Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 455: Tôi Là Em Của Chị Ninh Hân


trướctiếp



-- “Đầu hạ đi vầy nước ở hồ Ô Long, suối nước nóng ngâm đàn lợn…”Trong hồ nước, Đường Sinh ôm ghì lấy Yên trong lòng, thì thầm vào tai cô hai câu thơ tự mình vừa cải biên. Tiểu Yên nghe xong cười khúc khích, đôi tay cô ôm chặt cổ Đường Sinh, Đôi chân bên dưới cô kep vào lưng hắn, tư thế mờ ám ấy trong lúc này cũng chẳng khác gì đàn lợn ngâm trong hồ.

Cách đó không xa, Tiểu Chu Đồng cũng trong tư thế ôm Lục Tú Tú, bên cạnh họ là Dật Phong đang bị Bàn cưỡi trên lưng, chỉ còn mỗi tiểu Ngụy là cô đơn một mình. Cậu ta đeo chiếc kính bơi thỉnh thoảng lại kiếm tìm chút hứng thú của bản thân, niềm vui quần chúng không bằng niềm vui cá nhân, mình cũng thích.

Tú Tú từng là rất nho nhã, từ khi cùng tiểu Chu quan hệvới nhau thì đã thay đổi thành người khác, phóng đãng một cách hồ đồ..

- Ôi, con heo này. Cậu muốn giết chết người phụ nữ nhỏ bé ấy à? ờ, ha, chị Bàn, tôi nuôi con heo này quả là dũng mãnh, oh, tôi thích đến tận Costa Rica rồi.Con heo thân yêu của em, hôm nay anh lại mạnh dạn như vậy sao? Tú Tú cười duyên dáng đập nước tung tóe lên.

Tiểu Chu cũng kết hợp với cô ta

- Ai da, tôi làm, tôi làm. Các anh em ơi, giúp chúng mình đưa mấy chị em này đến Costa Rica đi. Ngày mai chúng ta có thể tuyên bố với mọi người, các cô bé bị anh em đưa đến Costa Rica đều có thẻ xanh.

Tình cảm mãnh liệt bao trùm lên từng cây hoa ngọn cỏ. Tiếng cười, mắng yêu trong hồ, vào giờ khắc này họ quên đi tất cả những chuyện không vui.

Lí tưởng của sự nghiệp học hành à, cho nó đi gặp quỷ đi, hồi ức lưu lại vào cái năm chúng ta mười bảy tuổi là những kí ức rực rỡ nhất, mãi mãi không thể nào quên, chúng ta khóc vì thất tình, chúng ta đau khổ vì mối tình đơn phương.

Chúng ta mỉm cười vì tình yêu,chúng ta sầu vì tình yêu.

Đời người có được mấy lần mười bảy tuổi? Đời người có được mấy thời trung học? Đời người có được mấy tuổi thanh xuân? Đáp án thế nào ai cũng rõ.

Tuổi trẻ khiến ta không hối hận, thứ tình cảm mãnh liệt khiến chúng ta bay cao. Tất cả những đắng cay ngọt bùi là người bạn cùng ta qua tuổi mười bảy.

Những lá thư tình đã từng lần lượt viết ra chưa có hồi âm, tâm hồn ảm đạm. Cô ấy, trước giờ chưa từng để mắt tới tôi, nhưng tôi yêu cô ấy.

Lâm Manh từng nhiều lần nhìn thấy cô đi qua vườn trường, chúng tôi đã chết lịm trong đau buồn, cô ấy, chưa từng liếc mắt nhìn tôi, nhưng tôi yêu cô ấy.

Biết bao điều tiếc nuối, biết bao đắng cay, biết bao nước mắt, biết bao đau thương, biết bao tiếng cười, giao hòa với nhau tạo thành tuổi mười bảy, thật rực rỡ!

Đường Sinh ôm Tiểu Yên trong tay kinh ngạc nhìn mặt hồ thấy khuôn mặt trẻ trung của tuổi thanh xuân, những chuyện đã qua trong đầu cũng cho qua. Mình là một học sinh phi thường có được tuổi trẻ lần thứ hai, mình là một sự tồn tại thần kỳ trong sinh mệnh lần thứ hai, mình còn có gì hối tiếc nữa chứ.

Có lẽ mình không thể vô lo vô nghĩ hết mình hưởng thụ tuổi mười bảy giống như bọn họ sao? Một thiếu niên mười bảy tuổi hẳn là đứng giữa bọn họ, nên hòa mình cùng bọn họ, nhưng mình lại bị những việc thường ngày quấy rầy, mình lại một lần nữa thiếu mất thời điểm thuộc về mình sao?

