Chuông
báo thức ở điện thoại đổ chuông từ nhỏ đến to dần, đây là thiết kế độc đáo của
điện thoại Samsung, hi vọng người đang say ngủ có thể từ từ tỉnh dậy chứ không
phải giật mình đột ngột choàng tỉnh. Nhưng cũng có lúc, chính bởi như vậy khiến
cho người ta bị nhỡ việc. Lúc Hứa Trác Nghiên tỉnh lại, đã là hơn chín giờ
sáng. Lúc ấy điện thoại đã đổ chuông, nhưng không phải tiếng chuông đồng hồ báo
thức, mà là tiếng điện thoại. Là từ công ty gọi đến.
“Chị
Nghiên!”. Giọng Trần Hiểu Dĩnh có vẻ hốt hoảng: “Chị đang trên đường phải
không? Lát nữa chị có đến công ty chứ?”
Hứa
Trác Nghiên: “Chị đến ngay đây, chị hơi khó chịu nên đến muộn!”
“Chị
Nghiên, cảnh sát đến đây, còn cả viện kiểm sát công thương nữa đấy, họ đang
niêm phong hồ sơ và các khoản mục. Chị Hồ đang nói chuyện với họ, bảo em gọi
điện cho chị, mọi người giờ đang nháo nhác hết cả lên...”. Trần Hiểu Dĩnh còn
chưa nói hết, Hứa Trác Nghiên đã hiểu ra mọi chuyện. Thật đáng ghét, đã bảo đến
công ty sớm một chút rồi! Hứa Trác Nghiên lập tức nói: “Ok, em nói với mọi
người, không có chuyện gì đâu, chị đến ngay đây!”
Cúp
điện thoại Hứa Trác Nghiên lao vào nhà vệ sinh với tốc độ nhanh nhất có thể.
Rửa mặt
xong, cô chẳng bôi cái gì lên mặt, cũng chẳng kịp chải đầu, chỉ thay chiếc váy
công sở màu đen rồi xách túi lao xuống lầu.
Thật kì
lạ, hôm nay Lâm Khởi Phàm cũng đi rất muộn, lúc Hứa Trác Nghiên tỉnh lại, không
nhìn thấy anh, cô vốn tưởng anh đã đi rồi, nào ngờ giờ thấy anh đang ngồi trong
phòng khách, dường như đang đợi cô.
“Đi đâu
thế?”, Lâm Khởi Phàm mặt mày vô cảm hỏi.
“Đến
công ty!”. Hứa Trác Nghiên nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, biết anh đang không
vui, không dám dây vào, cũng không muốn lỡ mất thời gian.
“Hôm
qua anh nói gì với em, em không để tai lời nào sao? Lại còn cố tình làm trái
với ý anh ư?”. Lâm Khởi Phàm lạnh lùng nói, trước đây anh có nổi đóa cũng không
đến mức ghê ghớm như thế này.
Hứa
Trác Nghiên không biết tại sao anh lại phản ứng như vậy, cô chỉ biết cả một mớ
bòng bong đang đợi mình, vì vậy không muốn đôi co nhiều: “Chuyện của chị ấy anh
không chịu giúp, anh có suy nghĩ của anh, tôi cũng không bắt ép. Nhưng anh phải
hiểu cho lập trường của tôi, tôi là phó tổng giám đốc, giờ xảy ra chuyện lớn
như thế này, cả đám người đang đợi tôi, tôi không thể bỏ mặc được!”, nói rồi cô
liền đi ra cửa.
Lâm
Khời Phàm không kéo cô lại như trước đây mà chỉ nói một câu: “Đi bệnh viện với
anh trước, sau đó sẽ về công ty!”.
“Đi
bệnh viện ư?”. Hứa Trác Nghiên ngây ra, sau đó lập tức hiểu ý anh: “Tôi không
sao, tôi thật sự muộn lắm rồi, tôi đi trước đây!”
Lâm
Khởi Phàm không ngăn cô lại, chỉ nhìn cô đi ra khỏi cổng, khuất dần khỏi tầm
mắt của mình.
