Thiên trường địa cửu nợ tương tư, đành gửi theo dưới nấm đất vàng. Thật ra đây cũng
chưa chắc đã không phải là một niềm hạnh phúc.
Trăm năm
trôi theo dòng nước, vạn sự như thể hoa rơi. Ít nhất trong khoảng thời
gian tôi mòn mỏi đợi chờ, cũng có thể không vui không buồn, không hận
không oán, lặng lẽ đứng bên dòng nước nhìn hoa nở rồi hoa lại tàn, mây
giăng rồi mây lại tan, bình thản sống hết những tháng ngày dài đằng đẵng và chán nản đó.
Thế nhưng từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ ngờ rằng mình lại có thể tiếp tục sống.
Khi giấc
mộng thoảng trong đầu, lúc thì Đường Thiên Trọng, lúc thì Trang Bích
Lam, lúc lại Đường Thiên Tiêu, tất cả đều nhìn tôi mỉm cười hoặc lạnh
lùng, hoặc thê lương, hoặc tức giận, nhưng cách một bờ tường nên tôi
chẳng thể nào tiến lại gần phía họ. Thân thể mềm nhũn không chút sức
lực, lâng lâng như đang bay giữa chín tầng không, làm thế nào cũng chẳng thể tìm được chỗ để bản thân được lưu lại.
Tràn ngập
trong tim đều là những cay đắng khổ đau khó diễn tả bằng lời, muốn thốt
ra ngoài cũng chẳng được, đôi mắt đang sưng lên đau đớn, dòng nước mắt
nóng bỏng mất đi sự khống chế tuôn chảy khắp nơi trong thân thể tôi,
lặng lẽ bò lên cả khuôn mặt đang khô ráp, cứng đờ.
Nuôi dưỡng
giấc mộng suốt ba năm ròng rã, dường như nó vẫn còn đang tiếp diễn, chỉ
có điều lúc này lại tràn ngập nỗi bi thương vô vọng.
Lúc đôi mắt
đau nhức có thể mở ra được, tôi mơ màng nhìn thấy bóng dáng của Vô Song
đi đi lại lại trước tấm rèm, thậm chí tôi còn tưởng rằng mình vẫn còn
đang chìm trong giấc mộng. Chỉ có điều, tôi thật sự không hiểu nổi, con
người sau khi chết đi rồi mà vẫn có thể nằm mơ được sao?
Mệt mỏi đưa
tay ra, tôi vén tấm rèm đầy hoa văn trong giấc mộng, nhìn ra bóng dáng
mờ nhạt bên ngoài. Đúng lúc đang lặng người đi thì nỗi đau từ bụng lại
truyền lên dữ dội.
“Vô Song?”
Tôi thử cất
tiếng gọi tên. Giọng nói yếu ớt, tựa như tấm lụa giữa bão táp, bất cứ
lúc nào cũng có thể bị cuốn đi không còn thấy tung tích đâu nữa.
Vậy nhưng Vô Song vẫn nghe thấy, vứt thứ đồ đang cầm trên tay, vội vã chạy vào trong tấm rèm, vừa nhìn vào đôi mắt của tôi vừa vui mừng thét lớn: “Ninh cô
nương, cô nương tỉnh rồi sao?”
Trái tim tôi bỗng nhiên lại rộn ràng trống đánh.
Khi gắng sức dựng người dậy, cơn đau từ phía dưới chân cũng theo đó mà truyền lên,
khiến cho nửa thân người lúc này chìm trong đau đớn.
Ninh cô nương, chứ không phải là Ninh chiêu nghi.
Căn phòng lạ lẫm này có tấm rèm thêu hoa văn cỏ xanh màu bạc bên dòng suối trong
xanh, gần giống như màu sắc mà tôi hay dùng khi còn trong Hoàng cung.
Thế nhưng thành giường lại có màu xanh ngọc cao quý, khắc hình các vị
tiên đang thư thái dạo chơi trên tiên đảo, nét mặt vui vẻ, quả nhiên
toát lên một khí thế sang trọng, quý phái hơn người.
Qua tấm rèm
mỏng manh, tôi có thể nhìn thấy rõ cách bài trí, sắp xếp đồ đạc trong
gian phòng, tất cả đều được làm từ gỗ đàn hương hoặc gỗ cây hoa lê quý
hiếm, đồ đạc sắp xếp gọn gàng, toát lên khí thế uy nghiêm, ngạo nghễ
giống như căn phòng ở Phú Liên Các của Đường Thiên Trọng trước kia.
Tôi cau chặt đôi mày, bất lực tựa người vào chiếc gối rồi nói: “Tại sao ta vẫn chưa chết?”
Vô Song kinh ngạc, nhanh chóng mỉm cười: “Cô nương làm sao mà chết được? Hầu gia đã
mang hết tất cả các linh đơn diệu dược quý hiếm trong vương phủ đến ngày đêm ở cạnh bên cô nương, ngay cả Diêm Vương nhìn thấy cũng phải nhường
nhịn vài phần, làm sao còn dám đưa cô nương đi được nữa chứ? Hôm qua,
các đại phu đã bẩm lại cùng hầu gia, nói rằng cô nương đã không còn nguy hiểm tính mạng, hầu gia mới an tâm được, có điều lại sợ cô nương lo
lắng, thấp thỏm đến mức tổn thương thần trí, nên lại cho uống thuốc, để
cô nương nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng thêm vài ngày”.
Nghe câu nói của Vô Song, dường như tôi đã mê man nhiều ngày nay rồi.
Thế còn Trang Bích Lam thì sao?
Nam Nhã Ý thế nào?
Tôi gần như chẳng thể thở nổi nữa, cố sức gắng gượng một lúc lâu mới có thể cất tiếng nói: “Nhị gia… của các người đâu?”
“Nhị gia?”
“Đường Thiên Kỳ”.
Tôi nhớ rõ
ràng, Đường Thiên Trọng ngồi cao trên lưng ngựa, thao túng tính mạng của những người khác. Hắn dặn dò Đường Thiên Kỳ phải mang đầu của Trang
Bích Lam về, nếu không thì thay bằng đầu của chính bản thân.
Đối xử với đệ đệ ruột thịt của mình mà hắn còn độc ác, tàn nhẫn như vậy, trở mặt vô tình vô nghĩa.
“Ồ”. Vô Song mỉm cười. “Nhị gia đang ở trong phủ, mấy hôm trước tìm được một mỹ
nhân, ngài yêu thương vô cùng, mấy ngày rồi chẳng bước chân ra khỏi cửa. Sao thế, cô nương cũng quen biết nhị gia sao?”
Đường Thiên Kỳ đang vô cùng an nhàn, sung sướng, đương nhiên là chiếc đầu của hắn vẫn nằm trên cổ.
Vậy nghĩa là Trang Bích Lam…
Tôi hít một hơi thật sâu, trái tim cảm thấy đau nhói vô cùng, đầu tựa trên gối, đau đến mức rên thành tiếng.
Vô Song vô cùng kinh hãi, nhanh chóng đỡ tôi dậy rồi hỏi: “Cô nương, cô nương, người cảm thấy chỗ nào khó chịu?”
Có lẽ trong
giấc mộng kia tôi đã khóc cạn nước mắt, thế nên lúc này sống mũi cay xè, đau đớn thấu tim, vậy mà mắt tôi không hề có chút nước mắt nào, có điều vẫn thì thầm cất tiếng hỏi: “Vậy còn… Trang… Trang…”
Vô Song cực
kỳ thông minh, mẫn cảm, lập tức hiểu ngay mọi chuyện, vội vã đáp lời:
“Cô nương đừng lo lắng, Trang công tử không sao hết, Khang hầu phu nhân… ừm, người phụ nữ ở cạnh bên Trang công tử cũng không sao hết”.
Tôi vội vã thở gấp, nắm chặt lấy bàn tay của Vô Song, đợi nghe cô bé nói tiếp.
Vô Song tỏ
ra hơi do dự, đôi mắt lưỡng lự giây lát rồi mới nói: “Nghe nói hầu gia
đã hạ lệnh xuống, không được gây tổn thương đến tính mạng của hai người
đó, cho nên có lẽ hai người đó sẽ không…”
“Bọn họ… giờ đang ở đâu?”
Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào Vô Song, mong rằng có thể nắm được chút tin tức rõ ràng từ trong những câu nói của cô bé.
“Điều này…”
Vô Song đưa mắt ra chỗ khác, trốn tránh tôi, do dự không chịu trả lời.
Lúc này,
ngoài cửa mới truyền vào giọng nói trầm ồm của mọt người: “Bọn họ giờ
đang yên lành trốn ở một thôn nhỏ dưỡng thương. Nếu như nàng sống khỏe
mạnh thì bản hầu bảo đảm hai người họ cũng sẽ khỏe mạnh, nếu như nàng
muốn tìm đến cái chết, bản hầu đương nhiên cũng sẽ không chỉ giết chết
hắn không đâu. Ta quyết không cho hai người được làm đôi vợ chồng ma quỷ dưới âm tào địa phủ. Ta sẽ bắt Trang Bích Lam đến phủ của mình, giày vò hắn vài ba năm rồi mới vứt cho chó rừng ăn hết xác”.
Thân hình
Đường Thiên Trọng ánh lên bởi ánh sáng phía sau lưng hắn, to lớn, đáng
sợ, từ từ bước vào bên trong, mãi cho tới khi hắn bước tới trước giường, tôi mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn.
Chiếc áo bào màu đen được thêu chỉ vàng điểm xuyết vô cùng thích hợp với bộ mặt
cương nghị, lạnh lùng, đáng sợ của hắn, đôi mắt sâu thẳm, huyền bí, kiêu ngạo nhìn xuống, sắc nhọn như lưỡi đao, như thể muốn phanh thân thể tôi ra làm trăm mảnh.
Tôi cảm thấy toàn thân ớn lạnh, bất giác đưa tay ôm chặt lấy thân người, nhất thời không dám đáp lại.
Hắn dường
như cảm nhận được nỗi sợ hãi, hoảng hốt của tôi, liền lùi về sau một
bước, khóe miệng nhoẻn lên, hạ cho giọng nói dịu dàng hơn trước: “Nếu
như nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta cao hứng có thể sẽ tha cho hai người
họ cũng nên”.
“Hãy chăm sóc cho nàng ấy thật tốt”.
Hắn dặn dò một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài cửa không nhìn tôi thêm lần nào.
Không còn
cảm giác sắc bén, đáng sợ kia nữa, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, bất
giác cảm thấy xấu hổ trước sự yếu đuối của bản thân, nhớ lại những lời
nói vừa chỉ trích vừa cầu cạnh của mình đối với hắn vào ngày hôm đó, khẽ “hừm” một tiếng rồi nói: “Tại sao không bảo là ta đang dùng tính mạng
của mình để uy hiếp ngươi chứ?”
Đường Thiên Trọng liền khựng lại, nhưng không hề quay đầu mà còn bước đi nhanh hơn.
Thật ra lúc
nói ra câu này, tôi cũng cảm thấy hối hận vì đã dám như vậy với hắn, cả
người lại toát đầm mồ hôi, lặng lẽ kéo tấm chăn mỏng lên tiếp tục nghỉ
ngơi.
Vô Song cũng do dự một hồi rồi quay lại dặn người đi chuẩn bị mấy món canh tới, mỉm
cười nói thêm: “Cô nương, người đã ngủ suốt bảy, tám ngày nay, không nên nằm mãi như vậy, nếu không chân tay mất hết sức lực, ngược lại càng khó hồi phục nhanh được. Nếu như cô nương có thể chịu đựng được, thì hãy
ngồi dậy uống vài ngụm canh, có được không?”
Tôi đưa tay áo lên thấm mồ hôi trên trán, không nói gì.
Tôi ngược
lại tin chắc rằng Đường Thiên Trọng đã toàn tâm toàn ý, dốc hết tâm tư,
sức lực để cứu mạng tôi. Rõ ràng đã nhiều ngày rồi không ăn uống gì,
nhưng bụng tôi lại chẳng hề có cảm giác đói khát, cũng không biết trong
lúc mê man đã bị trút cho biết bao linh đan diệu dược quý giá trên đời
nữa.
Vô Song thấy tôi không nói gì, cảm thấy vô cùng lo lắng, ngồi bên mép giường ra lời
van nài: “Ninh cô nương, xin hãy uống vài miếng canh thôi. Nếu như hầu
gia nghe nói cô nương không ăn uống gì, không biết sẽ lo lắng đến mức độ nào đâu”.
Tôi mỉm cười khốn khổ: “Ta ăn hay không ăn thì có liên quan gì đến hắn? Hắn có lo lắng hay không thì có can hệ gì đến ta?”
Vô Song cúi
đầu xuống, khẽ lên lời phản bác: “Không có gì liên quan đến cô nương
hết, nhưng tất cả đều can hệ đến hầu gia. Cô nương, người thật sự muốn
phụ bạc cả tấm chân tình của hầu gia dành cho mình hay sao?”
Tôi nhếch
miệng cười khinh khỉnh: “Nếu như không có gì liên can đến ta hết, vậy
thì tấm chân tình của hắn cũng can hệ gì tới ta? Lẽ nào mắt nhìn hắn
chém chết vị hôn phu cùng người tỷ muội thân thiết ngay trước mặt, ta
vẫn còn phải cảm tạ vì hắn đã tha cho mình, từ giờ trở đi phải tri ân,
xúc động trước tâm ý của hắn hay sao?”
Vô Song dường như hiểu ra điều gì: “Ồ, thì ra… thì ra Trang công tử với Ninh cô nương đã từng định hôn?”
Từ sau khi
nhà họ Trang bị diệt môn, chẳng còn ai nhắc đến chuyện hôn sự giữa tôi
và Trang Bích Lam nữa, huống hồ chi, sau đó vật đổi sao dời, triều đại
thay đổi, tôi lại trở thành chiêu nghi của Đường Thiên Tiêu, ngoại trừ
hai chúng tôi ra, liệu còn có ai nhớ đến hôn ước năm xưa?
Vô Song trầm ngâm lên tiếng: “Nếu như là vậy, thật ra… thật ra hầu gia cũng không
thể trách cô nương với Trang công tử quá đỗi thân mật… sau đó nô tì cũng đã hỏi mấy hộ vệ thân cận theo hầu bên cạnh hầu gia. Ban đầu hầu gia
không hề có ý định phải diệt trừ Trang công tử cho bằng được, thế nhưng
trong lòng ngài toàn là hình bóng của cô nương, lại nhìn thấy cô nương
với Trang công tử quá đỗi thân mệt nên nhất thời nóng giận, mới động đến sát giới…”
Là bởi vì tôi với Trang Bích Lam quá đỗi thân mật?
Tôi sực nhớ ra chiếc ôm, chiếc hôn từ biệt với Trang Bích Lam trước khi nhảy xuống ngựa vào hôm đó.
Tôi với
chàng vốn dĩ không phải là những con người tùy tiện dễ dãi, giữa thanh
thiên bạch nhật, làm sao dám làm những hành động vượt quá lễ nghĩa như
vậy? Có điều đối mặt với cuộc phân ly phía trước, cho dù sống hay chết,
có lẽ cũng khó lòng gặp lại nhau lần nữa, vậy nên tình cảm dâng trào,
tôi hoàn toàn không hề muốn né tránh ánh mắt của bất cứ ai.
Còn hành động đó lại trở thành nguyên nhân hắn nhất quyết phải dồn Trang Bích Lam vào chỗ chết mới an lòng?
Tôi phẫn nộ
lên tiếng: “Ta thân mật với ai thì hắn sẽ bắt người đó phải chết sao? Ta còn là chiêu nghi của Hoàng thượng đấy, tại sao không thấy hắn làm gì
ngài? Ồ, ta quên mất rằng, hắn quả thực đã từng muốn hại chết Hoàng
thượng, bình rượu độc trong cung Di Thanh đó, suýt chút nữa khiến ta
phải chết oan ức, đau đớn trong cung Hy Khánh đấy thôi”.
Vô Song kinh ngạc tiến về phía tôi rồi nói: “Thế nhưng… thế nhưng hầu gia không hề
hạ độc Hoàng thượng mà. Tuy rằng ngài quả thực… muốn tất cả những người
đàn ông gần gũi bên cô nương phải chết, nhưng cô nương đang được sủng
ái, đứng bên bờ sóng gió, làm sao ngài lại không biết ra tay ở cung Di
Thanh nhất định sẽ liên lụy đến cô nương chứ?”
