Khi Hứa
Trác Nghiên lại một lần nữa xuất hiện trước mặt Lý Thanh Hải, anh có hơi ngạc
nhiên. Cô mặc chiếc áo sơ mi dài tay, kết hợp với chiếc váy ngắn ôm sát, mái
tóc để xõa tự nhiên. Khuôn mặt xanh xao, không rõ là hốc hác hay thất thần,
nhưng vẻ mặt ấy vẫn ánh lên sự trấn tĩnh và kiên cường, giống như một bông hoa
nhỏ đung đưa trong gió, khiến cho người khác không thể kiềm chế được bản thân
mình mà đem lòng xót thương.
Cô
ngẩng đầu lên, mỉm cười với anh, cô đã không còn là một cô gái bé nhỏ, cô có
thể đọc được nội dung trong ánh mắt mà một người đàn ông nhìn mình, ít nhất cô
tin rằng, anh ta là vô hại với bản thân mình, ánh mắt ấy là một chút gì đó tò
mò xen lẫn sự yêu mến, vì vậy cô mới hẹn anh ra ngoài.
“Anh
Lý, xin thứ lỗi cho tôi, tôi không biết nên xưng hô với anh thế nào nữa!”, cô
cười vẻ ái ngại.
Lý
Thanh Hải vô thức sờ tay vào túi áo tìm bao thuốc, nhưng cuối cùng lại thôi
không lấy ra: “Cứ gọi tôi là Thanh Hải là được rồi!”
Hứa
Trác Nghiên cười: “Anh muốn hút thì cứ hút!”. Nói rồi cô đẩy cái gạt tàn về
phía anh: “Trước đây tôi rất sợ hút thuốc, nhà tôi chẳng có ai hút thuốc cả, bố
tôi ở nhà không bao giờ hút, thỉnh thoảng chay ra hành lang hút một điếu, nếu
để mẹ tôi phát hiện, bà sẽ mắng bố tôi cả tuần. Sau khi đến Thâm Quyến, đi bàn
chuyện với khách, tôi chẳng thể ngăn cản các thượng đế hút thuốc, vì vậy cũng
quen dần!”
Lý
Thanh Hải tự cho rằng xưa nay mình nhìn người rất chuẩn. Cô gái này ngay từ lần
đầu gặp mặt đã khiến cho người ta cảm thấy cuộc sống của cô không được như ý.
Một khuôn mặt vốn xinh xắn, đáng yêu nhưng không hiểu tại sao luôn bị phủ một
lớp sương mù đau thương, cảm giác cô đơn cứ như hình với bóng khiến người ta
không kiềm chế được bản thân muốn tìm hiểu, muốn chú tâm.
“Thanh
Hải!”. Cô gọi tên anh, có vẻ không mấy tự nhiên, rồi mỉm cười tiếp tục: “Hôm
nay hẹn anh ra đây... anh có thể lắng nghe câu chuyện này, không phải từ góc độ
một cảnh sát mà là từ góc độ một người đàn ông không?”
Lý
Thanh Hải có hơi bất ngờ, anh khựng người hồi lâu mới gật đầu.
Cô lại
mỉm cười, nụ cười ném nỉnh: “Nhớ nhé, tôi không phải là phạm nhân, cũng không
phải là manh mối, giờ anh cũng không phải đang ở phòng thẩm vấn tội phạm đâu
nhé!”
Lý
Thanh Hải cũng người, cuối cùng móc thuốc lá trong túi ra, châm một điếu.
Câu
chuyện rất dài, dường như là quá trình thoát xác của một cô gái vậy. Cô không
chỉ định cụ thể là ai, chỉ dùng cụm từ “Cô gái ấy” để thay thế. Tuy nhiên Lý
Thanh Hải biết “Cô gái ấy” chính là Liêu Vĩnh Hồng cũng tức là tú bà.
Lý
Thanh Hải lại một lần nữa cảm thấy ngạc nhiên, mặc dù anh không ngốc nghếch đến
mức cho rằng cô ấy hẹn mình ra đây chỉ là để nói chuyện, tâm sự. Nhưng anh cho
rằng câu chuyện này sẽ liên quan đến cô, nhưng cuối cùng vẫn là vì Liêu Vĩnh
Hồng.
Lý
Thanh Hải cảm thấy lồng ngực tức nghẹt, sắc mặt từ từ sa sầm xuống.
