Trình Vân Khải đặt vé máy bay sớm nhất vào ngày hôm sau, đi từ Bắc
Đằng đến Lạc Thành mất hơn hai tiếng bay, cộng thêm thời gian đến sân
bay và từ sân bay quay trở về, mãi đến chiều Trình Vân Khải mới đến
trước cửa nhà Từ Hi Nhiễm.
Lúc này, mấy người nhà họ Từ đang ở phòng khách đếm tiền, hai triệu
tệ, phủ kín cả chiếc ghế sofa. Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ vừa đếm vừa
cười, Từ Đóa thấy nhiều tiền như vậy cũng rất kích động, nhất là khi
Vương Lệ Lệ đồng ý cho cô ta mấy chục ngàn tệ tiền tiêu vặt, cô ta đã
nghĩ đến việc sẽ dùng số tiền này để mua túi Chanel và mua thêm một đôi
giày đẹp, chắc chắn.
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên làm gián đoạn sự phấn khích của mọi
người, ba người nhìn nhau, vội vàng nhét tiền lại cho vào phòng, lúc này mới mở cửa.
Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, mấy người nhà họ Từ đều khá bất
ngờ, đương nhiên họ đều quen Trình Vân Khải, từ nhỏ đã qua lại với Từ Hi Nhiễm. Trước đây vì chuyện của Từ Hi Nhiễm mà anh ta còn chạy đến cửa
hàng của họ để gây sự, Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ đều rất rõ ràng, đây là một ông vua con không thể chọc vào.
Trình Vân Khải đứng ở cửa nhìn lướt qua bên trong, không thấy Từ Hi Nhiễm, anh ta hỏi: “Hi Nhiễm đâu?”
Từ Xương Đông kinh ngạc: “Hi Nhiễm không nói cho cậu sao?”
“Nói cho tôi việc gì?’
“Hôm nay nó và Tưởng Dư Hoài đi đăng ký kết hôn.”
“Đăng ký kết hôn?” Sắc mặt Trình Vân Khải lập tức trầm xuống: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“Buổi sáng đã đi rồi.”
Trình Vân Khải bẻ tay cành cạch, chẳng phải anh ta đã nói đợi khi anh ta về rồi quyết định sao? Sao cô lại lén lút đi đăng ký kết hôn sau
lưng anh ta? Mà còn là hôm nay cơ chứ, không thể chờ thêm chút nữa ư?
Chỉ cần đợi thêm một ngày là được!
Trình Vân Khải cố nhẫn nhịn cơn tức giận, hỏi: “Sáng đã đi rồi mà giờ vẫn chưa về sao?”
“Về làm gì? Giờ con bé đã là vợ người ta rồi, đương nhiên phải ở nhà chồng rồi.”
Trình Vân Khải vốn chẳng ưa gì cặp bố mẹ này của Từ Hi Nhiễm, chuyện
Từ Hi Nhiễm kết hôn còn không phải vì hai người này ư. Thái dương Trình
Vân Khải giật giật, anh ta nói: “Nhà người đàn ông đó ở đâu?”
Anh ta nói xong, bước vào nhà, cầm một cái ghế lên, giọng trầm đến
dọa người: “Nếu mấy người không nói thật, con mẹ nó hôm nay tôi sẽ đập
nát cái nhà này.”
*
Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài đăng ký kết hôn xong thì đến thẳng nhà
cũ nhà họ Tưởng, tuy nói không làm hôn lễ chính thức nhưng bên nhà họ
Tưởng muốn thực hiện một số nghi thức đơn giản.
Ví dụ như đi qua chậu than, hiện tại rất nhiều người kết hôn theo
phong cách phương Tây đều giản lược hết, nhưng có một số gia đình vẫn sẽ tôn trọng truyền thống, Từ Hi Nhiễm có thể hiểu được.
Nhưng việc bước qua chậu lửa thì phải để Tưởng Dư Hoài bế cô qua, hơn nữa từ lúc xuống xe cho đến khi vào cửa, cô không được để chân chạm
đất, nếu không sẽ không may mắn.
“Em ngồi lại gần một chút.” Tưởng Dư Hoài xuống xe rồi bảo Từ Hi Nhiễm một câu.
Từ Hi Nhiễm lo cho chân của Tưởng Dư Hoài, nhưng lại không tiện mở
lời. Từ Hi Nhiễm ngoan ngoãn nhích người về phía cửa xe một chút, tưởng
rằng anh sẽ đánh tiếng trước, Từ Hi Nhiễm cũng chuẩn bị tâm lý, không
ngờ anh chẳng nói gì, trực tiếp khom người, một tay ôm lấy eo cô, một
tay ôm lấy khoeo chân cô, nhanh chóng dứt khoát bế bổng cô lên.
