Ngày cuối tuần đến nhanh hơn Thiên Thanh nghĩ. Cô chuẩn bị tốt mọi thử cùng Hạ Quang Minh về thăm bà nội.
Dương Mẫn Quân năm nay cũng đã gần 70 tuổi, từ sau khi Hạ lão gia mất bà sống cùng với vài người làm trong ngôi nhà phía Tây thành phố, ngôi nhà cỗ rộng lớn như một minh chứng cho thân phận lừng lẫy của chủ nhân thế
hệ trước.
Dù lớn tuổi nhưng
Dương Mẫn Quân là người coi trọng hình thức vậy nên trang phục thường
ngày của bà đều phải được chuẩn bị vô cùng tỉ mỉ toát lên phong thái của người mặc. Người làm trong nhà cũng có đồng phục riêng biệt, mọi thứ
trong nhà đều phải thực hiện theo quy luật đề ra, lúc đầu Thiên Thanh
không quen lắm, cảm thấy bí bách khó chịu, nhưng bà nội hiện tại là
người có tiếng nói nhất trong gia tộc vậy nên bất kì ai cũng không được ý kiến mà phải răm rắp tuân theo.
Cũng thật may Dương Mẫn Quân đối với cô không nóng không lạnh, vì không phải là cháu ruột Hạ Gia nên so với Hạ Ngôn Hy bà ấy đối với cô không phải
quá nhiệt tình nhưng cũng không hề ghét bỏ.
Buổi chiều Dương Mẫn Quân đã ngồi đợi sẵn trên chiếc ghế mộc, tay cầm quạt xếp phong thái ung dung mà chờ đợi.
Thiên Thanh cùng ba Hạ đã đến nơi, cô tâm trạng không tốt lắm nhưng vẫn phải
cố nặn ra một nụ cười giả tạo, Thiên Thanh thật ghét cảm giác này
" Bà nội, cháu về rồi đây " Nói tới lại chạy đến ngồi quỳ dưới chân Dương Mẫn Quân.
Bà ấy chỉnh chiếc kính lão bằng vàng rồi chăm chú quan sát cô
" Thiên Thiên à, lại gầy đi rồi. Vẫn không chịu ăn uống đầy đủ đúng không ? Thằng Hy cứ chiều cháu cho ăn mấy thứ bậy bạ suốt ấy "
Mỗi lần gặp nhau là Dương Mẫn Quân lại quản chuyện ăn uống của cô, Thiên
Thanh không thích, cô rõ ràng là tăng cân hôm đi khám sức khỏe bác sĩ đã nói thế.
" Sau này cháu sẽ chú ý hơn "
Dương Mẫn Quân gật đầu, lại ngó nghiên nhìn quanh, cô biết bà ấy đang trông ai
" Ngôn Hy đâu ? Thằng bé không đếm cùng à ? 1 tháng nó không đến thăm ta rồi đấy "
Hạ Quang Minh biết tính khí của mẹ mình không tốt, con trai hiện giờ chưa
có mặt sợ rằng bà ấy sẽ lại mặt nặng mày nhẹ liền phải lên tiếng giải
thích
" Ngôn Hy nó học Đại học nên ở xa nhà, Thiên Thiên đã nhắn thằng bé rồi, chắc chắn sẽ đến. Mẹ đừng giận nhé "
Dương Mẫn Quân hất tay
" Ta chẳng hơi đâu mà giận mấy đứa "
Hạ Quang Minh đá mắt sang cô, Thiên Thanh liền hiểu ý mà diễn vai người cháu hiếu thảo
“Bà nội, hôm nay cháu có mang đến cho bà một ít trà thảo mộc mà bà thích.
Bà dùng thử nhé.” Thiên Thanh nhanh nhẹn lấy ra gói trà từ túi xách, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt Dương Mẫn Quân.
Dương Mẫn Quân gật đầu, ánh mắt dịu lại một chút.
“Để ta bảo người mang đi pha.”
Trong lúc chờ người mang trà lên, Dương Mẫn Quân cùng Thiên Thanh tán gẫu đôi chút, bà ấy chủ yếu hỏi về chuyện học tập của cô ròi bạn bè, căn dặn
Thiên Thanh không được kết giao với đám người tạp nham không cùng đẳng
cấp.
Được một lúc thì bất ngờ có tiếng bước chân hối hả. Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
“Bà nội, cháu đến rồi!” Hạ Ngôn Hy bước vào phòng, gương mặt anh sáng lên
khi thấy bà và Thiên Thanh. Anh nhanh chóng tiến đến bên Dương Mẫn Quân, cúi đầu chào kính cẩn.
“Cháu xin lỗi vì đến trễ, bà nội. Hôm nay đường tắc nên cháu phải vòng qua đường khác.”
Dương Mẫn Quân nhìn cháu trai, nụ cười hiếm hoi nở trên môi.
“Không sao, chỉ cần cháu đến là được rồi. Ngồi xuống đi, cả nhà cùng uống trà nào.”
Hạ Ngôn Hy nhìn theo cô, cố gắng che giấu sự phức tạp trong lòng mình.
