, không cần phải chờ đợi”.
Nói cứ như thể hắn không đến thì tôi thật sự sẽ nhớ nhung hắn vậy.
Cảm thấy
chán nản, tôi lặng lẽ gọi Vô Song đến hỏi: “Trước kia không phải hầu gia của ngươi thường xuyên ở trong cung sao? Bây giờ tại sao lại dọn về phủ chứ? Không sợ làm nhỡ việc đại sự của triều đình sao?”.
Vô Song bật
cười đáp: “Hiện nay lão vương gia đang bệnh, ngày nào cũng uống thuốc
nghỉ ngơi, hầu gia là người hiếu thuận, đương nhiên phải ở trong phủ
chăm sóc phụ thân hàng ngày chứ. Các triều thần bên ngoài đều biết rõ
việc này, hầu hết các việc chính sự đều không đưa đến điện Cần Chính
nữa, mà trực tiếp đưa thẳng đến phủ Nhiếp chính vương là xong thôi”.
Xử lý việc
triều chính ở điện Cần Chính, ít nhất cũng cho thấy được uy thế của
hoàng quyền, ngày nay chuyển hết mọi chuyện lớn bé đến xử lý tại phủ
Nhiếp chính vương, không biết thể diện của Thái hậu, Hoàng thượng để vào đâu dây?
Đến bây giờ
Đường Thiên Tiêu còn chẳng lo được cho thân mình, dù rằng biết tôi với
Nam Nhã Ý chưa hề “chết” cũng chẳng còn tâm tư nào đi điều tra thêm nữa.
Nghe Cửu Nhi nói, Hoàng thượng vô cùng thương nhớ “Ninh chiêu nghi đã qua đời”,
không những truy phong thành Thục phi nương nương, sau đó thường ngồi
trong cung Di Thanh bần thần cả ngày trời, ai oán nhớ thương đến Thục
phi nương nương hồng nhan bạc mệnh.
Có lẽ không
thể vui vẻ lên được, ngài vẫn lấy một bình rượu đến giải sầu chăng? Đáng tiếc giờ chẳng còn ai an ủi, càng không có ai đắp tấm chăn mỏng, pha
bình trà nóng cho ngài mỗi khi ngà ngà men say nữa.
Nam Nhã Ý
oán trách ngài không đủ si tình, không đủ chung tình, thế nhưng nếu như
ngài không phải là Hoàng thượng Đại Chu cao cao tại thượng thì ngài
tuyệt đối sẽ là một người đa tình, phong lưu.
Đầu tháng Tám, thời điểm hoa sen dần tàn úa, thân thể tôi cũng dần khỏe lên.
Lúc này tôi
đang ngồi trong đình, tựa vào lan can lặng lẽ ngắm cơn gió nhẹ thổi qua
tạo từng gợn sóng trên mặt hồ, lòng bất giác u buồn, sầu muộn, thì Vô
Song vội vã chạy từ chiếc cầu gỗ đến, chạy đến mức hơi thở hổn hà hổn
hển, đứng trước mặt tôi một hồi lâu mà không nói ra lời.
Tôi bất giác ngồi thẳng người lên, nghi hoặc cất lời hỏi: “Làm sao thế?”.
Vô Song hổn
hển trả lời: “Cô nương… không phải cô nương muốn nô tì để tâm đến chuyện của Trang công tử sao? Công tử… công tử xảy ra chuyện rồi”.
Trái tim tôi bỗng quặn thắt lại, nhìn vào bờ môi run run của Vô Song, đầu óc tôi vào giây phút đó bỗng căng như dây đàn, lo lắng vô cùng.
Ánh nắng phản chiếu từ mặt hồ in lên bờ ngực phập phồng của cô bé, ngay cả sắc mặt cũng mơ hồ, khó thấy.
Nghe Vô Song nói, sau cùng Trang Bích Lam cũng không cam tâm bị người ta giam lỏng,
đã châm lửa đốt cháy căn phòng của mình, đánh lạc hướng chú ý của đám ám vệ rồi lặng lẽ dắt Nam Nhã Ý trốn thoát theo đường tắt.
Với thân thủ của Trang Bích Lam, nếu như bỏ đi một mình không phải là chuyện gì khó
khăn. Đáng tiếc bên cạnh chàng còn có một Nam Nhã Ý không biết võ công,
vậy nên hành động cũng chậm hơn bình thường rất nhiều, sau cùng vẫn bị
đám ám vệ của phủ Nhiếp chính vương bắt lại. Lần này thực tình không
biết hai người họ bị nhốt ở đâu.
Tôi không
dám tỏ ra quá đỗi lo lắng, chỉ dặn Vô Song đi nghe ngóng thêm, đáng tiếc không được đáp lại, ngay việc hai người đó liệu có bị thương, có bị áp
giải về Kinh thành hay không cô bé cũng nói rất mơ hồ. Khi bị hỏi nhiều
quá, Vô Song hoảng sợ thốt lên: “Cô nương, thật sự những lời này cô
nương cứ trực tiếp nói thẳng với hầu gia thì hơn. Hàng ngày cô nương
lạnh nhạt với hầu gia, nếu như chịu hạ mình một chút, pha bình trà, thổi khúc nhạc cho ngài thưởng thức, chắc là không có việc gì không làm được đâu”.
Khuôn mặt cô bé cứ như thể đang suy nghĩ tận tình cho tôi vậy, ban đầu tôi quyết
không hạ mình làm những chuyện ấy, nhưng Cửu Nhi nghe thấy chuyện này
cũng đưa lời khuyên nhủ: “Cô nương, cả gia đình họ Trang trung liệt kiên cường, đến nay chỉ còn mỗi mình Trang công tử, nếu như công tử có gì
bất trắc, thì Trang đại tướng quân ở Giao Châu chắc cũng chẳng sống tiếp được nữa”.
Tôi hỏi Cửu Nhi: “Ngươi cũng cảm thấy Khang hầu sẽ giết chết Trang công tử hay sao?”.
Cửu Nhi khổ
sở vò đầu bứt tai nói: “Cái này… Cửu Nhi thật sự không hiểu. Có điều…
Hoàng thượng lúc xưa hình như không có ý định lấy tính mạng của Trang
công tử, vậy thì, có khi nào bên phủ Nhiếp chính vương sẽ làm ngược lại
không?”.
Đường Thiên
Tiêu không muốn lấy mạng của Trang Bích Lam mà muốn dùng công tử làm con tin thu phục họ Trang ở Giao Châu, ít nhất cũng có thể liên minh cùng
với bên Giao Châu, cùng nhau đối phó với hai cha con Nhiếp chính vương.
Nếu như Đường Thiên Tiêu đã để lộ ý đồ này, Đường Thiên Trọng đương
nhiên có khả năng sẽ làm ngược lại, huống hồ vì tôi, hắn đã muốn giết
chết Trang Bích Lam từ lâu rồi.
