Chiều
hôm ấy, Trác Thanh Liên lần đầu tiên xuất hiện ở trường trung học Dật Dương để
tham gia một trận bóng rổ.
Dưới
ánh hoàng hôn vàng rực, các nam sinh chạy tới chạy lui trên sân, dốc hết sức
lực, mồ hôi và sức trẻ không biết mệt mỏi. Như thường lệ có một tốp nữ sinh vây
quanh sân, say sưa ngắm nhìn vẻ mạnh mẽ và tư thế hiên ngang của họ.
Lúc
Trác Thanh Liên ra sân thay người sau hiệp một, vẫn nghe tiếng đám nữ sinh gọi
tên anh. Họ rốt cuộc là tới xem đánh bóng, hay là để xem người đây? Anh cười
khinh thường, bước đến cạnh sân, lấy một chai nước khoáng, mở nắp, ngửa cổ làm
một hơi.
Đúng
lúc ấy, có người khẽ kéo áo anh. Trác Thanh Liên cúi xuống, một gương mặt thiếu
nữ dần dần phóng to trong đồng tử của anh: nước da trắng hơi xanh xao, đôi môi
mỏng mà căng mịn, hơi hơi cong, lại thêm đôi mắt đen láy, chớp chớp như hồ nước
trong veo.
Cô khẽ
ngửa mặt trông lên, dung nhan thuần khiết nở bung như hoa chi tử, gợi dậy tất
cả những ký ức đẹp đẽ trong anh.
Đỗ Tịch
Nhan! Thời khắc anh nhận ra cô, tim anh đang nhảy nhót như điên trong lồng
ngực.
Hoá ra
cô cũng học ở trường Dật Dương! Trác Thanh Liên không sao tin nổi chăm chăm
nhìn cô gái thấp hơn mình nửa cái đầu, không nói nên lời, trong khoảnh khắc
thời gian tưởng như quay ngược chiều kim đồng hồ, quay trở về thời thơ ấu trong
sáng, vô tư.
“Xin
hỏi, anh đã có bạn gái chưa?” tiếng cô nhẹ nhàng, êm ái, ấn tượng đó là sự
bướng bỉnh không dễ nhận biết, hệt như hồi nhỏ, không thay đổi chút nào.
Trác
Thanh Liên nhìn chằm chằm vào mặt cô, gần như mất hồn, theo bản năng thốt ra
hai chữ: “Chưa có”.
Cô thở
phào nhẹ nhõm, để lộ nụ cười điềm tĩnh xen lẫn chút khó xử, đặt vào tay anh một
phong thư: “Có bạn nữ sinh rất thích anh, đây là thư bạn ấy gửi cho anh”.
Tịch
Nhan, Đỗ Tịch Nhan, cái tên đã khắc sâu vào trái tim anh, suýt chút nữa thì
buột miệng gọi tên. Thế rồi, cô quay lưng chạy biến, chỉ để lại cái bóng nhỏ bé
sau lưng.
Anh
đứng ngây ra mất một lúc, định thần lại, nhìn bức thư trong tay, trên thư viết
“Thân gửi Dương Tranh, lớp 11/7”.
Dương
Tranh là bạn cùng lớp với anh, cũng là một trong số ít những người anh em thân
thiết, thường cùng nhau chơi bóng rổ.
Dáng vẻ
của Tịch Nhan, với trong ấn tượng của Trác Thanh Liên hoàn toàn trùng khớp, chỉ
có điều anh không ngờ rằng, cô lại không nhớ ra anh, thậm chí lại đem lòng
thích cậu bạn thân của anh.
“Trác
Thanh Liên, cho tớ chai nước”, Dương Tranh thật cất tiếng gọi.
Trác
Thanh Liên quẳng cho bạn chai nước. Dương Tranh đưa tay ra đón, rồi ngồi xuống
bên cạnh: “Người anh em, đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế?”
Anh im
lặng uống nốt chỗ nước trong chai, rồi mới mở miệng: “Cậu có quen cái cô nữ
sinh ban nãy không?”
“Ai
cơ?” Dương Tranh vẻ mặt nghi hoặc.
Trác
Thanh Liên đưa phong thư cho anh, “Này, đây là thư tình cô ấy viết cho cậu. Cô
ấy tưởng nhầm tớ là cậu”.
Dương
Tranh bóc thư, đọc qua vài dòng, phá lên cười: “À, thì ra là Tống Anh, lớp phó
văn thể mỹ lớp 10/2, là cô bé xinh xắn múa điệu Tân Cương trong buổi liên hoan
văn nghệ chào mừng học sinh mới!”
Tống
Anh? Không phải là Đỗ Tịch Nhan! Trác Thanh Liên vội vàng giằng lấy thư, chỗ để
tên người gửi quả nhiên là “Tống Anh”.