Đây là lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài tiếp xúc thân mật,
người đàn ông vốn dĩ xa lạ bỗng chốc ôm cô vào lòng, hơi thở của Tưởng
Dư Hoài lập tức bao trùm lấy cô, toàn thân Từ Hi Nhiễm cứng đờ, không
dám cử động.
Từ Hi Nhiễm cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt cứ đổ dồn vào
cằm anh. Đường nét cằm anh mềm mại, đẹp mắt, chỗ nối với thái dương có
chút góc cạnh, toát lên vẻ nam tính rắn rỏi, yết hầu của anh gần trong
gang tấc, đầy đặn, thi thoảng lại chuyển động lên xuống, trông rất gợi
cảm. Gần như vậy, khi cử động, cô còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.
Có lẽ đây là lần đầu tiên được một người khác giới bế trong lòng, Từ
Hi Nhiễm cảm giác nhịp tim đập ngày càng nhanh, mặt cũng bắt đầu đỏ lên. Sau đó cô không dám nhìn xuống dưới cằm của anh, đặc biệt là phần yết
hầu.
Sau khi đi vào cổng nhà họ Tưởng, lại phải đi qua một khoảng sân nhỏ. Có lẽ vì khoảng sân quá rộng, Từ Hi Nhiễm cảm thấy thời gian trôi qua
dài đằng đẵng, cứ như là anh bế cô đi rất lâu vậy.
Một người bình thường bế người khác đi một quãng đường dài như vậy
cũng đã chịu không nổi rồi, huống hồ chân anh còn có tật. Nhưng Từ Hi
Nhiễm len lén quan sát sắc mặt của anh thì thấy vẻ mặt anh bình tĩnh,
không hề thấy chút biểu hiện khó khăn nào.
Từ Hi Nhiễm áy náy, hỏi: “Hay là tôi xuống tự đi?”
“Chân chạm xuống đất sẽ không may mắn.”
“...”
Trong những tình huống đặc biệt, thực ra chỉ cần làm cho có lệ thôi,
không ngờ anh lại nghiêm túc đến vậy. Hơn nữa một người như anh vậy mà
lại tin vào việc này?
Nhưng suốt cả quãng đường, anh không hề buông cô ra, thậm chí Từ Hi Nhiễm còn cảm thấy cánh tay anh ôm chặt lấy eo cô hơn.
Chậu than được đặt ngay trong phòng khách của nhà cũ họ Tưởng. Tưởng
Dư Hoài bế cô đi vào, cả nhà họ Tưởng đều tụ tập đông đủ, thấy hai người đi vào, đám người trẻ tuổi liền ùa ra hò reo.
Tưởng Dư Hoài bế cô bước qua chậu than rồi mới thả cô xuống. Từ Hi
Nhiễm thở phào một hơi, hoạt động những ngón tay đang cứng đờ vì căng
thẳng. Cô cảm thấy đoạn đường vừa rồi mình còn mệt hơn cả Tưởng Dư Hoài.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nhà họ Tưởng đã đông đủ cả, lần trước đến Từ Hi Nhiễm chỉ biết qua
loa đơn giản như cưỡi ngựa xem hoa nên cũng không phân biệt được ai với
ai, giờ mới xem như cô đã làm quen với tất cả mọi người trong nhà họ
Tưởng.
Bố Tưởng Dư Hoài có ba anh em, anh lớn là bố Tưởng Dư Hoài, chỉ có
một đứa con là Tưởng Dư Hoài. Nhà chú hai có anh hai Tưởng Đông Thần,
anh tư Tưởng Tri Thu và chị năm Tưởng Tri Ân, nhà chú ba có anh ba Tưởng Vũ Kiệt và anh sáu Tưởng Ngôn Phong.
Trong đó, ngoại trừ người em út thứ sáu Tưởng Ngôn Phong năm nay mới
tốt nghiệp phổ thông, vừa tròn mười tám tuổi, còn những thành viên trẻ
tuổi khác thì đều đã kết hôn, chỉ còn anh cả Tưởng Dư Hoài vẫn chưa lập
gia đình. Thế nên chuyện kết hôn của Tưởng Dư Hoài luôn là vấn đề đau
đầu nhất của những người lớn trong nhà họ Tưởng.