Cửu Nhi lại
than thở: “Đáng thương nhất vẫn là Nhã Ý cô nương, cô nương… thật sự
chẳng có lấy một ngày được sống hạnh phúc, an vui”.
Sống mũi tôi cay sè, suýt chút nữa là rơi nước mắt.
Nếu không
phải đoạn nghiệt duyên ngớ ngẩn giữa tôi và Đường Thiên Trọng, tỷ tỷ đã
trở thành Hiền phi được Đường Thiên Tiêu sủng ái nhất trong cung, hạnh
phúc, mãn nguyện cùng người mình yêu sống hết nửa đời còn lại. Tuy bị
Thẩm hoàng hậu ghen tị, nhưng với sự thông minh tài trí của mình, cùng
với sự bao bọc, bảo vệ hết lòng của Đường Thiên Tiêu, chắc hẳn tỷ tỷ sẽ
không thể nào chịu khổ được.
Vậy nên, chính tôi đã khiến tỷ tỷ đánh mất hạnh phúc cả cuộc đời.
Tôi nói muốn đích thân xuống bếp nấu vài món ăn đơn giản cho Đường Thiên Trọng, Vô
Song chẳng hề nói rằng tôi không được phép rời khỏi đình sen nữa.
Trên thực
tế, cô bé chỉ nói mấy câu với mấy tên thị vệ canh giữ bên cầu trúc, bọn
chúng nhanh chóng cung kính đứng sang một bên. Có điều lúc chúng tôi đi
qua cầu, bọn chúng liền lặng lẽ đi theo, với danh nghĩa “bảo vệ” cho
tôi.
Mấy người
đầu bếp nhìn thấy tôi bước vào, tỏ ra vô cùng kinh ngạc, đến khi Vô Song nói cho họ biết tôi chính là Thanh cô nương đang ở trong Đình sen, thái độ của họ nhanh chóng từ kinh ngạc chuyển sang kinh hãi, cung kính đứng cạnh bên làm chân sai vặt.
Thật lòng
không biết mọi người trong phủ Nhiếp chính vương có bình phẩm thế nào về “Thanh cô nương ở Đình sen” như tôi, nhưng ít nhất tôi cũng cảm nhận
được thái độ cung kính của họ thuần túy là do thái độ Khang hầu dành cho tôi.
Hàng ngày
mọi nhu cầu ăn uống, đồ dùng thậm chí cả những mong muốn khác của tôi
được đáp ứng, tôi thường coi là Vô Song đã theo tôi lâu ngày vậy nên
cũng dốc tâm dốc sức. Bây giờ nhìn lại đa phần cũng liên quan đến tình
cảm, thái độ Đường Thiên Trọng đối xử với tôi.
Phòng bếp ở
đây được lập nên để phục vụ cho nhu cầu ăn uống của các phu nhân, tiểu
thư vậy nên lúc nào cũng sẵn các loại thức ăn đa dạng. Tôi cố gắng nhớ
lại thói quen ăn uống của Đường Thiên Trọng, nấu tầm khoảng bảy, tám món mà lúc dùng cơm hắn hay gắp nhất, có điều đổi vị thanh đạm hơn.
Khi cho
người bê số thức ăn này về đình sen, Vô Song liên tục khen ngợi tài nghệ nấu nướng tuyệt đỉnh của tôi, ngay cả món xào trông cũng thơm ngon, tạo nhiều cảm hứng hơn mấy món do nhà bếp làm nên.
Tôi ngược lại cảm thấy chán nản, ngồi trên chiếc giường trúc bên cạnh cửa sổ, lặng lẽ nhìn bọn họ dọn đồ ăn ra đĩa.
Đậu phụ nấm
sốt cùng nước tương, nộm dưa chuột chua ngọt, ngó sen xào thịt, ớt xanh
xào nấm hương, thịt Đông Ba, cùng mấy món cá hầm nổi tiếng vùng Giang
Nam, coi như cũng thành một bữa ăn thập toàn. Tôi còn nấu thêm một bát
canh bí, nguyên liệu chính là bí đao, thịt thăn xắt miếng, thêm đôi chút thái tử sâm, hoa kim ngân khiến cho mùi vị thanh đạm, tiêu độc giải
khát, chính là thứ canh thích hợp nhất cho tiết trời từ hạ chuyển sang
thu thế này,
Sau khi sắp
xếp xong xuôi, bọn họ liền đậy nắp lên để thức ăn khỏi nguội, Vô Song
thì sai người ra khỏi Đình sen, nghe ngóng xem Đường Thiên Trọng đã hồi
phủ hay chưa.
Tính ra thì lúc này cũng vừa đúng thời điểm Đường Thiên Trọng hồi phủ.
Theo như mọi khi, nếu như hắn không hồi phủ dùng bữa, chắc chắn sẽ phái một tên tùy
tùng thân cận đến báo một tiếng. Thế nhưng người hầu nữ được phái đi
nghe nóng tin tức của Đường Thiên Trọng quay về mà chẳng nghe ngóng được bất cứ tin tức nào, sắc trời cũng đã dần dần sầm xuống.
Vô Song lặng lẽ ngồi bóc vỏ những trái nho đã được rửa sạch, đưa đến chỗ tôi rồi mỉm cười nói: “Cô nương đừng lo lắng, chắc là trên đường hồi phủ hầu gia
bất ngờ gặp được người bằng hữu thân thiết nào đó cho nên chưa về đến
nơi. Có điều nô tì đoán rằng ngài cũng sắp sửa về đến phủ rồi”.
Mọi chuyện
đúng là kỳ lạ, mọi khi mỗi lần Đường Thiên Trọng tới, tôi đều cảm thấy
khó chịu, không tự tại như thể đang ngồi trên đống lửa, hôm nay hắn về
muộn, tôi lại lo lắng gì chứ? Trong lòng tôi cảm thấy không vui, liếc
sang lườm Vô Song một cái, vứt nho sang một bên, cầm lấy chiếc khăn Cửu
Nhi đưa tới lau tay đi rồi tiếp tục tựa vào cửa sổ ngắm hồ sen bên
ngoài.
Vào thu, hoa sen dần dần phai sắc hồng tươi tắn, không còn được dáng vẻ yêu kiều,
diễm lệ của mùa hè nữa. Bát sen màu vàng thanh cao dần dần chuyển thành
bầu sen tròn tròn, lập lờ giữa những lá sen trên mặt hồ sắc màu nhạt
nhòa, dưới ánh nắng mặt trời lại càng mờ ảo.
Sau khi thời kỳ rực rỡ trôi qua, hoa sen cuối cùng cũng bắt đầu vào thời kỳ tàn úa.
Giữa bầu hoa chứa đầy những hạt sen đã hơi chuyển sắc đen, chỉ duy mỗi
tâm sen vẫn còn giữ được sắc màu xanh biếc.