Tâm
trạng u ám. Một người vợ như thế này, một cuộc hôn nhân như thế này... anh lắc
đầu, hóa ra anh thật sự đã sai lầm. Anh từng tưởng kết hôn xong cô sẽ từ từ
chấp nhận anh. Nhưng anh đã sai, kết hôn rồi cô vẫn không hề thay đổi, có con
rồi cũng không hề thay đổi. Trái tim của cô chưa từng ở bên anh dù chỉ nửa
phút. Công ty của Liêu Vĩnh Hồng xảy ra chuyện, cô xông lên “Trận tiền”, ấy vậy
mà công ty mình đứng trước nguy cơ phá sản, đối mặt với nguy cơ cấp bách chưa
từng thấy, cô lại chẳng hề hay biết. Cho dù cô biết thì đã sao? Cô sẽ nói một
câu an ủi với mình ư?
Đúng,
bản thân mình rất thích cô ấy, nhưng có thích đến mấy, đối mặt với một người
chẳng chút quan tâm đến bản thân, đến sự nghiệp và gia đình mình, lại càng
chẳng có chút tình cảm bao dung và tha thứ, liệu có thể ở bên nhau đến trọn đời
không? Lâm Khởi Phàm nghĩ mà thấy xót xa.
Trong
khi Lâm Khởi Phàm đang ủ rũ ở nhà thì Hứa Trác Nghiên đã đến công ty.
Người
của sở cảnh sát, công thương, viện kiểm sát đều đã đi rồi.
Mọi
người trong văn phòng đã chẳng còn tâm trí nào mà làm việc nữa, họ đang tụ tập
ở một góc thì thầm to nhỏ. Nhìn thấy Hứa Trác Nghiên đến vội vàng im bặt, dùng
ánh mắt tò mò nhìn Hứa Trác Nghiên.
Hứa
Trác Nghiên bỏ qua chi tiết này, đi thẳng vào trong phòng tài vụ.
“Chị
Hồ, tình hình thế nào?”, Hứa Trác Nghien cô gắng trấn áp bản thân.
Chị Hồ
thấy Hứa Trác Nghiên vào liền đóng cửa phòng tài vụ lại, thì thầm: “Tất cả các
hạng mục, tiền mặt, tài khoản, đều bị phong tỏa rồi!”
“Tại
sao? Họ nói lí do là gì?”. Hứa Trác Nghiên cảm thấy rất kì lạ, cho dù là tội
danh thành lập cũng là tội lỗi của một người, đâu đến nỗi phải liên lụy đến cả
công ty.
“Chỉ là
tạm thời phong tỏa thôi, đợi khi nào vụ án của tổng giám đốc được định đoạt sẽ
xem xét xử lí tiếp ra sao. Những chuyện khác họ đều không nói!”, chị Hồ thở
dài, lắc đầu nói.
“Thế...
tuần sau là phải phát lương rồi, bọn họ không thể cắt luôn cả tiền phát lương
đấy chứ?”. Hứa Trác Nghiên chỉ cảm thấy chóng mặt, chẳng lẽ vất vả kinh doanh
đến lúc này lại bị đổ bể thế sao? Quá tàn khốc! Cô không thể hiểu nổi: “Nếu là
như vậy, chúng ta đến sở cảnh sát hỏi cho rõ, chuyện quái quỷ gì thế này?”
Chị Hồ
lắc đầu, chẳng nói thêm điều gì, Hứa Trác Nghiên cũng chẳng tiện nói thêm, có
lẽ im lặng là cách giải quyết thích hợp nhất lúc này.
Hứa
Trác Nghiên đi ra khỏi phòng tài vụ, nhìn các nhân viên túm năm tụm ba liền bỏ
vào phòng mình. Cô đang nghĩ, phải làm thế nào đây?
Chuyện
cấp bách hàng đầu là tuần tới phải trả lương cho nhân viên, ít nhất cũng cần
phải có hai mươi mấy vạn. Số tiền này biết kiếm đâu ra đây? Nếu như không phát
lương, chắc chắn sẽ gây ra sự hoang mang và rối loạn trong lòng mọi người. Nếu các
nhân viên trong công ty thi nhau nghỉ việc, không chỉ các quầy hàng không có
người đứng bán, mà phải ăn nói ra sao với quản lý trung tâm thương mại cũng
không phải vấn đề dễ dàng, hơn nữa nếu như vậy, cái thương hiệu “Thủy Dạng” này
liệu có thể tồn tại ở Thâm Quyến nữa hay không? Mà đã kí hợp đồng với bên Mỹ
rồi, hàng hóa ở trong kho, những hàng hóa đang trên đường vận chuyển chuẩn bị
đến kho... tất cả mọi thứ, thế là hết.