Nghe cô
kể xong câu chuyện này, anh không nói nửa lời, chỉ cầm thìa khuấy cốc cà phê đá
của mình, cho thêm sữa và đường vào rồi lại khuấy đều lên, cứ như thể cốc cà
phê ấy không phải là đề uống mà là để khuấy vậy.
Lý
Thanh hải nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như áy náy và bất lực: “Câu chuyện rất
hay, cũng rất xúc động, nếu như ở bên cạnh tôi có một người chị như vậy, tôi sẽ
đồng tình với chị ấy, có thể sẽ dốc sức giúp đỡ chị ấy. Nhưng phải biết rằng,
một người nếu như đi sai đường, có thể đi một đường vòng để quay lại, sẽ chỉ
lãng phí một khoảng thời gian mà thôi. Nhưng nếu như lại làm sai một việc gì
thì không còn đơn giản như vậy nữa, mà phải gánh vác những hậu quả do hành vi
sai lầm ấy đem lại!”
Hứa
Trác Nghiên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Lý Thanh Hải, bỗng nhiên cô ngây người,
tâm trạng rối bời, những điều anh ta nói dường như rất có lí nhưng cũng dường
như chẳng có lí chút nào.
“Tôi
biết, nhưng tôi muốn hỏi, nếu như, tôi nói là nếu như nhé, chuyện như thế này
có thể phạt tiền thay vì phạt tù không?”. Đôi mắt cô ánh lên sự chờ đợi, nhưng
Lý Thanh Hải không muốn giấu giếm cô nên trả lời thẳng thừng: “Không thể!”
Cô gật
đầu: “Trước khi đến đây tôi đã lên mạng tra cứu rồi, cũng biết kết quả đại khái
là như vậy!”. Sau tiếng thở dài, vẻ mặt cô liền thay đổi, trở nên kiên nghị và
cứng cỏi: “Tôi tìm anh có hai việc muốn nhờ anh giúp, chắc là anh rất ngạc
nhiên tại sao tôi phải nhờ anh giúp đỡ, bởi vì tôi bây giờ đã đến đường cùng
rồi!”
Lý
Thanh Hải rít một hơi thuốc, nhìn cô qua lớp khói mỏng: “Hả?”
“Vâng,
bọn họ đã phong tỏa toàn bộ tài khoản, đóng băng toàn bộ vốn liếng, vấn đề hàng
hóa có thể chậm lại một thời gian, như nhân viên thì sao? Tiền lương, tiền bảo
hiểm của hơn một trăm nhân viên cùng với các khoản chi phí để duy trì công ty
biết lấy từ đâu ra?”. Cô vẫn còn chút kích động, giọng nói cứ to dần: “Nếu như
nói chị ấy là nghi phạm, là người xấu, vậy thì thủ đoạn bức bách một công ty
đang phát triển phải phá sản, khiến cho hơn một trăm con người phải thất nghiệp
thì là cái gì? Không giấu gì anh, tôi đã mở miệng vay của người ta hai mươi vạn
để chi trả tiền lương tháng này cho nhân viên, nhưng còn tháng tới thì sao? Cứ
như thế này thật chẳng khác gì ép gái nhà lành thành đĩ!”
“Ép gái
nhà lành thành đĩ?”. Lý Thanh Hải giật mình trước câu nói này: “Cô mượn tiền
của ai? Của chồng cô ư?”
“Chồng
ư?”. Hứa Trác Nghiên cười như mếu: “Anh nói Lâm Khởi Phàm ư? Chúng tôi ly hôn
rồi!”
“Ly hôn
rồi?”. Lý Thanh Hải nhớ đến cái tối hôm bắt Liêu Vĩnh Hồng, người đàn ông ấy đã
xông thẳng lên sàn để kéo Hứa Trác Nghiên đi.
“Chắc
chắn anh nghĩ rằng tôi lấy Lâm Khởi Phàm bởi vì anh ta là đại gia phải không?
Nhưng anh có biết không? Ngoài cái nhẫn cưới và tờ giấy đăng ký kết hôn có giá
hai mươi sáu đồng ra, tôi không lấy của anh ta một xu nào!”. Hứa Trác Nghiên có
vẻ rất kích động: “Cưới nhanh, ly hôn cũng nhanh, bởi vì mù quáng và nông nổi
nên đánh mất hạnh phúc, giống như ban nãy anh đã nói, đi sai đường rồi vòng lại
một vòng, quay lại điểm xuất phát mà!”
