Vương Sở Hàn sau khi kết thúc việc ở công ty anh liền quay trở về nhà, mới bước vào cửa nhà tiếng tivi
cùng với tiếng cười của một người con gái đã thu hút sự chú ý của anh.
Anh chậm rãi tiến đến trước cửa phòng khách, mở cửa nhìn cảnh trước mắt
mặt anh không khỏi sa sầm.
“ Nhiếp Hân Như.”
Giọng nói trầm lắng, mang âm sắc đầy giận dữ khiến người nghe không khỏi
hoảng sợ. Nhiếp Hân Như tắt nụ cười, cô vội vàng giấu quả dưa hấu cùng
cốc trà sữa ra sau lưng nhưng giấu thế nào đi nữa thì tất cả đều đã được thu vào cặp mắt sắc lạnh của Vương Sở Hàn.
“ Sở…..Sở……Sở Hàn, anh về từ khi nào vậy?” Cô đầy sợ sệt, cố gắng gượng cười đối diện với anh.
Vương Sở Hàn cởi chiếc áo vest ném sang một bên, tay nới lỏng caravat.
“ Em đứng lên, đứng qua đây.”
“ Em…..em…..em…….” Hân Như bắt đầu chột dạ, cô vòng tay ra sau có ý định
cầm theo quả dưa cùng cốc trà sữa nhưng bị lời nói của anh cản lại.
“ Tôi bảo em đi qua, không bảo em cầm theo đồ. Đứng lên, qua đây.” Anh đút tay trong túi quần, khuôn mặt không kiên nhẫn.
Nhiếp Hân Như nghe vậy đành cam chịu để đồ lại và đi đến chỗ chồng mình đang
đứng. Anh lướt qua người cô, nhìn vào vị trí cô ngồi, Vương Sở Hàn nhíu
mày, quay lại nhìn Nhiếp Hân Như khiến cô cúi gằm mặt, không dám trực
tiếp đối diện. Anh cầm quả dưa ướp lạnh cùng cốc trà sữa đặt lên bàn,
ngồi xuống vị trí đó chân phải vắt lên đùi trái.
“ Anh nghe em giải thích.” Hân Như ngẩng đầu, mỉm cười với anh.
“ Nếu như tôi nói tôi không tích nghe em giải thích thì sao?” Anh nhướn mày nhìn cô.
“ Anh vô lý thế.” Cô tức giận hét vào mặt anh.
Lời này của cô đã hoàn toàn chọc giận Vương Sở Hàn, khuôn mặt sắc lạnh, ánh mắt hình viên đạn cùng lời nói sắc như dao truyền đến tai cô.
“ Tôi vô lý? Em quên rằng tối hôm trước em đau bụng ra sao rồi à? Em quên rằng bản thân mình trước kia từng vì uống đồ lạnh khi đến ngày mà phải
nằm viện sao?”
Nhiếp Hân Như
nhất thời đứng hình, cô thật không ngờ đến rằng anh vẫn nhớ chuyện đó.
Khi đó là lần đầu cô đến ngày, vì không biết nên cô đã ăn kem, uống đồ
lạnh làm bản thân đau bụng quằn quại đến mức ngất đi khi đang đi chơi
rồi người đưa cô đến bệnh viện là anh – Vương Sở Hàn.
“ Tùy em, em muốn ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, nhưng nếu tối nay em có làm sao tôi sẽ đá em ra khỏi phòng.” Anh chưa nguôi giận đứng lên cầm
áo đi về hướng thang máy.
Cô
nhìn bóng lưng lời đi của anh, một cảm giác tội lỗi truyền đến, cô thu
dọn mấy thứ đó sau đó chạy theo anh. Khi chạy đến trước cửa thang máy
cũng là lúc nó đóng lại, Vương Sở Hàn đứng bên trong mắt đối mắt với cô, anh cũng không có ý định giữ cửa cho cô.
Hân Như vội vàng leo thang bộ để lên phòng, tiếng thang máy kêu lên anh bước ra đi về phía phòng ngủ.
“ Sở Hàn, em sai rồi, anh đừng giận em.” Cô cũng đuổi đến nơi, vào phòng cô ngồi xuống bên cạnh anh.
“ Đừng động vào tôi.” Anh hất bàn tay đặt trên vai mình ra và đứng lên bước ra ban công lớn.
“ Em thật sự biết sai rồi, em không nên để anh lo lắng.”
“ Tôi đâu nói mình lo lắng cho em, em nên nhớ chúng ta chỉ là cuộc hôn
nhân chính trị mà thôi.” Anh quay người, dựa lưng vào lan can, khoanh
tay trước ngực nhìn cô.
Đúng,
sao cô lại quên mất rồi. Cô đứng im một chỗ, lòng cay đắng. Sao cô có
thể quên mất chuyện này được nhỉ, ngày hôm đó, khi nghe chính miệng anh
nói ra hai từ kết hôn lòng cô đã vui biết bao nhưng nghe vế sau của hai
từ kết hôn lại khiến cô chết lặng ngay giây phút đó nhưng cô vẫn đồng ý
vì nghĩ rằng anh có thể hồi tâm chuyển ý.