Lâm
Khởi Phàm, Hứa Trác Nghiên lại lần nữa nghĩ đến cái tên này, thái độ kiên quyết
của anh với chuyện này, cô lại lắc đầu, không có hi vọng, tìm anh cũng chẳng
giải quyết được vấn đề gì. Vậy thì ngoài Lâm Khởi Phàm ra, còn ai có thể giúp
cô thoát khỏi cửa ải này?
Người
có tiền, người có tiền và có lương tâm, hơn nữa lại chịu giúp đỡ mình?
Cô chợt
nhớ đến Phan Hạo Nho.
Gọi
điện cho Phan Hạo Nho, vay của anh hai mươi vạn, cộng thêm với số tiền tiết
kiệm của mình là có thể giải quyết được tiền lương cho nhân viên.
Nhưng
biết ăn nói thế nào với anh ấy đây? Anh ấy sẽ không hiểu nhầm, sẽ không khinh
thường mình chứ? Đầu óc Hứa Trác Nghiên rối như tơ vò.
Cô do
dự không quyết định được. Nhưng khi cô nhìn bên ngoài qua cửa kính, nhìn thấy
những ánh mắt kì vọng ấy, cô đã đi đến quyết định, cô cầm điện thoại lên, gọi
đến số máy của anh.
“A
lô?”, là giọng nói của Phan Hạo Nho.
Hứa
Trác Nghiên cố kìm nước mắt, cố nói bằng giọng bình thường nhất có thể: “Anh rể
à!”. Cô cắn chặt môi, đúng vậy, kể từ ngày cô nảy sinh tình cảm với anh, cô
chưa bao giờ gọi anh là anh rể cả. Nhưng hôm nay, cô cảm thấy chỉ có xưng hô
như vậy mới khiến cô có thể mở việng vay tiền anh.
“Nghiên
à?”. Phan Hạo Nho hình như đang họp, Hứa Trác Nghiên nghe thấy anh nói với một
người khác “Anh ra ngoài một lát, tôi nghe điện thoại cái đã!”
“Nghiên
à, có chuyện gì thế?”. Giọng của Phan Hạo Nho vẫn có sức hút rất đặc biệt, có
thể vỗ về, xoa dịu tâm trạng của cô.
Hứa
Trác Nghiên quyết định đi thẳng vào vấn đề: “Cho em vay hai mươi vạn có được
không?”
Phan
Hạo Nho hơi khựng lại, nhưng chẳng mấy chốc anh đã trả lời: “Ok, đọc cho anh số
tài khoản của em, trưa nay anh chuyển tiền vào cho!”
Hứa
Trác Nghiên cắn chặt môi của mình để khỏi bật khóc. Cô biết Phan Hạo Nho chắc
chắn sẽ cho cô mượn, nhưng cô nghĩ rằng anh sẽ hỏi, hỏi cô làm gì mà cần nhiều
tiền như thế, tại sao lại vay tiền của anh. Nhưng anh chẳng hỏi gì hết, Hứa
Trác Nghiên không biết mình nên vui hay nên buồn, tại sao lại không hỏi nhỉ?
“Nghiên
à, em còn chuyện gì không?”, Phan Hạo Nho bình thản hỏi. Hứa Trác Nghiên càng
thêm kinh ngạc, cùng là những người đàn ông thành đạt, tại sao anh ta và anh
lại khác nhau đến thế nhỉ?
“Không
ạ, lát nữa em sẽ nhắn tin số thẻ của em vào máy anh nhé!”. Hứa Trác Nghiên kìm
nén giọng nói, cố gắng nói câu cuối cùng trước khi cúp máy: “Em vay, nhất định
em sẽ trả lại anh!”
Phan
Hạo Nho cười: “Nghiên à, em chịu nói với anh như thế này là anh vui rồi, bởi vì
em coi anh là người một nhà, không tỏ ra khách sáo. Còn về chuyện có trả hay
không đều không thành vấn đề, quan trọng là anh hi vọng em sống thật tốt, hi
vọng em vui vẻ!”
