Lúc
Trác Thanh Liên trở về nhà, đã là hơn mười giờ đêm.
Phòng
khách đèn điện sáng trưng, Thanh Y và Phó Liêm đều có mặt, đang ngồi uống cà
phê, chuyện phiếm với bố mẹ.
“Này,
hai người sao vẫn chưa về nhà?”. Trác Thanh Liên nháy nháy mắt trêu chọc, “Hôm
nay không phải đêm động phòng hoa chúc hay sao?”
“Vợ
chồng già cả hết rồi, còn động phòng hoa chúc cái nỗi gì nữa?” Thanh Y bước hai
bước lên trước, túm lấy cánh tay anh, “Em đang rất hứng thú với câu chuyện của
anh và Đỗ Tịch Nhan đây, nói nghe xem, tiến triển đến đâu rồi?”
“Dù gì
cũng là phụ nữ có gia đình rồi, đừng có ăn nói lung tung như thế”. Anh rút tay
ra khỏi tay cô, quay qua Phó Liêm, “Phó tiên sinh, mau đưa phu nhân của ngài về
nhà đi, đừng có để cho nó cứ om sòm tung tăng như con chim sẻ thế này nữa!”
Dì Kiều
mỉm cười đỡ lời: “Liên à, con cứ thỏa mãn nỗi hiếu kỳ của em nó đi, bằng không
đêm nay nó có về nhà chồng cũng không ngủ nổi đâu”.
“Exactly!”[1], Thanh
Y chu môi, “Dù thế nào, thì em cũng được xem là một bà mối chứ”.
[1] Exactly: Chính
xác.
Trác
Thanh Liên ấp úng hồi lâu, hạ thấp giọng: “Cô ấy đã đồng ý qua lại với con
rồi”.
“Bingo![2] Nhiệm
vụ đã hoàn thành xuất sắc!”. Thanh Y một lần nữa túm lấy tay anh,
[2] Bingo: từ tiếng
Anh, có nghĩa là “đoán trúng rồi”, là một kiểu chơi bạc đã có từ rất lâu đời
của phương Tây.
“Giám
đốc Trác, anh đã nói nếu việc này thành công sẽ thưởng cho em rồi, nói lời thì
phải giữ lời đấy nhé!”
“Anh
đồng ý cho Phó Viêm nghỉ phép thêm 1 tháng, đưa em đi nghỉ trăng mật ở Pháp”.
Trác Thanh Liên thoát khỏi tay cô, đi thẳng lên gác. Thanh Y vẫn chưa thôi,
tiếp tục theo lên gác: “Còn gì nữa?”
“Còn
nữa?”, anh liếc xéo cô một cái, “À, sợi dây chuyền kim cương em thích ở tiệm đá
quý hôm trước, anh sẽ tặng em, coi như là quà cưới”.
“Chưa
đủ, chưa đủ đâu!”, Thanh Y vẫn chưa giở hết mánh lới, “Đỗ Tịch Nhan không thể
chỉ có thể có giá như vậy được, anh cũng đã từng nói, chị ấy là báu vật vô giá
trong lòng anh. Phải thêm một con xe thể thao mui trần Porsche màu đỏ, hay
Mercedes, Lamborghini cũng được…”
“Trác
Thanh Y, em đúng là một con quỷ tham lam!”, Trác Thanh Liên đứng trước cửa
phòng ngủ, bất mãn kêu lên.
“Anh,
đây là lần đầu tiên em mở miệng xin anh mà”. Trác Thanh Y xị mặt, “Lúc đầu anh
cũng đã hứa, sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu của em…”
“Thôi
được rồi”, Trác Thanh Liên khẽ thở dài, “Mai em ra hãng xe, xem thích loại nào,
rồi gọi điện cho anh, anh đi thanh toán”.
“Thật
chứ? Anh thật sự không tiếc đấy chứ?”. Thanh Y có chút bất ngờ, chớp chớp mắt
nhìn anh.
“Ai bảo
tôi lại có một cô em gái tham của, thịt người ăn cả xương cơ chứ?”, Trác Thanh
Liên nhún vai, làm điệu bộ không còn cách nào khác, mở cửa bước vào phòng.
Thanh Y
cũng bước vào theo, thả mình xuống ghế sofa, hai chân gác cả lên bàn uống trà
làm bằng lim, điệu bộ không được thanh tao cho lắm.
