Giọng Triệu Niệm Gia kéo suy nghĩ của anh
ta về. Tưởng Dư Hoài và Từ Hi Nhiễm đã đi rồi, Hà Tinh Dịch cũng dẫn
Tống Tình đi rồi. Trình Vân Khải điều chỉnh hô hấp nói: “Chúng ta cũng
đi thôi.”
Hai người lên xe, Triệu Niệm Gia có thể nhìn ra sắc mặt Trình Vân Khải không tốt lắm, cô ta hỏi: “Tại sao vừa rồi anh lại nói
như vậy?”
Trình Vân Khải không trả lời, khởi động xe rời đi.
Triệu Niệm Gia cũng không nói chuyện, thùng xe nhất thời rơi vào lặng
im. Một lát sau Triệu Niệm Gia lại nói: “Người đàn ông của Hi Nhiễm nhìn cũng rất tốt, không tệ như tụi anh nói.”
Trình Vân Khải không
nói chuyện, Triệu Niệm Gia lại nói thêm một câu: “Đến giờ em vẫn không
hiểu, tại sao Hi Nhiễm luôn cảm thấy mình rất thiệt thòi chứ?”
Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài lên xe, cô giải thích: “Xin lỗi, chuyện của tôi đã gây thêm phiền toái cho anh, nhưng lý do tôi gả cho anh Dư Hoài
không phải như Trình Vân Khải nói.”
“Không sao.” Dường như Tưởng Dư Hoài thật sự không để ý, anh hỏi: “Mua cái gì vậy?”
“Mua rất nhiều, quần áo, trang sức và đồ trang điểm, mỗi thứ mua một ít.” Cô chột dạ, nói: “Tiêu không ít tiền.”
“Muốn mua gì thì cứ mua, không cần lo lắng xài bao nhiêu tiền.”
“...”
Không thể không nói anh thật sự rất hào phóng với cô.
Từ Hi Nhiễm hỏi dò: “Anh Dư Hoài không lo lắng tôi quẹt sạch thẻ sao?”
Không biết có phải lời này khiến anh cảm thấy buồn cười không, trên mặt anh
có thêm mấy phần hứng thú: “Thẻ của tôi chưa từng bị quẹt sạch, nhưng em có thể quẹt sạch một lần thử xem, đến lúc đó mới biết được tôi có lo
lắng hay không.”
“...”
Tưởng Dư Hoài lướt qua chiếc váy
của cô, lại nói: “Váy này rất hợp với em.” Ánh mắt rơi lên mái tóc cô:
“Búi tóc lên như vậy nhìn cũng rất hoạt bát.”
Nếu người trầm ổn
và cẩn thận như anh đã khen đẹp thì chắc chắn là đẹp thật. Từ Hi Nhiễm
cảm thấy rất xấu hổ, nếu anh thích thì về sau cứ mặc như vậy đi. Dù sao
thì đều là để phù hợp với thân phận của anh nên cô mới đổi phong cách.
Nhưng Từ Hi Nhiễm không có nhiều cơ hội ăn diện, bởi vì bình thường cô cũng
không hay ra ngoài. Đương nhiên để không khiến Tưởng Dư Hoài cảm thấy
thẩm mỹ của cô quá quê mùa, lúc ở nhà cô cũng không mặc loại quần áo ở
nhà đơn giản kia nữa. Cô còn dùng kẹp tóc kẹp hết tóc mái lên, chờ tóc
mái dài ra, sau này cô sẽ không để tóc mái nữa.
Từ Hi Nhiễm ở nhà mới được vài ngày, từ từ quen với cuộc sống nơi đây. Tưởng Dư Hoài sống rất có quy luật, mỗi ngày tám giờ ra ngoài, bảy giờ về nhà, cuối tuần
sẽ có xã giao. Thời gian Từ Hi Nhiễm chạm mặt anh cũng không nhiều, bình thường gặp mặt cũng tôn trọng nhau như khách. Ngoài thân phận vợ chồng
này, hai người càng giống bạn cùng phòng hơn.