Đáng tiếc
chiếc tâm xanh biếc đó lại đắng đến mức không thốt nên lời. Khi đặt vào
lưỡi khiến cho người ta quên đi hết mọi mùi vị ngọt ngào của hoa sen và
hạt sen.
Thật không
ngờ hồ sen ở đây đã ở bên tôi lâu như vậy, từ khi hoa nở đến lúc hoa
tàn, lặng lẽ trải qua quãng thời gian khá dài. Thật lòng tôi không biết
tâm sen trong hồ này liệu có đắng hơn so với những nơi khác hay không.
Đang ngồi trầm ngâm thì đột nhiên nghe thấy Cửu Nhi khẽ gọi: “Cô nương, mau… mau… mau nhìn kìa, có người tới đây rồi”.
Tôi bất giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía cây cầu trúc, thì ra là một bà lão quản sự, dẫn theo hai người hầu gái đang tiến lại. Tôi cau chặt đôi mày, vẫn
ngồi im tại chỗ, bỗng nhiên thấy Vô Song nhìn tôi đầy nghi ngại, nên
nhất thời cũng cảm thấy trong lòng thật sự có chút lo lắng, muốn Đường
Thiên Trọng xuất hiện tại đây.
Tôi bất an đứng dậy, vội vã lấy một quả nho ở chiếc đĩa mã não bên cạnh, thản nhiên như không có chuyện gì, bóc vỏ rồi ăn.
Bà lão kia
bước tới, đương nhiên sẽ có Vô Song ra đối phó. Một lát sau, Vô Song
liền đẩy họ đi chỗ khác, nhưng lại nói với tôi rằng: “Sắp tới là đến Tết Trung thu, mấy vị phu nhân khác đều may y phục mới, cô nương đương
nhiên cũng cần phải có. Vị ma ma vừa xong có lòng, đặc biệt chạy đến đây hỏi cô nương thích loại vải thế nào, hoa văn ra sao, rồi còn bảo nhất
định sẽ may mấy bộ y phục thật đẹp để cô nương mặc vào diễm lệ, tuyệt
đẹp, xuất thủy phù dung”.
Tôi than thở: “Dù gì ta cũng đâu có ra ngoài, mặc y phục thế nào cũng chẳng quan trọng”.
Vô Song mỉm
cười nói: “Cô nương không thấy quan trọng, nhưng đối với hầu gia mà nói
lại rất quan trọng. Cô nương chắc hẳn là không nhận ra đúng không? Mỗi
lần cô nương mặc những bộ y phục màu xanh nước biển hoặc xanh nhạt, ánh
mắt hầu gia nhìn người vô cùng dịu dàng, còn những lúc cô nương mặc đồ
màu vàng hoặc hồng phấn thì hầu gia lại tỏ ra vô cùng vui vẻ”.
Cửu Nhi vẫn
lém lỉnh như mọi khi, hơn nữa ở đây không có người ngoài, liền ngồi lên
giường trúc, bóc nho ra ăn rồi cười hi hỉ đáp: “Vô Song tỷ tỷ nói quá
đỗi thần kỳ, lẽ nào ngay đến việc Thanh cô nương mặc trang phục gì hầu
gia cũng thường xuyên để tâm hay sao? Nếu như thật sự si tình đến mức
ấy, tại sao buổi tối còn nỡ rời đi? Ngài rời khỏi chỗ này, đương nhiên
là đến chỗ những người thiếp khác rồi”.
Vô Song lắc
đầu, nhìn về phía tôi rồi trả lời Cửu Nhi: “Tính đến nay, nô tì cũng đã
theo hầu gia được bảy, tám năm rồi, tâm tư của ngài, nô tì còn không
biết sao? Ngài đâu nỡ lòng rời khỏi đây chứ? Chỉ là quá tôn trọng cô
nương, không nỡ lòng bức ép cô nương mà thôi. Các người thiếp khác đương nhiên là có, nhưng đại đa số đều là hữu danh vô thực. Nếu như thật sự
có người hầu hạ hằng đêm, hầu gia tuổi trẻ tài cao, thân thể cường
tráng, tại sao đến giờ vẫn chưa có con cái?”.
Đúng là càng nói lại càng quá thể. Những việc này của hắn thì có liên quan gì đến tôi chứ.
Tôi ngán
ngẩm ngắt đoạn đối thoại đang đến hồi cao trào của bọn họ rồi nói: “Đừng ăn nói linh tinh nữa, mau đi xem xem hầu gia đã hồi phủ chưa. Mấy món
ăn trên bàn đều sắp nguội cả rồi, nếu như hầu gia không về, chúng ta mau ăn nhân lúc còn nóng thôi”.
Vô Song đáp lời, đứng dậy liền nghe thấy có người nó từ bên ngoài vào: “Đang đợi ta sao?”.
Bước chân
trầm ổn, thân hình cao lớn, Đường Thiên Trọng chậm rãi bước vào bên
trong, đôi mắt sâu thẳm, huyền bí, trầm tĩnh nhìn qua khuôn mặt của tôi, sau đó mới nhìn đến chỗ thức ăn đặt trên bàn.
Cửu Nhi vội
vã đứng bật dậy khỏi giường trúc, Vô Song thì bước tới nghênh đón, cởi
áo ngoài ra cho Đường Thiên Trọng. Tôi cũng nhanh chóng đứng dậy, hành
lễ với hắn: “Bái kiến hầu gia”.
Đường Thiên
Trọng gật đầu, nắm tay tôi cùng bước đến bên bàn, lại còn đưa lời giải
thích: “Hôm nay, ta ra khỏi thành, vốn dĩ tính sẽ về đúng giờ dùng bữa,
nhưng có vài việc làm chậm trễ, cho nên về muộn. Nếu như nàng thấy đói,
sau này không cần phải đợi ta, cứ tự động ăn trước rồi đi nghỉ sớm”.
Tôi định rút tay lại mà chẳng được, đành để mặc cho hắn nắm, sau khi ngồi xuống chỗ, hắn mới chịu buông ra.
Mấy người hầu gái đã bước vào mở hết nắp đậy đồ ăn ra, còn Vô Song và Cửu Nhi thì đứng bên tôi sắp xếp lại đồ ăn.
Vô Song cười nói: “Hầu gia, đồ ăn hôm nay hầu gia phải thưởng thức hết đi đấy. Tất
cả đều do Thanh cô nương đích thân vào bếp nấu ạ”.
Đường Thiên Trọng “Ồ” lên một tiếng, đưa mắt nhìn sang tôi, rồi gắp một miếng ngó sen cho vào miệng.
Tôi cảm thấy hơi ngượng, cảm giác hai má đang nóng rực lên, vội vã cúi đầu uống ngụm canh, nhưng chẳng hề cảm nhận được mùi vị gì cả.
Vô Song thận trọng nhìn sắc mặt của Đường Thiên Trọng rồi nói tiếp: “Hầu gia, nếu
như ngài có hứng, nô tì sẽ mang một bình nữ nhi hồng đến”.
