Khúc Giang Châu đưa vợ tìm quán ăn để ăn bữa sáng, sau đó đi bộ tới địa điểm đã hẹn.
Dù đã 50 tuổi nhưng trạng thái tinh thần của hai người vẫn rất tốt, sau
khi ngồi tàu xe một chặng dài cũng không thấy mệt mỏi gì. Mai Linh ăn
mặc thời thượng nhìn xung quanh một chút, nhưng không nhìn thấy bóng
dáng của Khúc Thanh Thủy, "Lão Khúc, Tiểu Thanh quen ở một mình, lần du
lịch này sao còn đặc biệt gọi chúng ta đi cùng, đứa nhỏ này có phải gặp
vấn đề gì rồi hay không?"
"Con trai nhớ chúng ta, có thể có vấn
đề gì chứ." Khúc Giang Châu hiếm được ra ngoài thư giãn nên tâm tình rất tốt, hoàn toàn không có nhiều băn khoăn như vậy.
"Tôi cứ cảm
thấy không đúng lắm, lấy kinh nghiệm nhiều năm làm mẹ của tôi, lần cuối
Tiểu Thanh chủ động mời như vậy, là lần nó ba lần trượt môn thể chất năm trung học phổ thông, lúc đó giáo viên còn nghi ngờ nó cố ý nên mời phụ
huynh." Hai đứa con trai của mình chẳng những tính cách hoàn toàn trái
ngược, thể chất cũng khác nhau hoàn toàn, người anh trời sinh không có
tế bào vận động, thành tích nhảy xa và nhảy cao trước nay chưa từng vượt qua chiều cao bản thân. Người em hoạt bát hiếu động, cứ thích nhảy nhót lung tung nghịch ngợm rồi đi gây sự, lại còn giỏi nịnh......
"Ui! Đây không phải chị Mai sao? Sao lại rảnh rổi đến thành phố nhỏ Hạ Châu
này của chúng em?" Một giọng nói có chút chói tai chen ngang dòng suy
nghĩ của Mai Linh.
Mai Linh ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là bạn
học cũ, chỉ là người bạn học cũ này từ khi đi học không biết vì sao cứ
thích cạnh tranh với bà, lúc đi học thì so thành tích, sau khi tốt
nghiệp thì là công việc, sau công việc thì đến kết hôn, đến khi chồng
của người bạn cũ này được điều đến công tác tại Hạ Châu, thì lúc này mọi chuyện mới yên ổn, không nghĩ tới lại oan gia ngõ hẹp như vậy, "Hóa ra
là Tiểu Vưu à, chúng ta đã gần hai năm không gặp rồi, cũng tại ở thành
phố lớn chán quá, nên muốn đến thành phố nhỏ du lịch, trải nghiệm cuộc
sống nông thôn một chút."
Mặt Vưu Vinh cứng đờ trong giây lát,
nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại, "Là vậy à, em còn tưởng chị Mai muốn
chuyển đến để làm hàng xóm với em, hai người đang chờ xe sao? Hai người
đi đâu? Em bảo chồng em lái xe đưa hai người đi."
"Không cần
không cần, con trai lớn của chị, là đứa đang học ở đại học Kinh Châu ấy
cũng tới đây trải nghiệm cuộc sống, một lát nữa sẽ tới đây đón bọn chị." Mai Linh liên tục xua tay cự tuyệt, sau khi nói xong mới phản ứng lại,
"Ai ui, chị quên mất, hai đứa con trai của chị đều học ở đại học Kinh
Châu, Tiểu Vưu con trai em sao rồi? Làm việc ở vị trí nào vậy?"
Khúc Giang Châu đổ một đầu đầy mồ hôi mà nhìn hai người phụ nữ đối đầu, vợ
của ông ngày thường dịu dàng hiền lành, chỉ khi đối đầu với phụ nữ thì
sức chiến mới đặc biệt mạnh mẽ, lúc này ông vô cùng hy vọng con trai nhà mình sớm xuất hiện để giải cứu ông.