Tôi nghe
thấy lời phủ nhận của cô bé cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nghĩ ngược
lại, Đường Thiên Tiêu với hắn vẫn còn quan hệ quân thần, đương nhiên
không thể nào thừa nhận việc này được. Trước mặt một người ngoài như
tôi, Vô Song đương nhiên cũng biết liệu chừng mực, đương nhiên phải bảo
vệ cho chủ nhân của mình, ra sức phủ nhận.
Thời gian Vô Song hầu cận tôi không hề ngắn, nhìn thấy tôi không nói gì, chắc chắn
đoán được rằng tôi không hề tin, liền cúi xuống nhìn bát cháo hạt sen
nấu đường rồi than: “Quả nhiên, chỉ có hạt sen bỏ tâm đi thì mới không
đắng nữa. Hầu gia luôn luôn thật lòng cùng cô nương, vốn luôn cho rằng
năm đó cô nương chịu đưa tay ra trợ giúp, lại gặp nhau mấy lần, kiểu gì
cô nương cũng đối xử với ngài không giống như người khác. Thật không
ngờ… thật không ngờ cô nương lại coi ngài chẳng khác nào người xa lạ,
thậm chí… còn coi ngài là kẻ địch. Còn hầu gia lại luôn có lòng, hai năm nay không ngừng nhớ về cô nương, vậy mà sau cùng chỉ nhận được có thế
này, e rằng lúc này đang khổ sở, đắng cay vạn phần”.
Cảm giác khổ sở nhớ nhung một người, tôi cũng đã từng trải qua, nhưng thật sự chưa
từng ngờ cũng có người cũng nhớ đến tôi giống như Trang Bích Lam vậy.
Lồng ngực tôi bỗng nhói đau, trong lòng vẫn chưa kịp cảm thấy dễ chịu
lại, liền sực nhớ đến câu nói của hắn trước khi rời khỏi đây.
“Nếu như nàng ngoan ngoãn nghe lời, ta cao hứng có thể sẽ tha cho hai người họ cũng nên”.
Tôi ngẩng đầu lên, miễn cưỡng nhìn Vô Song mỉm cười rồi nói: “Mau mang chè hạt sen đến cho ta ăn”.
Vô Song nhanh chóng vui vẻ trở lại, vội vã ngồi xuống trước mặt, cầm thìa đút cho tôi.
Tôi đang cảm thấy nhạt miệng vô cùng, thật sự ăn gì cũng chẳng cảm thấy ngon, nhưng
vẫn cứ tận lực nuốt vào bụng, hy vọng nhanh chóng tĩnh dưỡng, hồi phục
sức khỏe, suy nghĩ cho thật kỹ tình cảm Đường Thiên Trọng dành cho tôi,
rốt cuộc có thể đổi lại sự bình an vô sự cho Trang Bích Lam hay không.
Đúng vậy, đây chính là thứ để đánh đổi.
Tôi đã từng
suy nghĩ nhiều về Đường Thiên Trọng, thế nhưng lúc này thật sự chẳng còn thứ gì nữa, ngoại trừ tính mạng mà Đường Thiên Trọng nghĩ trăm phương
ngàn kế mới có thể cứu lại được, cùng với tình cảm hắn dành cho tôi.
Ăn uống điều độ, uống thuốc đều đặn, tĩnh dưỡng mấy ngày, tinh thần của tôi cũng đã
tỉnh táo lại nhiều. Đại phu đến thăm bệnh nói rằng thương thế của tôi đã không còn nghiêm trọng nữa, có điều nội tạng chịu tổn thương, nhất định phải tĩnh dưỡng thật cẩn trọng. Chân trái bị thương mà vẫn cố sức hoạt
động nên vết thương càng nặng hơn, ảnh hưởng đến xương cốt, sau khi bó
lại phải nằm nghỉ trên giường một thời gian, e rằng vài ba tháng tới
không thể tự mình đi lại được.
Không biết
Đường Thiên Trọng do bận rộn quốc sự triều chính hay tức giận trước thái độ ngạo mạn của tôi mà không hề giống như trước kia lúc nào cũng ngồi
trong phòng tôi thưởng trà đọc sách. Hàng ngày đều đặn sáng tối hai lần
đến thăm tôi, không nói gì nhiều, hắn chỉ đứng trước giường nhìn một hồi sau đó bỏ đi ngay. Tôi thì lúc nào cũng giả vờ ngủ, chẳng buồn nói với
hắn nửa lời.
Thỉnh thoảng tôi lại thăm dò tình hình của Trang Bích Lam từ Vô Song, cô bé ban đầu
thì do dự, sau cùng dường như đã hỏi qua ý của Đường Thiên Trọng, rồi
mới dám nói sự thật cho tôi nghe.
Mắt nhìn
thấy tôi vì Trang Bích Lam mà dùng dao tự vẫn, Đường Thiên Trọng cũng
thấy kinh ngạc vô cùng, ngay sau khi gọi người đến cứu tôi, cũng chuyển
lời dặn Đường Thiên Kỳ tạm thời chưa động thủ, để mặc cho Trang Bích Lam đi vào một thôn nhỏ gần đó, tìm đại phu trị thương cho Nam Nhã Ý. Sau
đó cũng chỉ cho cao thủ lặng lẽ giám sát, bao vây quanh ngôi làng nhỏ
đó, không cho bất cứ một ai ra vào.
Thương tích
của Nam Nhã Ý vô cùng nghiêm trọng, đại phu chốn thôn quê đương nhiên là bó tay chịu thua, ngược lại Trang Bích Lam xuất thân từ gia đình võ
tướng lại hiểu nhiều về phương pháp trị thương hơn. Có điều bị vây khốn ở nơi thôn quê này, ngay cả chút cỏ cầm máu cũng chẳng thể nào tìm được.
Vào buổi
sáng ngày thứ ba bị vây khốn trong thôn nhỏ đó, Trang Bích Lam đã vứt bỏ hết kiếm giáp, đích thân tới gặp Đường Thiên Kỳ đang vây khốn mình,
bằng lòng buông tay chịu trói, chỉ mong phủ Nhiếp chính vương niệm tình
tỷ muội của Nam Nhã Ý với Ninh chiêu nghi, mau chóng tìm thuốc chữa trị
cho tỷ tỷ.
Đường Thiên
Kỳ không dám làm chủ, sau khi cấp báo tình hình cho Đường Thiên Trọng,
lập tức tìm ngay một danh y đến trị thương cho Nam Nhã Ý, nhưng không hề bắt Trang Bích Lam, chỉ tịch thu bảo kiếm và ngựa quý của chàng, vẫn
canh phòng nghiêm ngặt như trước, không để chàng rời khỏi đó nửa bước.
Nam Nhã Ý
trúng tên bị thương nghiêm trọng, lại không được cứu chữa kịp thời, vết
thương lại càng thêm trầm trọng, thậm chí còn nặng hơn của tôi, đến bây
giờ mới coi như lấy lại được tính mạng từ tay Diêm Vương.
Tôi nghe
thấy Vô Song kể vậy, tuy rằng yên tâm thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng thể nào kìm nén được nỗi chua xót trong lòng mà hỏi: “Trang Bích Lam… thật
sự đã nói như vậy sao?”
Vô Song liền đáp: “Chính là vậy đó, lúc đó hầu gia chỉ lo lắng đến vết thương của cô nương, nhất thời không để tâm đến chuyện của Nam cô nương, sau đó nô tì được hầu gia triệu hồi về phủ chăm sóc cô nương, đứng cạnh nghe rõ mồn
một, chính công tử đã tìm đến nhị gia, nói rằng chỉ mong cứu được Nam cô nương, còn công tử sẽ tự nguyện buông tay chịu trói”.
Tôi lắc đầu
nói: “Không phải là câu đó. Huynh ấy thật sự đã nói… muốn Khang hầu niệm tình tỷ muội giữa Nam Nhã Ý và Ninh chiêu nghi mà cứu lấy tính mạng của Nam Nhã Ý cơ”.
