Cực Phẩm Thái Tử Gia

Q.2 - Chương 356: Nữ Giáo Viên Đáo Để (Phần 3)


trướctiếp



Cô nhân viên phục vụ tới bên Đường Sinh nói:

- Các món ăn đã được đưa lên hết rồi, mời anh dùng, bởi vì bữa cơm này của anh hết hơn một vạn tệ nên khách sạn sẽ ưu đãi giảm giá 7,5 %, nếu như anh có vấn đề gì thì tôi có thể giúp anh truyền đạt tới Giám đốc của chúng tôi, rất mong anh chiếu cố.

Đường Sinh liền buông một câu:

- Dạ lộ tử khổ!

Nghe Đường Sinh nói như vậy, cô nhân viên phục vụ ngẩn ra, không hiểu “dạ lộ tử khổ” có nghĩa là gì, là tiếng Nhật sao?

- Ồ, anh nói gì vậy?

Vị này cũng coi như là khách hàng hạng sang, phải tận tình phục vụ, cô ta liền hỏi lại.

- Câu này nghe cũng không hiểu sao? Mã na tây đao nhất đao đao, mã na tây đao nhất đao mao, giới cá, cô nghe có hiểu không?

- Rất xin lỗi anh, tôi nghe không hiểu tiếng Nhật.

Cô nhân viên phục vụ lúng túng, đôi má xinh đẹp ửng đỏ lên.

Trang Khiết nghe cũng không hiểu, nhưng ý của câu “dạ lộ tử khổ” thì cô lại hiểu được, là ý mong được chiếu cố và chỉ giáo nhiều hơn.

Đường Sinh nhìn đôi má ửng đỏ của chị bồi bàn cười ha hả:

- Ý nghĩa của câu “dạ lộ tử khổ” là xin chiếu cố nhiều hơn, 8888 tệ quá đắt mà, rõ ràng muốn cắt cổ chúng tôi. Loại cua chỗ các chị là cua hoàng đế gì vậy? Có con nhỏ thế này thôi sao? Tôm này mà gọi gì là “đại tôm hùm”, như là con cá chạch vậy!

Hả, mặt cô phục vụ càng đỏ hơn, còn đang lúng túng thì Đường Sinh lại chỉ vào chai rượu:

- Rượu Trần Nhưỡng Mao Đài mười hai năm là như thế này sao? Cô nghĩ là chúng tôi chưa từng uống loại rượu này à? Tin hay không tôi gọi điện thoại cho Hiệp hội người tiêu dùng tố cáo các cô? Định giá lại cho tôi đi!

Cô phục vụ đó xị mặt bỏ đi rồi, nhưng Trang Khiết lại ngẩn người:

- Sao khách sạn này lại đen tối thế à? Vậy mà cậu còn gọi nhiều món ăn lên?

Đường Sinh bĩu môi:

- Tổng giá tiền của những món ăn và bình rượu này cũng không tới một ngàn tệ, cô ta dám đòi tôi 8888 tệ?

- Còn không trách cậu à? Làm ra vẻ là người giàu có sao? Trong túi cậu có mấy hào? Cậu định khiến tôi xấu mặt phải không?

Trang Khiết hận hắn tới mức gần nghiến răng, nhưng nghĩ tới cảnh lúc trước ở phòng làm việc đã xử lí hắn, cũng không tức giận như thế, ngươi nhìn trên mặt của hắn xem, bây giờ vẫn còn chỗ tím chỗ đỏ kìa. Đường Sinh giả bộ ngẩn người ra nói :

- Cô bảo tôi gọi món, vết thương của tôi nặng như vậy phải bồi bổ chút.

Trang Khiết trợn mắt, chọn thì chọn, bây giờ có nói gì cũng vô ích! Nhưng phải nghĩ cách tính tiền, trước tiên phải xem đối phương tính lại giá tiền là bao nhiêu đã, lại nghĩ Đường Sinh vừa nói hai câu tiếng Nhật liền hỏi:

- Câu tiếng Nhật cậu vừa mới nói có nghĩa là gì?

- Ha … Tôi đùa cô ta thôi, nghĩa của câu trước là “tôi là anh rể cô ta”, câu sau có nghĩa là “cô là chị của cô ta”.

Hả? Trang Khiết vừa tức vừa thẹn, tên nhóc này không chỉ làm mất sự tự nhiên của cô phục vụ, còn chiếm được lợi thế của mình:

- Cậu thật là cay độc!