Sau này
khi Dương Tranh và Tống Anh qua lại với nhau, Trác Thanh Liên thường thông qua
cầu nối này, hỏi thăm về tình hình Tịch Nhan.
Dương
Tranh nói: “Đỗ Tịch Nhan là cô bé rất ngoan và biết nghe lời, không trốn học,
không vũ trường, không la cà quán xá, rất nề nếp, khuôn phép”.
Thế là,
“bùng học đại vương” Trác Thanh Liên bắt đầu quay trở lại với sự nghiệp học
hành, từ thượng cờ buổi sáng cho đến hoạt động ngoại khoá buổi chiều, đến thầy
cô giáo cũng không khỏi ngạc nhiên, tưởng rằng anh đã biết ăn năn hỗi lỗi, cải
tà quy chánh.
Thực
ra, đối với Trác Thanh Liên, ý nghĩa của việc đến trường chỉ là để nhìn thấy
Tịch Nhan, không hơn không kém.
Khi ấy
anh và cô, chưa từng nói với nhau câu nào, ngày ngày lên lớp, thể dục giữa giờ,
tan học, hoặc cách xa, hoặc lướt qua nhau.
Nhưng
anh cũng chỉ cần có thế, chỉ cần được đứng nhìn cô từ phía xa thế này, cũng đã
là đủ lắm rồi.
Đỗ Tịch
Nhan, cô không giống những cô gái khác anh đã từng qua lại, cô thanh tân, thuần
khiết như đoá hoa chi tử, khiến người ta không nỡ mạo phạm. Anh đang chờ đợi cơ
hội, được đối diện nói chuyện với Tịch Nhan, chỉ có anh và cô.
Kết
thúc trận bóng hôm đó, lúc ngồi uống bia ven đường, Dương Tranh bỗng nhiên hỏi:
“Người anh em, liệu có phải đã “cảm” cô bé Đỗ Tịch Nhan kia rồi?”
Trác
Thanh Liên không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, tiếp tục uống bia, từng ngụm,
từng ngụm một.
“Người
ta đã có bạn trai rồi, chính là cậu nam sinh ưu tú lớp 10/1, Tô Hàng”. Dương
Tranh vỗ vỗ vai anh, “Nghe Tống Anh nói, hai người họ là bạn học cấp hai, là
một đôi thanh mai trúc mã”.
Tô
Hàng, Trác Thanh Liên biết cái tên này.
Trong
buổi lễ khai giảng, Tô Hàng với tư cách là thí sinh có thành tích cao nhất toàn
thành phố, đại diện cho toàn thể học sinh mới lên phát biểu. Trước con mắt hơn
2.000 học sinh toàn trường, cậu ta thần thái đĩnh đạc, phát biểu dõng dạc hùng
hồn. Lúc bước xuống, không cẩn thận để chân mắc vào dây loa, xém chút nữa thì
ngã. Dưới sân mọi người cười ồ lên. Nhưng Tô Hàng không mảy may bối rối, khom
người hướng về phía mọi người cúi chào, rồi tiếp tục bước xuống.
Chỉ một
chi tiết nhỏ ấy thôi đã khiến thầy cô và học sinh toàn trường phải nhớ đến cậu.
Những
người quen biết Tô Hàng không ai là không khen cậu ta, khen cậu ta học giỏi,
tính tình dễ gần, còn thường xuyên tươi cười nữa. Đỗ Tịch Nhan thích cậu ta,
chẳng có gì là lạ cả. Bất cứ cô gái có nhãn quang bình thường nào cũng đều
thích những nam sinh sinh như thế, vừa nổi bật, vừa ưu tú, khoẻ mạnh, lại có
chí tiến thủ, …
Mặt
Trác Thanh Liên biến sắc, cảm giác trong lồng ngực nhói đau, đau tới đáy lòng,
đau tận xương tủy.
Đối
diện ánh mắt đồng cảm của Dương Tranh, anh nghiến răng cười nhạt: “Cậu hiểu lầm
rồi, tớ sao có thể thích cái cô Đỗ Tịch Nhan đó được? Cô bé gầy gò ốm yếu như
thế, căn bản là vẫn chưa lớn hết…”
“Đúng
thế, vóc dáng cô ta còn thua xa Tống Anh”. Dương Tranh vụng về an ủi.
“Các cô
nàng từng qua lại với tớ, cô nào chả xinh hơn thế”. Trác Thanh Liên cất tiếng
cười “haha”, lon nước ngọt trong tay bị bóp bẹp. Đỗ Tịch Nhan, thảo nào mà em
không nhận ra tôi. Hóa ra trong tim em từ lâu đã có “hắn”!
