Lúc này, Hạ Ngôn Hy sau khi lấy
được máy chơi game đời mới xong đã quay trở lại công viên ngay chỗ quầy
bán kem lúc nãy chỉ là không tìm thấy Thiên Thanh đâu. Cậu nhóc tìm kiếm xung quanh quầy hàng, cũng ra sức gọi tên em gái nhưng không nhận được
câu trả lời.
Hạ Ngôn Hy chạy
khắp nơi trong công viên, mắt dáo dác tìm kiếm. Cậu cảm thấy tim đập
nhanh, Nỗi lo lắng và sợ hãi tràn ngập. Cuối cùng, vẫn là lựa chọn tìm
một nhân viên an ninh và báo cáo việc em gái bị mất tích.
Nhân viên an ninh ngay lập tức liên hệ với các bảo an khu vực phân bố đi
tìm. Hạ Ngôn Hy nêu rõ đặc điểm nhận dạng của Thiên Thanh, chiều cao,
quần áo, kiểu tóc một cách vô cùng tỉ mỉ dặn dò bọn họ nếu có tin tức
phải báo ngay cho mình. Ngôn Hy cảm thấy lòng mình như lửa đốt, cầu
nguyện cho sự an toàn của Thiên Thanh. Nếu không phải tại cậu bỏ lại con bé sẽ không có cớ sự này.
Trong khi đó, Thiên Thanh ở trong chiếc xe tải nhỏ. Cô bé gào khóc tức tưởi
trong vô vọng nhưng người đàn ông bên cạnh chỉ lạnh lùng nhìn cô, không
nói một câu trả lời. Chiếc xe chạy qua những con phố, đưa Thiên Thanh
đến một nơi không xác định.
Chiếc xe tải nhỏ tiếp tục chạy qua những con phố, tăng dần rời xa khu vực
trung tâm thành phố. Thiên Thanh ngồi co ro ở góc xe, nước mắt lăn dài
trên má. Cô bé cố gắng giữ bình tĩnh nhưng nỗi sợ hãi không ngừng xâm
chiếm tâm trí.
Cuối cùng chiếc
xe dừng lại trước một căn nhà hoang nằm tách biệt khu dân cư. Thiên
Thanh run rẩy nhìn ra ngoài qua cửa sổ, cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cô
bé. Đám người lôi Thiên Thanh ra khỏi xe, dẫn vào bên trong căn nhà.
Bên trong căn nhà tối om, bụi bặm bám đầy mọi ngóc ngách. Thiên Thanh hoảng sợ, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi một gã đàn ông nhưng vô ích. Gã ta đẩy
cô bé vào một căn phòng trống, rồi khóa cửa lại. Trong căn phòng nhỏ hẹp còn có rất nhiều đứa trẻ khác cũng bị bắt trói giống cô, thậm chí còn
có phần thảm hơn, bị bỏ đói đến không còn hình dạng gì.
Thiên Thanh ngồi co ro trong góc phòng, nước mắt lăn dài trên má. Cô bé không biết mình đang ở đâu, cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo
nhưng dường như mọi thứ đều đang diễn ra theo chiều hướng xấu. Cô nhớ
ba, nhớ anh trai nữa...
Khi đó, ở công viên giải trí, Hạ Ngôn Hy không ngừng lo lắng. Cậu tự mình chạy
khắp nơi, hỏi han nhân viên và khách tham quan, nhưng không ai nhìn thấy Thiên Thanh. Mỗi phút trôi qua, nỗi sợ hãi trong lòng ngày càng lớn
hơn.
Đột nhiên, điện thoại của Hạ Ngôn Hy reo lên. Cậu vội vàng bắt máy, nghe giọng ba mình ở đầu dây bên kia.
“Ngôn Hy, ba đã báo cảnh sát rồi. Con ở yên đó, cảnh sát sẽ tới ngay. Ba hủy
cuộc họp rồi, sẽ sớm đến đó với con" Hạ Quang Minh nói, giọng đầy lo
lắng.