Cũng không biết có
phải Tưởng Dư Hoài thấy Từ Hi Nhiễm mỗi ngày đều làm ổ ở nhà không ra
ngoài hay không, hôm nay ăn cơm xong liền hỏi: “Lúc trước từng nghe em
nói em thích đọc sách, ngoài điều đó còn sở thích nào khác không?”
“Cũng không có sở thích gì khác.” Chủ yếu đọc sách tương đối tiết kiệm và hợp túi tiền, cô không dám có sở thích tốn tiền.
“Có thể thử sở thích khác xem sao, đừng ở nhà suốt ngày, có thể ra ngoài thì ra ngoài nhiều chút.”
“...”
E là một người có nhiều mối quan hệ, nhiều nguồn lực và được những người
khác trong xã hội quý mến như anh thật sự không hiểu nổi cái kiểu suốt
ngày làm ổ ở nhà như cô. Có lẽ cảm thấy mỗi ngày cô đều ở nhà quá kỳ lạ, ngay cả kiểu người bình thường sẽ không chủ động can thiệp vào cuộc
sống của cô như anh cũng không nhìn được.
Nhưng cô thật sự không biết ra ngoài làm gì.
Từ Hi Nhiễm suy nghĩ nói: “Lúc nhỏ mẹ tôi từng đưa tôi đi học múa, nhưng
sau đó mẹ tôi mất, sau khi được bố đón về bên này thì tôi không học
nữa.”
Múa cũng coi như một sở thích của cô, nhưng học múa phải
đóng tiền, Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ sẽ không tiêu số tiền vô ích này vì cô.
Sau khi lên cấp hai, video phát triển, thỉnh thoảng cô
cũng sẽ học theo video. Sau khi lên cấp ba, việc học bận rộn nên đã
ngừng hẳn. Lúc lên đại học cũng từng nghĩ đến việc tham gia câu lạc bộ
múa. Nhưng cơ thể đã không còn linh hoạt, tư thế cũng không phối hợp,
hơn nữa hoàn cảnh sinh hoạt quanh năm đã khiến cô trở nên thiếu tự tin.
Cô không động đến múa nữa, luôn cảm thấy bản thân đời này không có duyên với múa.
“Nếu thích thì có thể thử đi học, đúng lúc được nghỉ không có việc gì làm.” Tưởng Dư Hoài nói.
“Tôi đã không động đến nhiều năm rồi, cơ thể cứng hơn, tư thế cũng không còn linh hoạt như lúc nhỏ.”
“Không cần múa quá chuyên nghiệp, coi như một sở thích để giết thời gian thôi.”
“...”
Xem chừng anh thật sự không hy vọng mỗi ngày cô đều làm ổ ở nhà, nhưng đề
nghị của Tưởng Dư Hoài thật sự cũng khiến Từ Hi Nhiễm động lòng. Trước
kia không học vì không có điều kiện, bây giờ có điều kiện rồi, cô cũng
không muốn bỏ qua cơ hội này. Nếu anh không muốn thấy cô ở nhà suốt ngày thì cô sẽ đi đăng ký học.
Từ Hi Nhiễm tìm một phòng múa gần nhà, đăng ký một lớp múa cổ điển cho người trưởng thành. Đúng là cơ thể
không còn dẻo dai như hồi nhỏ, nhưng bởi vì cô đã có nền tảng vũ đạo từ
trước nên cũng không khó học.
Mỗi ngày, buổi sáng Từ Hi Nhiễm đọc sách, đến buổi chiều thì đi học múa hai giờ. Cuộc sống coi như phong
phú. Học múa cũng mang đến cho cô không ít thay đổi. Ví dụ như, lúc
trước khi đi đường cô luôn thích cúi đầu khiến lưng không đủ thẳng. Học
múa được một thời gian, dáng người cao hơn rất nhiều. Hơn nữa người học
múa cần thể hiện được bản thân, phải đủ hào phóng và tự tin, thỉnh
thoảng còn phải biểu diễn trước mặt học viên khác. Sau vài lần lòng tự
tin của cô cũng tăng lên không ít.
