Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 456: Con Người Nơi Đâu Bất Tương Phùng


trướctiếp



Khách sạn Ô Long được xây dựng trên đê cách bờ hồ mấy trăm dặm, xung quanh đều là tài sản có được nhờ hồ Ô Long. Ở đó cũng đang xây dựng một tuyến đường ven hồ với nhiều quán ăn vặt quá nửa vòng hồ, xung quanh còn có những cửa hàng tư nhân cho thuê, rất là thịnh vượng.

Trong cái khe núi chắn gió ở đây, vì đặc thù địa lý, nhiệt độ trung bình là rất cao, đó là do nhiệt độ từ ngọn núi lửa bốc ra. Dù thế nào bạn cũng có thể thấy những người đến đây đều mặc đồ bơi đi dạo, mặc quần áo bình thường đi dạo ven hồ đếm ra chỉ được vẻn vẹn vài người.

Hội Đường Sinh lên bờ thì liền quay về trại để thay đồ dù sao thì cũng phải làm việc, mặc đồ bơi không tiện chút nào.

Cô Trương ít nhiều cũng biết được vài chuyện của Đường Sinh, vì cô và Mai Chước được coi là đồng nghiệp, sau khi Mai Chước đổi nghành thì cô ấy vẫn thường gọi điện cho cô Trương để hỏi thăm tình hình của học sinh. Chủ yếu là bây giờ Mai Chước nổi tiếng rồi, cô Trương cũng muốn có quan hệ tốt với cô ấy, biết đâu có lúc cần nhờ vả thì sao.

Ngoài ra, còn hỏi tình hình của Đường Sinh, Mai Chước từng nói, cô ấy chuyển nghề cũng có chút quan hệ với Đường Sinh. Như vậy thì rõ được một số chuyện nội tình của Đường Sinh. Lúc đầu ở trường xử lý cả các phó chủ nhiệm, còn phát hiện gian tình của hắn với cô, mới biết hắn quả không tầm thường.

Đột nhiên xảy ra việc này, cô nghĩ ngay tới Đường Sinh. Về phía trường học cũng có đến một vài phó chủ nhiệm phụ trách phòng giáo vụ. Nhưng tìm không thấy ai, gọi điện cũng không nghe, không biết là anh ta chạy đâu rồi, đành bất đắc dĩ chạy đến bên hồ hỏi học sinh xem Đường Sinh bọn họ đang ở đâu.

Phía trước khách sạn có hai ba cô học sinh đang đợi cô Trương, họ cũng không biết cô Trương đi tìm ai.

Thấy Cô Trương và Đường Sinh đang đến gần, vội chạy đến chào,

- Hội Ninh Manh mang lên phòng 6 tầng 4 rồi.

Đường Sinh liền nói với Cô Trương:

- Mấy người lên đó cũng vô dụng thôi, tôi và cô Trương lên đấy là được rồi.

Miệng thì nói vậy, nhưng tay lại kéo Tiểu Yên đi, anh ta hoàn toàn không sợ thể hiện quan hệ của mình với bất cứ cô gái nào trước mặt cô Trương, cô cũng vờ như không thấy gì.

Chu Tiểu Thường, Dật Phong mấy người họ không giúp được gì nên cũng không lên, liền đi đến chỗ ghế sopha ngồi đợi kết quả.

Lúc trong thang máy đi lên, Đường Sinh nghĩ, là cảnh sát ở đâu vậy? Ninh Manh ở Giang Lăng vưa nói tên chị gái cô thì chắc chẳng có vấn đề gì. Trong giới cảnh sát ở Giang Lăng ai mà không biết đến cái tên Hoa khôi cảnh sát Ninh? Xem ra không phải cảnh sát Giang Lăng rồi, Khánh Châu hay là Phượng Thành nhỉ?

Đường Sinh đi phía trước theo sau là Cô Trương và Tiểu Yên, ba người bọn họ sắp lên đến cửa phòng 6, Đường Sinh liền giơ tay gõ cửa.

Rất nhanh bên trong có người ra mở cửa, một người đàn ông đứng trước cửa nói:

- Mấy người tìm ai? Nhầm phòng rồi.

- Bạn học của chúng tôi bị đưa tới đây, chúng tôi đến hỏi thăm tình hình xem thế nào.

Đường Sinh lạnh lùng nhìn người đàn ông giống như cảnh sát.