Vô Song gật đầu, sau đó lén nhìn sắc mặt của tôi, thận trọng hỏi lại: “Thế thì có gì không ổn ạ?”
Tôi vội vã quay đầu sang chỗ khác, nhìn về phía trong giường, nhắm mắt nói: “Không có gì”.
Vừa ra khỏi
Hoàng cung, Vô Song liền không gọi tôi là chiêu nghi nữa, cho nên câu
nói này đương nhiên là xuất ra từ miệng của Trang Bích Lam.
Chàng không
những không đoán ra tôi thà chết cũng không chịu rơi vào tay của Đường
Thiên Trọng, lại còn đoán chắc khi rơi vào tay phủ Nhiếp chính vương,
Khang hầu chắc chắn sẽ sủng ái, yêu chiều tôi hết mức, cho nên mới đem
tình cảm tỷ muội giữa tôi và Nam Nhã Ý làm cái cớ, thật sự chàng muốn
đánh cược tình cảm Đường Thiên Trọng dành cho tôi.
Cũng không thể nào trách chàng được.
Chưa nói đến tình cảm hai người họ đã ở bên nhau bấy lâu nay, chỉ dựa vào việc Nam
Nhã Ý xả thân cứu mạng chàng đến hai lần, báo ân cũng là điều nên làm.
Thế nhưng
tôi không phải là ai đó của Đường Thiên Trọng, vậy mà lại cố tình nhắc
đến tôi, ý tứ ẩn trong đó, giống như thể chàng nguyện đem tôi ra để đánh đổi lấy tính mạng của Nam Nhã Ý.
Chàng chịu xả thân vì tôi, nhưng vì Nam Nhã Ý, ngay đến tôi chàng cũng chịu từ bỏ.
Hoặc rằng
những người đàn ông có máu có thịt có lương tâm xưa nay đều như vậy cũng nên? Ân nghĩa cao hơn trời, càng lớn hơn tư tình nhi nữ.
Thế nhưng
chọn lựa này vẫn giống như một con dao sắc nhọn lặng lẽ cứa mạnh lên
trái tim tôi, khiến tôi không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Phòng tuyến
canh giữ tôi ở phủ Nhiếp chính vương đương nhiên còn cẩn mật, nghiêm
ngặt hơn cả trong Hoàng cung, muốn được nắm tay chàng trốn chạy lần nữa e rằng còn khó hơn lên trời. Hiện nay, tôi cũng chẳng còn mong muốn gì
nữa, chỉ mong chàng và Nam Nhã Ý có thể bình an vô sự, hơn nữa sau đó có thể bình an quay về Giao Châu thì tôi đã cảm thấy mãn nguyện vô cùng.
Tĩnh dưỡng
hơn một tháng trời, tuy chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng tôi đã có thể vịn vào Vô Song đi lại được. Bởi vết thương phải tránh gió, cho nên cô bé
chỉ để tôi đi lại trong phòng khách, đến cửa sổ cũng không chịu mở ra.
Nghĩ tới
việc Nam Nhã Ý cũng mang thương tích nghiêm trọng trong người, bây giờ
lại bị vây khốn ở thôn làng bé nhỏ, chắc hẳn cuộc sống vô cùng khó khăn
gian khổ, tôi cũng cố gắng dưỡng sức, chờ đợi thời cơ.
Mãi cho tới
đầu tháng Bảy, Vô Song hỏi đại phu, nói rằng cho tôi ra ngoài dạo mát
cũng không sao cả, thì cửa phòng mới được mở, tôi cũng được ra ngoài đi
lại.
Hàng ngày
lặng lẽ nằm trong phòng, tôi thường cảm thấy như có tiếng nước chảy, rồi lại ngửi thấy mùi hoa sen thoang thoảng, nên tôi đoán chỗ mình ở gần
một nơi có nước. Đến khi bước ra khỏi phòng khách, tôi nhìn thấy chiếc
đình nhô ra phía trước, ba mặt là nước, ngẩng đầu lên là nhìn thấy lá
xanh biêng biếc, sen hồng nở rộ.
Lúc này đã
vào xế chiều, ánh hoàng hôn tỏa khắp bầu trời, không khí vẫn nóng bức,
nhưng lại càng khiến cho hương sen tỏa ngát khắp nơi, khiến con người
phải say đắm. Đưa mắt nhìn sang, nước trên nước dưới, tạo nên một màu
xanh biếc, sen hồng khẽ lay, bông thì nở rộ như đèn, bông thì vẫn đang
chúm chím ngả mình soi bóng nước, tươi đẹp như đang múa. Cảnh vật thanh
nhã tuyệt đẹp khiến tôi mê say, chìm đắm trong đó.
“Hồ sen?”
Tuy biết
rằng có nước, nhưng tôi thực tình không thể ngờ rằng ở đây lại có hồ sen lớn đến vậy. Còn nơi mà tôi đang ở không phải xây cạnh hồ nước mà được
thiết kế xây dựng đúng phần trung tâm của cả hồ sen, bốn bề đều là nước, chỉ có duy nhất một cây cầu trúc để vào bờ.
Vô Song đứng bên nhanh chóng đáp: “Đúng vậy, ngôi Đình sen này nằm ở phía Đông Bắc
của phủ Nhiếp chính vương, là vị trí xa khuất nhất, hàng ngày đều không
tiện đến vương phủ hay ngự thư phòng để nghị sự. Thế nhưng lần đầu tiên
hầu gia đến đây đã rất thích nơi này, rồi sửa nơi này trở thành chỗ nghỉ ngơi của mình”.
Tôi nhớ lại
cách bài trí, trang hoàng trong căn phòng mình đang ở, bèn vội vã hỏi:
“Ý ngươi là, nơi đây chính là phòng ở của Khang hầu tại vương phủ hay
sao?”
Vô Song mỉm
cười nói: “Đương nhiên là thế rồi. Cô nương quan trọng thế nào đối với
hầu gia, làm sao ngài có thể an tâm để cô nương ở chỗ khác được chứ?
Trong cung thì ở phòng nghỉ của hầu gia, ở vương phủ đương nhiên cũng
vẫn là phòng nghỉ của ngài rồi”.
Sau khi tỉnh lại vài ngày, tôi đã từng nghi ngờ như vậy, thế nhưng hàng ngày Đường
Thiên Trọng ghé qua thăm tôi đúng hai lần, sau đó lại rời đi, khiến cho
tôi có cảm giác rằng hắn đang quay về phòng riêng của mình để nghỉ ngơi. Huống hồ, tôi không cam tâm tình nguyện bị hắn giam cầm tại chỗ này,
nên chẳng thèm quan tâm đến việc của hắn.
Tôi chậm rãi bước về một góc, ngồi xuống tựa vào lan can rồi nói: “Tính cách của
Khang hầu cũng kì lạ quá, cứ có người khách nào không an tâm là sẽ để
cho bọn họ ở trong phòng của mình hay sao?”
Vô Song ngồi xuống, xoa bóp bên chân bị thương của tôi rồi nói: “Xem ra… tính cách
của hầu gia quả thực là có đôi chút kỳ lạ. Hai năm trước, khi hầu gia
đến vùng Giang Nam này một lần, lúc quay về thường xuyên hồn phách bay
bổng, đương yên đương lành lại làm một chiếc hồ lớn trong phủ, trồng hoa sen, nói rằng muốn ăn ngó sen nổi tiếng vùng Giang Nam. Khi đến Nam
Triều cũng thế, không có việc gì hậu gia lại chạy tới đây. Thật ra vào
đầu mùa xuân, ở đây lạnh vô cùng, trong hồ không nhìn thấy bất cứ một
bông sen nào, nhưng hầu gia lại còn đích thân đề một tấm biển, tựa là
“Liên Ức” (Hoài niệm hoa sen) gì đó, cô nương có nhìn thấy hay không?”
Tôi nghe
thấy vậy liền ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy tấm biển treo giữa đình đề hai chữ vuông vắn “Liên Ức”, nét bút đẹp đẽ, hoàn toàn không nhận
thấy chút bá khí ngạo mạn thường có ở Đường Thiên Trọng.
