Quả thực Từ Hi Nhiễm ân hận muốn chết,
tại sao lúc ấy đầu óc lại chập mạch mà giới thiệu anh là anh trai của cô chứ. Từ Hi Nhiễm vẫn luôn cảm thấy anh Dư Hoài của cô là một người đàn
ông tốt đường đường chính chính. Bây giờ cô mới phát hiện người đàn ông
này còn có một mặt hư hỏng như vậy.
Xe chạy đến dưới khu dân cư, Từ Hi Nhiễm
được Tưởng Dư Hoài bế như em bé. Áo khoác tây trang của anh phủ trên
người cô, áo khoác rộng thùng thình che kín cô.
Anh ôm cô vào thang máy, Từ Hi Nhiễm lo lắng nói: "Cẩn thận bị người khác thấy."
"Mỗi nhà một thang máy, ai có thể thấy em chứ."
"..."
Trong thang máy có một tấm gương, Từ Hi
Nhiễm nhìn mình trong gương, cô được Tưởng Dư Hoài ôm vào lòng, tấm lưng rộng của anh khiến cô trông rất nhỏ nhắn, rất giống một đứa trẻ.
Sắc mặt cô đỏ ửng không bình thường, sự
mơ màng nơi đáy mắt vẫn chưa tan đi. Lúc này, anh đã khôi phục lại dáng
vẻ nghiêm trang bình thường. Ai có thể nghĩ người như vậy lại không bằng cầm thú thế kia cơ chứ. Nhớ lại cái nết của anh ở trên xe, Từ Hi Nhiễm
lại không nén được tức giận cắn đầu vai anh.
Cô biết cô cắn hơi mạnh nên muốn nói xin
lỗi. Cô lập tức thả ra, vừa mở miệng thì anh đã nghiêng đầu ghé vào bên
tai cô, nhỏ giọng hỏi cô: "Vẫn chưa đủ à?"
Mặt Từ Hi Nhiễm ửng hồng, đột nhiên hối hận sao vừa rồi không cắn mạnh hơn chút.
*
Buổi tối, Trình Vân Khải vắng bóng nhiều
ngày rốt cuộc cũng xuất hiện trước mặt Triệu Niệm Gia. Triệu Niệm Gia
luôn có một loại dự cảm không tốt lắm, nhưng cô ta giả vờ không thèm để
ý. Cô ta đánh anh ta một cái, bĩu môi làm nũng với anh ta: "Đồ tồi nhà
anh, mấy ngày nay anh chạy đi đâu vậy, anh có biết em rất lo lắng cho
anh không?"
Mọi khi chỉ cần cô ta vừa làm nũng thì
anh ta sẽ ôm cô ta vào lòng. Nhưng lần này, anh ta chỉ lạnh như băng mà
đứng ở đó, trong mắt không hề có độ ấm.
Triệu Niệm Gia giận dỗi liếc mắt nhìn anh ta rồi nói: "Sao anh không nói lời nào? Rốt cuộc anh có ý gì? Sao có
thể lạnh nhạt với em như vậy chứ?"
"Triệu Niệm Gia, chúng ta chia tay đi." Anh ta nói với cô ta.
Nụ cười của Triệu Niệm Gia dần tắt,
chuyện cô ta lo lắng nhất đã xảy ra. Mấy ngày nay chẳng biết anh ta đã
đi đâu, cô ta gấp đến độ sắp điên rồi. Thế nhưng sau khi gặp mặt cô ta
cũng không muốn trách anh ta, chỉ hy vọng tất cả có thể trở lại như lúc
đầu.
Cô ta lo lắng anh ta sẽ chia tay mình,
nhưng lại cảm thấy sẽ không đâu, không phải anh ta đã rất thích cô ta
sao? Thế nhưng anh ta vẫn nói ra hai chữ chia tay này.
Cảm giác đau khổ này như muốn xé toạc người cô ta, phải rất cố gắng mới có thể hỏi: "Tại sao?"
"Nói không rõ, rất nhiều nguyên nhân."
"Không sao, anh cứ nói với em từng cái một, em có rất nhiều thời gian."
"Có cần thiết không?"