Khoảng hai tuần sau khi học,
ngày nào đó trong lúc vô tình soi gương, Từ Hi Nhiễm suýt không nhận ra
người trong gương. Mái tóc dài của cô được cuộn thành một búi buộc lên
sau đầu, phần tóc mái được kẹp trên đỉnh đầu. Mặc dù không trang điểm
nhưng bởi vì nước da tốt, làn da trắng hồng, màu môi cũng tươi sáng hơn
rất nhiều nên rất có sức sống. Thậm chí trên khuôn mặt còn loáng thoáng
vẻ tươi sáng, xua đi không ít nét u buồn trước đây.
Cuối tuần,
bên nhà cũ gọi điện thoại tới, nói hai vợ chồng trở về ăn bữa cơm. Từ Hi Nhiễm theo Tưởng Dư Hoài trở về, Thôi Viên nhìn thấy cô cũng kinh ngạc
với thay đổi của cô.
“Hi Nhiễm, con đẹp hơn rồi, khí sắc cũng tốt hơn nhiều.”
Từ Hi Nhiễm được khen thì ngại ngùng, Thôi Viên cười nói: “Xem ra Dư Hoài không đối xử tệ với con.”
“Anh Dư Hoài đối với con rất tốt.”
“Khó khăn lắm mới cưới được vợ, nếu nó dám không tốt với con, mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho nó.”
Tuy Thôi Viên đối tốt với cô cũng là vì Tưởng Dư Hoài, nhưng nghe được
những lời này Từ Hi Nhiễm vẫn rất cảm động. Từ nhỏ cô đã thiếu hụt về
gia đình, cô rất hâm mộ Tưởng Dư Hoài có thể lớn lên trong một gia đình
trọn vẹn và hạnh phúc như vậy.
Từ Hi Nhiễm nói chuyện với Thôi Viên một lúc, người giúp việc dẫn một người tiến vào nói với mọi người: “Cô Lâm đến rồi.”
Người đến là một cô gái để tóc ngắn ngang vai, mặc một chiếc váy liền áo kẻ
sọc trắng xanh của Chanel, đi một đôi giày cao gót nhỏ.
Cô ấy
trang điểm tinh tế, khuôn mặt kia cũng không phải quá xinh đẹp, nhưng
thắng ở khí chất. Chính là loại khí chất sáng sủa, tự tin và hào phóng.
Gương mặt vốn chỉ đạt sáu điểm nhờ có khí chất tô điểm thêm mà có thể
đạt được tám điểm. Thậm chí với khí chất của cô ấy, những khuyết điểm về ngoại hình của cô ấy có thể hoàn toàn bỏ qua, khiến người khác cảm thấy cô ấy là một cô gái rất quyến rũ ngay từ ánh nhìn đầu tiên.
Cô
gái đi lên trước lễ phép chào hỏi người lớn, Thôi Viên giới thiệu với Từ Hi Nhiễm: “Đây là Lâm Thư Ngữ, bố con bé và bố con là bạn thân, quan hệ hai nhà chúng ta vẫn luôn rất tốt. Con bé lớn hơn con, con có thể gọi
con bé là chị Thư Ngữ.”
Chị Thư Ngữ? Từ Hi Nhiễm cảm thấy tên này rất quen. Cô nhớ lại, ngày cô và Tưởng Dư Hoài đăng ký, từng nghe được
mấy người bàn tán bên ngoài phòng mạt chược. Bọn họ nói quan hệ của chị
Thư Ngữ và Tưởng Dư Hoài không đơn giản.
Lâm Thư Ngữ tính cách
nhiệt tình, lên tiếng chào hỏi trước một bước: “Em chính là Hi Nhiễm
sao? Cuối cùng cũng nhìn thấy em, em còn đẹp hơn chị nghĩ.”
Giọng điệu của cô ấy thân thiết, trên mặt không hề có ý thù địch.
Từ Hi Nhiễm cũng cười với cô ấy: “Chào chị Thư Ngữ.”
Lâm Thư Ngữ nói chuyện với bà cụ Tưởng và Thôi Viên một lúc, sau đó đi đến
chỗ đám người Tưởng Dư Hoài, ngồi xuống đối diện anh. Tưởng Dư Hoài đang nói chuyện cùng mấy chú và cậu hai Tưởng Tri Thu. Lâm Thư Ngữ xuất hiện bất ngờ cũng không có gì không thích hợp. Cô ấy nhận lấy trà người giúp việc mang lên, lễ phép nói cảm ơn, hỏi Tưởng Dư Hoài ở đối diện: “ASCO
xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại bị rút?”