Vô Song tiếp tục nói: “Khang hầu lúc đầu rất khó tính, còn có chứng sợ bẩn, bình
thường Thái hậu và các thần tử trong triều tặng ngài không ít mỹ nữ,
nhưng ngài thường không để tâm đến nữ sắc, không thích người khác chạm
vào người mình, nói rằng sợ bẩn. Thế nhưng hôm đó khi ngài cứu cô nương
về phủ, toàn thân cô nương toàn bùn đất, khiến cho mặt đất, đồ đạc chỗ
nào cũng dính bùn, vậy mà ngài chỉ trách bọn nô tì hành động chậm chạp,
làm nhỡ việc thay trang phục trị thương của cô nương. Cô nương nói xem,
tính cách của Khang hầu phải chăng là quá kỳ lạ?”
Từ trước đến nay tôi biết rằng Vô Song trung thành tuyệt đối với chủ nhân của mình,
thật phục cô bé còn biết thuận theo lời nói của tôi để kể cho tôi biết
chủ nhân của mình đã đối xử với tôi tốt như thế nào.
Đối xử với tôi tốt.
Quả thực, hắn đối xử với tôi rất tốt.
Có điều tốt
đến mức độ hắn phải dồn tình địch và người vợ kết tóc se duyên trên danh nghĩa của mình vào chỗ chết, thật sự khiến cho người khác không dám
chấp nhận tình yêu đó.
“Xạ hương thành bụi còn thơm.
Thân sen bẻ gãy còn vương tơ lòng.” [1]
[1].
Chuyển dịch từ hai câu thơ trong bài Đạt Ma Chi Khúc của nhà thơ Đường
Ôn Đình Quân. Nguyên văn: “Đảo xạ thành trần hương bất diệt. Nữu liên
tác thốn ti nan tuyệt”. Trong hai câu thơ này: “hương” đồng âm với
“tương”, “ti” đồng âm với “tư”, ghép lại ý nói dù có thế nào thì nỗi
“tương tư” cũng vẫn còn đây, tình ý quấn quýt đến chết không thay đổi.
Tôi chậm rãi nghĩ đến mối tâm sự riêng của bản thân, nhìn lá sen xanh biếc dưới mặt
hồ, mấy đôi uyên ương đang bình thản bơi lội, liếc nhìn lông vũ của mình dưới mặt nước tĩnh lặng tựa gương.
Đúng lúc
đang thất thần, tôi liền nghe thấy tiếng bơi lội trong nước, tiếp theo
đó là tiếng tăng ni không ngừng đọc niệm Thánh kinh, giống như trong phủ Nhiếp chính vương đang làm pháp sự gì đó, hơn nữa quy mô không hề nhỏ.
Tôi bất giác đứng bật dậy, bước về phía đó vài bước.
Khi sắp sửa
bước tới chiếc cầu trúc, Vô Song đã kéo tôi lại, mỉm cười nói: “Cô
nương, người nhìn xem mặt trời còn chưa xuống núi, ánh nắng ngoài đó vẫn còn rất gắt, đừng có ra đó. Nếu cô nương thật sự muốn đi tản bộ thì đợi thêm chút nữa, hầu gia tới đây, để hầu gia đưa người đi ngắm phong cảnh trong phủ Nhiếp chính vương, đồng thời cũng không để cho đám binh lính
trong phủ Nhiếp chính vương hiểu lầm, có được không?”
Tôi quay đầu lại nhìn cô bé, thấy tôi nhìn cô bé cũng cảm thấy không thoải mái, liền quay đầu nhìn ra hướng khác, nụ cười ngại ngùng, cứng nhắc.
Điểm cuối
cùng của cầu trúc, có bốn tên thị vệ ngồi bên cây nghỉ ngơi, thản nhiên
như không có chuyện gì uống nước, nói chuyện. Thật không dám tưởng tượng trong phủ Nhiếp chính vương nổi danh quân uy nghiêm ngặt lại có những
thị vệ nhàn nhã thế này, lại còn ở ngay nơi hàng ngày Khang hầu ghé
thăm.
Nếu như Vô Song không ngăn tôi lại, khi đi đến đầu cầu trúc kia, chắc hẳn mấy tên thị vệ này sẽ xông tới chặn tôi lại chăng?
Tôi lùi lại
vài bước, mỉm cười nói: “Ồ, chân ta vẫn chưa hồi phục, không muốn đi lại nhiều. Có điều nghe thấy hướng đó truyền lại tiếng niệm kinh cho nên
cảm thấy tò mò mà thôi.”
Vô Song
nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười đáp lại: “Bên đó là Tụng Hiền
Đường, ở đó đang làm nghi lễ Thủy Lục Đạo Trang, rất đông các hòa
thượng, đạo sỹ đang ngồi trong phòng, chẳng có gì đáng xem cả”.
Tôi bất giác gặng hỏi: “Ai đã qua đời sao?”
Thủy Lục Đạo Trang, tên đầy đủ là “Pháp giới thánh phàm thủy lục phổ độ đại trai
thánh hội”, là một nghi lễ của đạo Phật dùng để siêu độ, xóa hết mọi tội lỗi của người chết khi còn sống, cho âm hồn có thể nhanh chóng đầu thai chuyển kiếp. Ở đây mà vẫn có thể nghe thấy tiếng động, chứng tỏ nghi lễ này được tổ chức long trọng, thế nhưng tại sao ngày nào Đường Thiên
Trọng cũng tới đây, không hề thấy đôi chút bi thương, ai oán nào giống
với bộ dáng mất đi người thân chứ?
Vô Song gọi
một tiểu nha đầu bưng chén trà Bích La Xuân đã pha đến trước mặt tôi rồi mỉm cười nói: “Làm gì có ai qua đời đâu. Chẳng qua chỉ là hành động hầu gia làm để che mắt mọi người mà thôi. Lúc này trong đại phật đường của
cung Đức Thọ cũng đang mời cao tăng, đạo sỹ đến làm nghi lễ này đấy. Cô
nương thông minh chắc có thể đoán ra đang làm pháp sự cho ai rồi chứ?”
Lòng tôi
chợt thắt lại, đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời lúc này cũng đã dần lạnh
đi. Tôi cầm nắp cốc trà trên tay một lúc lâu rồi mới chậm rãi gạt lá
trà, nhấp một hụm rồi nói: “Pháp sự trong vương phủ phải chăng được làm
cho Khang hầu phu nhân? Còn về pháp sự trong Hoàng cung, đương nhiên…
đương nhiên là vì Ninh chiêu nghi đã xảy ra chuyện”.
Vô Song nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói: “Nô tì đã nói rồi mà, chẳng có việc gì giấu được cô nương”.
Đứng giữa tiết trời mùa hè oi bức, mu bàn tay tôi lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay lại cảm thấy lạnh giá vô cùng.
Đã sớm biết
rằng, Đường Thiên Trọng tuyệt đối không bao giờ giao tôi cho Đường Thiên Tiêu, còn Đường Thiên Tiêu cũng không thể không để tâm đến tôi. Tôi
cũng đang đoán xem Đường Thiên Trọng sẽ dùng thủ đoạn gì để một tay che
cả bầu trời đây.
Thì ra cũng chỉ một chữ “chết”. Quả nhiên cắt đứt mọi thứ, vô cùng gọn ghẽ.
Dựa vào khả
năng có thể hô phong hoán vũ của mình, Đường Thiên Trọng dễ dàng tìm ra
được hai thi thể có dung mạo, hình dáng tương tự như chúng tôi. Mọi
người đều sợ chuốc họa chu di cửu tộc, còn Đường Thiên Trọng thì làm mọi chuyện đều dễ dàng, không e sợ bất cứ điều gì. Cho dù Đường Thiên Tiêu
có nhìn thấu chuyện này, nếu như không có chứng cứ rõ ràng cũng đành
phải mặc cho hắn chỉ hươu nói vượn thôi.
Trong triều
đình lúc này, chỉ duy nhất quyền lực là có thể làm điên đảo thị phi, đổi trắng thay đen, cũng duy mỗi quyền lực có thể một tay che cả bầu trời,
coi thường mọi thứ.
Tôi chống tay lên trán ngồi lặng bên đình, miệng khẽ nhấp hụm trà, thất thần nhìn về hồ sen quen thuộc trước mặt.