"Đương nhiên là có. Em có quyền được biết tại sao em lại bị chia tay, em đã làm sai cái gì?"
Trình Vân Khải buồn bực: "Yêu và chia tay trong yên bình, cho nhau một chút thể diện không tốt sao?"
Trước kia ở bên anh ta ngọt ngào bao
nhiêu thì bây giờ lại đau khổ bấy nhiêu. Triệu Niệm Gia thật sự không
thể tưởng tượng được người từng cưng chiều cô ta như vậy giờ phút này
lại lạnh lùng với cô ta đến thế.
"Em không muốn thể diện gì hết, anh nói
cho em biết, tại sao lại chia tay em?" Cô ta rơi nước mắt, điềm đạm đáng yêu giống hệt một con mèo nhỏ bị vứt bỏ.
Trình Vân Khải dùng ngón cái và ngón trỏ xoa trán: "Chính là dáng vẻ này, luôn khóc sướt mướt, nhìn nhiều sẽ phiền."
Nào giống Từ Hi Nhiễm, Từ Hi Nhiễm rất ít khóc, thật sự rất hiếm khi thấy cô khóc. Anh ta dùng hết mọi cách mới
có thể chọc cô khóc, nhưng cô vừa khóc sẽ khiến người khác bối rối.
Lúc trước anh ta luôn cảm thấy Từ Hi
Nhiễm không đủ mềm yếu. Triệu Niệm Gia xuất hiện khiến anh ta hứng thú.
Cô gái mềm mại yếu đuối, sẽ làm nũng với anh ta, sẽ rơi nước mắt vì anh
ta. Anh ta thích dáng vẻ cô ta tỏ ra yếu đuối với mình, anh ta cũng sẵn
lòng cưng chiều cô ta. Khi đó anh ta cảm thấy cô gái như vậy rất đáng
yêu, nhưng nhìn nhiều cũng thấy phiền, phiền cô ta động một chút là
khóc, phiền cô ta động một chút là không vui đòi anh ta dỗ.
Còn rất nhiều rất nhiều, vốn dĩ hai người đã thuê một nhà trọ ở gần trường học, đó là tổ ấm tình yêu của bọn họ.
Bọn họ từng trải qua thời gian thân mật nhất, vui vẻ nhất ở đó.
Vậy nhưng thói quen sinh hoạt của hai
người không tốt. Ví dụ như hai người đều không thích quét dọn, cũng
không nấu cơm. Đồ ăn thường chất đống đến mốc meo trong phòng, hộp đồ
ship chất thành một đống ở góc tường. Trong phòng cũng có rất nhiều
gián, chỉ có thể gọi bên dọn nhà cuối tuần đến quét dọn một chút.
Nào có dáng vẻ cuộc sống chứ, anh ta nghĩ tới Từ Hi Nhiễm. Ở bên Từ Hi Nhiễm, cô sẽ sắp xếp mọi thứ gọn gàng ngăn nắp, cô thích quét dọn, thích trang trí phòng ở, thích nấu cơm. Thỉnh
thoảng cô sẽ đến nhà anh ta ở vài ngày, mỗi lần có cô ở đó, trong nhà sẽ luôn có thêm mấy bó hoa tươi và mấy đĩa món ăn ngon.
Hiện giờ nghĩ lại, đó mới là dáng vẻ nên có của cuộc sống.
Khi anh ta và Từ Hi Nhiễm ở bên nhau, sẽ
luôn cảm thấy thoải mái, cũng sẽ không mệt như này. Anh ta dần hiểu ra,
cuộc sống đều là nước nhỏ chảy dài*, dù có nhiệt tình đến mấy thì cũng
có ngày phai nhạt.
*nước nhỏ chảy dài: nước có dòng nhỏ
thường chảy dài, ý chỉ một tình yêu tuy không mãnh liệt, cuộn trào nhưng lại lâu bền theo năm tháng.
Triệu Niệm Gia nghe được lời anh ta, biểu cảm lập tức cứng lại, không phải khóc cũng không phải không khóc. Cô ta nhớ lại trước đây, khi nhìn thấy cô ta khóc, anh ta sẽ dùng một tay kéo cô ta vào lòng, vừa dùng lòng bàn tay lau nước mắt của cô ta, vừa nói
với cô ta: "Đừng khóc, anh sẽ đau lòng."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhưng bây giờ anh ta lại nói, cô ta khóc sướt mướt khiến anh ta thấy phiền.