Đường Sinh có đôi chút mơ màng, mọi âm thanh trong nháy mắt dường như không còn, dần dần ngưng tụ lại thành một hình ảnh mới tinh. Đó là thời khắc chân thực mà mình đang ôm Tiểu Yến trong vòng tay vùng vẫy dưới nước, mạch máu trong cơ thể hai người như dung hòa làm một, khắc cốt ghi tâm, không thể từ bỏ.

- Đường Sinh, anh đang nghĩ gì vậy…?

Tiểu Yến còn chưa hỏi xong, khuôn mặt Đường Sinh đã áp sát vào cô, môi kề môi.

Tâm trí Tiểu Yến như rối tung, tuy biết quan hệ giữa cô và Đường Sinh gần đây có nhiều tiến triển, cầm tay là bình thường, ôm nhẹ cô vào lòng cũng là bình thường, thậm chí còn nhiều lần ngồi lên lòng anh, thế nhưng môi chạm môi như thế này thì chưa bao giờ có, nụ hôn đầu tiên của cô, xấu hổ chết đi được.

Mười bảy tuổi chính là bộc lộ tình cảm như vậy, nụ hôn còn lưu lại, trong hồi ức của con người tương lai cần có những kí ức phong phú ấy của tuổi mười bảy, lớn mật một chút, đừng sợ bịđánh, mà cho dù có bị đánhthì cũng đáng.

- Củ chuối thật, tôi đã sớm nói mà, Xa Đăng Yên và lão đại có một chân, các cậu còn bảo chưa đạt đến mức đó, giờ thì nhìn rõ chưa?

Dật Phong chặc lưỡi, quay đầu lại nhìn, trên mặt hồ cùng một chỗ ấy có nhiều đôi có những động tác thân mật như thế.

Tiểu Chu lên tiếng nói:

- Tôi nghĩ mãi không thông suốt là anh cả cưa hết cô gái đẹp nọ đến cô gái đẹp kia, sao lại không có ai làm gì nhỉ?

Ừ, đây cũng là một vấn đề mà tôi luôn thắc mắc.

Dật Phong mếu máo nói. Cả hai bọn họ tự nhiên thấy ngưỡng mộ Đường Sinh.

- Cậu nói xem, có phải Đường Cẩn và Đậu Đậu cũng chưa tát anh ta đúng không? Đổi lại là Tú Tú của tôi, sớm tát tôi làm ngay cả mẹ tôi cũng không nhận ra.

Dật Phong và Tiểu Bàn bật cười, Tú Tú khinh thường nói:

- Là tai các cô ấy mềm quá, bị đàn ông dụ dỗ bằng những lời ngon ngọt mà thôi.

- Vậy thì đi thôi, nói rõ rằng công phu dụ dỗ phụ nữ của tôi còn kém quá, ngày nào có đủ công phu sẽ thỉnh giáo anh cả truyền thụ.

Tú Tú híp mắt nói:

- Cậu đừng đi nữa, mình đi thay cậu, cậu xem mình cũng có vài phần nhan sắc đấy chứ? Mê hoặc anh ta rồi mới có thể lấy được bản lĩnh nhìn người của anh ta, sau đó chị lại truyền thụ lại cho em, để em có thể tiêu diêu tự tại trong các cô gái đẹp, như vậy chẳng phải hợp lý sao?

- Á, đừng thế, Còn thông đồng với người khác, chị bay luôn đi, cái này gọi là gì? Quyết kháng cự và phản đối đến cùng.

- Cậu sợ gì chứ, tình cảm dành cho cậu rất thắm thiết, lại không phải thật tâm đối tốt với Đường Sinh, cũng giống như việc cậu tán gái cũng là bản năng cầm thú mà.

Tiểu Chu cười đau khổ nói:

- Tôi không học nữa, được không? Chị Tú Tú à, đừng có dọa em thế chứ, Những người phụ nữ vui vẻ với Đường Sinh rồi, thì đàn ông của các cô ấy chắc thất nghiệp hết.

- Nói thế là thế nào?

Tiểu Bàn ngẩng đầu lên hỏi, Tiểu Chu và Dật Phong cùng nói một lúc:

- Ôi, người và thú không thể so sánh với nhau được.