“Xin
lỗi vì đã động chạm đến nỗi buồn của cô!”. Cuối cùng thì Lý Thanh Hải đã hiểu
ra, tại sao trên mặt cô lại phảng phất vẻ cô độc và đau thương, tại sao tối đó
cô lại xuất hiện ở quán bar, lại có hành vi buông thả trên sàn nhảy.
Hứa
Trác Nghiên lắc đầu: “Không sao, so với chuyện của chị Liêu thì chuyện của tôi
đâu có là gì. Tô chỉ muốn nhờ anh phản ánh một chút đến các cơ quan có liên
quan, ít nhất phải đảm bảo tiền lương cho nhân viên và các khoản chi cần thiết,
thực ra các anh có thể cử nhân viên kiểm toán hoặc thuế vụ đến công ty tôi. Mỗi
khoản thu chi hàng ngày các anh có thể giám sát, có thể đối chiếu, chẳng lẽ giờ
mỗi tháng có đến mấy trăm vạn tiền bán hàng chuyển về mà chúng tôi không được
nhận ư?”
Lý
Thanh Hải gật đầu: “Tình hình về kinh doanh tôi không mấy hiểu rõ, nhưng đúng
thật là tôi có thể phản ánh lên trên, ít nhất có thể đảm bảo tiền lương cho
nhân viên!”
Lý
Thanh Hải chăm chú nhìn cô, dường như đây là nụ cười đầu tiên xuất phát từ đáy
lòng, là niềm vui thực sự của cô. Cô cười rất đẹp, cũng rất rạng rỡ, rất phù
hợp với lứa tuổi hai lăm của cô.
“À phải
rồi, ban nãy cô vừa nói có hai chuyện, đây là một, còn một chuyện là gì?”, Lý
Thanh Hải dập tắt đầu mẩu thuốc trên tay.
“Chuyện
này...”. Vẻ mặt Hứa Trác Nghiên chợt sầm xuống: “Tôi thật sự ngại quá, nhưng ở
Thâm Quyến này tôi chẳng có bạn bè, cũng chẳng có mối quan hệ nào, lại không
muốn nhờ cậy đến những người quen trên thương trường. Một mặt là vì không muốn
để chuyện này ầm ĩ lên, mặt khác những người trên thương trường trước khi làm
gì đều có điều kiện, thường ngày tôi tránh còn không kịp, huống hồ là nhờ họ
giúp mình!”
“Tôi
hiểu!”. Lý Thanh Hải gật đầu: “Có chuyện gì, để xem tôi có thể giúp cô không?”
“Tôi
muốn mới một luật sư cho chị Liêu!”. Cô nhìn Lý Thanh Hải dè dặt nói: “Thực ra
nhờ anh tìm giúp một thầy cãi cho nghi phạm chính tay anh bắt giữ thật đúng là
chuyện nực cười! Nhưng tôi nghĩ, những người mà anh quen biết chắc chắn không
phải phường trộm cắp, hay những kẻ vô dụng chỉ biết đi cầm tiền của thiên hạ. Tôi
biết nghề luật sư cũng có sự phân chia, có người chuyên về hình sự, có người
chuyên về kinh tế, nhưng tình hình cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ,
nên...”
“Tôi
hiểu rồi!”. Lý Thanh Hải khẽ gật đầu: “Có hai vấn đề tôi muốn hỏi cô, cô có thể
thẳng thắn trả lời không?”
“Vâng!”
“Thứ
nhất, tại sao cô lại quan tâm đến chuyện của Liêu Vĩnh Hồng như thế? Bởi vì
theo như tôi biết, với năng lực của cô hoàn toàn có thể đến làm ở một công ty
khác, mọi phiền phức sẽ chẳng liên quan gì đến cô, cũng không ảnh hưởng đến thu
nhập của cô. Tại sao cô phải bám lấy Liêu Vĩnh Hồng để cùng dính vào bùn nhơ
chứ?”. Lý Thanh Hải luôn quan tâm đến vấn đề này, mặc dù trực giác mách bảo anh
rằng Hứa Trác Nghiên chẳng có liên quan gì đến chuyện phạm pháp trước đây của
Liêu Vinh Hồng, nhưng anh cũng không thể tự thuyết phục bản thân, chỉ với nửa
năm quan hệ bà chủ và nhân viên mà cô sẵn sàng chạy đôn chạy đáo để lo lắng cho
Liêu Vĩnh Hồng như thế.