Nhưng mà xem đi xem lại,
chung quanh không có chiếc xe nào có vẻ đang tới đón bọn họ, vào khoảnh
khắc người cha già thất vọng, đột nhiên nghe được giọng của con trai nhà mình.
"Ba, mẹ, con tới đón hai người đây."
Khúc Giang
Châu ngơ ngác nhìn lại, sau đó thấy được một chiếc xe ba bánh ngừng ở
bên cạnh, người đứng trước xe ba bánh, có dáng cao gầy, tuấn tú lịch sự, *phong độ nhẹ nhàng đó đúng là con trai ông.
[*Gốc là Ngọc thụ
lâm phong: câu thành ngữ hán việt bắt nguồn từ Trung Quốc dịch ra tiếng
việt theo nghĩa gốc thì nó nghĩa là Cây ngọc đón gió, nó thường được sử
dụng để miêu tả cốt cách, vẻ đẹp của con người và thường là người con
trai có cốt cách tao nhã nổi bật như viên ngọc, phong độ nhẹ nhàng, xinh đẹp muôn màu, phong lưu phóng khoáng hiên ngang đứng trước gió để lộ
phong thái tiêu sái, có thể nói ngọc thụ lâm phong là đẹp trai không
cưỡng lại được, tuy nhiên thông thường câu nói này được miêu tả những
nhân vật có cốt cách quyền quý, dòng dõi quan lại vua chúa ăn sung mặc
sướng, một nét đẹp theo kiểu văn nhân, quý phái sang trọng sạch sẽ chứ
không theo hình tượng võ tướng điển trai kiểu bụi bặm phong trần mạnh
mẽ, nét đẹp ngọc thụ lâm phong có chút gì đó mỏng manh yếu ớt, với gió
nhẹ thì có thể đứng ra chứ gặp thì không chống lại nổi. Nguồn: Sói trên
chiase.org]
Khúc Giang Châu??? Sao cứ cảm thấy chỗ nào đó không đúng lắm.
Mai Linh!!! Con trai lớn của mình quả nhiên có vấn đề! Cũng may bà thông minh lấy cớ là trải nghiệm cuộc sống!
Vưu Vinh vốn tưởng rằng sẽ lái siêu xe gi tới đón, "......"
"Tiểu Vưu à, con trai chị tới đón rồi, vậy bọn chị đi trước, nếu có rảnh thì
chúng ta lại tụ họp, bọn chị phải đi trước để trải nghiệm sinh sống
đây." Mai Linh nhìn Vưu Vinh đang trợn mắt há hốc mồm, trực tiếp mở
miệng, tiếp đó kéo Khúc Giang Châu cũng đang ngây ngốc ngồi lên xe ba
bánh, trước khi Vưu Vinh kịp phản ứng đã rời đi.
Khi xe ba bánh
rời đi rất xa, Vưu Vinh mới bất tri bất giác phát hiện bản thân đã bỏ lỡ một cơ hội để chế nhạo Mai Linh thoải máu, lập tức cảm thấy cực kỳ bức
bối và khó chịu, cảm thấy nếu lại lần nữa, bản thân tuyệt đối có thể
hung hăng chà đạp Mai Linh dưới chân một hồi.
Nghĩ tới nghĩ lui,
Vưu Vinh nuốt không trôi cơn tức này nên móc di động ra, chụp ảnh chiếc
xe ba bánh sắp biến mất, sau đó đăng ảnh chụp trong nhóm lớp, cũng viết
dòng mô tả phía dưới: Chị Mai tới thành phố của chúng em để du lịch, em
còn chưa kịp chiêu đãi cho chu đáo, thì chị đã được con trai chị đón đi
rồi, cảm thấy bản thân chiêu đãi không chu toàn mà.
Bức ảnh này
quả nhiên rất nhanh đã gây xôn xao trong nhóm lớp, chiếc xe ba bánh bắt
mắt đã trở thành tâm điểm bàn tán, mọi người đều nghi hoặc, người đã
từng là học sinh giỏi kiêm hoa khôi, bây giờ khổ đến mức không đủ tiền
để ngồi taxisao?