Cuối
cùng nước mắt vẫn trào ra.
Cúp
điện thoại, cô gục mặt xuống bàn, khóc một trận thỏa thích.
Cuối
cùng, cô tỉnh táo lại, cô biết mình đã tỉnh khỏi một giấc mộng dài. Phan Hạo
Nho là hoàng tử, mãi mãi là một hoàng tử trong lòng cô. Nhưng trong lòng anh đã
sớm có công chúa của mình, cô không xứng với anh. Nhất là sau khi trải qua
nhiều sóng gió, cuối cùng cô cũng hiểu ra rằng, anh và cô mãi mãi là chuyện
không thể.
Kể từ
nay về sau, anh chỉ có thể là anh rể của cô mà thôi.
Điều
đáng mừng duy nhất là, chị họ hoàn toàn không biết tất cả chuyện này. Vì vậy
tình yêu của chị ấy vẫn được trọn vẹn, vẫn ngọt ngào và hạnh phúc.
Hứa
Trác Nghiên lau khô nước mắt, nhấc điện thoại trên bàn lên rồi gọi cho Trần
Hiểu Dĩnh.
“Hiểu
Dĩnh, thông báo với mọi người, tất cả mọi người đến phòng họp nhé!”. Vẻ mặt của
cô rất trịnh trọng và kiên cường, bởi vì cô tin rằng mọi chuyện đều sẽ qua đi.
Lúc Hứa
Trác Nghiên đi vào phòng họp, tất cả mọi người đã đến đông đủ, cô hiểu rõ trong
lòng mọi người đang nghĩ cái gì, thế nên cô quyết định nói thẳng mà không vòng
vo, bởi ai cũng sống vì bản thân, đều có những trách nhiệm và nghĩa vụ thế này
hoặc thế kia. Công việc đối với họ mà nói không phải là hứng thú và sự nghiệp,
mà là nền tảng sinh tồn.
“Chuyện
sáng hôm nay mọi người đều biết rồi, tôi cũng không muốn giấu giếm nữa. Tổng
giám đốc Liêu gặp phải một số rắc rối, nói thẳng ra là cô ấy đang bị tạm
giam!”. Hứa Trác Nghiên đi thẳng vào vấn đề, khiến cho mọi người ai nấy đều yên
lặng lắng nghe. Bọn họ không ngờ Hứa Trác Nghiên lại thẳng thắn đến thế.
“Về
chuyện riêng tư của tổng giám đốc Liêu tôi không muốn nói nhiều, bởi vì tình
hình cụ thể ra sao tôi cũng không biết rõ, điều tôi muốn nói ở đây là, Thủy
Dạng!”. Hứa Trác Nghiên đứng dậy, đưa mắt nhìn mặt từng người.
“Thủy
Dạng là của tổng giám đốc Liêu, cũng là của chúng ta, là do chúng ta tự tay bán
ra từng thùng, từng thùng hàng một. Công ty này là một công ty nhỏ, được xây
dựng từ hai bàn tay trắng, tất cả đều xuất phát từ con số không, trong hơn tám
tháng trời, chúng ta đã khiến cho thị trường Thâm Quyến nói chung và ngành mỹ
phẩm nói riêng phải nhìn Thủy Dạng bằng con mắt khác. Điều này là nhờ đâu? Một
mặt là do chất lượng sản phẩm, nhưng quan trọng hơn cả vẫn là nhờ vào chúng ta,
là công sức của chúng ta bao lâu nay, chúng ta đã vất vả đấu tranh, đã lăn lộn
rất nhiều. Tôi không bao giờ quên được trận mưa mùa xuân ấy, tôi và Đỗ Giang,
Hiểu Dĩnh đội mưa đi giao hàng, khổ sở biết bao nhiêu, bởi vì rất khổ nên chúng
ta mới thây trân trọng ngày hôm nay!”
Nói đến
đây, Hứa Trác Nghiên cảm thấy rất xúc động, Trần Hiểu Dĩnh liền đưa cho cô một
tờ giấy ăn. Cô mỉm cười, lắc đầu rồi nói tiếp:
“Nói
thẳng ra, giờ công ty đang gặp rắc rối vượt quá sức tưởng tượng của mọi người,
tôi cũng không thể hứa hẹn gì với mọi người. Ban nãy tôi nhốt mình trong văn
phòng, thầm nghĩ, có nên phát nốt tháng lương cuối cùng rồi bảo mọi người tự
tìm đường lùi cho mình hay không? Nhưng tôi lại không nỡ, bởi vì tôi sợ chuyện
này qua đi, công ty hồi phục lại bình thường, đến lúc ấy thứ quý giá nhất,
chính là những chiến hữu của chúng ta, đã không còn nữa”.