“Không cần
đâu”. Đường Thiên Trọng chậm rãi thưởng thức đồ ăn, dường như không hề
cảm thấy vui vẻ vì tôi đã đích thân xuống bếp nấu ăn, thậm chí thỉnh
thoảng còn để lộ ra nét mặt không vui, có điều rất nhanh chóng sau đó
lại biến mất, không để lộ bất cứ thái độ gì.
Tôi chẳng
thể nào đoán nổi tâm tư của hắn, lo lắng thấp thỏm nên nhất thời không
dám nhắc đến chuyện của Trang Bích Lam. Còn Vô Song dường như cảm thấy
khó hiểu, lại mỉm cười đưa lời do thám: “Hầu gia, có phải là món ăn
nguội rồi nên không hợp khẩu vị chăng? Hay là nô tì gọi người dọn đi,
mang những món khác lên?”.
Đường Thiên Trọng cau chặt đôi mày rồi bình thản nói: “Đã ăn gần xong rồi còn dọn cái gì nữa?”.
Vô Song
không dám nói thêm lời nào nữa, tôi cũng cảm thấy ảo não, nếu biết từ
trước hắn không thích mấy món ăn tôi nấu, thì tôi cũng chẳng phải tốn
công tốn sức làm gì. Bây giờ cầu cạnh hắn chuyện của Trang Bích Lam e
rằng cũng chẳng ích lợi gì.
Sau khi dùng xong bữa tối, đám hầu gái dọn đồ ăn xuống, mang nước tới để rửa ráy,
tôi đang nghĩ bây giờ cũng không còn sớm, Đường Thiên Trọng lại đang
không vui, chắc là sẽ rời khỏi đây ngay tức khắc, thì lại nghe thấy hắn
nói: “Các ngươi đều lui xuống đi”.
Tôi vô cùng kinh ngạc, còn Vô Song thì mặt mũi tươi tắn, lập tức cùng với mấy người hầu còn lại lui xuống, đóng cửa lại.
Bị hắn giam
lỏng khá lâu nhưng thời gian ở bên hắn lại không nhiều lắm. Tôi hoàn
toàn không hiểu nổi hắn đang định giở trò gì, cảm thấy vô cùng căng
thẳng ngồi trước bàn trang điểm, tháo chiếc vòng ngọc trên tay ra rồi
lại đeo vào, rồi lại tháo ra, nhất thời chẳng biết phải làm gì khác nữa.
Đường Thiên Trọng đi đến phía trước mặt tôi rồi hỏi: “Nàng rất thích chiếc vòng ngọc này sao?”.
Tôi lặng người đi, lúc này mới nhấc chiếc vòng lên ngắm.
Ngày hôm đó
vội vã chạy trốn bằng xe ngựa, tuy rằng có không ít đồ trang sức, nhưng
không kịp thu dọn mang theo. Sau khi trọng thương được đưa về phủ Nhiếp
chính vương, hầu hết các đồ vật tùy thân đều đã thất tán, ngay thanh
đoản đao Trang Bích Lam tặng cũng chẳng biết ở đâu. Có điều miếng ngọc
bội cửu long mà hôm đó Đường Thiên Tiêu nhờ tôi chuyển lại cho Nam Nhã Ý thì vẫn còn, sau khi tỉnh lại, tôi liền nhận thấy nó được gói lại bằng
chiếc khăn lụa rồi nhét ở dưới gối.
Bản thân tôi đã mất hết tất cả, vậy nên mọi y phục, trang sức đều là của phủ Nhiếp
chính vương. Tôi cứ thế là dùng, chẳng hề để tâm đến mấy thứ đồ này,
hàng ngày Vô Song chuẩn bị cho tôi cái gì thì tôi dùng cái đó, không hề
kén chọn, lại càng không để tâm xem thứ đó có giá trị thế nào.
Bây giờ cúi
đầu xuống nhìn chiếc vòng này mới nhận ra đây là bảo ngọc màu xanh biếc
như nước, mang lại cảm giác vui vẻ cho người khác, là món đồ quý giá,
tinh tế nhất nhì hiện nay. Tôi vội vã mỉm cười nói: “Ừm… màu sắc chiếc
vòng này rất đẹp, chắc là rất đắt tiền”.
Đường Thiên
Trọng gật đầu nói: “Đáng tiếc chỉ có duy nhất một chiếc mà thôi. Hay là, để hôm nào ta sai người tìm loại ngọc có màu sắc tương tự làm thêm một
chiếc nữa nhé?”.
Tôi mỉm cười đáp: “Không cần đâu, thì ra là bảo vật độc nhất vô nhị, hiếm thấy trên đời”.
Sắc mặt của Đường Thiên Trọng khá là cổ quái, hỏi lại: “Có thật không?”.
Tôi không hiểu nổi.
Hắn lại bước tới gần, mở hộp nữ trang ra, lật tìm đồ vật ở ngăn đầu tiên, rồi lấy ra một chiếc vòng giống hệt như thế, rồi đặt ngay cạnh chiếc tôi đang đeo
trên tay.
Kích cỡ giống nhau, hoa văn tương tự, thực chất chúng là một đôi vòng ngọc giống hệt như nhau.
Tôi lặng người đi, đành phải miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Thì ra là có một đôi. Là ta quá vô tâm, không hề để ý đến mấy thứ này”.
Đường Thiên
Trọng bình thản nói: “Không phải nàng vô tâm mà chẳng qua trái tim chưa
bao giờ đặt ở đây mà thôi. Lúc Vô Song lấy chiếc vòng ngọc này đưa cho
nàng, ta đang ngồi giải quyết công sự ở bàn, ngay cả ta còn nghe thấy Vô Song nói với nàng rằng, đôi vòng ngọc này là do tiên hoàng ban tặng khi cha mẹ ta thành hôn, giá trị liên thành, cũng là thứ đồ mà mẫu thân ta
yêu thích nhất, lúc nào cũng đeo trên tay. Mãi cho tới khi mẫu thân ta
qua đời, đôi vòng ngọc này mới đưa ta bảo quản”.
Hắn quay
sang nhìn tôi, rồi thản nhiên như không có việc gì đặt chiếc vòng còn
lại vào trong hộp nữ trang, sau đó lại nói thêm: “Mẫu thân vốn định tặng lại đôi vòng này cho con dâu của mình. Có điều… nàng dâu của mẫu thân
dường như chẳng hứng thú gì cho mấy”.
Tôi không nói thêm lời nào, nhanh tay tháo nốt chiếc vòng trên tay mình xuống rồi đặt vào trong hộp nữ trang.
Hắn im lặng
nhìn hành động của tôi, đôi mắt lại càng thêm sâu thẳm nhìn chằm chằm
vào tôi, lại càng khiến tôi khó lòng đoán biết được tâm tình của hắn.