Nhìn màn thảo luận này, trong lòng Vưu Vinh mới
thoáng thấy hả giận, chờ lời thảo luận cũng nhiều, mới bắt đầu phản hồi
trong nhóm: Ngượng quá, vừa nãy đi vội, mới nhìn thấy tin nhắn, chị Mai
nói ba người nhà bọn họ tới để trải nghiệm cuộc sống nông thôn, đoán
chừng là muốn du lịch xanh ấy.
Mà lúc này Mai Linh đang ngồi xe
ba bánh cũng nhìn thấy tin nhắn nhóm tức khắc hừ lạnh một tiếng, "Cố làm ra vẻ!" Nói xong bỏ điện thoại di động vào trong túi không để ý tới.
Khúc Giang Châu nhẹ nhàng thở ra, đây chính là ưu điểm của vợ ông, gặp
chuyện chưa bao giờ giận chó đánh mèo lên người khác, chỉ muốn tự mình
tìm cách lấy lại thể diện, nhưng mà ông vẫn rất tò mò, nhịn không được
mở miệng hỏi, "Tiểu Thanh à, sao con lại đi xe ba bánh tới đón ba mẹ?"
Tiểu Thất đương nhiên không thể nói đây là phương tiện giao thông mà Tiểu
Thập nhận định là tiết kiệm nhất và rất hiệu quả trong tương lai, cậu
bình tĩnh mở miệng, "Gần đây con có xây một trại chăn nuôi, tiền còn dư
chỉ đủ để mua xe ba bánh."
"Cái gì?" Vợ chồng hai người nghe xong đều không thể bình tĩnh nỗi, cái gì gọi là xây một trại chăn nuôi?
"Trong thành phố còn có thể có trại chăn nuôi sao?" Mai Linh lòng đầy nghi
ngờ, Hạ Châu nói thế nào thì cũng là một thành phố, giá đất không hề rẻ, trại chăn nuôi gì mà xây được trong thành phố? "Con trai con sẽ không
vào tham gia vào tổ chức bán hàng đa cấp chứ?"
【 Bán hàng đa cấp! 】 Tiểu Thập ngồi trong xe bẻ một chiếc lá cây, có vẻ đây là một cách
tốt để mở rộng lực lượng lao động, rốt cuộc thì làm gì có con ma nào
không có cái bạn bè người thân, bạn bè người thân lại còn có thêm bạn bè người thân ~ bẻ lá cây tính toán, đây hình là một giao dịch lớn!
【 Không được làm chuyện trái pháp luật! Ốc là một con ốc tuân thủ pháp
luật. 】 Tiểu Thất nói lời cảnh cáo trong đầu, đồng thời giải thích với
ba mẹ là bản thân chỉ thuê một tòa nhà xây dở tính làm thử xem sao, nếu
là phát triển không tồi, lúc đi học có thể mướn người trong, sau khi tốt nghiệp sẽ lập tức quản lý.
Hai vợ chồng nghe xong sửng sốt một
lúc, hoàn toàn không rõ con trai lớn đang học ở Kinh Châu của họ vì sao
đột nhiên đi nuôi heo! Thật sự còn tính sau khi tốt nghiệp sẽ phát triển thêm à?
【 Sắp đến tận thế, làm gì còn luật pháp! 】 Tiểu Thập lấy lá ôm ngực, không để bụng.
【 Chỗ của ốc có luật pháp, mày xem nhân viên của ốc đều là tự nguyện
không hề ép buộc, không có một con ma bán hàng đa cấp nào tới. 】
【 Chẳng lẽ không phải vì chúng nó bị mày trực tiếp bắt tới sao! 】
Hai người tranh luận ở trong đầu hồi lâu khó phân cao thấp, cuối cùng yêu
cầu 6362 làm giám khảo, sau đó 6362 lộ ra vẻ mặt ngơ ngác với quầng thâm dày đặc dưới mắt, 【 Chuyện gì? Chuyện gì vậy? Xảy ra chuyện gì? Tôi chỉ chơi trò này một chút nữa thôi. 】
Đúng vậy, gần đây 6362 đã mua vài trò chơi từ cửa hàng độc quyền dành cho hệ thống bọn nó, ngày càng
say mê nó. Cho nên cuối cùng, cuộc tranh luận của Tiểu Thập và Tiểu Thất cũng không có kết quả.