Trác
Thanh Liên chứng nào tật nấy, lại bắt đầu bỏ tiết, trốn học, như con ngựa hoang
được tháo dây cương, suốt ngày rong chơi trên phố.
Thỉnh
thoảng gặp Đỗ Tịch Nhan trong trường, anh ra vẻ không quan tâm, mắt đăm đăm
nhìn một điểm vô định phía trước, cố gắng đè nén từng cơn sóng cuồn cuộn trong
lòng.
Thế
giới này thật quá nhỏ bé, đâu đâu cũng có thể gặp mặt, nhưng thế giới cũng quá
rộng lớn, em và anh, gần trong gang tấc, mà lại xa tựa chân trời.
Lên lớp
12, bài thi thực hành đầu tiên làm ăn bung bét, cô giáo chủ nhiệm lớp không thể
để tình trạng này tiếp diễn, cho “mời” Trác Thanh Liên lên văn phòng nói
chuyện. Anh cà lơ phất phơ bước lên tầng hai, trong hành lang, anh chạm trán
với Tô Hàng đang khệ nệ bưng một chồng nặng những vở bài tập. Sau lưng cậu ta,
một cô giáo mỉm cười dặn dò: “Cẩn thận nhé, đừng để bị ngã đấy”.
“Vâng,
cô cứ yên tâm ạ”. Tô Hàng nói bằng giọng phổ thong phương Bắc, miệng cười tươi
như trước nay vẫn thế.
Trác
Thanh Liên lạnh lùng quan sát cậu ta như nhìn một người xa lạ, lúc bước qua
nhau, chân trái khẽ khàng chìa ngang ra giữa lối đi.
Hành
động này, thực quá ư trẻ con, nhưng anh không ngăn được cái chân mình làm thế,
mắt trâng trâng nhìn Tô Hàng bị vấp ngã, đầu gối khuỵu xuống nền xi măng cái
“rầm”, tập vở trên tay vương vãi khắp sàn.
Trác
Thanh Liên làm bộ chạy tới nhặt giúp, sáp lại gần Tô Hàng thì thầm vào tai:
“Nếu cậu mà không đối xử tốt với cô ấy, tôi sẽ cho cậu biết tay!”
Tô Hàng
thoáng nghi hoặc ngẩng đầu lên, bắt gặp một khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, làn da
rám nắng, áo sơ mi hoa thấm mồ hôi nhễ nhại.
Anh
chàng này cậu không hề quen, tại sao lại nói với mình những câu lạ lùng như
thế?
Tô Hàng
ngớ người, rì rầm hỏi lại: “Nhưng cô ấy là ai?”
“Trong
lòng cậu tự hiểu rõ!”. Trác Thanh Liên nhét đống tập vở vào tay cậu, ngẩng cao
đầu, thản nhiên bước vào phòng giáo vụ.
Tô Hàng
đứng chôn chân tại chỗ, rất lâu sau mới định thần lại, anh ta chính là đầu sỏ
đám học sinh cá biệt nổi tiếng của trường trung học Dật Dương.
Học kì
hai lớp 12, Trác Thanh Liên được bố đưa ra nước ngoài.
Buổi
tối trước ngày lên đường, Trác Thanh Liên chạy ra bờ sông. Hình ảnh vui chơi nô
đùa cùng Tịch Nhan thuở nhỏ, lần lượt hiện lên trước mắt. Những chuyện cũ thời
ngây thơ hồn nhiên tại sao chỉ có một mình anh ghi nhớ?
Anh
nhặt một cành cây, viết ba chữ “Đỗ Tịch Nhan” lên bãi cát, rồi lặng lẽ nhìn
nước sông liếm dần theo từng con sóng.
Anh nói
với bản thân mình, Trác Thanh Liên, hãy để cho nước triều gột sạch đi tất cả,
để những ký ức đào sâu chôn chặt nơi đây.
Thế
nhưng, trong những ngày tháng đơn độc phiêu bạt nơi đất khách quê người, Trác
Thanh Liên vẫn luôn nhớ đến Tịch Nhan. Cái tên này từ lâu đã ăn sâu vào tâm hồn
anh, chỉ cần nhắm mẳt lại, trong tâm trí chỉ có hình bóng cô.
Ký ức
đậm sâu như thế, dẫu cho đã xa tầm tay, nhưng vẫn mãi hoài niệm, ký ức lại khổ
đau như vậy, dù cho vết thương đã lành miệng, nhưng vẫn âm ỉ nhói đau.
Năm
2007, Trác Thanh Liên nhận tấm bằng thạc sỹ kinh tế học trường đại học Ohio
State, từ Mỹ trở về. Ai ai cũng bảo anh đã thay da đổi thịt, hoàn toàn lột xác
tái sinh.