Tú Tú lại bật cười, ghé sát vào tai Tiểu Bàn nói vài câu gì đó, Tiểu Bàn ồ lên hai tiếng,

- Hóa ra là như vậy à ?

Xa xa, bên bờ hồ, cô giáo họ Trương khêu gợi đang giơ tay về bên này vẫy, vẻ mặt vô cùng lo lắng,

- Á, là Cô Trương

- Mình qua đấy xem thử,

Tiểu Chu liền thả Tú Tú ra bơi về hướng đó. Cô Trương không xuống nước được, việc của cô khá nhiều, cũng chưa thay đồ bơi, nhưng khiến cho Chu Tiểu Thường có chút hy vọng, từ sau khi đi anh Sinh đưa cô Mai đi, Tiểu Chu đã nhắm vào cô Trương rồi.

Nói Cô Trương dáng vẻ thướt tha, lại là người thuộc loại xinh đẹp, đối với Chu Tiểu Thường mà nói là lực sát thương cực mạnh.

Ngay từ thời kỳ đầu phát triển sinh lý , nam giới thường rất dễ nảy sinh những ảo tưởng đối với phụ nữ trưởng thành, chỉ là họ ẩn giấu đi không thể hiện ra mà thôi.

- Cô Trương, có việc gì đấy ạ?

Chu Tiểu Thường bước lên bờ toàn thân ướt sũng, nhìn vẻ mặt của cô Trương hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.

- Cậu gọi Đường Sinh đi ?Cậu đi cũng vô dụng, mấy học sinh hội Ninh Manh đột nhiên bị mấy người mặc thường phục xuất hiện đưa đi rồi.

- A, Sao lại có thể thế chứ? Được, được, được, Cô Trương, cô đừng vội, em đi gọi Đường Sinh.

Chu Tiểu Thường xoay người nhảy xuống nước.

Trong một căn phòng của khách sạn Ô Long, ngoài Ninh Manh và hai người bạn học nữ khác còn có Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải, Sử Nghĩa Quốc, còn có 3 thiếu niên không quen biết đều cho họ mặc thường phục trong phòng khách. Trong đó một người mặc thường phục lớn tiếng nói:

- Các cô cậu nghi ngờ mua bán thuốc Băng Lạc hoàn, nam ở bên phòng này, nữ ở bên phòng kia, vào cởi quần áo để chuẩn bị kiểm tra.

Nguyên nhân của việc này là vì ban cán bộ lớp hội Ninh Manh đang họp nghiên cứu để sắp xếp phòng ở cho các bạn trong lớp, ai cùng phòng với ai, ai lại chuẩn bị dã ngoại, rất phiền phức, ai biết được đang thảo luận bỗng Sử Nghĩa Quốc lại dẫn ba thanh niên đến nói gì với Uông Triệu Quân và Viên Phi Dương, hình như còn thấy Vương Phi Dương rút tiền ra, sau đó còn bỏ vào trong túi cái gì đó.

Sau đó mấy người tự xưng là cảnh sát mặc thường phục, bao vây họ ở đại sảnh, sau đó đưa cả bọn đi.

Cái này gọi là họa vô đơn chí, Ninh Manh không chịu nổi, nghe anh cảnh sát kia nói vậy, cô đứng im không nhúc nhích, đợi người khác lần lượt vào hai phòng. Người cảnh sát kia cau mày hỏi cô:

- Tôi nói cô sao vậy? Bảo cô vào cô không nghe thấy gì à? Muốn làm gì hả?

-Chị gái tôi cũng là cảnh sát trong thành phố, tôi chẳng làm gì cả, sao các anh lại bắt tôi?

Ninh Manh giọng điệu rất bức xúc nói.

- Hô hô, chị gái cô là cảnh sát thì sao chứ? Cô ta bảo cô mua bán thuốc Băng lạc hoàn? Cô nói xem chị gái cô là ai?

- Ninh Hân ở chi đội đặc công.

Ninh Manh lúc đầu nói rõ tên của chị gái, Ninh Hân, cái tên này thật sự rất vang dội.

Một cô gái đẹp ngồi ở ghế sô pha từ nãy đến giờ không chú ý đến chuyện đang xảy ra lúc này cũng ngẩng đầu nhìn Ninh Manh.

- Gọi cô ấy đến đây.

Không thấy thì không tin, vừa thấy dọa đã nhảy dựng lên, mỹ nữ mặc thường phục này rõ ràng là người mấy ngày rồi không gặp - Đinh Hải Dung.