“Vì vậy
mà tôi cứ do dự... tôi nói thẳng tình hình công ty với mọi người rồi đấy. Chỉ
một câu thôi, tất cả do mọi người tự quyết định, cho dù là đi hay ở, tôi đều
thay mặt tổng giám đốc Liêu cảm ơn vì những cống hiến của mọi người cho công
ty!”, Hứa Trác Nghiên nói xong liền cúi đầu trước các nhân viên.
Lúc Hứa
Trác Nghiên ngẩng đầu lên, cả văn phòng dậy lên tiếng vỗ tay hoan hô.
Tràng
pháo tay dã nói lên tất cả. Lần này thì Hứa Trác Nghiên đã có thể để mặc cho
những giọt nước mắt trào ra khóe mi.
Hết giờ
làm, Hứa Trác Nghiên gọi chị Hồ, Đỗ Giang và Trần Hiểu Dĩnh đến phòng mình.
Trần
Hiểu Dĩnh cầm cốc rót cho Hứa Trác Nghiên một cốc nước, đặt lên bàn. Chỉ một
hành động rất nhỏ, không cần bất cứ một lời lẽ nào, nhưng lại chứa đựng sự quan
tâm và cổ vũ rất nhiều.
Hứa
Trác Nghiên lấy một tấm chi phiếu từ trong túi ra, đưa cho chị Hồ: “Ở đây có
hai mươi lăm vạn, có lẽ là đủ tiền lương cho mọi người, những chi phí khác đều
tạm gác lại hết, đảm bảo lương tháng cho mọi người đã!”
Chị Hồ
ngây người: “Phó tổng giám đốc, đây là tiền riêng của chị à? Như thế này có
được không?”
Đỗ
Giang cũng nói: “Đúng thế, hay chúng ta bàn bạc với mọi người một chút, cố gắng
một hai tháng, không thể để chị phải bỏ tiền túi được!”
Hứa
Trác Nghiên xua tay: “Trong tình cảnh này, mọi người có thể cũng nhau đứng trên
một con thuyền đã là không dễ dàng rồi. Trong số các nhân viên có rất nhiều
người đều không phải là người bản địa, họ phải trả tiền thuê nhà, phải chi tiêu
này nọ, tiền lương là cơ sở đảm bảo cuộc sống cho họ, không thể không trả cũng
không thể chậm trễ!”
Chị Hồ
gật đầu: “Vâng!”
Hứa
Trác Nghiên lại nhìn sang Đỗ Giang: “Đỗ Giang, anh là người đàn ông duy nhất
của công ty, anh nhất định phải làm cho tốt công tác động viên an ủi các nhân
viên bán hàng. Tiếng dữ đồn xa, tôi đoán tin dữ này chẳng mấy chốc sẽ truyền
đến tai họ, nếu như các nhân viên bán hàng hoang mang, rối loạn thì thị trường
của chúng ta cũng không được đảm bảo, vì vậy nhiệm vụ của anh là vô cùng gian
khổ đấy!”
“Hiểu
Dĩnh, ngày mai chị muốn em cùng chị đến sở cảnh sát một chuyến, chị phải tìm
hiểu tình hình một chút, cũng muốn phản ánh hoàn cảnh của chúng ta hiện giờ với
các ban ngành có liên quan, cho dù thế nào cũng không thể làm liên lụy đến hơn
một trăm nhân viên cùng hơn ba mươi trung tâm thương mại làm ăn với chúng ta
được”.
“Ok,
không thành vấn đề!”, Trần Hiểu Dĩnh gật đầu.
Sau khi
sắp xếp ổn thỏa mọi việc, Hứa Trác Nghiên mới ra khỏi văn phòng, bắt xe về nhà.
Nhà,
cái nhà này hiện nay đối với cô mà nói chẳng khác gì một cái nhà trọ.