“Trác
tiểu thư, xin hãy chú ý giữ gìn hình tượng”, Trác Thanh Liên nhíu mày, nhắc nhở
cô.
“Dù sao
thì em cũng chẳng phải là thục nữ, dâu có được như cô giáo Đỗ của anh”. Thanh Y
nhoài người về phía trước, vênh mặt lên: “Anh, sao bao nhiêu cô nàng xinh đẹp
vây quanh, tình nguyện dâng tình yêu cho anh, mà anh lại cứ mê mẩn một Đỗ Tịch
Nhan dung mạo bình thường, không có gì nổi bật cả như thế? Hay là thịt ăn mãi
đâm chán rồi, nay muốn đổi khẩu vị sang ăn rau?”
Trác
Thanh Liên phì cười, “Thế đối với em, Phó Viêm được coi là thịt, hay là rau?”
Thanh Y
nghiêng đầu ra vẻ trầm tư: “Anh ấy không phải thịt, cũng chẳng phải rau, mà là
cơm, bữa nào cũng phải có”.
Trác
Thanh Liên ngồi xuống ghế đối diện cô, nói bằng một giọng điệu cực kỳ dịu dàng:
“Đỗ Tịch Nhan đối với anh, chính là không khí”.
Ha ha,
cái này còn quan trọng hơn này, không thể thiếu một giây một phút nào! Ánh mắt
anh, lời nói anh, khiến ngay cả Thanh Y ngồi bên cũng thấy rưng rưng xúc động,
chứ đừng nói đến Đỗ Tịch Nhan kia.
“Anh
biến thành vị thánh tình yêu từ bao giờ thế hả?”. Thanh y chớp chớp mắt, quyết
tâm truy hỏi đến tận cùng, “Em còn nhớ, hồi cấp ba anh cực kỳ đa tình, liên tục
đổi bạn gái, rõ ràng là một lãng tử tình trường. Lãng tử biến thành thần tình
yêu, Đỗ Tịch Nhan kia có sức hấp dẫn lợi hại vậy sao? Sao em không nhìn ra…”
“Những
điều em nhìn không ra, còn cả tá ấy chứ!”, Trác Thanh Liên cười nhạt, một tay
kéo cô lên khỏi sofa.
Giây
tiếp theo, Thanh Y bị đẩy ra khỏi cửa. Cánh cửa trạm trổ màu cà phê ấy đóng rầm
một cái không chút thương tiếc, ngay chỗ cách chóp mũi cô chưa đầy 3cm.
Thanh Y
ngẩn người mất hơn 30 giây, mới ý thức được rằng bản thân vừa bị xua ra ngoài.
Lửa giận bừng bừng: “Trác Thanh Liên, anh quá đáng vừa chứ! Hôm nay là ngày
cưới của em, sao anh có thể đối xử với em như thế?...”
“Y Y,
đừng gõ nữa, anh ấy sẽ không mở đâu”. Phó Viêm không biết đã đứng ngoài hành
lang từ bao giờ.
“Lẽ nào
lại như vậy?”, Thanh Y vẫn đang lửa giận ngút trời, “Anh ấy sao có thể vậy
được?”
“Em…”,
cô ấp a ấp úng, “Em chỉ muốn quan tâm anh ấy thôi”.
“Anh
biết”. Phó Viêm quẹt quẹt mũi cô, “Nhưng tính cách anh trai em thế nào, em đáng
lẽ phải hiểu hơn anh chứ. Trừ phi bản thân anh ấy muốn, bất kỳ ai cũng không
thể biết được tâm sự trong lòng anh ấy. Bề ngoài mặc dù dịu dàng như ngọc,
nhưng ẩn chứa trong đó là một nội tâm vô cùng cứng rắn”.
Thanh Y
cũng từng có lúc như vậy. Có lẽ do thời thơ ấu đã phải chịu quá nhiều áp lực và
đả kích, những ngày mới bước chân vào nhà họ Trác, Trác Thanh Liên luôn giữ một
thái độ lễ phép nhưng lạnh lùng với tất cả mọi người, khuôn mặt trưởng thành
trước tuổi thờ ơ, ủ dột, đôi đồng tử sâu thẳm nhìn thấu mọi buồn vui.