“Con đã tìm khắp nơi
nhưng không thấy em ấy đâu. Thiên Thanh...không thấy đâu” Hạ Ngôn Hy
trả lời, giọng nói nghẹn lại, muôn phần từ trách mình
“Con hãy bình tĩnh, cảnh sát sẽ tìm thấy em con. Thiên Thanh sẽ an toàn
thôi.” Hạ Quang Minh cố gắng an ủi con trai nhưng thâm tâm lại vô cùng
rối bời. Cuối cùng ông vẫn không phải là một người cha tốt
...
Những ngày tiếp theo đều trôi qua trong sự chờ đợi đầy lo lắng. Hạ Ngôn Hy
không thể yên lòng, cậu bỏ học, không ngừng nghỉ cùng cảnh sát tìm kiếm
tung tích em gái. Hạ Quang Minh huy động mọi nguồn lực có thể, từ cảnh
sát đến các mối quan hệ cá nhân, nhằm tìm ra Thiên Thanh nhưng thông tin ít ỏi dẫn đến việc tìm kiếm bị gặp khó khăn.
Mỗi đêm, Hạ Ngôn Hy đều chìm trong những cơn ác mộng, mơ thấy Thiên Thanh
đang gặp nguy hiểm. Cậu giật mình tỉnh dậy, mồ hôi lạnh toát, lòng tràn
ngập sợ hãi và bất lực.
Tại căn nhà hoang Đặng Thiên Thanh một thân nhỏ bé đang bị nhốt trong một chiếc chuồng chó bẩn thỉu, gầy gò và sợ hãi. Bé con ngồi nép sát góc lồng
chen chúc với những con chó to hôi hám, những con chó kia mỗi khi nổi
điên sẽ cắn lấy cô bé, người Thiên Thanh hiện tại đã chi chít toàn là
vết thương.
Thiên Thanh không
nhớ rõ đã bao nhiêu ngày trôi qua. Cô bé chỉ biết rằng mỗi ngày đều là
một cuộc đấu tranh sinh tồn. Cơn đói khát, lạnh lẽo và đau đớn từ những
vết thương khiến cô bé gần như kiệt sức. Mỗi khi cửa chuồng mở, Thiên
Thanh lại co rúm người, sợ hãi không dám nhìn lên. Những người bắt cóc
thường ném cho cô bé và những con chó một ít thức ăn thừa, nhưng chẳng
bao giờ đủ để no. Cô bé phải tranh giành từng miếng với những con chó
hung dữ.
Một tên trọc đầu vừa gặm đùi heo lớn vừa quan sát cô như quan sát một con thú làm trò tiêu khiển
" Đợi bọn tao gom đủ số hàng đợt sau này sẽ mang mày cùng bán luôn "
Những đứa trẻ khác chung phòng với cô đều bị bọn họ mang đi vào mấy hôm
trước, họ nói cô là món hàng thừa chờ bắt thêm nhiều trẻ em nữa rồi cũng sẽ mang cô bán đi. Chẳng biết thân thể nhỏ bé có thể cầm cự thêm mấy
ngày.
Có những đêm, Thiên Thanh mơ thấy mình trở về nhà, được ba và anh trai ôm chặt, an ủi. Nhưng khi
tỉnh dậy, cô bé lại đối diện với thực tại tàn khốc. Những tiếng sủa của
chó, mùi hôi thối và cảm giác đói khát không ngừng dày vò. Thiên Thanh
cảm thấy mình như đang ở trong một cơn ác mộng không bao giờ kết thúc.
Ngày thứ mười, Hạ gia nhận được tin tức quan trọng đến từ cảnh sát. Một
người phụ nữ vô gia cư đã cung cấp cho cảnh sát thông tin quý giá. Bà ta cho biết mình từng nhìn thấy một chiếc xe tải khả nghi xuất hiện gần
khu vực nơi Thiên Thanh được cho là bị bắt cóc. Sau khi điều tra, tin
tức về chiếc xe tải khả nghi kia được cho là dẫn đến căn nhà hoang ở
ngoại ô thành phố.