Lúc này, tôi chỉ cảm thấy không khí trong phòng bí bức, thật chẳng biết
phải trốn vào chỗ nào để né tránh hắn.
Tôi đã chẳng còn chút hy vọng gì có thể moi thêm chút tin tức về Trang Bích Lam từ
miệng hắn vào ngày hôm nay nữa, chỉ mong rằng không khí căng thẳng, ngại ngùng này sớm tan biến. Tôi cố gắng mỉm cười rồi nói: “Hầu gia có khát
không? Có cần ta pha cho ngài một bình trà?”.
“Ta không
khát”. Đường Thiên Trọng cứng nhắc nói ra câu này, sau đó lại tiếp tục
một câu mang đầy ý nghĩa ám muội. “Cho dù là khát thì cũng không phải
khát ở cổ họng”.
Tôi đỏ bừng
mặt lên, không dám đáp lại gì. Tôi ở trong cung nhiều năm, thậm chí đã
từng có danh phận cung phi, nếu như nghe không hiểu câu nói này của hắn
thì quả là xuẩn ngốc, đần độn.
Một lúc sau, Đường Thiên Trọng dường như lại chán nản, than dài một tiếng, lấy một
vật từ trong ống tay áo ra, đưa đến trước mặt tôi. “Trang Bích Lam nhờ
ta chuyển cho nàng”.
Khi nhìn thấy thứ đồ đó, trái tim tôi đập mạnh như thể sắp nhảy bật ra khỏi lồng ngưc, đồng thời truyền đến nỗi đau đớn vô cùng.
Chiếc túi
thơm quen thuộc, lá sen xanh biếc, hoa sen hồng thắm, thấm đượm tình ý
thướt tha mà dịu dàng trên đó. Khi cầm trong tay, chiếc túi không còn
tỏa ra mùi thơm của bạch chỉ, xuyên cung, bạc hà như ngày trước nữa, còn vương lại chỉ là mùi hương sen nhẹ nhàng. Lúc này trong tôi dâng trào
cảm giác đắng cay, đau đớn quặn lòng.
Tôi thậm chí chẳng nhận ra được hương sen thoang thoảng ngan ngát đó truyền ra từ
chiếc túi thơm này hay bên hồ sen ngoài cửa sổ nữa.
“Huynh ấy…
huynh ấy đang ở đâu? Ngài có… có làm gì huynh ấy không?” Tôi chẳng thể
nào kìm nén thêm được nữa, cố gắng dồn nén mọi xúc cảm, cất tiếng hỏi
thăm.
Đường Thiên Trọng cúi người xuống, nheo mắt nhìn thẳng vào tôi, lời nói hơi lạnh lùng: “Vậy nàng muốn ta làm gì hắn?”.
Ngón tay tôi đã dần chuyển sang màu tím, không kiềm chế được mà run lên liên tục.
Đường Thiên Trọng muốn giết chết chàng.
Không dám
nhìn kỹ thần sắc của hắn, nhưng tôi dám khẳng định, Đường Thiên Trọng
tuyệt đối không muốn để cho Trang Bích Lam sống sót.
Nắm chặt
chiếc túi thơm trong tay, tôi vịn vào chiếc ghế, từ từ quỳ xuống trước
mặt hắn, nhìn vào thân áo bào màu đen của hắn, nấc nghẹn van nài: “Cầu
xin hầu gia… hãy tha cho huynh ấy, tha cho Nhã Ý tỷ tỷ”.
Lời còn chưa dứt thì chiếc cằm tôi chợt nóng rực lên. Đường Thiên Trọng đưa tay nhấc cằm tôi lên, bức ép tôi nhìn vào khuôn mặt của hắn.
Khóe miệng
hắn khẽ nhếch lên, nhưng chẳng hề nhìn thấy nụ cười nào, ngay ánh mắt
cũng trở nên sâu thẳm, huyền bí khó đoán: “Tha cho hắn? Thanh Vũ, hãy
cho ta một lý do để tha cho hắn đi”.
Lý do?
Tôi nhanh chóng trả lời: “Ta đã cầu xin hầu gia, đương nhiên là chẳng nghĩ ra được lý do để ngài tha cho huynh ấy”.
Đường Thiên Trọng gật đầu: “Nếu như nàng đã cầu xin cho hắn, thì nó đã trở thành lý do ta phải giết hắn rồi”.
Hắn không hề che giấu sự tức giận và ghen tuông của mình, khiến tôi không biết phải
nói gì thêm liền nhắm mắt lại, nắm chiếc túi thơm kia chặt thêm nữa.
Một lúc sau, tôi mới nghe thấy Đường Thiên Trọng lạnh lùng nói: “Nàng không muốn
biết tại sao Trang Bích Lam lại trả chiếc túi thơm lại hay sao?”.
Tôi cúi đầu
xuống, nhìn vào chiếc túi thơm trong tay mình rồi khẽ lên tiếng: “Quá
nửa giang sơn Đại Chu đều nằm trong tay hầu gia. Hầu gia muốn huynh ấy
phải trả, huynh ấy lại dám không trả hay sao?”.
Đường Thiên
Trọng bật cười tức giận: “Thanh Vũ, mối si tình nàng dành cho hắn đúng
là đã ngấm sâu vào trong xương cốt. Chả lẽ nàng chưa từng nghĩ tới, đến
một ngày nào đó, hắn sẽ thay lòng đổi dạ, vứt bỏ tín vật định tình giữa
hai người hay sao?”.
Tôi nhanh chóng đáp lại: “Huynh ấy không bao giờ làm thế”.
“Hắn không
bao giờ làm thế ư?”. Đường Thiên Trọng không bắt tôi phải ngẩng đầu lên
nữa, nhưng lại ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tôi với ánh
mắt sắc nhọn tựa dao: “Nàng thật sự tin tưởng hắn sẽ chung thủy hết lòng với mình, cũng giống như… tuyệt đối không tin rằng chỉ có ta mới là
người chồng thích hợp nhất của nàng, đúng không?”.
Thường ngày
hắn nghiêm nghị, đáng sợ, không hay cười đùa, khác xa so với Đường Thiên Tiêu gần gũi, thân thiết. Chính vì vậy nên tôi cũng khá sợ hãi trước
tấm tình cảm sâu sắc mà hắn dành cho bản thân mình, vì thế tuy rằng ở
bên cạnh hắn một khoảng thời gian khá lâu, nhưng tôi chẳng mấy khi nói
chuyện tâm tình. Trước đó, từ khi nghe hắn nói với người khác rằng tồi
là Khang hầu phu nhân tương lai, tôi chỉ coi đó là những lời đường mật,
tán tỉnh phụ nữ của những người đàn ông tầm thường, nên không coi là
thật.