Hắn vừa nói thì Đinh Hải Dung đang ngồi trong phòng khách có chút hồi hộp: “A, Đường Sinh? Hắn cũng tham gia cắm trại lần này sao?”

Tim Đinh Hải Dung đập thình thịch, sau việc lần trước cô ta đã quay về Phượng Thành. Sau vài ngày bình tĩnh thì tâm trạng cũng trở nên ổn định. Cái chính là vết thương quá sâu, không cần thiết phải hối tiếc, trái lại còn rất thoải mái, nhưng sự bắt đầu mới khiến cô rất bối rối.

Bản thân mình thua cược cho Đường Sinh mười một năm, mặc dù từng là người phụ nữ của người khác, nhưng bây giờ lại có sự kết giao bất thường với Đường Sinh, trong lòng không nghĩ là không có khả năng. Cho nên vừa làm việc vừa trị thương, vừa nghĩ tới ý trung nhân mới của mình.

Cũng chưa được bao nhiêu thời gian lại gặp nhau tại hồ Ô Long này, chẳng lẽ cũng là duyên phận? Kỳ thật muốn tìm cái cớ gì đó để gọi điện hỏi thăm một chút, liệu có nên không, hay chuyển tới Giang Lăng đi, đã có sự tiếp xúc đó, cũng không cần quan tâm hơn nữa.

Hiện tại ở cái vị trí vừa vừa này khiến Hải Dung rất khó chịu, dù sao tôi cũng là người con gái họ Đinh, tình cảm đầu tiên dần dần mai một cũng là anh gián tiếp gây ra, tôi cũng tự mình lựa lời nói với anh, dù sao cũng phải cho tôi một câu trả lời chứ? Tình nhân hay vợ bé? Thì anh nói đi.

Kỳ thật Hải Dung có thể đi xa hơn “rời đi thật xa, bắt đầu một cuộc sống mới, chẳng sợ phải sống một cuộc sống bình thường, nhưng cô không làm được. Cô sinh ra trong một gia đình không bình thường, cả đời này chắc chắn cũng không được bình thường, có một ngày có một số việc cũng không giữ được, có thể mang đến tai ương bất trắc cho Đinh gia, những việc này cô đều đã nghĩ tới, cho nên an toàn nhất chính là duy trì sự xuất hiện của công tử họ Đường này.”

Toàn bộ sự việc cô đều tự mình trải qua, đối với sự mưu trí và thủ đoạn của Đường Sinh cô đều phải cúi đầu khâm phục. Trước khi cho rằng Vương Ngạn Thận là nhất, nào ngờ anh ta so sánh với Đường Sinh còn kém xa, nếu không anh ta cũng sẽ không bị tống vào nhà giam.

Khi trong đầu nghĩ thoáng qua những sự việc đó, Hải Dung đi ra cửa,

- Cậu vào trong đi, để tôi giải quyết cho.

Cô đuổi cái người mặc thường phục kia vào.

Người cảnh sát mặc thường phục kia tỏ vẻ ngạc nhiên Phó cục trưởng Đinh của chúng ta quen ba người này sao? Trong lòng hơi nghi ngờ nhưng cũng đi vào trong.

Thấy Hải Dung đột nhiên xuất hiện, trong lòng Đường Sinh cũng nắm chắc được phần nào liền nở nụ cười và nói,

- Chị Dung, sao lại là chị chứ? Trùng hợp thế.

Một tiếng gọi chị Dung khiến trong lòng cô yên tâm rất nhiều, lại nhìn thấy nụ cười chân thành trên mặt Đường Sinh lại càng yên tâm hơn.

Cô đi ra khép hờ cửa, hơi cúi xuống, nói:

- Tôi đang phá án, nhưng thật sự không nghĩ là cậu cũng ở hồ Ô Long.

Đường Sinh nghe cô ấy không nói thẳng vào vấn đề chính, liền biết Cô Trương ở đây, cho nên cô ấy nói chuyện không tiện lắm, dù sao người ta cũng đang phá án.

- Cô Trương, cô và tiểu Yên xuống lầu chờ tôi nhé, chuyện ở đây tôi tự xử lý được rồi, không thành vấn đề.

Cô Trương nhẹ thở ra, gọi Đường Sinh thật là đúng, hắn quả nhiên có quan hệ ở khắp nơi,

- Vậy được, hai người nói chuyện đi.

Tiểu Yên hơi bĩu môi, nhưng không phản đối, cô chính là muốn ở bên Đường Sinh, bây giờ cũng chỉ đi theo cô Trương thôi.