Hạ Ngôn Hy
sau khi nhận được tin tức cậu không nói gì, chỉ vội vàng mặc áo khoác và chạy xuống dưới nhà. Chiếc xe của ba đã chờ sẵn, Hạ Ngôn Hy nhanh chóng lên xe. Trong suốt chuyến đi, cả hai cha con không nói gì nhiều, chỉ có tiếng động cơ xe và tiếng thở dài đầy lo lắng.
Khi họ đến nơi, cảnh sát bao vây ngôi nhà hoang. Một đội đặc nhiệm được cử
vào bên trong để kiểm tra tình hình. Hạ Ngôn Hy và Hạ Quang Minh chờ đợi bên ngoài, lòng như lửa đốt. Ba Hạ sốt ruột không muốn chờ thêm nữa,
ông nói với con trai
“Ngôn Hy, con ở đây, để cảnh sát làm việc của họ. Ba sẽ vào trong.”
“Không, ba, con muốn đi. Con không thể ngồi yên một chỗ được.” Hạ Ngôn Hy nói, ánh mắt cậu kiên định.
Cuối cùng, Hạ Quang Minh cũng đồng ý. Họ cùng cảnh sát tiến vào ngôi nhà
hoang. Cửa bị phá vỡ, những kẻ bắt cóc biết hành tung bị bại lộ muốn
nhanh chân tẩu thoát nhưng cảnh sát đã bao vây tứ phía.
" Mẹ nó là đứa nào báo cảnh sát ? " Một tên râu ria hét lên
" Chết rồi, hướng này cũng có " Tên trọc tay cầm thanh sắt lớn cố tìm đường lui
Đám người xấu ra sức chống trả nhưng không thành công, cả bọn 4 5 người sau cùng bị áp giải lên xe cảnh sát rồi đưa về đồn.
Trong căn phòng tối tăm ở cuối hành lang, họ tìm thấy Thiên Thanh. Cô bé bị
nhốt trong một chiếc chuồng chó, gương mặt tiều tụy, ánh mắt đầy sợ hãi. Khi thấy ánh đèn pin và tiếng người, Thiên Thanh yếu ớt ngước lên, mắt
lờ mờ nhận ra anh trai và ba mình. Điều đầu tiên bé con nghĩ đến đó là " Đây là mơ sao ? "
“Thiên
Thanh!” Hạ Ngôn Hy hét lên, chạy đến bên em gái. Cậu vội vàng mở cửa
chuồng và ôm chặt lấy cô bé. “Anh xin lỗi, anh xin lỗi…”
Cậu sợ bẩn nhất, nhưng Thiên Thanh hiện tại dơ bẩn gớm ghiếc lại nằm gọn trong lòng Hạ Ngôn Hy.
Hạ Quang Minh bước vào, mắt đỏ hoe. Ông ôm cả hai con vào lòng, cảm nhận sự sống trở lại khi thấy con gái an toàn.
“Không sao rồi, con gái. Ba ở đây, không sao rồi.”
Thiên Thanh yếu ớt dựa vào vòng tay của anh trai, không khóc lấy một tiếng,
cũng không đủ sức để nói gì. Cô đã nghĩ bản thân sẽ phải khóc rất nhiều
nếu được gặp lại anh, rồi kể hết những uất ức mấy ngày qua nhưng cuối
cùng vẫn lựa chọn không rên than dù chỉ một tiếng.
Cảnh sát nhanh chóng đưa Thiên Thanh ra ngoài và gọi xe cứu thương. Cô bé
được đưa đến bệnh viện ngay lập tức. Trong suốt hành trình, Hạ Ngôn Hy
và Hạ Quang Minh luôn ở bên cạnh cô bé, không rời khỏi một phút nào.