Vô Song ra
ngoài đôi lát, lúc quay lại đã dâng một chiếc tiêu ngọc màu tím cho tôi
rồi cười nói: “Cô nương, nếu như cảm thấy chán nản, chi bằng thổi một
khúc tiêu cho đỡ buồn cũng hay”.
Tôi cầm lấy
chiếc tiêu, nói: “Chiếc tiêu ngọc này rất tuyệt, chỉ có điều hơi nặng,
để làm vật trang trí thì đẹp, chứ thổi lên tiếng cũng không hay mấy”.
Vô Song khẽ
cười nói: “Cô nương đã quên rồi sao? Hôm đó khi Hoàng thượng mời Khang
hầu đến cung Di Thanh thưởng thức tài nghệ nấu nướng của cô nương, chính người đã dùng một chiếc tiêu ngọc màu tím thổi khúc Ngọc Lâu Xuân. Đây
chính là chiếc tiêu mà hôm đó cô nương đã dùng”.
Tôi vội vã
nhấc chiếc tiêu đó lên xem kỹ, quả nhiên cảm thấy quen mắt, liền mỉm
cười đáp: “Hầu gia đúng là thần thông quảng đại, cho dù là vật ngự dụng
trong cung Càn Nguyên, nếu như hầu gia muốn, e rằng cũng dễ dàng lấy
được”.
Vô Song
không hề phủ nhận, chỉ nói: “Nói đến phủ Nhiếp chính vương, tuy rằng
không hùng vĩ tráng lệ bằng Hoàng cung, nhưng bất cứ kỳ trân dị bảo nào
trong thiên hạ cũng có, không hề kém cạnh Hoàng cung là bao. Có điều,
trong Hoàng cung có một người mà hầu gia ngày nhớ đêm mong, lúc nào cũng nghĩ tới, vậy mà mãi chẳng gặp được, nên đành phải cầm thứ đồ mỹ nhân
đã dùng để tiêu đi nỗi sầu tương tư. Với địa vị hiện nay của hầu gia,
biết bao giai nhân mong muốn mà còn chẳng được…”
Tôi chẳng
buồn nghe cô bé tiếp tục ca ngợi chủ nhân của mình anh minh thần dũng,
si tình vô song, liền vứt chiếc tiêu ngọc lại cho cô bé, vừa quay lại
phòng vừa nói: “Ta chẳng qua chỉ là một con người thấp hèn, bé nhỏ, sao
xứng được với chiếc tiêu ngọc quý trọng này chứ? Nếu như có ngọn trúc
thích hợp, ta lại muốn làm một chiếc tiêu trúc để thổi còn hơn”.
Thật ra, tôi chưa bao giờ đích thân làm chiếc tiêu bằng trúc, cũng chỉ tiện miệng
nói vậy, thật không ngờ sáng hôm sau khi thức dậy rửa ráy mặt mũi, lại
nhìn thấy trên bàn đặt hơn mười thân trúc trắng, bên cạnh còn có những
vật dụng cần thiết để làm tiêu như dao con, dùi khoan.
Khi cầm
thanh trúc trắng lên nhìn, tôi mới nhận ra đây đều là những thân trúc đã trồng được hai năm trở lên, hơn nữa cũng đã gia công, hong lửa cho
thẳng mà không hề làm phai mất màu ban đầu, rất thích hợp để làm tiêu.
Vô Song nhìn thấy tôi có hứng thú liền vội nói: “Tối qua, nô tì bẩm cùng hầu gia,
ngài lập tức sai người chuẩn bị những thứ này tới. Cô nương nhìn xem đã
ổn hay chưa?”
Tôi liền vứt thân trúc sang một bên, chải tóc rồi nói: “Nếu như hầu gia thật sự muốn làm ta vui vẻ, tại sao không để cho ta bỏ đi cùng Trang Bích Lam? Cho
dù để ta phải thờ bài vị của chàng cả cuộc đời này, ta cũng cam tâm tình nguyện”.
Vô Song nghe vậy im lặng lúc lâu không nói được gì, mãi một lúc sau mới nói: “Cái
này… cô nương cứ nói thẳng cùng với hầu gia đi”.
Thật ra, tôi cũng biết rõ rằng Đường Thiên Trọng sẽ không bao giờ thả cho tôi đi
nữa, ngay cả Trang Bích Lam cũng vì tôi mà bị liên lụy, nói không chừng
lúc này đã trở thành con cờ quan trọng để hắn đàm phán cùng họ Trang ở
Giao Châu. Chuyện đến nước này, tôi cũng chỉ mong hai cha con họ Trang
có thể bình an vô sự bảo toàn được lãnh thổ của mình, đừng để tôi lại
lần nữa trở thành hồng nhan họa thủy liên lụy đến họ.
Ngày tháng
còn dài, bị nhốt tại nơi bên cạnh hồ sen thế này quả thực là cô liêu, vô vị. Sau cùng, tôi cũng chọn thanh thích hợp nhất trong mấy thanh trúc
trắng kia bắt đầu làm chiếc tiêu.
Vô Song đứng cạnh bên trợ giúp, tôi bất giác hỏi thăm: “Con bé Cửu Nhi trong cung,
đôi tay khéo léo, linh hoạt, mồm miệng cũng tinh ranh, mỗi khi nói
chuyện đều vui vẻ như chú chim chích vậy. Nếu như có nó ở đây nói chuyện chắc sẽ bớt buồn chán hơn”.
Vô Song mỉm
cười nói: “Nếu nói về đôi tay khéo léo thì e rằng tìm khắp cả Thụy Đô
này cũng chẳng thấy được ai khéo léo hơn cô nương nữa. Nhìn vào các lỗ
trên chiếc tiêu này thì biết, đều nhau tăm tắp”.
Tôi bật cười: “Chỉ đều tăm tắp thì được ích lợi gì, phải thổi ra tiếng hay thì mới được”.
Sau khi làm
xong các lỗ thổi trên chiếc tiêu, bít một đầu lại, tôi liền đo khoảng
cách giữa các lỗ rồi khoét thêm hai lỗ hậu âm nữa. Tiếp đó tôi thổi
tiêu, nghe tiếng, đánh giá rồi điều chỉnh độ lớn bé của các lỗ. Chính vì vậy mà không khí trong phòng cũng náo nhiệt hơn mọi khi, ngay cả mấy
tiểu nha đầu hầu hạ bên ngoài cũng chạy tới, bình phẩm xem âm nào thanh
trong, âm nào trầm ổn.
Đường Thiên
Trọng vẫn như mọi khi, mỗi ngày hai lần tới thăm, có điều thời gian ở
lại càng ngày càng dài hơn, cho dù tôi giả bộ như không nhìn thấy, hắn
cũng không chịu bỏ đi, cứ lặng lẽ ngồi một bên uống trà, nhìn tôi làm
tiêu rồi bận rộn điều chỉnh lại âm sắc.
Đám nha đầu
thật sự rất sợ hắn, vừa gặp đã im lặng như tờ tránh dạt sang một bên.
Thế nhưng không hiểu đám nha đầu này có phải nhận được lệnh không, mà
sau khi hành lễ xong, lại tiếp tục chạy đến chỗ làm tiêu bàn luận cười
nói về tiếng tiêu.
Không biết
bọn chúng có thật lòng hay không, thế nhưng có việc làm giết thời gian,
tôi cũng có thể bớt lo lắng đến tình hình của Trang Bích Lam và Nam Nhã Ý hơn. Mấy hôm sau, tôi nhận thấy trong số tiêu mình làm ra, có hai chiếc âm sắc thật sự hay, tôi thậm chí còn mở cửa sổ ra, nhìn vào hồ sen đang nở rộ, thổi một khúc Điểm Giáng Thần.
“Xuân sang hoa nở khắp nơi
Hận sao người ở xa xôi chưa về
Bẻ cành liễu trước phòng khuê
Vì ai nhung nhớ tái tê gầy mòn
Đa tình một tấm lòng son
Nhưng trời chẳng để ta còn bên nhau
Khi ly biệt, luống sầu đau
Ướt đầm tay áo rượu sầu lệ hoen”. [2]
[2]. Phỏng dịch bài từ Hoa tín lai thời theo điệu Điểm Giáng Thần của Án Kỷ Đạo.