Thế nhưng
lúc này hắn sầu muộn, phẫn uất, thổ lộ ra tâm tư giấu kín bấy lâu nay,
tôi không hề cảm thấy chút hời hợt, bạc bẽo nào. Thậm chí lúc này tôi
còn đột nhiên cảm thấy, hắn nói muốn tôi làm phu nhân Khang hầu, e là…
cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
Từ trước đến nay, tôi vẫn luôn cho rằng người mà hắn yêu thích chính là ân nhân cứu
mạng, một mỹ nhân dưới trăng được mỹ lệ hóa, lý tưởng hóa trong đầu hắn. Thế nhưng sau hai lần hắn cứu tôi từ quỷ môn quan trở về, nhìn thấy hết bộ dạng của tôi lúc tiều tụy nhất, bẩn thỉu nhất, nếu như vẫn nói rằng
không hiểu được tâm ý của hắn thì bản thân tôi thực quá đỗi ngốc nghếch, đần độn.
Chỉ là…
Tôi cố gắng
khiến cho bản thân bình tĩnh trở lại, khẽ khàng cất tiếng: “May mắn nhận được tình yêu của hầu gia, Ninh Thanh Vũ cảm thấy vô cùng vinh hạnh. Có điều ta là người thân phận thấp kém, từng liên lụy cả nhà họ Trang gặp
họa sát thân, lại từng hầu hạ Hoàng thượng Đại Chu, làm sao có thể xứng
với người có danh phận cao quý, uy chấn thiên hạ như hầu gia được chứ?”.
Đường Thiên
Trọng nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm, mở lời mang chút mỉa mai: “Nói như vậy, nàng không phải không muốn ở bên ta mà là cảm thấy không xứng với
ta sao? Thế mà từ trước đến nay ta lại không biết, nàng là hạng người
thấp hèn vậy đấy”.
Tôi nhất thời nghẹn lời, còn hắn dường như cũng không muốn nghe thêm nữa, từ từ đứng dậy, bước ra phía ngoài cửa.
Đúng lúc tôi đang đoán chắc hẳn hắn cảm thấy chán nản, muốn rời khỏi đây, thì hắn
đột nhiên lại quay người lại, tiến về phía trước một bước, vén gọn y
phục lại rồi nhấc bổng tôi từ mặt đất lên.
“Hầu gia”.
Tôi thất kinh kêu lên một tiếng, cảm thấy thân người nhẹ bẫng, phần đùi bị cánh tay phải của hắn kẹp chặt rồi bế gọn trong lòng.
Hắn cúi đầu
xuống trầm tĩnh nhìn về phía tôi: “Có xứng với ta hay không, không phải
nàng nói là xong. Ngược lại trong lòng nàng vẫn luôn cho rằng ta chẳng
thể nào bằng được hai tên đàn ông trước đó của mình hay sao? Mặc cho ta
làm bao nhiêu việc, nàng cũng chỉ nhớ nhung Trang Bích Lam, có lẽ còn vị thiên tử Đại Chu mồm miệng ngọt như phết mật kia nữa, chứ không thèm
nhìn ta lấy một lần”.
Thân người
tôi bị hắn bế rồi đặt nhẹ lên giường, sau lưng cảm thấy hơi đau, lồng
ngực đột nhiên cảm thấy khó thở, chỉ muốn nhanh chóng né tránh, trốn
thoát khỏi kết cục mà ngay từ ngày đầu tiên rơi vào tay hắn tôi đã dự
liệu được.
Thế nhưng lần này, hắn nhất quyết không chịu buông tôi ra.
Khi cố gắng
chống người lên, hắn chỉ đưa tay ấn nhẹ một cái, tôi liền bị đẩy xuống
mặt giường, tiếp đó lại bị hắn ôm chặt hơn nữa.
“Thanh Vũ”.
Hắn thì thầm gọi tên tôi, phảng phất chút sầu muộn, chút bất lực, lại thêm đôi chút
phiền não nữa, đôi môi lại nhanh chóng tiến tới.
Vẫn là sự
xâm chiếm cương quyết không lùi bước, có điều khí thế lại mềm mỏng hơn
một chút, bàn tay to lớn ôm lấy bờ vai tôi rất mạnh bạo nhưng cũng rất
thận trọng, sợ rằng sẽ khiến tôi tan biến thành từng mảnh vụn.
Tôi vùng
vẫy, quay đầu sang định né tránh sự thân mật của hắn, thế nhưng trước
mặt hắn, chút sức lực của tôi thực chẳng đáng được nhắc đến. Lồng ngực
của hắn rắn chắc, giống như hòn nham thạch lớn chẳng thể nào di chuyển
được. Thế nhưng bờ môi, ngược lại, cực kỳ mềm mại, mỗi lần tiến tới là
lại lưu luyến không thôi, hơi thở gấp gáp, chờ trông.
Tôi mơ màng nhìn lên tấm vải che phía trên.
Trên mảnh gấm màu xanh ngọc, treo rất nhiều đồ trang trí đắt tiền, ánh mắt tôi long lanh, buồn bã.
Nói cho
cùng, hắn cũng là đứa con trai kiêu ngạo của trời, là vị anh hùng phương Bắc, còn tôi chỉ là một người phụ nữ yếu mềm tầm thường, vô tài vô đức, trong lòng lại còn mơ mộng đến tình yêu cùng người tình thanh mai trúc
mã, sau cùng chẳng qua cũng chỉ là một công cụ để làm tròn giấc mộng
xuân chưa thành của hắn mà thôi.
Sinh ra đúng thời loạn lạc, kẻ mạnh làm vương. Những khát vọng đối nghịch lại trời
đất, chỉ có thể khiến cho người mình yêu thương lâm vào tình trạng vạn
kiếp bất phục.
Tôi thật sự
không muốn Trang Bích Lam gặp tai họa gì vì mình nữa, còn về giấc mộng
cả cuộc đời mình, cũng đành kết thúc từ đây thôi.
Đai lưng nhẹ nhàng rơi xuống, bàn tay thô ráp từ từ đặt lên da thịt của tôi, hắn
dường như đang vô cùng mãn nguyện. Tôi đành nhắm mắt chấp nhận số phận,
mặc cho hắn kéo y phục ra, hành động càng ngày càng đáng sợ.
Đường Thiên
Trọng dường như rất kinh ngạc trước sự ngoan ngoãn của tôi, khi đôi môi
hôn lên gò má, rồi dần dần men xuống dưới cổ tôi, dịu dàng mà tình tứ,
hắn thì thầm bên tai tôi: “Thanh Vũ, hãy tin vào ta, có được không?
Thanh Vũ, ta thật lòng, nhất định sẽ đối đãi thật tốt với nàng…”.
Tôi mở mắt ra, ánh mắt dường như mơ hồ đi, chớp vài lần, nước mắt từ từ tràn khỏi bờ mi.
Hắn đang vùi mặt ở cổ tôi, mái tóc đen thô cứng buông xòa trên làn da của tôi, đôi
mắt đen huyền, sâu thẳm mọi khi giờ nhắm nghiền, chỉ còn thấy cặp mi đen dài, cong cong nhưng chẳng mang chút dịu dàng nào hết.