- Cái gì hả? Tôi có cay độc bằng cô ta không? Mang lên đồ ăn và rượu như vậy cũng dám đòi tôi 8888 tệ? Tiền của chúng ta là giấy vệ sinh chắc?

Lúc này cô phục vụ lại dẫn tới một thiếu phụ mặc chiếc váy ngắn, cũng thuộc loại xinh đẹp, phấn trên mặt được thoa hơi dày, vừa nhìn thì biết là Giám đốc gì đó. Qủa nhiên, cô nhân viên phục vụ đến giới thiệu:

- Thưa anh và phu nhân, đây là Giám đốc Vương của chúng tôi.

Anh và phu nhân? Trang Khiết tức giận, sao tôi có thể giống phu nhân của hắn được? Sao cô không nhìn xem hắn mới bao nhiêu tuổi? Cô thật sự coi tôi là chị? Vậy cô cũng không thể đem hắn làm anh rể cô chứ? Không hiểu sao, trong lòng Trang Khiết đang thầm oán trách cô phục vụ này.

- Xin chào anh. Việc anh nhắc tính tiền lại lần nữa là trái với quy định của khách sạn chúng tôi, chỗ chúng tôi là khách sạn ba sao đã được hội tiêu dùng chỉ định, không hề tồn tại hiện tượng vi phạm quy định về thực phẩm nào, anh muốn khiếu nại với Hiệp hội người tiêu dùng thì tôi cũng không có cách nào cả.

Đường Sinh biết những khách sạn này đều có mối quan hệ với người nào đó trong Hiệp hội người tiêu dung, hắn có khiếu nại cũng chỉ vô ích thôi, chắc chắn là không ai để ý tới. Khiếu nại là hắn nói bừa thôi, nhưng thật sự là khiến hắn ăn một bữa cơm mất 8888 tệ thì không thể được:

- Xem ra cô không thể làm chủ được rồi, kêu Giám đốc của các cô tới đây, dù sao tôi cũng phải có ý kiến về bữa cơm này.

Đường Sinh nói với vẻ mặt rất ôn hòa, lại còn cười nữa.

- Thật ngai quá, Tổng giám đốc của chúng tôi không có thời gian tiếp đãi một vài thực khách, anh có ý kiến gì có thể viết lên tờ giấy góp ý.

- Ha ha ha, cô thật giỏi, mời…

Đường Sinh dùng tay ra hiệu mời bà ta đi, người phụ nữ kia cười một cách lịch sự rồi quay người bước đi, vừa quay người thì vẻ mặt đã biến thành khinh thường, còn hừ nhẹ một tiếng:

- Hai con quỷ nghèo đói, định khoe khoang sang giàu ở đây à? Hừ!

Câu nói này cũng không làm Đường Sinh nổi giận, tính cách của Nhị Tế Tổ bây giờ rất ôn hòa, bình thường cũng không động chân tay đánh người nào, nhất là con gái thì càng không thể, con gái là để tán tỉnh, bạn không thích có thể nhường cho người khác, nhưng không được ra tay đánh người ta.

Trang Khiết càng không nghĩ ra biện pháp nào, cô suy nghĩ nhờ ai thay mình trả hóa đơn đây? Có thể nhờ bố mẹ sao? Không bị mắng chết à, mình mời cái tên tiểu tử thối ăn cơm mất 8888 tệ à? Trời ơi! Báo cáo chi tiêu với mẹ sao đây? Bà không tức giận tới thổ huyết mới lạ đấy!

Ngày hôm nay đã bị tên xấu xa này hại cho thê thảm, Trang Khiết cắn răng suy nghĩ, bạn bè, biết tìm ai đây? Thật ra có mấy người theo đuổi mình đều bị mình từ chối. Bây giờ không có tiền trả tiền cơm, lại gọi điện cho người ta ư? Thế này thì quá mất mặt.

Cô cũng không còn lòng dạ nào mà ăn cơm nữa, nhưng Đường Sinh lại không chút khách sáo:

- Ăn, ăn đi, 8888 tệ mà, vậy cũng phải ném cái gì vào bụng chứ, nếu không thì quá lãng phí xa xỉ rồi, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô Trang mời tôi bữa cơm thịnh soạn thế, ăn đi. Cô không đói sao? Tôi rót cho cô li rượu nhé?

Trang Khiết hận không thể cho hắn một cái bạt tai, tức giận nói :

- Đúng, tôi không đói, cậu ăn no là được rồi.