Ngoại
trừ bố, anh là người thân duy nhất trên thế gian này của Thanh Y. Cô ước ao có
được tình cảm yêu thương của người anh ruột thịt, nhưng từ đầu đến cuối vẫn
không sao chạm được tới trái tim anh. Sau này, có một chuyện, đã khiến cô thay
đổi suy nghĩ.
Lên lớp
11, có một nam sinh vừa bị Thanh Y “đá”, tức tối liền giở trò nói xấu sau lưng,
chê cô “hàng quá đát”. Chuyện đến tai Trác Thanh Liên, anh đứng ra “xử” tên kia
một trận nên thân, và còn cảnh cáo: “Trác Thanh Y là em gái tao, tao không cho
phép bất cứ ai làm hại đến nó!”. Thế nhưng trước mặt Thanh Y, anh vẫn luôn giữ
vẻ lạnh lùng, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Thanh Y
sau đó nghe người khác kể lại, vô cùng xúc động, lúc đó cô mới hiểu rằng, anh
là người anh tốt nhất trên thế gian này!
“Phó
Viêm, anh hiểu nhầm anh em rồi. Anh ấy không phải người lạnh lùng thế đâu”. Cô
thở dài, “Anh ấy đã yêu ai, thì không chỉ một ngày, một tháng mà cả một đời”.
Nửa
băng hà, nửa liệt hỏa. Có thể có được tình yêu chân thành mà sâu sắc của người
đàn ông như thế, Đỗ Tịch Nhan quả là có phúc!
Cách
sau cánh cửa, Trác Thanh Liên cầm bao thuốc trên bàn trà lên, lấy ra một điếu,
châm lửa.
Anh hít
một hơi sâu, rồi từ từ nhả khói. Đôi đồng tử màu hổ phách, trên nền khói thuốc
bàng bạc, sâu thẳm như màn đêm ngoài cửa sổ.
Vừa
nãy, Thanh Y nhắc đến thời cấp ba, đó là quãng đời nổi loạn, suy sụp, những
tháng ngày mà anh không muốn nhớ lại.
Cậu bé
Kiều Dật mười tuổi, cùng với mẹ và bà ngoại rời khỏi ngõ Tử Trúc, chuyển đến
một tòa nhà rộng rãi, sáng sủa, sạch sẽ.
Cuối
cùng anh cũng tìm được cha mình, nhưng người cha ấy lại đang có một mái ấm
khác, với người vợ xinh đẹp dịu dàng và cô con gái thông minh lanh lợi. Kiều
Dật hận ông đã bỏ rơi mình bao nhiêu năm, hận ông đã cho anh cái xuất thân
không ra gì, hận ông khiến mẹ anh phải rơi vào cảnh khó xử.
Một
người đàn ông, đã không bảo vệ được người phụ nữ mình yêu, lại làm tổn thương,
đẩy họ vào cảnh mâu thuẫn khổ sở, ông ta có tư cách gì mà nói tiếng yêu?
Ngày
cuối cùng của kỳ thi lên cấp ba, bà ngoại đột nhiên bị xuất huyết não. Anh thi
xong về đến nhà, thì bà đã đi xa.
Người
yêu thương anh nhất trên đời này đã ra đi. Kiều Dật quỳ trước giường bà, âm
thầm rơi lệ suốt một đêm.
Có kết
quả thi, Kiều Dật không đủ điểm vào trường điểm. Nhưng nhờ có bố nhận lời quyên
tiền cho trường Dật Dương xây tòa giảng đường mới, thế là, anh đường hoàng bước
vào trường cấp ba có tiếng của thành phố.
Năm
mười sáu tuổi, người vợ hợp pháp của cha anh ốm và qua đời. Năm sau, ông và mẹ
anh tổ chức hôn lễ linh đình. Kiều Dật cũng đổi tên thành Trác Thanh Liên, trở
thành người con trai duy nhất kế thừa tập đoàn Trác Thị, thành “thiếu gia”
trong mắt mọi người.
Thói
đời nóng lạnh khó lường. Những người trước đây từng coi khinh, bài xích anh và
mẹ, ngay lập tức đổi thái độ, ra vẻ cung kính lễ độ, khúm núm nịnh bợ. Mẹ anh
khoan dung độ lượng, bỏ qua mọi hiềm khích trước đây, còn Trác Thanh Liên thì
không sao quên được. Đặc biệt là ánh mắt hằn thù của Trác Thanh Y dành cho anh
và mẹ mình.