Khi vợ chồng họ Khúc mang một bụng nghi
ngờ, xe ba bánh đã xuyên phố vượt hẻm, hấp dẫn vô số ánh mắt, cuối cùng
đến tòa nhà xây dở.
"Ba mẹ, chúng ta tới rồi." Nói rồi Tiểu Thất
đẩy cửa lớn ra, kết quả cửa lớn lại kẽo kẹt hai tiếng do không chịu nổi
sức nặng mà loảng xoảng một cái mà nện trên mặt đất.
Khúc Giang Châu và Mai Linh, "......"
Khúc Thanh Thủy vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh như cù, "Ầy, không sao đâu, dù sao một lát nữa người sửa và lắp cửa sổ sẽ tới, hôm nay là có thể hoàn
thành."
Đi theo Khúc Thanh Thủy, hai vợ chồng bước vào một cái
sân hoang vắng trong tòa nhà, sau đó thấy được gà vịt ngỗng, heo dê bò
đầy đất, còn có một con người, ôi, một con người bị ngỗng lớn đuổi nên
chạy khắp sân.
Nhìn thấy Khúc Thanh Thủy trở về, Âu Lương dường
như muốn khóc, hắn chỉ là nhàm chán nên vuốt ve vịt con, lại vuốt ve dê
con, sau đó đột nhiên muốn loát vuốt ve ngỗng con, kết quả bị đuổi tới
hiện tại. Ngỗng lớn quả nhiên chỉ có khi nằm trong chảo sắt mới đáng yêu nhất, "Anh Thủy! Anh Thủy! Cứu tôi!"
Khúc Thanh Thủy thấy thế
chỉ hướng ánh mắt lạnh nhạt qua, lũ ngỗng lớn đang nổi điên tức khắc
đứng lại, chỉ kêu cạc cạc không đuổi theo Âu Lương nữa. Âu Lương vừa thở hổn hển vừa không khỏi tò mò, vì sao Khúc Thanh Thủy một câu cũng không nói lại có thể trấn áp được lũ ngỗng này?
Thứ Tiểu Thất trấn áp
đương nhiên không phải ngỗng lớn, mà là nhân viên ma quản lý ngỗng lớn, tuy đám gia súc có chỉ số thông minh không cao, nhưng ở phương diện cảm giác linh lực thì thắng nhân loại một bậc, lệ quỷ khí tràng một khai,
tự nhiên vạn ngỗng lui tán.
"Xin chào chú dì, cháu tên Âu Lương,
là bạn của Lưu Thương, vừa tới Hạ Châu chơi, quấy rầy anh Thủy hai
ngày." Nhìn vợ chồng hai người đang dại ra, Âu Lương tiến lên chủ động
mở miệng giải thích thân phậ của mình, cố khôi phục lại hình tượng đã
mất.
"À, là bạn của Tiểu Lưu sao, hai ngày nay chơi có vui không? Có chỗ nào mà Tiểu Thanh chiêu đãi chưa được tốt không?" Khúc Giang
Châu phản ứng lại ngay, rất tự nhiên mà nói vài lời khách sáo.
Khóe miệng Âu Lương run rẩy hai cái, chơi có vui không thì không biết, nhưng bị ngỗng lớn mổ thật sự rất đau, chu toàn hay không chu toàn thì không
biết, nhưng phải ngủ trên sàn nhà, "Anh Thủy rất biết cách chăm sóc
người khác, nhưng nhà cháu còn có chút việc, ngày kia phải đi rồi, bằng
không còn có thể chơi cờ với chú, nghe Lưu Thương nói chú đặc biệt thích cờ tướng."
