Trong
giấc mơ, Tịch Nhan lại trở về nhà ông nội, trở về khoảng sân nông gia biệt lập
ấy.
Kim
ngân hoa quấn quanh hàng rào tre, hoa từng chùm, từng chùm nở. Hà thủ ô ở góc
tường tươi tốt, lan theo tường gạch thành một mảng xanh um, mang theo một mùi
hương ngai ngái.
Vẫn
nguyên như trong ký ức, ông nội râu tóc bạc phơ, ngồi trên ghế tựa làm bằng gỗ
tử đằng được chạm trổ công phu, tay lật giở cuốn sách buộc chỉ đã ố vàng. Rất
nhiều lần như thế, cô yên lặng ngồi bên nghịch đất, xem truyện tranh. Lưng dựa
vào đầu gối ông, cảm giác cực kỳ an toàn.
Cứ sau
một khoảng thời gian, ông nội lại phải đi khám bệnh một lần. Cô ngoan ngoãn
ngồi trên bậc thềm đá trước cửa, đợi ông nội về. Đợi đến lúc mặt trời khuất
núi, bụng dạ sôi ùng ục cả lên, ông nội khoác ráng chiều trên mình, tay cầm hai
xâu kẹo hồ lô xuất hiện ở cổng làng, cô từ xa đã trông thấy liền ào ra đón.
Buổi tối
hôm ông nội mất, ngoài trời mưa rất to. Cô nửa đêm tỉnh dậy, thấy ông đứng đầu
giường, ánh mắt ấm áp hiền từ.
“Ông
nội!”, cô cất tiếng gọi. Ông nội mỉm cười: “Cháu ngoan của ông, ngủ ngoan đi.
Ông phải đi rồi!”. Một cơn rùng mình từ sống lưng chạy dần lên trên, cô hoảng
hốt bò xuống giường, tay nắm chặt cánh tay ông nội không buông: “Ông đừng đi,
đừng bỏ Tiểu Tịch lại một mình!”
“Tiểu
Tịch, cháu nhất định phải kiên cường lên”. Tiếng ông nội cứ lãng đãng trong
không trung, rồi, không còn thấy bóng ông đâu nữa.
Bố nói,
lúc lâm chung ông nội không ngớt gọi tên cô, trước sau không đành lòng rời xa
đứa cháu gái mà ông yêu thương nhất.
Thế
nhưng, con xin lỗi ông, ông nội, con vẫn chưa đủ kiên cường.
Trong
cơn mơ hồ, cô thấy mình đang đứng trong sân, trong tim dấy lên nỗi đau mơ hồ.
Ông nội ngẩng đầu nhìn thấy cô, liền vẫy tay: “Con cún nhỏ của ông, sao mà khóc
đến nỗi mặt mũi lem nhem như mèo thế này?”
Cô đưa
tay sờ lên má, mới biết mặt mình nhòe nhoẹt nước mắt.
“Ông
ơi, anh ấy đi rồi”.
“Ai
cơ?”
“Chính
là”, cô lầm rầm hạ thấp giọng, yếu ớt mong manh như đứa trẻ, “Chính là anh
chàng mà con đã thích từ lâu, lâu lắm rồi, và cũng đã đợi, đợi rất lâu rồi”.
“Cô bé
ngốc ạ!”, . ông nội cười nói, “Con nhầm rồi, cậu ta không phải là người con
đang đợi đâu”.
Tịch
Nhan choàng tỉnh, mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên giường.
Trước
mắt là một khoảng âm u, hồi lâu sau, mới dần dần hồi phục lại thị giác. Cô nhận
ra mình đang ở trong một phòng ngủ được trang trí hết sức trang nhã và tinh tế.
Bên dưới là chiếc giường tráng lệ, êm ái, trên mình đắp chăn lụa mỏng, điều hòa
chỉnh 24 độ ổn định, rèm cửa buông thấp, đèn ngủ đầu giường điều chỉnh ở mức
ánh sáng dễ chịu nhất…
Rốt
cuộc đây là đâu? Tịch Nhan lo lắng thấp thỏm, lòng tràn ngập mối nghi hoặc.
“Em tỉnh
rồi à?” Giọng nam trầm ấm truyền đến từ bên cạnh.
Cô kinh
ngạc quay qua, Trác Thanh Liên đang ngồi trong khoảng tối cạnh giường, trong
phòng mờ tối, cô nhất thời không trông thấy anh.
Anh
ngồi đây đã bao lâu rồi? Cứ ngồi yên nhìn cô ngủ như thế sao?
Tịch
Nhan cảm thấy cực kỳ khó xử, vội vàng tung chăn bước xuống giường, nhưng không
tìm thấy giày đâu cả.
Trác
Thanh Liên vội đứng lên, bước lại hỏi: “Em đang tìm thứ này đúng không?”. Tịch
Nhan quay sang, trong tay anh là một đôi giày hở mũi cao gót màu đen.
Anh
liếc nhìn đôi chân mảnh khảnh và trắng ngần của cô một cái, nửa cười nửa như
không: “Hay để anh xỏ giúp em nhé?”