“Hầu gia,
xin hãy tha cho mấy người Trang Bích Lam có được không? Ta… ta nhất định sẽ báo đáp ngài tử tế, đem cả đời này hiến dâng cho ngài”. Tôi sụt sịt
rồi thì thầm cầu xin.
Thân người
Đường Thiên Trọng bỗng cứng đờ lại, tiếp đó trước ngực tôi bỗng nhói
đau, phảng phất trong đó là niềm vui lạ lẫm, đột nhiên cùng trào dâng
khiến tôi vô cùng kinh hãi.
Hắn cắn một
miếng ngay ở bộ phận mềm mại nhất của người phụ nữ, tiếp đó lại dịu dàng dùng móng tay nhéo mạnh vào đó, không chút do dự nào.
“Nàng đang muốn làm nhục chính bản thân mình, hay đang làm nhục ta?”. Hắn lạnh lùng lên tiếng hỏi, giọng nói vô cùng tức giận.
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi.
Đại quyền
quyết định sống chết của Trang Bích Lam, của tôi đều nằm trong tay hắn,
tôi nào dám làm nhục hắn? Chỉ hy vọng thuận theo tâm ý của hắn, khiến
hắn nhất thời mềm lòng mà tha cho Trang Bích Lam thôi.
Còn về bản
thân mình, tôi cũng hoàn toàn không hề có ý đó, ít nhất tôi biết rõ
rằng, trong lòng hắn quả thực yêu thương tôi, chứ không phải hạng tiểu
nhân bạc tình háo sắc, phong lưu.
Đường Thiên Trọng thấy tôi không trả lời, nỗi căm hận trong ánh mắt dần dần chuyển sang chán nản.
Hắn buồn bã
than dài một tiếng rồi thì thầm nói: “Thôi bỏ đi, dù cho nàng cố tình
làm nhục ta, cũng mặc kệ nàng vậy. Xem ra cả cuộc đời này ta cũng chẳng
thể nào có được trái tim của nàng, thế nhưng con người của nàng, đừng
mong rời khỏi ta nửa bước”.
Tôi vẫn còn chưa kịp suy ngẫm lời nói này của hắn có ý gì, thì hai đùi đã bị kéo mạnh sang hai bên.
Thân hình
trần trụi của người đàn ông trước mặt lạ lẫm đến đáng sợ, tôi run rẩy cả người, nhắm chặt mắt lại, để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Hắn dường như còn cảm thấy chưa cam tâm, liền xông tới hôn lên bờ mi của tôi,
muốn ép tôi phải mở mắt ra.
Tôi vừa thẹn thùng vừa hoang mang, cố gắng hết sức quay đầu đi chỗ khác, mắt lại càng nhắm chặt hơn trước.
“Nàng…”.
Không nghờ Đường Thiên Trọng còn sầu não hơn tôi, thì thầm nói: “Lúc
nàng ở bên hai người kia, cũng quyết không chịu nhìn họ lấy một lần thế
này sao? Hay là, khi ở với ta, trong lòng nàng vẫn nghĩ đến bọn chúng?”.
Bọn chúng?
Lúc tôi kinh hoàng mở mắt ra, thân người bỗng cảm thấy nặng nề, nỗi đau đớn truyền
đến bất giác khiến tôi cong người lên, phát ra tiếng rên, phần lưng đã
ướt đẫm toàn mồ hôi.
Đường Thiên Trọng dường như cũng cảm thấy kinh ngạc, dừng động tác lại, thận trọng nhìn về phía tôi.
“Không… không sao, chỉ là hơi đau thôi”. Tôi cố gắng mỉm cười, nước mắt bất giác trào khỏi bờ mi.
Hắn không nói gì, chỉ đưa đôi mắt đen láy nhìn vào cánh tay tôi.
Thủ Cung Sa màu đỏ rực như cánh hoa trên tay tôi, vào chính giây phút này, sau khi “gió bão tràn qua” đang dần dần nhạt màu đi.
Ngón tay hắn chầm chậm vuốt ve lên dấu Thủ Cung Sa đang dần dần nhạt màu rồi khẽ khàng nói: “Thì ra… thì ra…”.
Sau cùng hắn cũng không nói hết câu, đưa tay ôm chặt lấy phần eo của tôi, để tôi vào tư thế thoải mái nhất khi tiếp nhận hắn.
Tôi không
còn cảm nhận được gì ngoài đau đớn, khi niềm khoái cảm lạ lẫm, phức tạp
truyền tới, nó nhanh chóng làm nhạt nhòa đi nỗi đau trong tim và trên
thân thể.
Tôi không
rên rỉ thêm nữa, thậm chí còn cố gắng thả lỏng thân thể, nhẫn nhịn cảm
giác khó chịu trong người để phối hợp cùng hắn, thế nhưng sau cùng nước
mắt vẫn lăn dài trên má, từ đầu tới cuối liên tục không thôi.
Không biết
từ lúc nào, hắn lặng lẽ buông tôi ra, ôm tôi nằm xuống giường, đôi mắt
sâu thẳm huyền bí đã giảm bớt vẻ oai nghiêm mọi khi, nhìn sang tôi bằng
ánh mắt buồn bã.
Tuy rằng đây là lần đầu tiên, nhưng tôi có thể hiểu được hắn vẫn chưa tận hết hứng
thú, vậy nên bất giác hãi hùng thu người về phía sau, tiếp đó nằm quay
lưng lại. Hắn cũng không nói gì chỉ ôm lấy tôi từ phía sau, ôm chặt vào
lòng quyết không chịu buông ra.
Lần đầu tiên cùng chăn gối với một người đàn ông, vốn dĩ tưởng rằng tôi sẽ cả đêm
trằn trọc không ngủ được. Thế nhưng có thể vì đã quá mệt mỏi, nên không
lâu sau, tôi chìm sâu vào giấc ngủ, ngủ một mạch cho tới khi trời sáng,
chẳng hề mộng mị gì.
Lúc tỉnh
dậy, Đường Thiên Trọng đã không còn bên cạnh, Vô Song, Cửu Nhi đang cười hỉ hả tiến lại gần hầu hạ rồi nói: “Hầu gia đúng là tận tâm quá, vừa
sáng ra phải đến buổi chầu sớm mà cũng không quên dặn bọn nô tì chuẩn bị nước thơm để khi cô nương tỉnh dậy là có thể rửa ráy được ngay”.
Khi tôi ngồi dậy, Cửu Nhi lấy ra một chiếc hộp bằng bạch ngọc, mỉm cười đầy kỳ quái
rồi nói: “Sau đó, ngài còn sai người mang thứ này tới, nói rằng có thể
khiến vết thương bớt đau. Cô nương, cái này…”.
Cô bé ghé
sát vào bên tai tôi khúc khích thì thầm: “Có phải hầu gia mạnh mẽ quá,
nên mới khiến cho cô nương tiều tụy đến nước này không?”.