Khúc nhạc
vừa kết thúc, đúng lúc tôi đang cảm thấy thương cảm, sầu muộn thì đột
nhiên nghe thấy tiếng gọi vui vẻ của ai bên tai: “Chiêu nghi”.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Cửu Nhi đang mặc trên người bộ y phục màu đỏ rực rỡ, vui vẻ chạy lại gần.
Tôi nhất thời không dám đáp lại cô bé, quay đầu nhìn về phía Đường Thiên Trọng đang chậm rãi bước vào.
Hắn hoàn
toàn không để tâm đến cách xưng hô của Cửu Nhi, đang đưa mắt nhìn về
phía tôi, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười, thấy tôi đang nhìn về phía
mình, hắn lại càng cười tươi hơn trước.
Từ trước đến nay hắn đều trầm lặng, lạnh lùng, đột nhiên mỉm cười tươi tắn thế này,
ngược lại tôi cảm thấy không quen. Vứt bỏ chiếc tiêu trên tay sang một
bên, tôi đỡ lấy Cửu Nhi đang hành lễ trước mình, rồi khẽ nhéo vào bàn
tay của cô bé.
Cửu Nhi nhận ra ngay, lặng lẽ quay sang nhìn Đường Thiên Trọng rồi lập tức thay đổi cách xưng hô: “Bái kiến Ninh đại tiểu thư”.
Tôi còn đang nghĩ xem cách xưng hô của cô bé có thỏa đáng hay không thì Đường Thiên
Trọng đã ngồi xuống ghế rồi bình thản lên tiếng: “Cửu Nhi, Ninh chiêu
nghi của cung Di Thanh và phu nhân chính thất của bản hầu đều đã qua đời vì bị người xấu ám toán tại am Tây Hoa. Hôm nay vừa làm xong pháp sự,
hai người đều đã yên nghỉ dưới đất rồi”.
Cửu Nhi lúng túng nắm lấy tay áo của mình rồi lén lút nhìn sắc mặt của hắn, khẽ
tiếng đáp lại, ánh mắt nhìn về phía tôi càng lúc càng bàng hoàng, hoảng
loạn.
Thì ra sống hay chết đều do hắn nói là xong cả. Tôi coi như không nghe thấy, ngồi lặng một bên ngắm nghía chiếc tiêu của mình.
Cửu Nhi thầm hỏi tôi: “Vậy nô tì phải gọi người như thế nào ạ?”
Tôi bình thản trả lời: “Tùy ngươi, hầu gia nói ta là ai thì ta là người ấy”.
Ánh mắt của
Đường Thiên Trọng đột nhiên tươi tắn và sáng chói hẳn lên. Hắn ngồi cạnh bàn thưởng thức chén trà rồi chậm rãi lên tiếng: “Nàng ấy là… Thanh cô
nương, phu nhân Khang hầu trong tương lai”.
Tôi cảm thấy vô cùng bàng hoàng, ngay đến Cửu Nhi cũng sững sờ khó tin, đôi mắt to
trừng trừng lên một lúc rồi mới chuyển động nổi, gật đầu nói: “Ồ… thì ra là Thanh cô nương…”
Tâm trạng
của Đường Thiên Trọng dường như đang rất vui, cứ ngồi lì ở đó, không hề
có ý định bỏ đi. Hơn nữa, hắn còn cầm lấy chiếc tiêu lúc nãy tôi vừa
thổi rồi nói: “Nàng thổi tiêu nghe rất hay. Chính vì vậy, ta nghĩ rằng
chiếc tiêu do đích thân nàng làm ra chắc hẳn cũng đặc biệt khác thường”.
Hắn đưa
chiếc tiêu ra trước mặt tôi rồi hỏi: “Chiếc này đã được coi là hoàn
thành hay chưa? Hình như không giống với những chiếc mà ta vẫn thấy thì
phải”.
Tôi chỉ đáp lại: “Chỉ cần buộc dây đuôi vào, quết sơn lên thì sẽ giống hệt những chiếc tiêu bình thường hầu gia nhìn thấy thôi”.
Đường Thiên
Trọng gật đầu, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng rồi nói: “Nàng thổi thêm
một khúc nữa cho ta nghe có được không? Đã lâu ta chưa nghe nàng thổi
tiêu rồi”.
Tôi vội vã chối từ: “Hầu gia, cổ họng ta đang rất khô, người cũng thấy mệt mỏi rồi”.
Đôi lông mày vừa đen vừa rậm của Đường Thiên Trọng chau sít lại, sau đó từ từ giãn
ra, chậm rãi nói: “Vị tỷ tỷ tốt kia của nàng hình như sức khỏe chưa hồi
phục được mấy đâu. Nàng ở đây hầu như đã không dùng đến thuốc nữa nhưng
thỉnh thoảng vẫn sốt cao. Ta đang nghĩ, liệu có nên mang đến một ít
thuốc không. Có điều thấy nàng cũng chẳng mấy để tâm đến bản thân, nên
ta cũng chẳng cần phải hao tâm tổn sức vào việc đó làm gì”.
Hắn đang uy hiếp tôi!
Khuôn mặt
tôi đột nhiên nóng rực lên, tôi căm hận đến mức nắm chặt chiếc tiêu,
nhìn hắn đầy thù hận, chỉ tức là không thể nào đâm một nhát vào khuôn
mặt dương dương tự đắc của hắn.
Hắn phớt lờ
ánh mắt căm hờn, sắc bén của tôi, bình thản ngả lưng ra sau ghế, nhìn
tôi bằng ánh mắt thách thức, nhắc lại yêu cầu khi nãy của mình: “Nàng
hãy thổi thêm một khúc cho ta thưởng thức xem nào”.
Tôi cảm thấy tức giận vô cùng, quay đầu nhìn ra hồ sen ngoài cửa sổ.
Một đôi uyên ương đang đậu trên lá sen, lặng lẽ quấn quýt bên nhau khiến người ta có cảm giác xua tan đi được cái nóng bức của mùa hè.
Tuy rằng
được con người nuôi, không được tự do bay lượn trên bầu trời, nhưng chí
ít bọn chúng có thể bình an bên nhau, tránh được phong ba bão táp, nhàn
nhã sống hết cuộc đời của mình.
Hít một hơi thật sâu, kìm nén hết mọi bực tức trong lòng, tôi cầm chiếc tiêu lên, vẫn thổi khúc Điểm Giáng Thần khi nãy, có điều không cảm xúc gì hết, chỉ mong qua loa cho xong chuyện.
Khúc nhạc kết thúc, Đường Thiên Trọng quay mặt đi chỗ khác, dường như đang suy ngẫm điều gì đó.
Biết chắc
rằng hắn không hiểu âm luật, tôi đang nghĩ có khi nào hắn cũng cảm nhận
được tôi không để tâm vào khúc nhạc thì lại thấy hắn mỉm cười: “Ừm, lần
này nàng thổi nghe thuận tai hơn lần trước nhiều”.
Tôi đang âm
thầm khinh bỉ khả năng thưởng thức âm nhạc của hắn thì lại nghe hắn nói
tiếp: “Bắt ta nghe nàng nhung nhớ thiết tha, chi bằng để ta nghe khúc
nhạc không có cảm xúc còn hơn. Đáng tiếc, đáng tiếc…”
Lòng tôi đột nhiên quặn lại, vội vã quay đi chỗ khác không dám nhìn hắn nữa. Tuy hắn chưa nói ra đáng tiếc cái gì, nhưng tôi đã vô cùng thấu hiểu.
Không ngờ
hắn lại có thể thấu hiểu được khúc nhạc này. Khúc trước rất chăm chú,
nhưng chan chứa nỗi nhớ nhung, có điều lại không phải dành cho hắn. Khúc nhạc sau vô tâm vô tình, nhưng nói cho cùng cũng dành riêng cho hắn. So sánh hai khúc nhạc với nhau hắn cam lòng chấp nhận khúc sau.
Hắn đưa mắt sang nhìn mấy thanh trúc vứt chỏng chơ một bên rồi lại quay sang nhìn tôi hỏi: “Sức khỏe của nàng dạo này thế nào?”
Tôi không hiểu ẩn ý bên trong, trả lời một cách mơ hồ: “Ừm, có danh y diệu dược của hầu gia, đương nhiên là hồi phục rất nhanh”.