Lê cái
thân xác mệt mỏi rã rời lên lầu, vừa bước vào phòng đã thấy cơn buồn nôn khủng
khiếp ập đến. Trong làn khói thuốc mịt mờ, mùi thuốc là quyện với mùi rượu
khiến Hứa Trác Nghiên bị sặc, không thể mở mắt ra nổi. Cô đi thẳng đến cửa sổ,
kéo rèm cửa ra, mở toang cửa sổ, hướng mặt ra bên ngoài, hít thở không khí
trong lành, cố gắng đè chặt cơn khó chịu trong người.
“Cuối
cùng cũng chịu về rồi đấy à?”, một giọng nói trầm trầm vang lên từ sau lưng cô.
Hứa
Trác Nghiên chẳng buồn đoái hoài đến anh, đi thẳng ra trước tủ, mở tủ ra lấy
một bộ đồ ở nhà, cô chỉ muốn đi tắm một cái rồi đi ngủ cho sớm.
Nhưng
ngay cả một ước vọng nhỏ nhoi ấy cũng bị phá vỡ, Lâm Khởi Phàm giữ chặt vai cô:
“Anh đang nói chuyện với em đấy! Em không nghe thấy à?”
Hứa
Trác Nghiên gạt tay anh ra: “Tôi nghe thấy rồi, nhưng tôi mệt, muốn đi tắm rồi
đi ngủ luôn. Có chuyện gì để mai nói được không?”
“Ngày
mai nói ư? Ngày mai anh biết đi đâu tìm em?”. Lâm Khởi Phàm cười khẩy, hôm nay
anh đã uống rất nhiều, chuyện công ty, chuyện gia đình, chẳng có chuyện gì như
ý. Đợi suốt cả buổi tối, lo lắng cho sức khỏe của cô, lo lắng cô bị liên lụy vì
những chuyện vớ vẩn ở công ty, nhưng cô thì sao? Hoàn toàn hững hờ vô tâm, về
đến nhà còn coi như không nhìn thấy chồng. Sự bất mãn và phẫn uất tích tụ trọng
giây phút này đang phun trào mãnh liệt.
Lâm
Khởi Phàm kéo giật người cô lại, khiến cô ngã vào lòng, ép cô nhìn thẳng vào
mình, nhưng cái anh nhìn thấy là gì? Sự mệt mỏi, hoang mang và cả sự bất cần.
Anh nổi
điên. Bất cần, cô dám dùng ánh mắt đó để nhìn anh sao?
Lửa
giận bùng cháy trong lòng, Lâm Khởi Phàm gần như mất đi lí trí, kéo cô ngã
xuống giường, đè lên người cô mà hôn, mà cắn, mà chiếm đoạt, mà giày vò.
Lần này
cô không phản kháng, cô thậm chí còn không nhắm mắt lại, chỉ lạnh lùng nhìn
anh, nhìn anh trút toàn bộ sức lực và dục vọng lên người cô. Những giọt mồ hôi
của anh nhỏ tí tách trên mặt cô, trên người cô. Cô cắn chặt môi, âm thầm chịu
đựng, bởi vì đây là lần cuối cùng. Cô tự nhủ với lòng mình, rằng đây là lần
cuối cùng.
Khi
cuối cùng Lâm Khởi Phàm cũng lăn xuống khỏi người cô, nằm bên cạnh và chìm vào
giấc ngủ, Hứa Trác Nghiên mới ngồi dậy, lấy một điếu thuốc ở đầu giường, lặng
lẽ châm lửa. Hút thuốc... cô không biết, cô cũng không hiểu tại sao đàn ông lại
thích hút thuốc. Cô cũng nhìn thấy nhiều cô gái trong quán bar cũng hút thuốc,
là những điếu thuốc dành cho nữ, dài và nhỏ. Họ cầm nó trong tay, nhẹ nhàng hút
và từ từ nhả khói, làn khói mờ ảo khiến người ta cảm thấy mông lung, nhưng
không biết tại sao nhìn những cô gái hút thuốc, người ta thường có cảm giác họ
đang cô đơn.
Nếu
không phải là những cô gái đang chờ đợi tình yêu.
Thì
cũng là những cô gái đã từng có, nhưng đột nhiên mất đi người yêu.
Nói
chung là những cảm giác ấy: cô đơn, hụt hẫng, đau đớn vô hạn... đều vô tình ánh
lên trong mắt họ.