Tôi đỏ bừng mặt lườm Cửu Nhi, sau đó tự mình đứng dậy đi rửa ráy.
Còn Vô Song
thì đang sắp xếp lại giường gối, mỉm cười mắng mỏ: “Cửu Nhi, con nha đầu này càng ngày càng to gan, còn bé thế mà đã dám nói những lời này rồi”.
Đúng lúc
đang nói, thân người Vô Song sững lại, vứt chăn gối sang một bên rồi bật cười: “Cửu Nhi mau đi giục người dưới mang đồ ăn sáng tới đây, để ta
hầu hạ cô nương tắm rửa”.
Cửu Nhi
không hiểu, ngu ngơ đáp lời rồi rời khỏi căn phòng, tôi thì đoán được
chắc là Vô Song đã nhìn thấy vết máu đỏ trên giường, sợ tôi không ổn nên đích thân hầu hạ, muốn bôi thuốc cho tôi.
Thật ra tôi
cũng đâu có ẻo lả đến vậy? Đây là chuyện bất cứ người phụ nữ nào cũng
phải trải qua, có khác chăng cũng chỉ ở chỗ, người đàn ông cùng tôi lại
không phải là người tôi hằng mong muốn mà thôi.
Kể từ khi bị Đường Thiên Trọng bắt về đây, tôi cảm giác thấy đầu óc mình tỉnh táo
hơn nhiều, dù cho cả cuộc đời này của tôi có thế nào, thì giấc mộng đã
giúp tôi vượt qua không biết bao nhiêu khổ nạn đã tan theo mây khói. Tôi chỉ mong rằng. người đàn ông đã từng có giấc mộng với mình có thể bình
an vô sự, tiếp tục cuộc sống một cách vui vẻ hạnh phúc mà thôi.
Tôi để mặc
cho Vô Song giúp mình tắm rửa, bôi thuốc rồi mặc y phục vào, điều này
khiến cho Vô Song không thể nào nén được sự nghi hoặc của bản thân, liền cất tiếng hỏi: “Cô nương, lẽ nào… lẽ nào Hoàng thượng bao nhiêu lâu nay chưa từng cùng với người sao? Hay là Hoàng thượng, ngài ấy… ngài ấy…”.
Nói cho cùng, cô bé cũng là hoàng hoa khuê nữ, chẳng thể nào nói ra khỏi miệng hai chữ “bất lực” được.
Nghe thấy cô bé nói vậy, tôi chợt nhớ đến cái tốt của Đường Thiên Tiêu bấy lâu nay.
Ngài thân là bậc cửu ngũ chí tôn, ở cùng một phòng với tôi trong khoảng thời gian
lâu như vậy, ban đầu hoàn toàn không có chút cảm giác nào cùng tôi, vậy
mà vãn chăm sóc tận tình, chưa từng xâm phạm một lần nào, nói ra đúng là hiếm có, đáng quý vô cùng. Nếu như đổi lại, Đường Thiên Trọng ở vào vị
trí của ngài, chỉ sợ không chịu dễ dàng bỏ qua cho tôi như vậy.
Nhớ lại mối
quan hệ thân thiết, ngang hàng cùng Đường Thiên Tiêu mỗi khi đóng cửa
phòng lại, tôi bất giác mỉm cười nói: “Hoàng thượng là một vị Hoàng đế
tốt, cũng là một người đàn ông tốt. Nhìn bề ngoài tướng ngài vô lại, cợt nhả, nhưng thực chất lại là một chính nhân quân tử”.
Vô Song ngây người trong giây lát rồi vội vã mỉm cười nói: “Ừm, hầu gia của chúng ta cũng là một quân tử. Cô nương xem ngài tôn trọng đến vậy, lúc nào mà
chẳng giữ đúng chừng mực với cô nương chứ? Nếu như tối qua không phải cô nương làm cơm cho ngài bảy tỏ tấm lòng, sợ rằng ngài cũng chẳng tiện ở
lại đây qua đêm đâu”.
Dám nói bữa cơm hôm qua tôi nấu cho hắn chính là một hành động bày tỏ tấm lòng, cố ý mê hoặc hắn sao?
Nhớ lại
chiếc ôm, cái hôn đường đột của hắn vào đêm nhận ra tôi, vì tư thù, ghen tuông cá nhân mà hạ độc hại em họ, lại còn chiếm đoạt tôi rồi đòi giết
chết Trang Bích Lam, giam cầm chàng, tôi lại cảm thấy tức giận đùng
đùng, lạnh lùng cười nói: “Ừm, hầu gia nhà các ngươi là quân tử. Tiểu
nhân trên thế gian này chết hết rồi thì hắn sẽ trở thành quân tử”.
Vô Song vô cùng kinh ngạc.
Tôi tức giận buột miệng, nói xong mới cảm thấy hối hận. Con nha đầu này vốn là tâm
phúc của Đường Thiên Trọng, chốc nữa chẳng phải sẽ đem chuyện này bẩm
báo lại cho hắn hay sao?
Thế nhưng
suy nghĩ kỹ càng, tuy rằng tôi với Đường Thiên Trọng đã thân mật bên
nhau, nhưng cuộc sống tương lai, mỗi người một tâm tư riêng, có khi cũng chẳng nói chuyện được mấy câu, cho dù hàng đêm chung chăn chung gối, e
rằng cũng chỉ là đồng sàng dị mộng mà thôi. Huống hồ, con người này
thường toát lên một bá khí oai nghiêm khiến cho tôi khiếp sợ, có nhiều
điều đứng trước mặt hắn, chưa chắc đã dám nói ra.
Nếu như đã
vậy, tôi cũng liều mạng nói tâm tư của mình cho Vô Song nghe, để cho hắn thấu hiểu rõ tâm tư ẩn giấu trong lòng tôi cũng được.
Thế là,
trong lúc trang điểm, chải đầu, tôi cầm hộp phấn, chấm đôi chút phấn lên khuôn mặt nhợt nhạt của mình, chậm rãi nói với Vô Song: “Ngươi cũng
biết hầu gia không phải người ta yêu thương. Ta tuy chỉ là một người phụ nữ nhưng vẫn còn biết thế nào là xem xét tình thế. Hầu gia giam cầm
Trang Bích Lam, e rằng phần lớn là do ta cũng nên? Nếu như ta không chịu thuận theo ý hầu gia, chắc hầu gia sẽ trút giận lên Trang Bích Lam. Nhà họ Trang vì ta mà đã bị diệt môn, nếu như ta lại tiếp tục làm hại đến
huynh ấy thì dù cho chết đi, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào đi gặp cố
nhân nhà họ Trang”.
Vô Song im lặng không nói gì, tay vẫn hoạt động liên tục, cố gắng chải cho tôi kiểu tóc Linh Xà diễm lệ nhất.