Tưởng Dư Hoài nói: “Thiếu hụt dòng tiền, có vẻ đã đắc tội ai đó.”
Lâm Thư Ngữ nói: “Tôi thấy hiện tại nó đã quá sức rồi, nói không chừng không lâu nữa sẽ tuyên bố phá sản.”
Từ Hi Nhiễm cũng nghe được đôi chút, hôm nay bọn họ thảo luận về chuyện
của ASCO. Từ Hi Nhiễm học kế toán, cũng hiểu một chút về tài chính,
nhưng cô vẫn không hiểu một số chủ đề chuyên ngành mà họ nói đến.
Lâm Thư Ngữ có thể tán gẫu thành thạo trong một đám đàn ông, Từ Hi Nhiễm
biết được từ miệng Thôi Viên, hiện giờ Lâm Thư Ngữ là người nắm giữ gia
sản nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm làm vận tải, công ty vận chuyển lớn nhất Lạc
Thành cũng thuộc gia sản của nhà họ Lâm. Sau khi Lâm Thư Ngữ tiếp quản
công ty thì vẫn luôn quản lý rất tốt. Cô ấy giống Tưởng Dư Hoài, đều là
rồng phượng trong đám người.
Ngay cả Từ Hi Nhiễm mới tiếp xúc với bọn họ không lâu cũng có thể nhìn ra hai người cực kỳ hiểu nhau từ lời
nói của bọn họ. Rất ăn ý, cũng khó trách người khác sẽ cảm thấy hai
người sẽ ở bên nhau, bọn họ quả thật rất xứng đôi.
Ăn cơm tối
xong, Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài cùng rời khỏi nhà cũ nhà họ Tưởng.
Sau khi trở về, Từ Hi Nhiễm tìm tòi thông tin về Lâm Thư Ngữ trên mạng.
Lâm Thư Ngữ không có bách khoa toàn thư*, nhưng cô tìm được phần giới
thiệu liên quan đến Lâm Thư Ngữ trên trang web chính thức của Vận tải
Lâm thị.
*Baidu Baike: là một bách khoa toàn thư trực tuyến sử
dụng ngôn ngữ tiếng Hoa thuộc sở hữu của công ty công nghệ Trung Quốc
Baidu.
Tốt nghiệp trường Ivy League* ở nước ngoài, giành được
nhiều danh hiệu, mục thành tựu gần như chiếm nửa trang web, cô ấy xuất
sắc không thua gì Tưởng Dư Hoài.
* Ivy League: là tên gọi của nhóm 8 trường Đại học danh giá hàng đầu nước Mỹ.
Hơn nữa Từ Hi Nhiễm còn thấy được không ít hợp tác giữa Vận tải Lâm thị và
Tập đoàn Thiên Hành trên trang web chính thức của nhà họ Lâm. Trên đó
còn có rất nhiều ảnh chụp Lâm Thư Ngữ và Tưởng Dư Hoài bắt tay.
Hai người tuổi xấp xỉ, tiếp quản việc kinh doanh của gia đình cũng cùng độ
tuổi, cùng hợp tác, rèn luyện, trưởng thành, cùng chứng kiến thực lực
của nhau. Hai người như vậy cuối cùng lại không thể ở bên nhau, cũng hơi giống cô và Trình Vân Khải. Nhưng rõ ràng Tưởng Dư Hoài và Lâm Thư Ngữ
không giống cô và Trình Vân Khải.
Cho dù hai bên đã kết hôn thì
vẫn là bạn bè, quen biết hiểu nhau, e là loại tình cảm này còn sâu sắc
hơn việc trở thành vợ chồng. Trở thành vợ chồng phải đối mặt với rất
nhiều chuyện vụn vặt trong hôn nhân, nhưng trở thành tri kỷ thì không bị những vụn vặt này cắn xé, tình cảm có thể bền vững hơn.