Anh
không sao quên được ánh mắt của Trác Thanh Y nhìn anh trong hôn lễ của bố mẹ.
Hôm ấy, cô ta mặc một bộ váy công chúa màu hồng phấn, trước mặt mọi người thì
cười nói ngọt ngào, xinh đẹp như một con búp bê.
Nhưng
khi trên hành lang chỉ còn lại hai người anh và cô, cô lập tức thu lại nụ cười
trên môi, đứng thẳng lưng, mắt mở to, nhìn anh bằng ánh mắt hung tợn. Nếu không
thật sự đối diện, anh sẽ không bao giờ có thể tin được, một cô bé mới mười hai,
mười ba tuổi đầu, lại có thể có một ánh mắt dữ tợn, oán hận chất chồng như thế.
Cô nói:
“Tôi căm ghét anh, anh căn bản không xứng được mang họ Trác!”
Trác
Thanh Liên không đáp lại, trong khoảnh khắc đối diện lặng im, anh rõ ràng đang
ở thế yếu, cảm thấy một sự yếu đuối mà mệt mỏi không tên.
Đúng
vậy, anh cũng căm ghét, căm ghét cái thứ hạnh phúc hoang đường, giả tạo này.
Từ đó,
Trác Thanh Liên bắt đầu trốn học. Những môn thấy hứng thú còn miễn cưỡng ngồi
nghe, phải môn không hứng thú gì, quăng sách vở cái “xoạch”, ngang nhiên lướt
qua vai thầy cô giáo bước ra khỏi lớp. Thầy cô cũng vì kiêng nể cái thân thế
tập đoàn Trác Thị nhà anh, chỉ biết nhìn cái vẻ mặt lãnh đạm xấc xược ấy mà
không dám ngăn lại.
Trong
trường không ai dám hé răng báo lại về nhà, mà bố anh thì ngày bận việc công
ty, tối lo tiếp khách, bận tối tăm mặt mũi lấy đâu thời gian mà để ý. Trốn
tiết, bùng học, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, đi bar, nhảy disco, …tất cả
những thói hư tật xấu của thanh niên, Trác Thanh Liên đều coi như thứ trò tiêu
khiển, lần lượt “thử sức”.
Một lũ
du côn choai choai trong vùng đều bám chặt lấy anh như keo. Gặp đúng lúc loạt
phim “Cổ Hoặc Tử”[3] đang ăn
khách, bọn chúng liền học theo lập bang hội, kết nghĩa anh em, tranh nhau tôn
Trác Thanh Liên lên làm “đại ca”.
[3] Tên một bộ phim
Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vỹ Cường.
Tướng
mạo khôi ngô sáng sủa, cá tính trầm lặng kiệm lời, ra tay phóng khoáng, đánh
nhau bất chấp sinh tử…tên tuổi Trác Thanh Liên lừng lẫy trong ngoài trường Dật
Dương, rất nhiều nam sinh ví anh với Trần Hạo Nam[4] trong
“Cố Hoặc Tử”, nghe tới tên vừa kính vừa lo.
[4] Nhân vật chính,
đại ca của một băng nhóm trong phim.
Anh thường
cầm đầu một toán đàn em qua lại trong trường, miệng phì phèo thuốc lá, trông
thấy nữ sinh xinh xắn nào ngang qua, liền ngả ngớn huýt sáo trêu chọc. Có không
ít cô gái cam đảm hẹn hò cùng anh. Bọn họ đa số đều phấn son lòe loẹt, hàng mi
dày cong vút, đôi môi đỏ chót, vòng vèo lấp lánh. Anh tùy tiện buông vài câu,
họ đều cười nghiêng ngả.
Cái họ
yêu là vẻ oai phong lẫm liệt, là gương mặt tuấn tú và tướng côn đồ của anh,
nhưng không ai biết đến thế giới nội tâm cô đơn, không chút sinh khí trong lòng
anh.
Trác
Thanh Liên không nghĩ rằng, mình lại trùng phùng Đỗ Tịch Nhan trong hoàn cảnh
như vậy. Càng không dám nghĩ, cô hoàn toàn không nhận ra anh là ai.