Đường Thiên
Trọng gật đầu, chậm rãi nói: “Đại phu nói, ngoại thương của nàng đã khỏi hẳn, chỉ có điều vết thương đang lên da non. Còn vết thương ở phổi thì
phải từ từ điều trị. Vết thương ở chân cũng không còn nghiêm trọng nữa,
có điều một vài tháng nữa đi lại vẫn chưa tiện, nhưng sớm muộn gì cũng
sẽ lành lặn thôi”.
“Cảm ơn hầu
gia quan tâm. Thanh Vũ thân phận thấp hèn, được hầu gia ưu ái, cảm thấy
vô cùng kinh ngạc, mừng rỡ”. Tôi biết điều không còn dám chọc hắn tức
giận, đành phải nói lời cảm ơn.
Đường Thiên Trọng mỉm cười, dang đôi tay ra rồi lên tiếng ra lệnh: “Thay đồ”.
Tôi ngây người thờ thẫn.
Vô Song đã
dẫn theo tiểu nha đầu vào tháo chiếc trâm ngọc trên mái tóc, hạ bảo
kiếm, ngọc bội, đai lưng, thay bộ áo bào màu đen đáng sợ bằng một bộ áo
mặc trong phòng màu ghi nhạt, khiến cho bá khí đáng sợ cũng vơi đi phần
nào.
Tôi đang cảm thấy thấp thỏm bất an, Vô Song liền mỉm cười hỏi: “Bữa tối của hầu gia phải chăng cũng đang chuyển qua đây dùng?”
Đường Thiên
Trọng quay sang nhìn tôi rồi gật đầu nói: “Chuyển sang đây. Bên thư
phòng nóng bức, kể từ ngày hôm nay, bản hầu sẽ dọn về đây ở”.
Vô Song quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt lo âu rồi đáp: “Dạ, bọn nô tì đi chuẩn bị ngay”.
Nói xong, cô bé liền đưa mắt ra hiệu cho mấy nha đầu trong phòng, rồi dẫn bọn chúng
lui xuống, ngay cả Cửu Nhi vừa mới được đưa về hầu hạ cạnh tôi cũng bị
áp theo cùng.
Nhìn thấy
đám người hầu lui hết ra ngoài, trong phòng đột nhiên tĩnh lặng, bức
bối. Gió nhẹ trên mặt hồ thổi vào vậy mà vẫn chẳng thể nào xua đi hết
cái nóng nực trong phòng. Ngược lại, từng đợt hương sen thoang thoảng
đưa vào khiến tôi nhớ tới Trang Bích Lam đang bị Đường Thiên Trọng bao
vây khốn cùng, trong lòng lại cảm thấy đau nhói từng cơn.
Đường Thiên Trọng lúc này đã bước tới, đưa tay trái nhẹ nhàng vuốt lên má tôi.
Tôi chẳng
buồn nhìn hắn, liền quay mặt đi chỗ khác nhưng vẫn chẳng thể nào tránh
được, chỉ cảm thấy bàn tay đang chạm vào làn da của mình vô cùng thô
ráp, mang theo hơi ấm khiến tôi hãi hùng. Tôi chẳng thể nào nhẫn nại
thêm nữa, nhanh chóng đứng bật dậy, đi thẳng ra chỗ khác tránh né hắn.
Bên tai tôi
thoắt ẩn thoắt hiện tiếng cười nhẹ nhàng, cũng không biết Đường Thiên
Trọng làm thế nào mà dễ dàng kéo thân người tôi lại, ôm chặt vào lòng
mình. Còn bàn tay trái của hắn vẫn còn vuốt ve lên mặt tôi, dường như
chưa từng rời khỏi đó bao giờ.
Tôi cố gắng
tránh né những cử chỉ thân mật của hắn, cuối cùng chỉ đành quay mặt đi
chỗ khác, nhưng thân người lại càng bị ôm chặt lại hơn, lớp trang phục
mỏng manh mùa hè chẳng thể nào ngăn được hơi ấm từ cơ thể hắn truyền
qua.
Ánh mắt
Đường Thiên Trọng nhìn tôi càng nóng bỏng hơn cả nhiệt độ trên cơ thể
hắn. Hắn thì thầm bên tai tôi như đang than thở: “Lẽ nào ta thật sự cứ
phải dùng vũ lực mới có thể có được nàng sao?”
Tôi miễn
cưỡng mỉm cười nói: “Một nhân vật anh hùng cái thế như hầu gia chắc cũng không nỡ dùng vũ lực với một tiểu nữ tử yếu đuối như ta đúng không?”
Đường Thiên
Trọng khẽ nhếch miệng lên nói: “Từ trước đến nay, ta không bao giờ dùng
vũ lực với bất cứ người phụ nữ nào, đặc biệt ta càng không muốn áp dụng
với nàng. Nàng là người vô cùng thông minh, ta không tin nàng thật sự
không biết được tâm ý ta dành cho nàng. Thế nhưng sau cùng nàng cũng
nhẫn tâm nhìn người tỷ muội ruột thịt của mình bị Đường Thiên Tiêu gả
nhầm đến cho ta, còn nàng thà gả cho Đường Thiên Tiêu cũng quyết không
đến nhắc ta một tiếng. Khi ấy, ta mới biết… ta mới biết bản thân mình đã nhầm, nàng thật sự không hề để tâm đến ta một chút nào. Ta chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mình lại khiến cho người ta căm ghét như vậy, khiến
cho nàng thà chết cũng không chịu theo ta”.
Dường như
hắn vẫn đang cười, đôi mắt đen láy sâu thẳm đang cận kề ngay trước mặt,
tôi có thể cảm nhận rõ ràng được niềm oán hận ẩn chứa trong đó. “Có
điều, sau khi tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân vẫn còn ở trong phủ
Nhiếp chính vương, lại không hề đòi sống đòi chết, trong lòng chắc cũng
đã có dự định, toan tính rồi đúng không? Nàng thà chết cũng không chịu
theo ta, nhưng lại dự định vì Trang Bích Lam mà theo ta, đúng hay
không?”
“Ta…”
Lòng bàn tay tôi toát đầy mồ hôi, nhất thời không đáp lại được gì.
Tham sống sợ chết, đó là bản năng của con người. Ngày hôm đó nhìn thấy Trang Bích
Lam chẳng thể thoát khỏi kiếp nạn, Đường Thiên Trọng không bao giờ,
không thể nào buông tha tôi, tôi cũng chẳng muốn sống trong khổ nhục,
nên mới quyết tâm đi vào con đường chết.
Thế nhưng
Trang Bích Lam và Nam Nhã Ý vẫn chưa chết, đồng thời còn bị Đường Thiên
Trọng bắt được, nếu như tôi hành động đường đột, khiến Đường Thiên Trọng nổi giận, Trang Bích Lam chắc chắn sẽ bị liên lụy theo.
Tôi từng
nghĩ tới khả năng Đường Thiên Trọng sẽ uy hiếp, nhưng không hề có ý định theo hắn, có điều từ nay không bao giờ dám có ý định coi thường mạng
sống nữa.
Đường Thiên Trọng thấy tôi không trả lời, cau chặt mày lại, đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi tôi.
Đôi môi ấm
áp, hơi thở lạ lẫm, lạnh lùng khiến tôi rợn đầy gai ốc, vội vã tránh né. Nhưng tôi nào có thể tránh nổi hắn? Vậy nên chỉ còn biết mím chặt môi,
không để cho hắn xâm nhập vào sâu thêm nữa.
May mà hắn không hề có ý định bức ép tôi làm gì, chỉ nắm chặt tay ôm hôn giây lát, hắn liền dịu dàng buông tôi ra.
Tôi vùng vẫy đến mức toàn thân toát đẫm mồ hôi, vội vã lui lại gần cửa sổ, lúc này
dường như đứng cũng chẳng vững nữa, suýt chút nữa thì ngã xuống.
Đường Thiên Trọng vẫn đứng im chỗ cũ, lặng lẽ nhìn về phía tôi, thân hình cao lớn, vạm vỡ chẳng khác nào một bức tượng lớn.
Một lúc sau hắn mới lên tiếng gọi: “Người đâu, mau dọn bữa tối lên”.