Cũng
như cô lúc này, cuộc hôn nhân “Chớp nhoáng” của cô và Lâm Khởi Phàm là khởi đầu
của một sai lầm, nhưng cô thật sự từng có lúc nghĩ rằng sẽ tiếp tục nó, nhưng
mỗi lần muốn đến gần anh, cô lại bị anh làm tổn thương sâu sắc hơn.
Giờ có
lẽ đã đến lúc kết thúc triệt để cái sai lầm này.
Lúc Hứa
Trác Nghiên hút hết bao thuốc 555, trời đã gần sáng.
Cô
xuống giường, đi vào phòng tắm, tiếng nước lại chảy ào ào.
Khi có
tiếng nước ào ào vọng ra, Lâm Khởi Phàm liền tỉnh giấc, anh vẫn chưa hẳn tỉnh
táo sau cơn say, vì vậy chẳng mấy chốc lại nhắm mắt lại, dựa đầu vào thành
giường. Nhớ lại những chuyện tối qua khiến anh đột nhiên tỉnh táo.
Anh hất
tung chăn, vừa định xuống giường thì cảnh tượng trước mắt khiến anh ngây ra.
Trên
tấm ga trắng tinh là một vết máu đỏ, nỏi bật như một bông hoa mai nở trong
tuyết. Giờ thì anh đã tỉnh táo hoàn toàn. Mình đã làm cái gì thế này?
Anh
không thể tin tất cả những chuyện này lại là thật. Lâm Khởi Phàm chạy chân trần
vào trong nhà tắm ra sức gõ cửa: “Nghiên ơi, em giờ thế nào rồi?”
Không
có tiếng trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào ào và tiếng rên rỉ khe khẽ.
Lâm
Khởi Phàm đập mạnh cửa, nhưng cửa bị khóa trái bên trong. Anh chưa bao giờ
hoảng loạn đến thế, vội vàng chạy xuống nhà tìm chìa khóa dự phòng rồi lao như
bay lên nhà, lấy chìa khóa mở cửa.
Cảnh
tượng bày ra trước mắt khiến anh thất kinh.
Cô gục
bên bồn tắm, người ướt đẫm nước, bên dưới là một vũng máu.
Lâm
Khởi Phàm giật lấy cái khăn tắm trên giá, luống cuống quấn vào người cô rồi
khoác thêm cái áo choàng ngủ và vội vàng bế cô xuống nhà.
Mẹ Lâm
Khởi Phàm nhìn thấy con trai mới sáng ra đã chạy như điên ra ngoài liền đuổi
theo ở phía sau: “Này, này, có chuyện gì thế? Thế này... ?”
Lâm
Khởi Phàm không buồn ngoảnh đầu lại, đặt Hứa Trác Nghiên vào trong xe rồi phóng
như bay trên đường.
Bên
ngoài khoa sản bệnh viện nhân dân thành phố, Lâm Khởi Phàm lo lắng đứng chờ, muốn
hút thuốc nhưng phát hiện mình chẳng mang điếu nào.
Một
người đàn ông đang ngồi bên cạnh đợi người thấy thế liền ngồi sát lại, đưa cho
anh điều thuốc và nói: “Đừng nóng ruột, vợ tôi cũng đang ở trong đó, tôi đã chờ
hai tiếng đồng hồ rồi đấy!”
Lâm Khởi
Phàm gật đầu: “Cảm ơn!”
“Cảm ơn
cái gì!”. Người đó lấy bật lửa ra: “À phải rồi, vợ anh đẻ mổ hay đẻ thường?”
Khóe
môi Lâm Khởi Phàm khẽ giật giật không biết trả lời ra sao.
Người
đàn ông đó cười, vỗ vai anh: “Nhìn anh căng thẳng kìa, không sao đâu!”
Cửa đã
mở, một bác sĩ trẻ đi ra.
Hai
người cùng đứng bật dậy, chạy lại gần.
“Ai là
người nhà của bệnh nhân Triệu Phong Hoa?”, bác sĩ hỏi.
Người
đàn ông đứng bên cạnh Lâm Khời Phàm liền tiến đến: “Là tôi, là tôi ạ!”