Triệu Niệm Gia cười tự giễu: "Cho nên nói đến cùng, chỉ là anh không thích em nữa đúng không?"
Trình Vân Khải muốn nói giữa bọn họ thật
sự có rất nhiều rất nhiều vấn đề, nhưng việc tới lúc này, dường như cũng không cần phải gì nữa, anh ta nhún vai nói: "Em cảm thấy vậy thì là vậy đi."
Lần đầu tiên Triệu Niệm Gia cảm thấy anh
ta rất đáng ghét, mà cuối cùng cô ta cũng cảm nhận được tâm trạng của Từ Hi Nhiễm lúc trước khi bị chia tay bất ngờ. Lúc ấy cô ta sa vào tình
yêu cuồng nhiệt nên không nghĩ nhiều. Hiện giờ nghĩ lại, chắc hẳn khi đó Từ Hi Nhiễm cũng khó chịu không kém cô ta.
Đúng là, không thích nữa thì có nói gì
với anh ta cũng không quan trọng. Lúc còn yêu đương tha thiết, chỉ cần
cô ta rầm rì hai tiếng là anh ta sẽ tới ôm cô ta.
"Em muốn biết, chuyện chúng ta chia tay có liên quan đến Từ Hi Nhiễm không?"
Nghe vậy Trình Vân Khải hơi chột dạ, anh ta lại nói: "Liên quan gì đến người khác chứ?"
"Chúng ta cũng đã đến nước này rồi, em
chỉ muốn nghe sự thật thôi. Trình Vân Khải, chuyện chúng ta chia tay có
liên quan đến Từ Hi Nhiễm không? Chạm vào lương tâm của anh rồi nói cho
em biết."
Trình Vân Khải vốn không muốn kéo Từ Hi
Nhiễm vào, nhưng anh ta ghét nhất bị người khác kích thích, cho nên anh
ta nói với cô ta: "Đúng, có liên quan đến cô ấy, anh cảm thấy cô ấy hợp
với anh hơn em, câu trả lời này đã vừa lòng em chưa?"
Trước giờ Triệu Niệm Gia chưa bao giờ
nghĩ anh ta sẽ tổn thương mình như vậy. Cô ta đã tưởng tượng rất nhiều
lần cảnh bọn họ cùng đi vào lễ đường, hạnh phúc mỹ mãn cả đời. Bởi vì
anh Khải của cô ta thật sự rất thương rất thương cô ta. Bởi vì cô ta
cũng thật sự rất thích rất thích anh ta. Nhưng lúc này, anh ta lại chẳng hề để ý đến cảm nhận của cô ta. Tuy rằng cô ta biết rõ, anh ta đã không còn đau lòng vì mình như mọi khi. Tuy rằng nước mắt của cô ta đã không
còn đáng giá với anh ta. Thế nhưng nghe nói như vậy, nước mắt vẫn không
nhịn mà được rơi xuống.
"Là em đáng đời, bạn bè đã sớm khuyên bảo em, đừng ở bên người có thanh mai trúc mã, có rất nhiều tai hoạ ngầm.
Nhưng em lại cố tình không nghe khuyên bảo. Em cảm thấy anh cũng đủ
thích em, cho dù có thanh mai bé nhỏ thì sao chứ, việc đó khác hẳn với
người yêu. Bây giờ em mới biết lúc trước mình buồn cười đến mức nào. Nếu lúc trước em nghe bạn bè khuyên bảo thì sao hôm nay anh có thể làm em
tổn thương được như thế này."
Trình Vân Khải không còn gì để nói, anh
ta nói: "Là vấn đề của bản thân anh, em muốn trách thì trách anh, đừng
gây phiền toái cho Từ Hi Nhiễm. Cô ấy đã kết hôn rồi, không liên quan
đến cô ấy."
Anh ta nói xong thì rời khỏi.
Đại học Giao Thông có một cái đình được
bao quanh bởi hoa tử đằng, đây cũng là thánh địa hẹn hò của sinh viên.