Đường Sinh không cố tình đuổi cô đi, chỉ là muốn nói chuyện chính thức với Hải Dung. Giữa hai bên đang có một vài vấn đề vô hình cần giải quyết rõ, phải có một cuộc nói chuyện để giải tỏa những hiểu lầm này mới có thể thông được. Có Tiểu Yên ở đây Đường Sinh thì không sao nhưng Hải Dung lại không thể chuyên tâm nói chuyện với mình được, và tình thế là không cần quan tâm ai ở đây.

Trong hành lang rất trống vắng, chỉ có hai người bọn họ, nhìn kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Hải Dung, về cơ bản đã lấy lại được khí sắc của ngày xưa, chỉ là trong mắt vẫn còn có chút đau lòng. Thời gian sẽ hòa tan tất cả mọi thứ, chỉ một thời gian ngắn mà muốn cô ấy bước ra khỏi một chuyện đả kích lớn như thế thì cũng khó.

Nói thật Hải Dung là mỹ nữ hạng nhất, cô gái hai bảy tuổi có được sự quyến rũ nữ tính thành thục. Phong cách của cô và Ninh Hân không hề giống nhau, điểm giống nhau là đều mặc thường phục. Ninh Hân là có vẻ đẹp thản nhiên, Hải Dung có vẻ đẹp nho nhã, các cô có những đặc điểm giống nhâu, đó là cùng trang điểm đôi lông mày, môi và tự nhiên nhất là cái đẹp của phụ nữ.

Không thể không thừa nhận Vương Ngạn Thận từng có thể dụ dỗ Hải Dung, không chỉ dựa vào gia thế, mà ngay bản thân anh ta cũng có ưu thế nhất định.

Anh ta không phải quá tự tin, không phải là không coi Đường Sinh ra gì, cũng sẽ không để mất người phụ nữ của mình và bi kịch cả đời hắn là tự tìm.

- Cảnh sát Khánh Châu thông báo với Phượng Thành chúng tôi là băng đảng ma túy có thể đang chạy vào Phượng Thành này. Theo manh mối có được từ Ô Long, bọn chúng muốn mượn cơ hội học sinh trung học Giang Lăng đi dã ngoại lần này sẽ trà trộn vào. Phía bên Khánh Châu đã xóa sạch hang ổ của băng lạc hoàn, hiện giờ là muốn quét sạch những mối liên quan. Lượng băng lạc hoàn được tán ra ngoài vẫn còn đáng kể ....

Hải Dung nói qua một chút về quá trình bắt giữ bọn Ninh Manh.

- Trước khi cậu tới cô bé tên Ninh Manh kia nói là em gái của Ninh Hân, tôi cũng chưa làm gì cô ấy cả, cũng chỉ là kiểm tra đối phó một chút thôi. Tôi đoán rằng vấn đề không phải ở các cô ấy, hiện giờ thả mấy cô ấy ra cũng được, nhưng mấy cậu thanh niên thì có chút vấn đề.

- Ừ, cô cứ phá án bình thường, tôi không cầu xin hộ ai, thực tế thế nào thì xử thế đó thôi. Tôi chỉ lo các cô trong quá trình thi hành nhiệm vụ lại mạnh tay thì sẽ kích động tới các nữ sinh yếu ớt. Các cô ấy còn non nớt, không chịu nổi sự kích động. Thấy chị ở đây là tôi yên tâm rồi, đây cũng không phải là khen đâu.

Hải Dung cũng không hiểu trong lòng mình nghĩ gì, nói ra thì người đàn ông này cũng có thể coi là người đàn ông của mình, bây giờ hắn nói chuyện lại khách sáo quá.

Lúc đó cửa mở ra, một người mặc thường phục bước ra,

- Phó cục trưởng Đinh, có chút tình hình..

Nói xong liền nhìn thoáng qua, thấy khó nói.

- Không sao, cậu nói đi, hắn là em trai của tôi.

Hải Dung tự nhiên đặt Đường Sinh vào một vị trí rất thân thiết, trong lòng có chút lo lắng chắc gì Đường Sinh đã chịu nhận mình là chị gái chứ? Ai bảo mình là người phụ nữ của người khác? Ôi đâu còn cách nào.

Đối với một người phụ nữ trong trắng mà nói, đây là bênh ung thư cả đời không chữa được, chỉ có thể tự ti trước một người đàn ông.