Cô nghĩ đi nghĩ lại cũng chưa tìm được người tính tiền, mắt thì cứ chằm chằm nhìn Đường Sinh, tên nhóc này rõ ràng là con nhà giàu, cố ý giỡn mình. Mình không trả nổi tiền thì hắn cũng không chạy được đâu mà, sợ gì chứ? Phải rồi, bảo hắn ứng ra trước :

- Này, tôi không đủ tiền trả.

- Không đủ cũng phải ăn, đây là xã hội có luật pháp, bọn họ cũng không giết được chúng ta đâu, quá lắm thì chũng ta ở lại khách sạn này làm công một tháng.

- Cậu thay tôi trả tiền không được sao? Cậu đừng giả nghèo nữa được không? Tôi biết cậu không nghèo mà là cậu cố ý trêu tôi phải không?

- Linh tinh gì vậy? Tôi bị học sinh của cô đánh cho thê thảm thế này, trốn dưới gầm bàn làm việc gần 15 phút đồng hồ, hai mông sưng phù lên từng cục, ít nhất đã chịu năm mươi sáu cái chổi rồi, mới bù chút dinh dưỡng này mà đã tính toán gì? Ngoài ra cũng không chỉ bị thương trên thân thể.mà còn bị tàn phá về tâm hồn, uống một bình Mao Đài cũng đâu quá đáng gì, cô nói xem tôi như thế có phải chơi khăm cô không? Nếu không cô chịu để tôi giỡn như vậy một lần rồi tôi mời cô ăn cơm, nhất định đồ ăn có giá trị gấp mười lần thế này. Cô lại đẹp như vậy, tôi cũng không nỡ đánh đau cô đâu, thế nào hả?

- Sao cậu không đi chết đi hả?

Trang Khiết trừng đôi mắt tròn long lanh lên:

- Tiền bữa cơm hôm nay coi như tôi nợ cậu được không?

- Như vậy à? Vậy…vậy viết giấy thiếu nợ nhé, nói miệng thì không có căn cứ mà, chẳng may cô quỵt nợ, tôi đi đâu đòi lại công bằng?

Trang Khiết cắn chặt rang, tốt xấu gì trước hết qua được cửa ải này rồi nói, có cơ hội sẽ xử lí tên tiểu tử thối này sau. Liền lập tức gọi cô nhân viên phục vụ tới, lấy bút và giấy, sau đó viết giấy ghi nợ Đường Sinh 8888 tệ và kí tên mình.

Đường Sinh cầm lấy nhìn nhìn, búng một cái rồi nhét vào túi quần. Lúc này Trang Khiết mới có tâm tư mà ăn cơm, không cần cô trả tiền mà, thực ra cô cũng không trả nổi. Nhưng cô cũng không uống rượu, chai rượu Mao Đài một mình Đường Sinh uống, không phải rượu giả, dám giả mạo rượu Mao Đài 12 năm ít nhất cũng là rượu chính phẩm, nhưng ngay cả cái chính phẩm đó cũng chẳng dám bảo đảm có là thật hay không.

Lúc ăn, Đường Sinh suy nghĩ cách trừng trị cô giám đốc đã mắng mình và Trang Khiết là kẻ nghèo đói.

Trong óc lóe lên một ý tưởng, hắn gọi điện thoại cho Giám đốc công ty con của Cẩn Sinh, Sở Hùng Đông:

- Sở tổng à? Ừ, tôi là Đường Sinh, hẳn là ông có quan hệ với ngân hàng bên này? Đúng vậy, có một chú việc, rút cho tôi chút tiền từ tài khoản của công ty, không nhiều đâu, 8888 tệ, ừ, nhưng đừng rút tiền giấy, tôi cần tiền xu, đúng 8888 tệ toàn tiền xu, trong ngân hàng chắc có.

Hả, Trang Khiết nghe Đường Sinh nói vậy thì lại lần nữa tròn mắt lên, 888 800 đồng tiền xu, đếm tới bao giờ mới xong? Trời ơi!

- Ừ, bây giờ cần, cô nghĩ thử biện pháp đi, bên đó không cần đếm, cân lên đi, trực tiếp mang 100 000 đồng tiền xu tới bảo bọn họ đếm được rồi, bây giờ không phải đang lưu hành một câu nói như thế này mà “ngủ thì phải ngủ tới lúc tự tỉnh dậy, đếm tiền phải đếm tới lúc run tay’, hì hì hì!