Mà Từ Hi Nhiễm, Tưởng Dư Hoài lấy cô, có chăng cũng chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ
nối dõi tông đường mà thôi. Nếu Tưởng Dư Hoài lấy Lâm Thư Ngữ chỉ vì
điều đó, vậy thì rất thiệt thòi cho cô ấy.
Nghĩ đến đây Từ Hi
Nhiễm yên lặng thở dài, nhưng cô cũng không oán trời trách đất hay cảm
thấy bất công. Dù sao thì, xuất thân của mỗi người khác nhau, thân phận
khác nhau, địa vị cũng sẽ khác nhau. Về mặt này, cô suy nghĩ rất thoáng.
Cuối tuần này Tưởng Dư Hoài không ra ngoài, Từ Hi Nhiễm đã ở bên này được ba tuần. Hai cuối tuần trước, Tưởng Dư Hoài hoặc ra nước ngoài họp, hoặc
phải đi xã giao. Từ Hi Nhiễm cho rằng cuối tuần này cũng giống vậy,
không nghĩ tới vừa xuống tầng đã thấy Tưởng Dư Hoài đang uống nước ở
phòng khách.
Chắc anh vừa tập thể thao, anh mặc một chiếc áo thể
thao ngắn tay và một cái quần thể thao dài, sau lưng đã thấm đẫm mồ hôi. Theo tay áo ngắn, Từ Hi Nhiễm có thể nhìn thấy thấp thoáng đường nét cơ bắp do họa tiết của quần áo tạo ra. Cánh tay lộ bên ngoài tay áo cũng
rắn chắc mạnh mẽ, gần như kéo căng cổ tay áo.
Từ Hi Nhiễm biết
dưới lầu có phòng thể thao, nhưng không nghĩ tới sớm như vậy anh đã rời
giường rèn luyện. Cô liếc qua đùi anh, anh mặc quần dài che kín mít. Cô
biết anh đã lắp chân giả, nhưng từ lúc quen biết anh vẫn luôn mặc quần
dài, cô chưa từng thấy chân giả của anh như thế nào. Bình thường lúc anh đi đường cũng không khác người bình thường, lúc rảnh không có việc gì
làm còn có thể rèn luyện cơ thể. Thậm chí có lúc cô còn có nghi ngờ, anh có thực sự tàn tật không vậy.
Tưởng Dư Hoài nghe được giọng nói
thì quay đầu lại. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy trạng thái không đi
làm của Tưởng Dư Hoài. Không có sự nghiêm túc khi mặc tây trang, toàn
thân toát ra vẻ thoải mái, tóc cũng không được chải chuốt cẩn thận. Mọi
khi anh sẽ dùng keo xịt tóc sửa soạn một chút, làm cho cả người có tinh
thần hơn. Lúc này không có keo xịt tóc định hình, tóc hơi xõa ra trên
đỉnh đầu.
Không còn mặc bộ vest lịch lãm khiến người khác khiếp
sợ và sinh ra một loại cảm giác xa cách người lạ chớ tới gần kia. Lúc
này, anh nhiều thêm vài phần hơi thở dịu dàng, hòa vào cuộc sống.
Từ Hi Nhiễm chống lại ánh mắt của anh, có hơi xấu hổ, hình như cô đã nhìn
anh quá lâu, cô nói: “Hôm nay anh Dư Hoài không ra ngoài à?”
“Không.”
“Anh dậy tập luyện sớm vậy sao? Hiếm khi được nghỉ tại sao không ngủ thêm một lúc?”
“Thói quen.”
Đúng lúc này, điện thoại của Từ Hi Nhiễm vang lên, cô cầm lên xem, là Vương
Lệ Lệ gọi tới. Kết hôn với Tưởng Dư Hoài lâu như vậy, đây là lần đầu
tiên cô nhận được điện thoại của bên kia. Nhìn thông báo cuộc gọi, Từ Hi Nhiễm có một loại dự cảm xấu. Cô luôn cảm thấy bên kia gọi điện thoại
không phải chuyện tốt, nói cách khác, chỉ cần liên quan đến bên kia thì
chẳng có chuyện chuyện gì tốt cả. Nhớ lại, dường như trước đây lúc nào
cô cũng chìm trong lo lắng. Cho dù hiện tại cô đã thoát khỏi hoàn cảnh
đó, không cần chịu đựng cuộc sống khốn khổ nữa, nhưng những việc đó đã
khắc sâu trong trí nhớ và sẽ lập tức hiện lên trong tâm trí cô mỗi khi
gặp phải kích thích nào đó.