Tính cách Âu Lương có chút tương tự với Khúc Lưu
Thương, bởi vậy rất nhanh đã được thiện cảm của vợ chồng hai người, ba
người vừa nói chuyện phiếm vừa đi theo Khúc Thanh Thủy lên lầu.
Tuy nhiên còn chưa lên đến năm tầng, Âu Lương đang xách hành ký phía sau
bắt đầu thở hổn hển như con trâu. Tiểu Thất ở phía trước đã giới thiệu
chi tiết về trại chăn nuôi của mình với hai vợ chồng, trong lúc đấy Tiểu Thất còn phát hiện một con vịt đang ngủ nướng, hình như do nghe được âm thanh nói chuyện, chú vịt lặng lẽ ngẩng đầu xem xét, sau đó cùng mấy
người bốn mắt nhìn nhau.
"Cạc cạc cạc ~" Vịt bị phát hiện vừa kêu vừa chạy như bay xuống lầu.
【 Phòng này là ai phụ trách? Trừ tiền lương! 】 Tiểu Thập bất mãn mở miệng.
6362 nhắc nhở nói, 【 Chúng ta không có phát tiền lương. 】
Tiểu Thập dùng lá cây gõ đầu suy tư một lát, 【 Vậy không được, đến chút động lực thúc đẩy, mới có thể dễ quản lý, tôi trở về học lại sách quản lý
đã! 】
Mai Linh nhìn rời chú vịt chạy đi, nghi ngờ mở miệng, "Con vịt này có phải bị lọt lưới không?"
Tiểu Thất b·iểu t·ình bất biến, "Không ạ, chắc chắn là nó đang nghỉ bệnh."
Mai Linh nghe xong cười ha ha, "Lão Khúc, Tiểu Thanh nhà chúng ta rốt cuộc cũng có chú khiếu hài hước."
Khúc Giang Châu liên tục gật đầu, "Đúng đó, mắt không tốt sao có thể lấy ba."
Mai Linh thở dài, "Đúng vậy, trong cuộc đời chỉ mù duy nhất một lần."
Khúc Giang Châu không vui, bắt đầu hồi tưởng lại những năm tháng hai người còn trẻ, để chứng minh sự ưu tú của bản thân.
Tiểu Thất nhìn hai người đang ve vãn tán tỉnh nhau, đột nhiên nghiêng đầu,
như thấy cảnh tượng này cũng không tồi, tìm một người bạn đời cùng nhau
già đi, mà không...... Ốc sẽ không già đi......
Đi đến lầu bảy,
đẩy cửa phòng ra, "Ba mẹ, đây là phòng của hai người, hệ thống sưởi,
nước, điện năng lượng mặt trời đều đầy đủ, thảm với đồ dùng đều mới mua, phòng bếp cũng có thể dùng, chỉ là tường chưa sơn, điều kiện hơi đơn
sơ, tạm thời phải chịu khó một chút."
Âu Lương ở phía sau, "......" Đều là lầu bảy, vì sao chênh lệch lớn như vậy?
Ban đầu vợ chồng họ Khúc đối với chuyện ở lại tòa nhà xây dở cũng bị sốt
một lát, nhưng rất nhanh đã chấp nhận, hiếm khi được con trai lớn mời, ở lại một tòa nhà xây dở thôi mà, có vấn đề gì chứ.
Sắp xếp ổn
thảo vợ chồng họ Khúc xong, Tiểu Thất liền bận rộn rồi cuối cùng cũng
kết thúc công việc, tòa nhà xây dở vốn quạnh quẽ từ lâu nhưng hôm nay
lại đặt biệt ồn ào, có người đến giao đồ, lắp cửa ra lớn và cửa sổ, làm
không ít người còn tưởng rằng tào nhà xây dở này lại tiếp tục thi công.
Buổi tối vào tám giờ, Tiểu Thất đi vào tòa nhà cùng con vịt cuối cùngi vì ham chơi mà bị nhốt ở ngoài.