“Tôi
cũng không biết nữa!”. Câu trả lời của Hứa Trác Nghiên khiến cho Lý Thanh Hải
thấy bất ngờ.
“Thực
ra tôi nên hận chị ấy, tôi và Lâm Khởi Phàm quen biết nhau, sau đó đi đến hôn
nhân, chị ấy cũng đóng vai trò nhất định, nói chính xác hơn là tạo ra nhiều cơ
hội cho Lâm Khởi Phàm”. Nghĩ đến những chuyện nửa năm qua, Hứa Trác Nghiên có
cảm giác đây như một cơn ác mộng: “Nhưng chị ấy kể cho tôi nghe chuyện quá khứ
của chị ấy, chẳng giấu giếm, rất thẳng thắn. Mặc dù lúc ấy tôi rất kinh ngạc,
nhưng tôi có thể hiểu chị ấy, đúng như chị ấy đã nói, một người mẹ vì đứa con
của mình thì có gì mà không dám làm, những quan điểm đúng sai, phải trái truyền
thống đối với chuyện cứu lấy con của mình, dường như chẳng hề quan trọng nữa.
Hơn nữa, tôi khâm phục nhất là mặc dù gặp phải hoàn cảnh khó khăn nào, chị ấy
cũng đều không oán trách trời đất. Chị ấy chỉ muốn dựa vào sức của chính mình
để thay đổi tình trạng sống tồi tệ. Sự kiên định, dũng cảm của chị ấy khiến tôi
khâm phục. Có thể phương pháp chị ấy lựa chọn không đúng, nhưng tôi muốn nói,
trên thương trường, có mấy người kiếm được những đồng tiền đầu tiên sạch sẽ
đâu. Việc tích lũy vốn ban đầu vốn dĩ tàn khốc như vậy đấy, nhưng thành công về
sau thì sao? Có bao nhiêu người chỉ biết đến thương hiệu của mình, có bao nhiêu
người giống như chị ấy, không chỉ tích cực hoạt động từ thiện mà còn đích thân
đến những khu vực nghèo khó khăn nhất của Thanh Hải để khảo sát, để đảm bảo
tiền từ thiện đến tận tay người khó khăn?”
Kể một
hơi những chuyện đó xong, Hứa Trác Nghiên thở dài, bê cốc cà phê lên, uống một
ngụm lớn.
“Còn
nữa, vấn đề thứ hai của anh là gì?”. Hứa Trác Nghiên nói xong, cảm thấy lòng
mình nhẹ nhàng hơn đôi chút.
Lý
Thanh Hải mỉm cười, nhìn cô cả buổi, khiến Hứa Trác Nghiên nghiêng đầu, ánh mắt
hướng vể mặt biển cách đó không xa, khẽ nói: “Bởi vì anh lương thiện!”
“Cái
gì?”. Lý Thanh Hải kinh ngạc: “Cô nói tôi lương thiện ư? Chuyện này tôi thừa
nhận, nhưng mà...”
“Nhưng
mà làm sao tôi biết chứ gì?”. Hứa Trác Nghiên chớp mắt: “Còn nhớ lần trước tôi
đi cùng Trần Hiểu Dĩnh đến chỗ anh không?”
Lý
Thanh Hải gật đầu.
“Anh là
người đàn ông duy nhất, khi tôi cùng xuất hiện với cô ấy, ánh mắt của anh lại
hướng về phía cô ấy chứ không phải là tôi!”
“Hả?”,
Lý Thanh Hải dường như cảm thấy lý do này rất kì quặc.
“Ha
ha!”. Hứa Trác Nghiên cười khanh khách: “Vì vậy anh là một chàng cảnh sát lương
thiện, tôi biết, anh sẽ giúp tôi!”
Lý
Thanh Hải lắc đầu, trừng mắt với cô: “Đừng tưởng bở”, nhưng mặt anh vẫn đỏ lựng
lên.
Hứa
Trác Nghiên bịt miệng cười thích thú, cô phát hiện ra chàng cảnh sát này thật
sự rất đáng yêu.