Đến tận khi sắp hết chuông, Từ Hi
Nhiễm mới nhận điện thoại. Vương Lệ Lệ ở đầu kia vừa mở miệng đã trách
mắng: “Sao lâu như vậy mới nhận điện thoại?”
“Tìm tôi có chuyện gì?”
“Con nói chuyện kiểu gì thế? Mẹ cùng bố và em gái con đến thăm con, đã đến
nơi rồi. Bảo vệ giữ cửa khu dân cư của bọn con không có mắt nhìn, không
để chúng ta vào. Con mau ra đón chúng ta.”
Nghe nói như thế Từ Hi Nhiễm nhíu mày, hỏi: “Mọi người đến đây làm gì?”
“Xem con nói gì kìa, chúng ta không thể tới thăm con sao? Mau ra đón chúng ta, cúp máy đây.”
Vương Lệ Lệ luôn thích sai bảo cô một cách chính đáng, cho dù hiện giờ cô đã kết hôn thì cũng không có gì thay đổi.
Tưởng Dư Hoài thấy sắc mặt cô không tốt lắm, hỏi: “Sao vậy?”
“Bố mẹ và em gái tôi đến đây, đang ở cửa.”
“Nếu đã tới cửa rồi thì mời bọn họ vào đi.”
Từ Hi Nhiễm cũng sợ bọn họ cãi nhau với bảo vệ, đến lúc đó người mất mặt
cũng là Tưởng Dư Hoài. Từ Hi Nhiễm ra tới cửa, thực sự nhìn thấy Vương
Lệ Lệ và Từ Đóa đang tranh cãi với bảo vệ. Một loại cảm giác buồn bực
chợt nổi lên, Từ Hi Nhiễm tiến lên nói xin lỗi với bảo vệ, bảo vệ biết
cô, lúc này mới cho qua. Sau khi Vương Lệ Lệ đi vào vẫn không bỏ qua mà
chửi bới suốt cả đoạn đường.
“Bảo vệ của chỗ bọn con thật không lễ phép, con bớt chút thời gian khiếu nại ông ta đi.”
Vẻ mặt Từ Hi Nhiễm nặng nề, cô không nói chuyện.
“Từ Hi Nhiễm, chị sống ở nơi này hả? Ở khu biệt thự?” Lời này là Từ Đóa hỏi.
“Ừ.” Từ Hi Nhiễm đáp qua loa, cô nói: “Sao mọi người đến mà không báo trước
một tiếng? Hôm nay anh Tưởng ở nhà nghỉ ngơi, mọi người tùy tiện đến sẽ
quấy rầy anh ấy.”
Từ Xương Đông nói: “Đều là người một nhà, quấy rầy cái gì, con nói như vậy cũng xa lạ quá rồi.”
Từ Hi Nhiễm chỉ hy vọng bọn họ đừng ở quá lâu, đừng gây rắc rối. Cô không
muốn Tưởng Dư Hoài bị ảnh hưởng tâm trạng hiếm khi được thả lỏng chỉ vì
người nhà của mình. Từ Hi Nhiễm dẫn bọn họ vào nhà, Từ Đóa vừa vào cửa
đã thốt lên đầy kinh ngạc: “Căn nhà này đẹp quá!”
Bác Thẩm nghe
nói có khách đến đã chuẩn bị sẵn dép lê ở cửa lớn. Vương Lệ Lệ nhìn thấy bác Thẩm đeo tạp dề thì hỏi Từ Hi Nhiễm: “Đây là người giúp việc của
nhà con hả?” Vương Lệ Lệ nói xong thì đưa giày trên tay cho bác Thẩm,
nói: “Phiền bà lau giúp tôi.”
Từ Hi Nhiễm nén giận nói: “Bác Thẩm không phải giúp việc, bác ấy chỉ phụ trách nấu cơm và giặt quần áo thôi.”
Vương Lệ Lệ nói: “Vậy còn không phải giúp việc à?”