Rốt cuộc hôm nay Tưởng Dư Hoài cũng nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, cả nhà họ Tưởng vui hơn cả ăn Tết. Đến ông cụ Tưởng vẫn đang ốm trên
giường cũng bảo người đẩy xuống tầng, vì ông muốn hưởng bầu không khí
vui vẻ này.
Được xem là người đã cứu vãn tình trạng độc thân của Tưởng Dư Hoài,
Từ Hi Nhiễm được nhà họ Tưởng coi như bảo vật mà đối đãi nhiệt tình. Từ
Hi Nhiễm vốn dĩ là người chẳng được gia đình coi trọng từ bé đến lớn,
đột nhiên lại được gia đình nhà chồng mới cưới quá đỗi coi trọng, cô bị
mọi người vây quanh khen ngợi đến mức luống cuống chân tay.
Thôi Viên thấy cô bối rối, đến bên giúp cô giải vây: “Con và Dư Hoài
lên tầng thay quần áo trước rồi xuống chơi nhé. Mẹ đã mua cho con mấy bộ quần áo mới để trên lầu rồi.”
Tưởng Dư Hoài có phòng riêng trong nhà cũ nhà họ Tưởng. Từ Hi Nhiễm
đi theo Tưởng Dư Hoài vào phòng, đúng là trên giường bày mấy chiếc váy
mới, phòng của Tưởng Dư Hoài có một buồng nhỏ riêng. Từ Hi Nhiễm cầm
quần áo nói với anh: “Tôi... vào buồng nhỏ thay nhé.”
Tưởng Dư Hoài gật đầu, Từ Hi Nhiễm vào buồng nhỏ thay váy. Lần đầu cô đến nhà họ Tưởng, Thôi Viên đã hỏi số đo của cô nên những bộ quần áo
này cũng rất vừa vặn.
Từ Hi Nhiễm thay xong đi ra ngoài, Tưởng Dư Hoài hỏi: “Vừa người không?”
“Rất vừa.”
Anh gật đầu rồi nói: “Em xuống lầu trước đi.”
Từ Hi Nhiễm liếc anh một cái trước khi ra cửa, vốn muốn hỏi xem anh
có cần giúp không, vì đôi chân anh không tiện, lo anh thay đồ sẽ khó
khăn, nhưng cô ngại không dám hỏi. Mặc dù bây giờ hai người đã là vợ
chồng, nhưng dù sao cũng mới quen nhau cách đây không lâu, cô vẫn thấy
ngại ngùng.
Từ Hi Nhiễm trở về phòng khách, phòng khách vẫn rất náo nhiệt, Thôi Viên thấy cô, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Quần áo vừa không?”
“Rất vừa, cảm ơn cô.”
Thôi Viên phì cười một tiếng: “Giờ con và Dư Hoài đã đăng ký kết hôn rồi, có thể đổi thành gọi mẹ.”
Từ Hi Nhiễm hơi xấu hổ, vẫn ngoan ngoãn sửa lời: “Cảm ơn mẹ.”
Thôi Viên cười càng vui hơn: “Không cần cảm ơn, đúng là đứa bé ngoan.”
“Chị dâu, sang đây chơi poker với chúng em đi.”
“Ngôn Phong gọi con đấy, con chơi với bọn nó không?”
Thôi Viên nhắc một câu, Từ Hi Nhiễm mới phản ứng lại được câu “chị
dâu” là gọi cô. Từ Hi Nhiễm nhìn theo hướng Thôi Viên chỉ, cách đó không xa có mấy người trẻ tuổi đang ngồi chơi bài. Người gọi cô là Tưởng Ngôn Phong, con trai thứ hai của chú ba, là đứa trẻ nhỏ nhất nhà họ Tưởng,
chơi cùng cậu là một số đứa trẻ trong nhà họ Tưởng, trông có vẻ trạc
tuổi Tưởng Ngôn Phong.
Năm nay Tưởng Ngôn Phong mười tám tuổi, bề ngoài khôi ngô tuấn tú, vì là cháu út nhà họ Tưởng nên được cưng chiều nhất, tính tình cũng hoạt
bát nhất.
Từ Hi Nhiễm bảo: “Chị không biết chơi poker.”
Tưởng Ngôn Phong nói: “Học rất nhanh, chị dâu là học sinh giỏi, chắc
chắn thông minh lắm, em chỉ cần hướng dẫn sơ sơ là chị học được ngay.”
Thôi Viên cũng ở bên nói: “Đi chơi đi, tuổi tác các con cũng gần nhau, có thể chơi chung được.”