“Sinh
con rồi, con trai, bốn cân ba!”. Bác sĩ nhìn anh ta, xong quay sang Lâm Khởi
Phàm: “Ở đây không được hút thuốc, mau dập thuốc đi!”
“Vâng
vâng vâng!”. Người đàn ông lần đầu làm cha đương nhiên vui phát điên, liền ôm
chầm lấy Lâm Khởi Phàm mà quay mấy vòng. Ngay sau đó, vợ và con anh ta được đẩy
ra ngoài.
Anh ta
vội vàng chạy đến: “Vợ ơi, em giỏi quá!”, sản phụ mặt mày phờ phạc: “Anh cứ bắt
em ăn cho lắm vào, con rõ là to, hành em gần chết!”
“Em vất
vả quá, sau này anh sẽ làm trâu làm ngựa cho em, cả đời này nghe lời em!”. Người
đàn ông đứng bên dịu dàng dỗ dành rồi cùng vợ và con đi vào phòng.
Hành
lang vắng tanh nay càng trở lên yên tĩnh. Lâm Khởi Phàm đứng bật dậy, dán mắt
vào cánh cửa ấy. Giờ anh chẳng còn dám mong có thể giữ lại được đứa bé ấy, chỉ
cần cô khỏe lại, nhưng liệu cô ấy có khỏe lại được không?
Lâm
Khởi Phàm đấm vào đầu mình, mình làm sao vậy, đầu óc mụ mị rồi hay sao? Biết rõ
tình trạng của cô ấy, cho dù tâm trạng của cô ấy có không tốt, cố chấp, ngang
bướng, chỉ cần nhường nhịn cô là được rồi, cần gì phải nổi cáu với cô ấy như
thế?
Nghĩ
đến những chuyện xảy ra tối qua, chỉ tại hành vi điên cuồng của mình sau khi
say rượu đã làm hại đến cô, đã làm mất đi đứa bé, Lâm Khởi Phàm siết chặt bàn
tay, đấm mạnh vào tường, mắt thậm chí không chớp lấy một cái.
Cánh
cửa lại mở ra, một bác sĩ lớn tuổi bước ra, đưa mắt nhìn Lâm Khởi Phàm: “Người
nằm trong kia, bị ra máu, mới được đưa đến là vợ anh à?”
Lâm
Khởi Phàm tiến lên trước, căng thẳng gật đầu.
“Có
biết cô ấy có thai không?”, bác sĩ nhìn anh ta, ánh mắt thăm dò.
Lâm
Khởi Phàm trầm ngâm, không có đủ dũng khí để thừa nhận: “Chỉ có cảm giác thế
thôi chứ không dám chắc!”
“Thế
tại sao không đến bệnh viện kiểm tra?”. Bác sĩ lắc đầu: “Thôi bỏ đi, không giữ
được đứa bé, giờ đã xử lý xong rồi, ở lại bệnh viện theo dõi một ngày rồi về
nhà tĩnh dưỡng!”
Lâm
Khởi Phàm gật đầu.
Ông bác
sĩ không nén được liền nói: “Tôi thấy anh cũng không còn ít tuổi, chẳng phải
bọn thanh niên choai choai nữa, sao thiếu hiểu biết thế, đã gần hai tháng rồi,
thời kì đầu mang bầu không được làm chuyện ấy, sao chẳng chịu chú ý gì hết,
thật đáng tiếc!”
Lâm
Khởi Phàm ngoài gật đầu ra chẳng còn biết phải làm gì, bởi vì anh đã hối hận từ
lâu rồi.
Khi anh
đem theo nỗi áy náy đến bên giường bệnh của cô, cô nhắm mắt lại, nói: “Kết thúc
đi thôi!”
Vào
thời điểm này, Lâm Khởi Phàm không thể nào từ chối, mặc dù một kết cục như thế
này không phải điều mà anh mong muốn, nhưng lúc này đây, anh quyết định buông
tay.
Bởi vì
anh tự nhận thấy, anh vẫn là một thằng đàn ông.
Nếu đã
làm sai thì phải đối mặt với hậu quả do sai lầm ấy gây ra. Cho dù trong lòng có
không cam tâm đến đâu, có hối hận đến nhường nào, nếu như cô đã muốn kết thúc,
vậy thì nên kết thúc. Có thể bản thân mình không nên kết hôn với cô ấy.