Tiêu Dao Đạo Chủ: Đại Mộng Bá Thiên

Chương 72: Hoàng Hôn và Cuộc Chiến Đảo Vô Danh


trướctiếp

Bầu trời phía đông bắt đầu nhuốm màu đỏ rực khi hoàng hôn buông xuống. Ánh nắng cuối ngày len lỏi qua những đám mây đen, phủ một tấm màn u tối lên cảnh vật. Không khí trên biển ngột ngạt, từng đợt sóng dữ ập vào bờ đá như tiếng gầm thét của quái vật khổng lồ đang trỗi dậy từ biển sâu.

Hoàng Đình dẫn đầu đội quân của mình, vượt qua ngàn dặm sóng gió để đặt chân lên một hòn đảo hoang sơ.

Hắn gọi nơi này là Hoàng Đình Đảo, một căn cứ chiến lược chuẩn bị cho những trận chiến sắp tới. Dưới sự chỉ huy của Hoàng Đình, các thuộc hạ nhanh chóng dựng pháp trận, thiết lập truyền tống trận, tạo nên một hệ thống phòng thủ kiên cố.

"Lập trận pháp phòng ngự xong chưa?" Giọng nói của Hoàng Đình lạnh lùng, ánh mắt sắc bén quét qua các đội trưởng.

"Đã hoàn tất, đại nhân!" Một phó tướng kính cẩn báo cáo. "Trận pháp "Càn Nguyên ngũ hành trận" đã được kích hoạt, truyền tống trận cũng sẵn sàng. Chỉ cần ngài hạ lệnh, đại quân có thể tiếp viện ngay."



Hoàng Đình khẽ gật đầu, đôi mắt ánh lên vẻ trầm tư. Gió biển rít lên từng hồi, hòa cùng tiếng sóng vỗ vào đá tạo thành một khúc nhạc nền đầy u ám. Bầu không khí trên đảo căng như dây đàn, mọi thứ đều sẵn sàng cho một trận chiến khốc liệt.

Thái Tố, đoàn trưởng Mộc Thần Quân, bước lên, cúi người cung kính. "Quân sư, Mộc Thần Quân đã bố trí xong truyền tống trận, các đảo chủ chốt đều đã bị chiếm đóng, chỉ chờ lệnh xuất phát."

"Rất tốt," Mạnh Trường Sinh gật đầu, sự hài lòng hiện rõ trên gương mặt. "Lạc Long Thành, Độc Cô Kiếm, Trần Phong, ba vị lập tức tiến về chiến trường, chi viện cho đại thần tướng. Ngọc Thiên Vương, ngươi sẽ tọa trấn tại Càn Nguyên Phủ, đảm bảo hậu phương vững chắc."

Ngọc Thiên Vương nghe lệnh, cười tếu táo. "Quân sư, dưới trướng ngươi có bách vạn đại quân, cho ta mượn dùng một chút nhé!" Ngọc Thiên Vương nhướng mày, giọng nói mang theo chút tếu táo nhưng lại hàm ý châm chọc nhẹ nhàng, thể hiện sự tự do thoải mái trong đội ngũ, mặc dù ai cũng biết phía sau là những trách nhiệm nặng nề

"Cút đi!" Mạnh Trường Sinh không hề do dự, trực tiếp đá một cước vào Ngọc Thiên Vương. Cú đá không nhẹ nhưng đầy thân thiện, thể hiện sự gắn bó giữa những người đồng đội lâu năm.

trướctiếp