Bác Thẩm tốt tính, bình thường bà ấy cũng thích tán gẫu với Từ Hi Nhiễm,
biết tình huống trong nhà cô, không muốn mẹ con cô tranh cãi vì mình,
vội vàng nhận giày nói: “Không sao, không sao, để tôi lau.”
Từ
Đóa và Từ Xương Đông đã đổi giày xong, lúc này đang đi dạo trong phòng
khách, nhìn thứ này sờ thứ kia. Từ Xương Đông tìm một vòng không thấy
Tưởng Dư Hoài, hỏi: “Không phải con nói cậu Tưởng ở nhà sao? Sao không
thấy người đâu?”
Từ Hi Nhiễm nói: “Nghỉ ngơi trên lầu.”
Từ Đóa đi dạo trong phòng khách một vòng, nói: “Từ Hi Nhiễm, chị có phòng
để quần áo không? Em có thể đi xem phòng để quần áo của chị chứ?”
“Có gì đẹp mà xem?”
“Đừng nhỏ mọn như vậy? Ở trên lầu sao?”
Từ Đóa không đợi cô trả lời đã chạy lên lầu, Từ Hi Nhiễm sợ cô ta quấy rầy Tưởng Dư Hoài nên vội vàng theo sau. Phòng Từ Hi Nhiễm thông với phòng
để quần áo. Buổi sáng, sau khi rời giường cô có thói quen mở cửa để
thông gió. Từ Đóa thấy cửa phòng mở thì chạy thẳng vào, vừa vào cửa đã
nhìn thấy phòng quần áo không ngăn cửa kia.
Sau khi gả cho Tưởng
Dư Hoài, để không làm anh mất mặt, Từ Hi Nhiễm đã mua mấy bộ quần áo khá tốt. Tất nhiên Từ Đóa vừa liếc mắt là thấy ngay, cô ta liên tục cảm
thán: “Nhiều quá, chiếc váy này đẹp quá đi, đây... là Gucci sao? Rất đắt nhỉ?”
Từ Đóa cầm một chiếc váy liền kẻ sọc màu hồng nhạt, cô ta
gỡ xuống rồi ướm ngay lên người. Từ Hi Nhiễm giật lại hỏi: “Cô làm gì?”
“Tôi thử một chút cũng không được chắc?”
“Sao cô lại muốn thử quần áo của tôi?”
“Chị mặc quần áo của tôi còn ít sao? Chị đúng là đồ vong ân phụ nghĩa!”
“Quần áo tôi mặc đều là đồ cô không cần nữa, những thứ này tôi đều cần.”
Từ Hi Nhiễm treo quần áo lên, đẩy cô ta ra ngoài: “Đi ra ngoài đi.”
Từ Đóa cảm thấy rất mất cân bằng, trước kia Từ Hi Nhiễm đều nhặt lại quần
áo cô ta không cần nữa để mặc. Mà bây giờ, quần áo Từ Hi Nhiễm mặc, ngay cả số lẻ cô ta cũng không mua nổi.
“Không phải là gả cho người chồng có tiền sao? Đúng là keo kiệt.” Từ Đóa hậm hực xoay người đi ra ngoài.
Từ Hi Nhiễm đi xuống lầu, chỉ thấy Từ Xương Đông đang cầm một bình hoa
trên kệ trang trí phòng khách lên nhìn. Từ Hi Nhiễm hoảng sợ, cô tiến
lên trước, vẻ mặt căng thẳng, nói: “Đây là đồ sưu tầm của anh Tưởng, cẩn thận đừng làm vỡ.”
Từ Xương Đông cười lớn nói: “Bình hoa này đẹp thật! Hi Nhiễm này, con có thể nói cậu Tưởng tặng bình hoa này cho bố
không? Cậu Tưởng nhà cửa to công ty lớn, sẽ không để ý một cái bình hoa
đâu nhỉ?”
Từ Hi Nhiễm còn chưa nói gì, chợt nghe thấy tiếng Vương Lệ Lệ quát tháo: “Đây là giày bà lau cho tôi sao? Lau thành như vậy? Bà có làm việc được không đấy?”