8888 tệ của tôi dễ kiếm như thế à? Tôi cho cô đếm chết bỏ, đếm tới lúc cô phun cơm ra thì thôi, khiến cho tất cả kế toán của khách sạn các cô đến tới nửa đêm đếm không xong, đếm sai một xu cũng không cho các cô thanh toán, xem ai xử lí ai ? Nghèo đói à? Tôi nghèo đói sao? Chuẩn bị làm thêm giờ hầu hạ tên nghèo đói nhé!

Khoảng một tiếng sau, Sở Hùng Đông và con trai Sở Đại Cương cùng với sáu bảy nhân viên trong công ty của Sở Đại Cương tới. Bọn họ chia ra hai lần bê vào mười bao tiền xu màu đen, đặt ở trước quầy thu tiền, làm cho Giám đốc khách sạn trợn tròn mắt.

Vừa nhìn thấy giám đốc Sở Hùng Đông là nhận ra ngay, Sở Hùng Đông cũng là người có chút tiếng tăm ở Phượng Thành, Sở Đại Cương cũng là công tử nổi tiếng, bà Giám đốc họ Đường vội ra tiếp đãi:

- Ôi, hai vị Giám đốc, đây là ý gì?

Bà ta còn chưa hiểu rõ tình hình.

Sở Hùng Đông cũng không phản ứng lại, từ giọng điệu “Anh Sinh”, y nghe ra khách sạn này không biết đã đắc tội gì với hắn, hắn mang tiền xu tới tính tiền, đây là ý định xử lí người ta, cho nên y không nói gì, nhưng Sở Đại Cương lại hừ một tiếng:

- Thay người tính tiền.

Mặt Giám đốc Đường biến sắc, ối, xem ra cha con nhà họ Sở bây giờ đang rất kiêu ngạo? Bọn họ không biết ai là ông chủ khách sạn này sao?

Lúc này Đường Sinh và Trang Khiết đi ra, hắn dẫn Trang Khiết đến ghế sofa ngồi nghỉ cùng với Sở Hùng Đông.

- Mau lại đây, rót trà cho chúng tôi, mang trà ngon nhất của khách sạn các cô tới đây, không lo giá cả đắt, chỉ cần cô đưa ra giá, thì tôi sẽ trả tiền, ha ha ha!

Đường Sinh vắt chéo chân, nhe răng cười với bàGiám đốc họ Đường đó:

- Giám đốc Sở, bảo người của ông đem tiền đổ ra, để bọn họ từ từ đếm.

Sở Đại Cương vung tay một cái, bảo cấp dưới đem đổ tiền trong túi ra. Rào...rào...Tiền trong mười cái túi được đổ ra, tràn đầy mặt đất toàn tiền đồng loại một xu, ánh lên long lanh, một thứ ánh sáng đẹp mắt.

Giám đốc Đường và mấy nhân viên trên quầy đều trợn tròn mắt, một khoản 8888 tệ toàn tiền xu? Phải đếm đến năm sau sao?

Thấy vậy bà Giám đốc họ Đường này cũng không gọi người ra đếm tiền, đối phương rõ ràng là đến làm khó dễ mà, gọi điện thoại cho Giám đốc thôi, cô ta đến một góc gọi điện thoại. Sở Đại Cương lại hất mũi, y biết rõ ông chủ của khách sạn này là ai, nhưng anh Sinh là ai chứ? Khi hắn rời Phượng Thành, Bí thư thành ủy Phượng Thành Lục Như Hành tự mình đưa tiễn, ông chủ khách sạn ở Phượng Thành này có “ngưu” đến mức có thể so với Bí thư Lục?

Cho nên Sở Đại Cương rất vênh váo, ngay cả không dùng uy thế của Lục Như Hoành, y cũng biết anh Sinh và công tử quân đội Trần Liêm có quan hệ thân thiết, gọi anh ta đến là đủ để khống chế bất kì ông chủ nào ở Phượng Thành, còn ai mạnh hơn vị công tử gia kia chứ? Người ta có thể kéo cả quân đội đến.

Nghe nói anh ta mấy lần đem quân bao vây các cục của Phượng Thành, anh ta phá cái khách sạn thì tính cái gì chứ? Cho người ta nhét kẽ răng cũng chưa đủ nữa là!

Sở Đại Cương đến nói sát vào tai Đường Sinh vài câu, Đường Sinh khẽ gật gật đầu:

- Tôi vào toa lét một chút.

Hắn vào toa lét cũng để tiện gọi điện thoại cho Trần Liêm, bảo anh ta đến khách sạn này một chuyến!


trướctiếp