Yên Tử mặt xanh như lá chuối, bao nhiêu cái biểu cảm trên thế giới dường như hội tụ về đây. Chỉ một câu nói nhẹ của Hải Tình mà làm cho cô xém chút nữa đột quỵ cấp 1, cấp 2, cấp 15 giật
16....
Yên Tử: " Chị....chị.... không phải, em..... chị.... "
Lắp bắp nói không rõ, Yên Tử vẫn còn đang mơ hồ vì câu nói của Hải Tình.
Đường đường là một tay công như cô mà bị áp sao? Nói ra không sợ bị hàng xóm nó cười cho nhụt mặt à... .
Hải Tình: " Sao? Em có gì muốn nói à? "
Biểu cảm " Em
dám chống cự? " kia của Hải Tình làm cho Yên Tử nuốt mấy ngụm nước bọt.
Cô đang có dự cảm không lành khi vai công quân của mình sắp sửa bị xoắn
ngôi đoạt vị.
Cứ như bị dồn vào tử lộ, Yên Tử quật khởi ý chí, bật dậy đè ép Hải Tình xuống giường. Đây không phải chỉ giữ thể
diện cho riêng cô, mà còn giữ thanh danh cho cả dòng họ Tôn đời đời công quân.
Hải Tình bị đè cũng thoáng ngẩn ngơ, nếu tính theo quẻ thì cơ hội Yên Tử trở mình là rất thấp a, này thì đâu phải như trong dự tính,
phải là Yên Tử bị áp, rồi bị nàng abcxyz cho tới rã rời xương cốt mới
đúng nha > Yên Tử: " Chuyện ăn em, để sau đi a... "
Lời
vừa dứt liền hung hăng hôn xuống, ở trên môi của Hải Tình không xem ai
ra gì mà càn quấy, hết liếm rồi cắn, cắn xong lại liếm.....ừm..... Ghen
tị chết đi được a.
- " Ân....ngô..... ư ư......"
Hải Tình bị tập
kích một trận không ngờ tới, này này này.....sai với kế hoạch rồi
nha......aaaa..... Tại sao nàng vẫn bị áp aaaa......
Yên Tử không có xem đến biểu tình của Hải Tình đang khóc huhu kia, cô bây giờ đang dốc
sức tận tình chăm sóc hai cánh hoa đào thơm tho này. Yên Tử hôn đến say
mê, thật khó tách rời, dùng đầu lưỡi cạy mở khớp hàm đang đóng chặt của
Hải Tình, tiếp xúc đầu tiên là cảm giác âm ẩm, ấm nóng đến nao nức lòng
người, làm cho người hôn cũng như người bị hôn tâm thần điên đảo.
Say, say mất thôi, dưới thế công của Yên Tử, Hải Tình liền tay chân mềm
nhũn, gắng gượng nâng tay níu lấy vai cô, này thì muốn đẩy nhưng không
còn sức lực, vừa giống như bị hút cạn oxi
Lại vừa giống như sắp bị bất tỉnh.
Đầu lưỡi cùng đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, tựa như một cuộc chiến ngọt
ngào, mà những chiến binh là những người đang u mê vì tình.
Bàn tay
của Yên Tử bắt đầu không yên phận, vòng qua phía sau vuốt nhẹ lưng Hải
Tình làm cho nàng thoáng cái chấn động, thân thể không khỏi run lên. Yên Tử dứt ra khỏi nụ hôn, bắt đầu di chuyển đến cái cổ trắng ngần như bạch ngọc của nàng, gặm cắn thoả thích, để lại trên đó chi chít dấu ô mai
hồng hồng.
- " aah.... Tử... "
Không kiềm lại được, thanh âm từ
trong miệng Hải Tình tràn ra, nàng thoáng cái ý thức được mình đang ở
trong bệnh viện, liền đưa ngón tay lên cắn chặt. Có cảm giác rất muốn la lớn lên, nàng đang cố chịu đựng a~
Bàn tay hư hỏng của Yên Tử với
vào trong vạt áo, xoa lên cái bụng trơn nhẵn không tí mỡ thừa của Hải
Tình, cảm giác nóng rực trên da thịt của nàng xuyên qua bàn tay đánh
thẳng lên đại não của cô.
Yên Tử cho qua tấc cả các công đoạn rờm rà, trực tiếp dùng miệng cắn lấy khuy áo của Hải Tình giật ra, trước mắt là nội y màu đỏ mê người chết đi được, cô có thể nghe thấy hương thơm của
da thịt như hoà vào không khí chạy sọc vào mũi Yên Tử, giống như có thể
ngửi được thoang thoảng mùi sữa đâu đây.
Hải Tình bị lạnh, ý thức mơ
hồ thanh tỉnh chút ít, nàng nhìn thấy quần áo của mình không biết từ lúc nào lại bị kéo ra xộc xệch như vậy, nhìn lên là ánh mắt đói khát của
Yên Tử càng làm cho nàng cảm thấy không yên. Đưa tay kéo lại vạt áo, ý
muốn che mất cảnh xuân đang lộ liễu kia, ai ngờ hành động nửa che nửa hở này của nàng lại càng làm cho máu của Yên Tử sục sôi. Cô như vừa được
tiêm thuốc kích thích, đẩy ra tay Hải Tình, kéo bra của nàng lên trên,
miệng thì hướng vào hai quả đào trực tiếp ngậm lấy.