Từ Hi Nhiễm quay đầu lại nhìn, chỉ
thấy Vương Lệ Lệ đứng trước mặt bác Thẩm, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Bác Thẩm mất tự nhiên, nụ cười trên mặt cũng sắp cứng đờ rồi. Bác Thẩm
đã làm ở đây rất nhiều năm, Tưởng Dư Hoài cũng rất hài lòng về công việc của bà ấy. Hơn nữa bác Thẩm đã lớn tuổi, bình thường lúc nói chuyện
Tưởng Dư Hoài cũng rất khách khí với bà ấy, đã bao giờ phải chịu loại
tủi thân này chứ.
Bác Thẩm tính cách ôn hoà, tính tình lại tốt,
bình thường đối xử với Từ Hi Nhiễm cũng rất tốt. Từ nhỏ Từ Hi Nhiễm đã
thiếu sự quan tâm yêu mến, người nào quan tâm yêu mến mình cô đều cảm
thấy biết ơn. Nhìn thấy bác Thẩm bị Vương Lệ Lệ trách mắng, cuối cùng Từ Hi Nhiễm cũng không khống chế được cơn tức vẫn luôn nén xuống kia, bộc
phát ra ngoài.
“Các người đi ra ngoài!” Từ Hi Nhiễm tức giận nói.
Xung quanh lập tức trở nên im lặng, Vương Lệ Lệ như không tin cô sẽ nói vậy, bà ta nói: “Con đang nói gì? Con nói như vậy với chúng ta sao? Con bảo
chúng ta ra ngoài ư?”
“Đúng, các người đi ra ngoài!”
“Cánh con cứng rồi đúng không? Chúng ta đi xa như vậy để đến thăm con, con lại đuổi chúng ta ra ngoài?”
Từ Xương Đông cũng nói: “Hi Nhiễm, con sao thế hả? Lời này của con thật khiến chúng ta thất vọng, đau khổ.”
Từ Hi Nhiễm nhìn sang chỗ khác, thái độ vẫn cứng rắn: “Các người đi ra
ngoài, đừng ở đây nữa, nơi này không chào đón các người, sau này đừng
đến đây nữa.”
“Từ Hi Nhiễm, chị là cái đồ vong ân phụ nghĩa hả?
Bố mẹ tôi nuôi chị lớn như vậy, chị đã không biết cảm ơn thì thôi, lại
còn đuổi chúng tôi đi?” Từ Đóa nói xong, ôm cánh tay Vương Lệ Lệ nói:
“Mẹ, mẹ không biết chị ấy keo kiệt thế nào đâu. Con nói thử quần áo của
chị ấy, chị ấy cũng không chịu. Nghĩ lại bao nhiêu năm qua, chị ấy mặc
quần áo của con còn ít sao? Đến lượt con muốn mặc quần áo của chị ấy,
chị ấy lại không chịu, con thấy chị ấy chính là qua cầu rút ván!”
Vương Lệ Lệ cũng tức giận: “Lá gan mày lớn rồi nên dám ra vẻ với chúng tao
đúng không? Tao nói cho mày biết, không cần biết mày gả cho ai, là cô
Tưởng cô Vương hay cô Trần. Tao vẫn là mẹ mày, bố mày cũng vẫn là bố
mày! Có phải lâu rồi không dạy dỗ mày nên mày không nhớ mày theo họ ai
đúng không?”
“Bà muốn dạy dỗ ai?”
Một giọng nói vừa trầm
thấp vừa lạnh lùng, uy nghiêm đột nhiên vang lên, bầu không khí ồn ào
lập tức trở nên yên tĩnh sau tiếng nói đó.
Mấy người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tưởng Dư Hoài đang chậm rãi xuống cầu thang. Anh đã tắm
gội thay quần áo, mặc một bộ quần áo ở nhà thoải mái. Tuy rằng không
nghiêm khắc dọa người như khi mặc vest đi giày da, nhưng khí chất được
luyện ra bởi việc lăn lộn trên thương trường quanh năm sẽ không thay đổi chỉ vì một bộ quần áo.
Tưởng Dư Hoài đi tới gần, anh nhìn Vương Lệ Lệ với ánh mắt nặng nề, hỏi: “Bà vừa nói muốn dạy dỗ ai?”