“Trác
Thanh Liên!” Cô nghiến răng ken két, “Anh đừng có bày trò nữa!”
“Hãy
gọi anh là Kiều Dật”, ánh mắt anh trìu mến, giọng nói tràn ngập yêu thương,
khiến người ta muốn bực cũng không bực nổi, “Gọi anh là Kiều Dật, rồi anh sẽ
trả lại cho em”.
Tịch
Nhan ương bướng không chịu nghe theo sự chỉ đạo, dứt khoát cứ thế chân trần dẫm
lên thảm, vừa bước hai bước, liền bị Trác Thanh Liên choàng qua eo bế bổng cô
lên.
“Anh
định làm gì?”. Cô kinh ngạc thốt lên, “Mau thả em ra!”
“Đây là
hậu quả của việc rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt”. Trác Thanh Liên
bế cô ra khỏi phòng ngủ. Tịch Nhan tức tối la hét ầm ĩ mà không làm gì được.
Anh
tiếp tục bế cô ra sofa ngoài phòng khách, rồi mới buông cô ra: “Em muốn uống
gì? Nước hoa quả?? Hay coca?”
“Thế
nào cũng được”. Tịch Nhan tựa người vào tay ghế sofa, day day huyệt thái dương.
Tỉnh lại sau cơn say, đầu óc vẫn còn váng vất, còn cả đôi chút đau đầu.
Hồi nãy
chân vừa chạm đất, cô đã thấy đầu ong ong, đứng cũng không vững. Anh nhất định
là đã trông thấy vẻ ngượng nghịu của cô, mới cố ý lấy cớ trừng phạt để bế cô ra
ngoài.
Trác
Thanh Liên rót một ly nước hoa quả, đưa đến trước mặt cô: “Đầu còn đau không?
Hay để anh mát xa cho nhé!”
Cô lắc
đầu, đón lấy ly nước, uống một ngụm, đảo mắt quan sát xung quanh. Đây là một
căn hộ rộng rãi, sang trọng, trang hoàng lộng lẫy. Một mặt tường kính suốt từ
sàn lên đến trần nhà, bên ngoài là cảnh đêm phồn hoa, ánh đèn xe qua lại như
mắc cửi, những ánh đèn đủ màu sắc nhấp nháy và ngọn đèn của bao hộ gia đình,
tất cả đều ở dưới chân.
Tịch
Nhan đột nhiên tỉnh ngộ, đây là tầng 24 cao ốc Liên Y, là phòng chuyên dùng
tiếp khách của tập đoàn Trác Thị.
“Sao
lại đưa em đến đây?” cô hỏi bằng giọng ngạc nhiên xen lẫn nghi hoặc, “Giờ là
mấy giờ rồi?”
Trác
Thanh Liên ngó đồng hồ: “Sắp tám giờ rồi”.
“Trời
ạ, mình đã ngủ lâu thế rồi sao?”
Anh khẽ
cười: “Suốt từ lúc truyền nước biển xong ở bệnh viện, em vẫn cứ ngủ li bì, cũng
được sáu tiếng rồi”.
“Sao
anh không gọi em dậy?”, cô hỏi.
“Điệu
bộ em lúc ngủ rất đáng yêu, ngây thơ trong sáng như một đứa trẻ, khiến người ta
chẳng nỡ đánh thức”. Anh đăm đăm nhìn cô, đôi đồng tử màu hổ phách, nét dịu
dàng, chân thành đong đầy trong mắt.
Cô vội
vã né tránh ánh nhìn ấy, hồi lâu mới cất tiếng: “Em phải về đây”.
“Đợi
anh uống nốt ly rượu này đã”, Trác Thanh Liên nói rồi bước đến cạnh quầy rượu,
rót cho mình một ly rượu vang.
Tịch
Nhan đưa mắt nhìn sang, một quầy rượu nho nhỏ, trên bày đủ kiểu đủ loại rượu
ngoại nổi tiếng, trong đó nhiều nhất là rượu vang Pháp, la liệt muôn hình vạn
trạng. Thứ chất lỏng màu đỏ đậm ấy phản chiếu dưới ánh đèn, rực rỡ đầy mê hoặc.
“Em có
thích uống rượu vang không?”. Trác Thanh Liên khẽ lắc ly rượu trong tay, thứ
chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh chuyển động vòng tròn.
“Không
thích”, cô thật thà trả lời, “Em ghét tất cả các loại rượu”. Bởi cô sinh ra đã
dị ứng với rượu rồi.
“Trong
tất cả các loại rượu, anh thích nhất là rượu vang”. Anh nhấp một ngụm rượu,
chậm rãi nói, “Uống ly đầu tiên, cảm giác rất chua, rất đắng, nhưng uống vài ly
rồi, em dẽ thấy nó rất ngọt. Đắng trước ngọt sau, hệt như cảm giác mà tình yêu
đem lại”.