Sức quan sát của Đường Sinh là vô cùng xuất sắc, bất cứ một thay đổi nhỏ nào trên mặt Hải Dung hắn đều có thể biết được. Lúc cô nói “em trai”, rồi lại rụt rè liếc nhìn mình một cái, trong lòng đã biết ngay là cô ta đã hiểu sai về mình, ôi, người con gái đáng thương, xem ra còn cần mình cứu vớt.

Người mặc thường phục kia lại nói tiếp:

- Lục soát trên người mấy thanh niên kia phát hiện ra năm lọ băng lạc hoàn, loại mỗi lọ một viên. Trong đó có một lọ trống, có hỏi bọn chúng là viên băng lạc hoàn đó đâu, nó nói là không biết. Nhưng chính tên đó lại có hiện tượng xuất dương, phía dưới cương sứng cả lên......

Băng lạc hoàn là thuốc gì chứ? Trước khi phá án bọn họ đều biết, là loại xuân dược có tính kích thích rất mạnh (loại thuốc lắc kích dục mạnh), phía dưới mà đã cương cứng thì chắc chắn là đã uống rồi!

Đường Sinh trợn mặt, chết tiệt, tên này lại ngu giống mình đây, định lấy thân thử thuốc lắc à? Tên này cũng khá đây không biết là vị cao nhân nào vậy?

Hải Dung cũng không có thay đổi gì, nhíu lông mày lại rồi nói:

- Tên mà có hiện tượng xuất dương đó xử lý cho nó trước đi, đừng để xảy ra sự cố gì đấy nhé.

Người mặc thường phục đi vào, Hải Dung mới nói với Đường Sinh:

- Ngại quá, nói cậu là em trai tôi, cậu không để ý chứ?

- Chị Dung, tôi biết trong lòng chị vẫn còn bao trùm một hình bóng, quên hết mọi thứ bắt đầu lại từ đầu đi. Chị chẳng thấp kém hơn ai cả, đừng tự đặt mình vào vị trí đê hèn ti tiện đó, những việc xảy ra trong quá khứ không phải lỗi của chị. Sau này chị là chị Dung của tôi, còn tôi là em trai Đường Sinh của chị.

Vài lời ấy đã thấm vào tận tâm linh con người, sau khi nghe xong mắt Hải Dung đỏ lên, ánh mắt hơi chớp, nước mắt rơi xuống. Đường Sinh mạnh dạn lau nước mắt cho cô, giống như chăm sóc cho người yêu của mình vậy. Trong lòng Hải Dung run rẩy, kỳ thật cái ngày mình kết thúc một tình yêu sai lầm chính là ngày bắt đầu cho một tình yêu mới. Cảnh tượng hôm đó lúc dụ dỗ Đường thị lại thoáng hiện ra trong đầu cô, thậm chí những lời xúc phạm như đang trở về, thực sự khó có thể tin được.

Được người đàn ông này lau nước mắt, trong lòng Hải Dung hoảng hốt, đôi mắt đảo đi đảo lại ngượng ngùng,

- Cẩn thận không người khác thấy.

- Tôi không sợ gì hết, lau khô nước mắt thì mọi thứ lại bắt đầu, thỏa thuận của chúng ta không hạn chế cô, lập gia đình cũng được.

- Lấy chồng? Hoa tàn bại liễu như tôi có thể lấy ai chứ? Nếu cậu không chê tôi, tôi làm vợ bảy vợ tám của cậu tôi cũng vui long. Số tôi không tốt, nhưng tôi vẫn còn rất kiêu ngạo, chẳng lọt được vào mắt mấy người đàn ông đâu. Hơn nữa thân phận của tôi như vậy, ai lấy tôi cũng không yên tâm.

- Ừ, câu này là thật, hơn nữa sau vụ của Vương Ngạn Thận ảnh hưởng không thể đoán trước được, ai dám lấy chị chứ? Chị Dung đáng thương.

- Không cho phép cậu nói tôi đáng thương, tôi không đáng thương, tôi phải là rất may mắn, bằng không nếu sau khi kết hôn với anh ta mới xảy ra chuyện, càng không chịu nổi.

- Cũng phải, thôi không nói cái này nữa, chị Dung phá án tiếp đi, nên thả thì thả, tôi bảo đảm, buổi tối mới cô đi ăn.

- Ừ, việc các học sinh này tôi xử lý châm chước, cậu yên tâm đi, số điện thoại của tôi là….


trướctiếp