Tiểu Thập lấy lá cây sờ cằm tự hỏi, 【 Con vịt này có chút quen mắt, chắc là
con vịt lười biếng hồi sáng, buổi tối không ngủ, buổi sáng không dậy
nổi, nếu con vịt cứ không tiến bộ, không bằng đem hầm đi. 】
"Củ cải dại hầm vịt sao? HÌnh như cũng không tồi." Tiểu Thất lập khắc thấy hứng thú.
Tiểu Thập vội vàng nhảy lên lầu một mình, "Tao còn vài quyển sách về quản lý phải xem, đi trước."
Về đến nhà, ăn cơm chiều ba mẹ để lại, Tiểu Thất dặn dò hai vợ chồng đêm
nay mặc kệ bên ngoài xảy ra cái gì cũng tuyệt đối không thể ra cửa. Vợ
chồng họ Khúc tuy thấy kỳ quái, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Rạng
sáng hai giờ, bầu trời đêm đen nhánh đột nhiên nổi sấm sét ầm ầm, ánh
sáng lập loè như chiếu sáng toàn bộ thế giới, cùng với tiếng than khóc
tựa hồ là phát ra từ thế giới, trên bầu trời bị xé toạc bởi một vết
rách, lượng lớn ma lực và linh lực điên cuồng tràn vào, như có một trận
đại hồng thủy từ trên trời giáng xuống quét qua thế giới.
Cho dù
tại mặt bên kia của thế giới, bầu trời cũng chợt đen xuống dưới, một
tầng mây đen như mực khuếch tán, nháy mắt phủ kín toàn bộ không trung.
Mọi người bị đánh thức cảm thấy mờ mịt, nghi ngờ mà kiểm tra dự báo thời
tiết, không nhìn thấy dấu hiệu có mưa to, có người tiếp tục ngã đầu ngủ, có người hoảng loạn. Mặt bên kia đang là ban ngày, mọi người hoảng sợ
chạy trốn tìm chỗ trú, sau đó ở trong phòng mờ mịt ngẩng đầu, nhìn mây
đen cuồn cuộn trên bầu trời.
Đột nhiên, thế giới rơi vào sự im
lặng chết chóc, trong sự im lặng này, vết rách không thời gian chậm rãi
khép lại lần nữa, như thể có một lưỡi đao lướt qua, sau một lúc sấm rền
gió cuốn, thế giới quay về bình thường.
Trạng thái bống tối này
kéo dài gần một giờ, khi mây đen tan đi, thế giới lại lần nữa trở về
bình thường. Nhưng tại dưới sự bình thường này, ẩn chứa một tình cảnh
hỗn loạn nghiêng trời lệch đất.
Tại tòa nhà xây dở, tuy rằng đã
được Khúc Thanh Thủy nhắc nhở, nửa đêm vợ chồng họ Khúc vẫn bị tiếng sấm sét làm hoảng sợ, hơn nữa khi bọn họ mở ra đèn nhìn ra ngoài, lại kinh
ngạc phát hiện ánh sáng tựa hồ đã bị bống tối bên ngoài hấp thu, toàn bộ tòa nhà giống như bị ngâm trong mực. Hai người tuy hoảng sợ, nhưng vẫn
giữ lời, không rời khỏi phòng.
Âu Lương dọn về lại lầu bảy cũng
bị đánh thức, sau đó kinh hãi mà nhìn thế giới bên ngoài tối đen như mực mà hoảng hốt, hắn nhớ tới giấc mơ về ngày tận thế mà Khúc Lưu Thương đã kể.
---
Lời editor: Mình nghĩ không biết có nên để Âu
Lương với Khúc Thanh Thủy xưng hô "anh - em" không, mọi người cho mình
xin ý kiến, nếu đã đọc xin trả lời những câu hỏi giúp mình nhé, mình
mong nhận được ý kiến từ mọi người để trải nghiệm đọc truyện của các bạn sẽ tuyệt hơn. Nói mấy dòng này mà không ai phản hồi mình thấy mình như
tự kỷ ấy , nếu mấy bạn thấy được mà không muốn nói nhiều thì xin ghi
"ổn" với mấy câu hỏi về những chỗ edit của mình cũng được rồi.