Bố Từ Hi Nhiễm là một kẻ nghiện cờ bạc, từ bé cô đã chẳng thích bài
bạc, hơn nữa cô liếc nhìn bàn chơi, trên bàn chất đầy tiền cược. Cô tự
biết lượng sức mình, cho dù chỉ là đánh bạc giải trí thì cô cũng không
dám đánh.
Từ Hi Nhiễm đang do dự không biết từ chối thế nào thì nghe được một
giọng nói trầm thấp vang lên: “Em cứ thử vận may xem, nếu thắng tiền sẽ
là của em, còn thua thì tính vào tôi.”
Từ Hi Nhiễm nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn thì thấy Tưởng Dư Hoài đang đứng ở cửa phòng khách, lời vừa rồi là anh nói với cô.
Tưởng Ngôn Phong nói: “Chị dâu, anh cả đã hào phóng thế kia rồi, chị đừng để anh ấy mất mặt chứ.”
Anh đã nói vậy rồi, Từ Hi Nhiễm không tiện từ chối, cô đi đến bàn
chơi bài rồi ngồi xuống. Tưởng Ngôn Phong dạy cô luật chơi một chút,
thực ra cũng không khó.
Trên tay cầm hai lá bài, trên bàn sẽ giữ lại năm lá bài để lật, mỗi
lần lật một lá bài sẽ cược một lần, cuối cùng xem ai giữ được bài trên
tay đến cuối cùng, người nào có bài lớn hơn thì thắng.
Số tiền đặt cược không cao lắm, Từ Hi Nhiễm không muốn thắng cược gì
cả, chỉ muốn chơi qua loa vài ván, dù sao mỗi ván chỉ phải mất tiền
cược, cũng không nhiều lắm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vì vậy, bất kể bốc được lá bài nào, cô đều vội đánh bài trước, không
giữ lại trên tay. Lần này Từ Hi Nhiễm cũng định như thế, nhưng hành động của cô đột nhiên bị một bàn tay khác chặn lại, bàn tay đó đẩy hai thẻ
chip trước mặt cô ra.
Từ Hi Nhiễm quay đầu lại thì thấy Tưởng Dư Hoài không biết đã đứng
sau lưng cô từ lúc nào. Người hầu đúng lúc bê tới một cái ghế, Tưởng Dư
Hoài ngồi xuống bên cạnh cô, đáp trả ánh mắt nghi hoặc của cô: “Bài đẹp
như vậy sao không giữ lại?”
Từ Hi Nhiễm: “...”
Anh ngồi sát bên cô, hơi thở của anh thoáng chốc bao trùm lấy cô, sau lưng cô hơi cứng lại, cô cười gượng gạo, mặc dù chưa thạo chơi poker,
nhưng Từ Hi Nhiễm không thấy những lá bài trên tay mình đẹp. Tuy nhiên
thấy anh có vẻ chắc chắn, Từ Hi Nhiễm cũng không tiện hỏi nhiều.
Không chỉ có Từ Hi Nhiễm, lũ trẻ vây quanh bàn đều trở nên cực kỳ
không tự nhiên vì sự xuất hiện của Tưởng Dư Hoài. Anh là anh cả của nhà
họ Tưởng, hơn nữa khí thế trên người anh có được do lăn lộn trên thương
trường nhiều năm, mỗi lần đối mặt với người anh cả này, những đứa trẻ
nhỏ tuổi đều có cảm giác bị áp chế.
Tưởng Ngôn Phong bất mãn nói: “Anh cả, anh là lớn như vậy còn chen
vào bọn trẻ con tụi em xem náo nhiệt làm gì. Anh đi nói chuyện người lớn với bác cả, bác hai, bố em, anh hai, anh ba đi, tụi trẻ con bọn em chơi mà, anh đừng chen vào nữa.”
Qua mấy vòng cược, Từ Hi Nhiễm nhìn một đống lớn tiền cược trên bàn
thì đã toát mồ hôi. Cô cảm thấy bài của cô cũng không lớn lắm, ba lá bài đã lật ra trên bàn cũng chẳng thể tạo nên bài nào lớn cả, dùng loại bài này để cược thì tỉ lệ thắng căn bản chẳng lớn.
Thế nhưng, trái với dự đoán của Từ Hi Nhiễm, trước khi lá bài thứ năm được lật ra thì những người khác đã đều úp bài, chỉ còn mỗi Từ Hi Nhiễm còn cầm bài trên tay, thế là không nghi ngờ gì nữa, Từ Hi Nhiễm thắng.