Đinh Hải Dung được điều đến Cục thành phố Phượng Thành này không lâu. Trước sự kiện của Vương Ngạn Thận không lâu cô được điều đến đây. Việc của Vương Ngạn Thận và cô không có liên quan gì, cô cũng chưa muốn rời khỏi nơi này về thủ đô, cũng không phải về nhà giải quyết việc gì. Cô biết hai gia tộc ở thành phố vì Vương Ngạn Thận mà tan tành. Cô cơ bản không muốn quay lại để đối mặt với con người đó, chỉ là trong nhà có người nói cho cô hay.

Mấy ngày này, cục công an thành phố Phượng Thành nhận được thông báo của phía cảnh sát Khánh Châu, báo rằng có thuốc Băng lạc hoàn đang tràn vào Phượng Thành. Mong phía Phượng Thành cùng phối hợp.

Phía Phượng Thành liền cử Đinh Hải Dung chủ trì vụ án này. Cô là một trong số các phó Cục trưởng, có năng lực giải quyết vụ án lớn này. Theo báo cáo, họ tìm ra khu vui chơi Ô Long Sơn không có ai quản lý, kết quả là buổi trưa hôm nay đã có thu hoạch, bắt quả tang đang tiền trao cháo múc.

Thấy lại bắt được đám học sinh, Đinh Hải Dung liền nhíu mày, xem ra bọn tội phạm đã lợi dụng cơ hội đám học sinh dã ngoại lần này để xuất hàng.

Lúc này nghe Ninh Manh nói ra tên của Ninh Hân, cô có chút giật mình, vì lúc ở cùng với Vương Ngạn Thận, đã tiến hành phân tích cẩn thận mối quan hệ của Đường Sinh. Đồng thời điều tra thấy xuất hiện mấy cô gái có quan hệ thân mật với anh ta, một trong số đó là thuộc đội cảnh sát đặc công Giang Lăng tên là Ninh Hân.

- Em là em gái của Ninh Hân sao?

Đinh Hải Dung đã từng xem ảnh của Ninh Hân, nhìn qua là biết Ninh Manh là em gái của cô ta, nhìn rất giống nhau.

- Vâng, chị gái em là Ninh Hân...

Ninh Manh vừa nghe khẩu khí của đối phương trong lòng nghĩ chắc là quen chị gái cô, liền nói qua tình hình lúc trước với cô.

- Ba người học sinh bọn em hoàn toànkhông hiểu đang xảy ra chuyện gì, mong chị tin chúng em.

- Ờ, em cũng nên vào phòng kia trước đi.

Đinh Hải Dung lại nói với người cảnh sát mặc thường phục.

- Kiểm tra đại khái qua ba nữ sinh đó là được rồi.

Ý là không cần phải cởi quần áo gì gì đó, sau đó có một nữ cảnh sát đưa Ninh Manh vào phòng để tiến hành kiểm tra.

Bên phòng này mấy cậu con trai thì thê thảm hơn một chút. Dưới sự giám sát của hai cảnh sát bọn họ phải lột quần áo của ra. Viên Phi Dương là căng thẳng nhất, cậu ta lặng lẽ cầm lấy cái hộp nhỏ bằng nilon trong túi ra, vừa cởi đồ vừa suy nghĩ xem nên xử lý thế nào? Sử Nghĩa Quốc cũng căng thẳng giống y, trong tay cũng cầm một cái hộp, hai người nhìn nhau, đợi cơ hội cởi đồ đến gần, liền nói nhỏ với nhau:

- Làm thế nào bây giờ?

Giờ ném cũng không ném được nữa, đứng ở cạnh tường, cởi một cái, ném sang bên này một cái, người cảnh sát kia liền lục soát từng cái áo một mà.

Bạn bảo ném hướng nào? Làm như cảnh sát mù hay sao chứ? Viên Phi Dương liền tận dụng lúc cởi quần để làm trò, đổ viên thuốc từ trong cái hộp nhỏ ra, cho hộp vào túi quần, sau đó khi cởi quần tiện thể ném đi. Thừa lúc đó giả vờ đưa tay lên miệng nuốt luôn, đây chính là cách theo gót ngu xuẩn của Đường Sinh. Sử Nghĩa Quốc còn độc hơn hắn, lúc tụt quần xuống thì ấn hộp vào trong hậu môn.

Thử đánh cuộc một phen, nếu bọn họ nếu chỉ lục soát quần áo, mình có thể thoát được, người khác sẽ không tố giác mình mua thuốc đâu.


trướctiếp