- " A..hhh.... Ưm..~~ "
Hải Tình không lường trước được sự việc, bị Yên Tử ngậm lấy chỗ nhạy cảm
nàng thiếu chút nữa la lên. Cảm giác rõ ràng đầu lưỡi của cô đang đùa
giỡn với nhũ hoa của nàng, làm cho nó se cứng lại, càng thêm mẫn cảm gấp trăm lần. Từng cái mút nhẹ của cô, tuy là có chút trúc trắc, nhưng đối
với lần đầu tiên làm chuyện này như Hải Tình mà nói cũng đủ khiến cho
nàng sắp chết đến nơi rồi.
Yên Tử bắt đầu bất mãn với hiện tại, cô
luôn cảm thấy hình như chưa có đủ, vẫn còn thiếu cái gì đó, bàn tay vô
thức lại sờ xuống, cách một lớp quần áo mà chạm nhẹ một cái.
- " Ah... "
Vô tình lại trúng nơi mẫn cảm của nữ nhân, Hải Tình giật thót cả mình, cảm giác như có dòng điện chạy qua người, một dòng nước ấm chảy ra làm cho
nàng xấu hổ vô cùng.
Đột nhiên Yên Tử ngồi bật dậy, hai bước thành
một kéo ra quần dài của Hải Tình, lại ' vụt ' một cái kéo luôn quần lót
đỏ rực kia ra.....
Ánh sáng mờ nhạt từ bên ngoài chiếu vào cơ thể
trắng không tì vết của Hải Tình, làm cho Yên Tử thoáng chốc đứng hình,
này là phong tình vạn chủng, trăm hoa không sánh được a.
Tuy nhiên,
cái nơi huyền bí thâm sâu kia lại thu hút ánh nhìn của Yên Tử, hai cánh
hoa hồng nhạt đan run rẩy, e thẹn như chờ người đến hái, xung quanh ẩm
ướt tựa sương mai.
Ực....!
Oành một cái kích thích sự thèm khát
của Yên Tử, cô như một chiến binh lao vào nơi đầy mê người đó, mặc kệ
Hải Tình có cong chân tránh né ra sau. Ngửi ngửi, mùi u lan trầm thấp
toả ra, Yên Tử không chần chừ mà hôn xuông, ân....hương vị quả nhiên
tuyệt hảo. Nhấm nháp, nhấm nháp, cô như bị đánh thuốc phiện điên cuồng
mút hút, tiếng vang phát ra như một loại âm nhạc làm cho người ta mặt đỏ tim đập.
- " Ô...ô....hmmm.....ahh.... Không đ..ượ..c.. "
Hải
Tình bị kích thích đến muốn xung huyết não, từng cái chạp của Yên Tử như cuốn nàng vào bể dục. Cái cảm giác bủn rủn tay chân làm Hải Tình tưởng
mình đang đi trên mây, bay bổng bay bổng......
Bàn tay Yên Tử bất ngờ chuyển hướng, Hải Tình còn chưa kịp chuẩn bị đã phải ô lên một tiếng,
một đốt ngón tay của cô đã nằm ngay tại âm hộ của nàng, cảm giác bứt rứt này làm cho nàng vừa khó chịu vừa ham muốn nhiều hơn.
Yên Tử chồm
lên hôn nàng, như dùng hành động này có thể an ủi, nhìn Hải Tình chìm
trong dục vọng làm cho cô chỉ muốn một phát ăn sạch nàng ngay lập tức.
Yên Tử: " Chị....! Được chứ? "
Thổ khí như lan, một câu hỏi cũng như một lời thỉnh cầu, tuy không nhu tình nhưng lại thể hiện sự tôn trọng của cô dành cho nàng.
Hải Tình ngại
ngùng, xoay mặt sang một bên, cái tình huống mất mặt này còn muốn nàng
trả lời cái gì a? Tiểu Tử chết tiệt, xấu xa, xấu xa.....> Cảm
giác được Hải Tình động đậy thân dưới, dấu hiệu ngầm đồng ý này của nàng làm cho Yên Tử rất muốn bật cười. Nga~ nữ nhân của nàng nha, dễ thương
chết mất.....
Ngón tay dịch chuyển, khoảnh khắc đi xuyên qua tấm màng mỏng manh kia, Yên Tử cảm nhận được Hải Tình run rẩy, mặc dù cô đã hôn
nàng để xoa dịu nhưng cũng không tránh khỏi bị nàng cắn lấy đầu lưỡi, vị tanh của máu hoà vào nụ hôn của hai người, vừa dứt ra, máu theo khoé
miệng của Yên Tử rỉ ra làm Hải Tình đau lòng đến rơi nước mắt, dường như cơn đau không còn quan trọng nữa, người trước mặt đối với nàng mới quan trọng hơn. Nâng tay run run lau qua khoé miệng của Yên Tử, tim nàng
phút chốc nhói lên một cái.
Hải Tình: " Đau không a.... chị..không cố ý "
Yên Tử lắc lắc đầu, cô đau nhưng lại là đau lòng cho người dưới thân của
mình, Yên Tử lại hôn nàng một cái, biểu hiện cho sự yêu thương của mình
đối với nàng.