Một đống tiền cược lớn trên bàn được đẩy về phía Từ Hi Nhiễm, Từ Hi
Nhiễm rất bất ngờ. Loại bài này mà cũng thắng được, dù sao thì thắng vẫn vui.
“Chị dâu có thể cho mấy đứa em xem bài trên tay chị không?” Tưởng Ngôn Phong hỏi.
Từ Hi Nhiễm rất thật thà, thật sự mở bài ra cho họ xem. Tưởng Ngôn
Phong xem xong thì suýt chút nữa tức tới phun máu: “Một con hai, một con năm, bài này mà chị dâu cũng dám theo?”
Điều tức nhất chính là, trên tay cậu cầm hai con Q, vậy mà cậu lại bị một con hai và một con năm dọa tới mức phải úp hai con Q trên tay.
Từ Hi Nhiễm có chút xấu hổ, vô thức nhìn thoáng qua Tưởng Dư Hoài.
Tưởng Dư Hoài nói với Tưởng Ngôn Phong bằng vẻ mặt bình tĩnh: “Có chơi
có chịu.”
“Ai da, anh cả đừng chen vào đám bọn em nữa, anh đi qua bàn bác hai đi.”
Đến ván này bài của Từ Hi Nhiễm tương đối tốt, Tưởng Dư Hoài đánh rất quyết liệt, cược cũng cực lớn. Sau khi lật hai lá bài, Tưởng Dư Hoài
trực tiếp đẩy hết thẻ chip ra, nói: “All in.”
Từ Hi Nhiễm kinh hãi, có chút lo lắng, nhỏ giọng hỏi anh: “Thực sự cược hết sao?”
“Đừng sợ.”
Khí chất của anh có một sự kiêu ngạo, giọng nói nhuốm chút lạnh lùng
ấy luôn khiến người ta cảm nhận được sự cứng rắn khó có thể từ chối.
Nhưng lúc này, khi anh hạ giọng, trong giọng nói của anh lại có thêm
chút dịu dàng nhẹ nhàng, như đang dỗ dành vậy.
Da mặt Từ Hi Nhiễm mỏng, cô chợt thấy vành tai nóng lên.
Chẳng mấy chốc, trên bàn chỉ còn lại Tưởng Ngôn Phong còn đang giằng
co. Tưởng Ngôn Phong nhìn hai vợ chồng đối diện, nghĩ tới việc vừa rồi
đôi Q của mình bị một con hai và một con năm thắng mà không cam lòng,
biết đâu anh cả lại bày trò, không thể mắc bẫy của lão già thủ đoạn này.
Khi lật quân bài cuối cùng, bài của Từ Hi Nhiễm là thùng phá sảnh,
Tưởng Ngôn Phong lớn nhất chỉ có đôi A. Tưởng Ngôn Phong nhìn mặt bài mà cảm thấy cả người không ổn. Ban đầu cậu rủ chị dâu chơi bài là vì muốn
qua tay chị dâu để thắng tiền của anh cả, nhưng không ngờ cuối cùng tiền không thắng được xu nào, tất cả tiền cược đều bị anh cả thắng mất.
Sao lại thế! Tưởng Ngôn Phong lập tức kêu lên, nói với Thôi Viên:
“Bác cả, bác mau quản anh cả đi, suốt ngày ức hiếp mấy đứa con nít chúng cháu.”
Bà cụ Tưởng trách: “Cái thằng khỉ con này, nên để cho cháu chịu chút dạy dỗ! Xem cháu cả ngày chỉ biết chơi!”
Từ Hi Nhiễm nhìn đống thẻ chip bày la liệt trước mặt như một ngọn núi nhỏ, không thể tin nổi đã thắng được nhiều tiền như vậy. Từ Hi Nhiễm
vừa mừng vừa sợ, cô nghiêng đầu nhìn Tưởng Dư Hoài, vừa khéo chạm phải
ánh mắt anh đang nhìn mình.
“Thích không?” Anh hỏi.
Không biết có phải ánh đèn trên đầu kia quá êm dịu không, ánh sáng
nhẹ nhàng trải dài trên đôi mày đôi mắt của anh, đôi mắt sâu thẳm ấy
cũng ánh lên một chút dịu dàng. Trong nháy mắt, khuôn mặt này lại trở
nên ấm áp, trên mặt anh như nở nụ cười nhàn nhạt.
Từ Hi Nhiễm né tránh ánh mắt của anh, gật đầu.
“Thích thì tốt.”
Thích thì tốt... Như thể anh làm điều này chỉ để dỗ cô vui.