Hạ Quang Minh dõi theo bóng Thiên Thanh với chút ngạc nhiên lại nhìn về phía Ngôn Hy, ánh mắt ông nghiêm nghị.
“Ngôn Hy, lại chọc giận em gái rồi?"
Ngôn Hy thở dài, cố gắng tìm lời giải thích.
“Ba, chỉ là... có chút hiểu lầm thôi. Con sẽ nói chuyện với Thiên Thiên sau. "
...
Chiều buông Thiên Thanh ở hồ bơi nằm ngửa trên mặt nước, đôi mắt khép hờ. Ánh nắng ấm áp chiếu xuống, tạo nên những vệt sáng lung linh trên làn da
trắng nõn của cô. Nước hồ bơi mát lạnh vỗ về cơ thể dập tan ngọn lửa
nhen nhóm bên trong. Những giọt nước nhỏ từ mái tóc ướt nhỏ xuống, tan
biến trên mặt nước phẳng lặng.
Ở bên bờ hồ, Hạ Ngôn Hy ngồi trên ghế dài, mắt dõi theo từng cử động của
em gái. Thiên Thanh không biết bơi vậy nên mỗi khi tâm trạng không thoải mái chỉ có thể thả mình như vậy, hy vọng bản thân và dòng nước có thể
hòa làm một.
Đột nhiên,Thiên
Thanh cảm thấy chân mình co cứng lại, một cơn đau nhói từ bắp chân
truyền đến. Cô hốt hoảng, cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng cơn chuột
rút khiến cô không thể cử động linh hoạt. Mỗi lần cố gắng đưa đầu lên
khỏi mặt nước để thở, cô lại chìm xuống.
“Thiên Thiên!” Hạ Ngôn Hy lập tức nhận ra sự bất thường. Anh lao mình xuống hồ bơi, nhanh chóng bơi về phía cô. Ngôn Hy cảm thấy tim mình đập nhanh
hơn, lo lắng lan tỏa khắp cơ thể. Khi đến gần, anh vòng tay qua eo Thiên Thanh, kéo cô lên mặt nước.
“Đừng hoảng, anh ở đây rồi!” Ngôn Hy trấn an, giọng anh đầy quyết tâm và lo
lắng. Anh cố gắng giữ cho cả hai người nổi trên mặt nước, rồi nhanh
chóng bơi về phía bờ.
Thiên
Thanh giữ chặt anh theo bản năng, cảm thấy vô cùng an toàn khi có Ngôn
Hy ở bên, nhưng cơn đau vẫn còn đó, khiến cô không thể thả lỏng hoàn
toàn. Ngôn Hy kéo cô lên bờ, đặt cô nằm xuống ghế dài. Anh kiểm tra chân em gái, nhận ra bắp chân cô đang co cứng.
Anh nhẹ nhàng xoa bóp nhưng cơn đau truyền đến khiến cho hốc mắt cô nhất thời đỏ lên, Thiên Thanh bấy chặt tay vào thành ghế.
"Không được, đau quá"– cô rên rỉ, giọng run rẩy.
Ngôn Hy ngừng lại một chút, ánh mắt lo lắng, nhưng quyết tâm không buông
xuôi. Anh biết rằng cơn đau này chỉ có thể giảm bớt khi cơ bắp được thư
giãn hoàn toàn.
“Thiên Thiên,
em hãy cố gắng thả lỏng. Anh biết là đau, nhưng anh cần em phải thả lỏng để cơ chân không co rút nữa.” Anh nói nhẹ nhàng, giọng anh như một lời
an ủi.
Thiên Thanh cắn môi, cố
gắng chịu đựng. Cô nhắm mắt, hít thở sâu, cố gắng làm theo lời anh. Ngôn Hy tiếp tục xoa bóp, động tác của anh nhẹ nhàng nhưng đều đặn. Mỗi lần
cảm thấy cơn đau nhói lên, Thiên Thanh lại thở sâu hơn, cố gắng thả lỏng cơ thể.
Dần dần, cơn đau bắt đầu giảm bớt, cơ bắp của Thiên Thanh cũng từ từ thả lỏng. Ngôn Hy mỉm cười khi thấy sự thay đổi này.
“Đúng rồi, cứ thế này. Em đang làm rất tốt, Thiên Thiên.”
Một lát sau, khi cơn đau gần như biến mất hoàn toàn, cả hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngôn Hy nhìn em gái, ánh mắt đầy sự quan tâm. "Thiên Thiên, sau này em cần
phải chú ý hơn. Không nên thả mình trong nước quá lâu.Rất nguy hiểm."
Ngôn Hy mỉm cười, gật đầu. Anh có thể nhìn ra, ông trời con này đã hết giận
dỗi rồi, Ngôn Hy biết tính cách khó chiều này của cô là do mình mà ra
nhưng biết sao được anh không muốn Thiên Thanh thay đổi, anh thích chiều chuộng công chúa nhỏ nhà mình, dù có là chiều hư đi chăng nữa thì cũng
có làm sao đâu.