Triệu Niệm Gia và Trình Vân Khải đã có biết bao nhiêu cuộc hẹn hò ngọt
ngào ở đó. Anh ta nói anh ta rất nhớ cô ta, trốn học ra tìm cô ta, hai
người đã tới nơi này, ôm nhau hết một tiết học.
Vậy mà cũng chính nơi này, Trình Vân Khải nói chia tay cô ta. Dường như cô ta vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh bọn
họ ngồi bên nhau vô cùng thân thiết trong đình lúc trước. Mà hiện giờ
chỉ có mình cô ta lẻ loi đứng ở chỗ này, đã không còn cái ôm của anh ta, gió thổi đến, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.
Ngày hôm sau Từ Hi Nhiễm lại đụng phải
Triệu Niệm Gia. Khi đó, cô mới từ tổ ấm tình yêu của mình với Tưởng Dư
Hoài đến trường học. Triệu Niệm Gia đến trường học tìm cô, hình như
trạng thái của cô ta còn tệ hơn lần trước.
"Trình Vân Khải và tôi chia tay rồi." Cô ta vừa nhìn thấy Từ Hi Nhiễm đã nói.
Từ Hi Nhiễm rất bất ngờ: "Tại sao?"
Cô vốn cho rằng bọn họ chỉ cãi nhau một
trận mà thôi, người quen của Trình Vân Khải đều biết Trình Vân Khải yêu
thương cô bạn gái nhỏ này thế nào.
"Anh ấy nói anh ấy không thích tôi nữa."
"..."
Trong đầu Từ Hi Nhiễm lập tức hiện lên
hình ảnh cô từng chứng kiến. Trình Vân Khải đè Triệu Niệm Gia lên tường, vội vàng hôn môi cô ta, toàn thân tản ra ham muốn chiếm giữ đối với cô
ta. Chỉ một cái hôn cũng có thể nhìn ra anh ta thích cô gái này đến mức
nào. Cô thật sự không thể tưởng tượng được dáng vẻ của anh ta khi nói
không thích cô gái đây.
"Có phải giữa hai người có hiểu lầm gì
không? Tôi và Trình Vân Khải lớn lên bên nhau từ nhỏ, trước giờ tôi chưa thấy anh ta thích cô gái nào đến vậy, tôi tin là anh ta thích cô."
"Tôi cũng tin anh ấy đã thực sự thích tôi, nhưng theo thời gian, loại thích này đã phai nhạt, biến mất rồi."
Nhất thời, Từ Hi Nhiễm không biết nên an
ủi cô ta thế nào. Triệu Niệm Gia và Trình Vân Khải quen nhau còn chưa
đến một năm. Chưa đầy một năm, rõ ràng lúc trước thích nhiều như vậy,
thật sự có thể nói không thích thì không thích nữa sao?
"Cô biết không Hi Nhiễm, anh ấy còn nói với tôi, chuyện chúng tôi chia tay có liên quan đến cô."
"Tôi?" Từ Hi Nhiễm bị lời này dọa: “Liên
quan gì đến tôi chứ, tôi đã kết hôn rồi, hơn nữa sau khi cô và anh ta ở
bên nhau thì tôi và anh ta gần như không liên lạc nữa."
"Nhưng anh ấy nói, cô hợp với anh ấy hơn
tôi. Cô biết không, trong lòng tôi có chút hận cô. Ngay cả bây giờ, tôi
nói chuyện với cô, trong lòng tôi cũng hận cô."
"..."
Từ Hi Nhiễm im lặng một lúc, nói: "Cô nên hận Trình Vân Khải mới đúng. Anh ta là đồ khốn. Tôi không làm gì thẹn
với lương tâm cả, bản thân anh ta không làm được thì liên quan gì đến
tôi chứ? Lúc trước hai người đột nhiên quen nhau, một mình tôi trở thành kẻ ngốc, tôi cũng không hận cô, người tôi hận cũng chỉ có Trình Vân
Khải. Bởi vì tôi biết, là Trình Vân Khải sẵn lòng nên hai người mới ở
bên nhau. Nếu anh ta không muốn thì ai có thể ép anh ta chứ? Cho nên,
người cô nên hận là Trình Vân Khải, tôi không làm gì có lỗi với cô."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Niệm Gia cười cười nói: "Hôm qua
lúc tôi tới tìm cô, cô thấy tôi khóc thì cho tôi khăn giấy, cô còn giúp
tôi liên lạc với Trình Vân Khải. Nếu đổi lại là tôi, đối mặt với người
cướp đi bạn trai của mình, tôi tuyệt đối không rộng lượng được như vậy.