Đúng
thế, anh đã thay đổi, không còn tuổi trẻ lông bông, không còn chán ghét cuộc
đời, đã thôi u ám, độc đoán.
Trên
thương trường, anh ung dung, bình tĩnh, mưu mô thủ đoạn có thừa, một tay bày
mưu lập kế lo liệu việc kinh doanh của công ty; trong giao tiếp, anh đối nhân
xử thế ôn tồn lễ độ, cử chỉ nho nhã, nụ cười lạnh lùng và giọng nói trầm ấm,
toàn thân toát lên sức hấp dẫn của người đàn ông trưởng thành.
Phụ nữ
ngưỡng mộ anh nhiều không kể xiết, chết mê chết mệt như kẻ si tình, nhưng anh
thường tự hỏi - cái họ yêu là tiền của anh, hay là con người anh? Anh không
trêu hoa ghẹo nguyệt, đùa giỡn tình cảm của người khác, cũng không tùy tiện thể
hiện tình cảm của mình.
Những
tình cảm nồng nhiệt tuổi thiếu niên như một cơn bão cuốn sạch tất cả, chỉ để
lại một đống hoang tàn, anh đã học được cách giữ mình.
Và rồi,
mỗi khi màn đêm buông xuống, những ồn ào ban ngày lùi xa như nước triều, nỗi
hiu quạnh bao trùm lấy anh, thì tâm trí lại hiện lên khuôn mặt của Đỗ Tịch
Nhan, đẹp đẽ, thuần khiết như hoa chi tử.
Vận
mệnh đã chia cách họ ở hai thời gian và không gian khác nhau, có lẽ cô đã lập
gia đình, ngày đêm quấn quýt bên người con trai tên Tô Hàng kia, nương tựa vào
nhau, thắm thiết không rời…
Anh bắt
mình phải ngừng những mường tượng ấy lại, rồi tự an ủi, chỉ cần cô ấy sống tốt,
chỉ cần cô được hạnh phúc.
Một
ngày tháng 6 năm 2008, Trác Thanh Liên vào thành phố C. Phó Viêm lúc này đang
đi công tác, anh tạm thời thay thế làm tài xế cho Thanh Y.
Dựa vào
lan can tầng ba tòa nhà giáo vụ, anh cúi nhìn toàn cảnh ngôi trường, ánh nắng
rực rỡ, cỏ cây tốt tươi, trên sân vận động, trên con đường rợp bóng cây hai
bên, đâu đâu cũng là sức xuân phơi phới, ngập tràn sức sống tươi vui.
Bây giờ
thì anh đã hiểu, Thanh Y vì sao lại chọn nghề giáo, chỉ có nơi này là giữ được
sự thanh xuân tươi mới, thuần khiết vô hại, không có bon chen tranh giành thế
tục.
Gặp
đúng giờ tan lớp, các thầy cô giáo ra ra vào vào, tất cả đều nhìn anh bằng con
mắt ngạc nhiên xen lẫn ngưỡng mộ. Trác Thanh Liên không muốn làm hiện vật triển
lãm miễn phí, liền dạo bước xuống lầu, tại góc quẹo hành lang, anh chạm trán
với một cô giáo.
Cô rối
rít xin lỗi, rồi cúi xuống nhặt tập vở đang rơi dưới đất. Bàn tay cô rất nhỏ,
trắng trẻo xinh xắn, đem lại cho anh cảm giác quen thuộc đến kỳ lạ.
Trác
Thanh Liên không nén nổi tò mò ngẩng đầu nhìn cô, cô đang cúi đầu, mái tóc đen
nhánh mềm mại rủ xuống che lấp đôi má, chỉ để lộ cái cổ trắng ngần đẹp đẽ.
Tịch Nhan,
là người con gái mà anh khắc ghi trong tim bấy lâu. Thời gian đã qua lâu như
thế nhưng cô vẫn không hề thay đổi, khuôn mặt vẫn trong sáng, thuần khiết như
làn nước trong veo, không nhuốm bụi trần.
Bốn mắt
nhìn nhau, cả thế giới xung quanh như tỉnh lại sau cơn mê, dưới ánh nắng rực rỡ
chói chang của mùa hè, một bức tranh tuyệt đẹp không gì sánh bằng.
Trác
Thanh Liên ngửi thấy, từ người cô toát ra, một mùi hương tươi mát thanh nhã,
thoang thoảng, lúc ẩn lúc hiện.
Anh
biết, đó là hương hoa chi tử.
Chi tử
không lời, ngát thơm trăm bước.
Tịch
Nhan chính là bông hoa chi tử của cuộc đời anh.
Thế
gian chỉ có mình cô, không ai có thể thay thế.