Nghe
anh nhắc tới hai chữ tình yêu, Tịch Nhan tinh ý không hó hé tiếng nào.
Trác
Thanh Liên nhìn cô chăm chú, chầm chậm cất tiếng: “Tịch Nhan, tình yêu không
phải lúc nào cũng ngọt ngào cả”.
Cô nghe
tiếng tim mình đập thình thịch liên hồi trong lồng ngực. Anh nói thế là có ý
gì? Sao ánh mắt anh lại lạ thường thế kia?
“Có thể
em không biết, rượu vang không thể sử dụng chai tái chế để đựng, tức là, mỗi
chai rượu chỉ được dùng một lần duy nhất. Sẽ không có ai tiếc nuối làm gì cái
chai đã cạn rượu, bởi chỉ khi đem quăng nó vào sọt rác, mới có thể thưởng thức
được hương vị ngon nhất, tươi mới nhất của rượu. Có những khi, tình yêu lại
giống như chai rượu vang ấy, không còn gì bên trong, cố níu giữ cái vỏ không
cũng chẳng để làm gì, chỉ khi dứt khoát vứt bỏ, mới có thể tìm được niềm hạnh
phúc mới”.
Tịch
Nhan như vừa chạm điện, toàn thân cứng đơ, đứng ngây người nhìn anh.
Trác
Thanh Liên đứng trước quầy rượu, lặng im nhấm nháp rượu, tuy biểu cảm trên
khuôn mặt không thay đổi, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy, lấp lánh thứ ánh
sáng mà người đối diện không sao đoán biết được.
Có
những khoảnh khắc, cô tưởng như anh nhìn thấu hết tâm can cô, biết được tất cả
mọi chuyện của cô.
Nhưng,
sao có thể thế được, anh căn bản không quen biết Tô Hàng!
Cô gắng
hết sức trấn tĩnh lại, cúi đầu, khẽ hỏi: “Bây giờ, em có thể đi được chưa?”
Trác
Thanh Liên nhìn cô, rồi một hơi uống cạn ly rượu vang, bước tới: “Chúng ta đi
thôi!”
Anh đưa
tay kéo cô lại gần, nắm chặt lấy những ngón tay lạnh như băng của cô, dùng lực
hơi quá, khiến toàn thân Tịch Nhan ngã vào lòng anh.
Tịch Nhan
giật nảy mình, còn chưa kịp phản ứng gì, anh đã cúi xuống, đặt lên môi cô một
nụ hôn.
Cảm
giác chếnh choáng của cơn say vẫn chưa hết hẳn, cô vẫn còn choáng váng, chân
tay không chút sức lực, tinh thần vẫn đang mơ hồ, lơ lửng như bay trên chín
tầng mây.
Khứu
giác nhanh chóng cảm nhận được hương thơm hoa chi tử, lại phảng phất hương rượu
vang, thật khó chối từ.
“Vừa
nãy lúc em còn ngủ, anh cũng đã định đánh thức em bằng một nụ hôn thế này”.
Tiếng anh thì thầm quấn quít bên tai, nụ hôn từng chút, từng chút một thâm nhập
sâu hơn. Cô hoàn toàn không có chút phản kháng chống cự nào, đôi môi dần hé mở
theo bản năng, để anh mặc sức điều khiển trò chơi mềm mại, ướt át mà nóng bỏng
ấy.
Không
biết thời gian trôi qua bao lâu, Trác Thanh Liên cuối cùng cũng kết thúc nụ hôn
dài tưởng cả thế kỷ ấy, nhưng vẫn ôm lấy cô không buông. Anh vùi đầu vào cổ cô,
hơi thở nóng rực của anh phả lên làn da cổ để trần của cô, khiến cô bất giác
rùng mình.
“Tịch
Nhan, hãy cho anh một cơ hội, cũng là cho em một cơ hội, có được không?” Tiếng
anh vừa mê đắm, vừa như khẩn cầu, trăn trở bên tai cô.
Tịch
Nhan không nén nổi nỗi xúc động. Người đàn ông này, dáng vẻ thanh tao, đẹp trai
phong độ ngời ngời, một thân hội tụ tất cả những gì ưu ái của tạo hóa, vậy mà
lại ngốc nghếch đợi cô ngần ấy năm trời.
Cô đã
quá thấm thía dư vị của nỗi đợi chờ, hiểu rõ nỗi tuyệt vọng và cay đắng ấy,
lòng chợt dâng lên nỗi xót xa.
“Được
không em?”, anh hỏi lại lần nữa.
Cô bất
lực thở dài, rồi nhẹ nhàng nhất có thể, khẽ đáp: “Em nhận lời anh”.
Khoảnh
khắc ấy khiến Trác Thanh Liên như ngừng nhịp thở, không sao tin nổi tai mình.
Khẽ buông lơi cánh tay, rồi lại choàng ôm cô chặt hơn nữa.
Bàn tay
anh ấm nóng, mạnh mẽ ghì cô sát vào lòng mình, như muốn giấu cô vào lồng ngực,
thành một phần cơ thể, không thể tách rời.