Từ Hi Nhiễm, tôi rất hâm mộ cô, cô trưởng thành hơn tôi, hiểu chuyện hơn tôi, còn dễ buông bỏ những chuyện tồi tệ hơn tôi. Cô biết cách sống hơn tôi."
"Hâm mộ tôi?" Từ Hi Nhiễm cảm thấy lời
này rất buồn cười, cô không rõ cô có gì để hâm mộ. Bởi vì cái gọi là
hiểu chuyện gì đó, là bởi vì cuộc sống đã dạy cô phải hiểu chuyện: "Cô
đừng nghĩ nhiều quá, yêu đương rồi chia tay cũng rất bình thường, sau
này cô vẫn có thể gặp được người tốt hơn."
"Chỉ mong vậy."
Từ Hi Nhiễm cũng không muốn can thiệp vào việc riêng của Trình Vân Khải, dù sao những gì nên nói cô cũng đã nói.
Tưởng Dư Hoài nhiều việc, ở Bắc Đằng hai
ngày rồi trở về. Vội vàng gặp nhau rồi lại tạm biệt, Từ Hi Nhiễm cũng
không kịp buồn bã hay lưu luyến, bởi vì cô cũng có rất nhiều việc phải
làm.
Thực tập, luận văn, còn phải chuẩn bị cho kỳ thi CPA, cô bận đến tận lúc tốt nghiệp.
Luận văn của Từ Hi Nhiễm rất thuận lợi,
thực tập cũng rất thuận lợi. Ngày Từ Hi Nhiễm tốt nghiệp, đúng lúc Tưởng Dư Hoài đi công tác nước ngoài, không thể tới tham gia lễ tốt nghiệp
của cô. Thật ra không tới cũng tốt, dù anh có đến thì cô cũng không thể ở cạnh anh được. Bởi vì cô còn phải chụp ảnh với giảng viên và bạn học
rồi đi liên hoan.
Nhưng ngày Từ Hi Nhiễm chính thức rời đi, Tưởng Dư Hoài vẫn sai Mông Kiều đến chuyển đồ giúp cô. Rời khỏi nơi đã
sinh sống bốn năm, trong lòng ít nhiều gì cũng có chút luyến lưu. Cuộc
đời sinh viên của cô chính thức kết thúc, chuẩn bị chào đón giai đoạn
tiếp theo, tương lai vẫn còn rất nhiều thử thách đang chờ cô.
Sau khi trở về, Từ Hi Nhiễm đến công ty
báo cáo trước. Thứ Hai tuần tới là cô có thể chính thức đi làm. Buổi
tối, Tưởng Dư Hoài gọi điện thoại tới hỏi tình huống của cô.
"Sắp xếp xong hết chưa?"
"Xong hết rồi, hôm nay cũng đã đến công ty báo cáo rồi."
"Xin lỗi, thời gian này anh bận quá, khi nào về anh sẽ làm tiệc tốt nghiệp cho em."
"Không cần phiền toái như vậy đâu."
"Anh sắp xong rồi, tranh thủ ngày mốt trở về."
“Ừa."
Ngày thứ hai sau khi Từ Hi Nhiễm về nhà,
bên nhà cũ phái người tới đón Từ Hi Nhiễm qua ăn cơm, nói rằng muốn đón
gió cho cô. Ngoài Tưởng Dư Hoài đang đi công tác nước ngoài và vợ chồng
cậu ba ở công ty con ra thì những thành viên khác của nhà họ Tưởng đều
có mặt. Tưởng Ngôn Phong đã được nghỉ. Ăn cơm xong Từ Hi Nhiễm bị Tưởng
Ngôn Phong kéo đi đánh bài. Vận may của cô không tốt lắm, thua liên tiếp mấy ván.
Vốn bên nhà cũ muốn cô ở lại một đêm,
nhưng Từ Hi Nhiễm còn phải chuẩn bị một số vấn đề liên quan đến công
việc nên bên nhà cũ lại sai người đưa cô về.
Sáng sớm hôm sau, Từ Hi Nhiễm chuẩn bị
xuống lầu ăn sáng, đứng ở hành lang loáng thoáng nghe thấy tiếng nói
chuyện dưới lầu. Cô nghe ra giọng Tưởng Dư Hoài. Từ Hi Nhiễm cảm thấy
khó tin. Mặc dù anh đã nói hôm nay sẽ về, nhưng cô không nghĩ tới anh
lại về sớm như vậy. Từ Hi Nhiễm chạy vội xuống, thực sự nhìn thấy Tưởng
Dư Hoài ngồi ở bàn ăn. Anh đang nói chuyện với bác Thẩm, hỏi tình hình ở nhà của cô gần đây.
Từ sau lần Tưởng Dư Hoài đột nhiên chạy
đến Lạc Thành tìm cô, đã hơn ba tháng cô không gặp anh rồi. Từ Hi Nhiễm
nhìn thấy anh, vẻ vui mừng hiện lên hai gò má, giọng nói khó nén kích
động: "Anh Dư Hoài?"
Nghe được tiếng anh quay lại nhìn cô, ánh mắt dừng trên người cô một hồi lâu rồi mới nói với cô: "Dậy rồi thì tới ăn cơm trước đi."
Từ Hi Nhiễm đi đến ngồi đối diện anh rồi hỏi: "Sao anh về sớm vậy?"
"Chê anh về sớm sao?"
"Đương nhiên không phải, em nghĩ phải đến buổi chiều anh mới trở về."
"Vốn phải đến buổi chiều, nhưng anh sốt ruột, làm xong việc trong tay thì lập tức đi ngay."
"..."
Lúc anh nói những lời này ánh mắt vẫn
dính trên người cô, tuy rằng không nói rõ tại sao lại vội trở về, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Mặt Từ Hi Nhiễm ửng hồng, dưới cái nhìn
chăm chú của anh, trái tim dần dần gia tốc. Cô cúi đầu cười cười, che
giấu vẻ mất tự nhiên của mình.
Ăn sáng xong, Tưởng Dư Hoài nói: "Ngồi máy bay cả đêm rồi, anh đi nghỉ ngơi một lúc."
“Ừ."
Tưởng Dư Hoài đi hai bước thấy cô không đi theo, anh hỏi: "Em không lên cùng anh sao?"
"..."
Đối với vợ chồng thật sự, đây là loại ám chỉ rất rõ ràng, mặc dù không phải lần đầu tiên, nhưng Từ Hi Nhiễm vẫn hơi hồi hộp.
Cô lên tầng cùng anh, Tưởng Dư Hoài đi
tắm rửa trước. Từ Hi Nhiễm vẫn mặc quần áo ở nhà. Lúc đầu cô nằm trên
giường chờ anh, cảm thấy như vậy giống như đang cố ý chờ anh sủng hạnh,
cô lại đổi sang sofa. Cô ôm gối ngồi đợi, lại cảm thấy như vậy trông rất ngốc, đổi gối ôm trên tay thành một quyển sách, nhìn như vậy có vẻ bình thường hơn.
Sau khi Tưởng Dư Hoài tắm rửa xong thì đi thẳng về phía cô. Anh đứng trước mặt cô, thân hình cao lớn hoàn toàn
bao phủ cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh. Tóc anh đã khô một nửa, anh mặc
áo tắm, dây lưng buông lỏng bên hông, lộ hơn phân nửa khuôn ngực.
Không thể không nói nhìn anh như vậy rất gợi cảm, chỉ mắt nhìn mắt với anh một lát, cô đã cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên.
"Tắm xong rồi sao?" Cô ra vẻ tự nhiên hỏi anh.
Anh không trả lời mà khom lưng xuống ôm
lấy cô. Lần này anh đã thay đổi tư thế ôm, để chân cô vòng quanh eo anh, cơ thể hai người dán chặt lại, tư thế cực kỳ mập mờ.