Hồng Kông Lý Ký, phòng họp tòa nhà trụ sở, buổi họp toàn thể hội đồng quản trị.
Kể từ khi Lý Hậu Trình phải dưỡng bệnh, Lý Chuẩn rời khỏi Hồng Kông
tới giờ, bầu không khí trong các cuộc họp hội đồng quản trị ngày càng
trở nên kỳ lạ.
Lý Chính Lâm liếc nhìn tài liệu trong tay.
Tài liệu này là tất cả thông tin chi tiết về hợp tác chiến lược của
họ với Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn. Đây là khoản đầu tư chiến lược quan
trọng nhất của Hồng Kông Lý Ký trong năm nay, liên quan trực tiếp tới
việc chuyển đổi chiến lược của một công ty thực phẩm truyền thống theo
hướng Internet.
Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn hiểu về thương mại điện tử nhưng chưa ra
nước ngoài, cũng cần nguồn vốn để tăng trưởng và phát triển, trong khi
đó Lý Ký đã đầu tư vào Anh và thậm chí cả Châu Âu trong hơn mười năm, có nghiên cứu đáng kể về việc mở cửa thị trường Châu Âu với bản địa. Cộng
với nguồn dự trữ tiền mặt cực kỳ dồi dào, sẵn sàng chi số tiền khổng lồ
để đầu tư vào các hoạt động kinh doanh mới. Vì vậy, hai công ty đã bắt
tay với nhau, sắp đặt chi nhánh đầu tiên ở thị trường Châu Âu.
Nhưng Lý Chính Lâm không bao giờ ngờ rằng, Lý Lương Thục Nghi lại có thể phụ trách một việc quan trọng như vậy.
Lý Chính Lâm là con trai của anh họ Lý Hậu Trình, chỉ có thể coi là
họ hàng, nhưng bất luận thế nào cũng vẫn là người trong nhà, cộng thêm
việc anh ta tận tụy ở Lý Ký nhiều năm, về sau thừa kế chút cổ phần trên
tay bố nên có thể tham dự hội đồng quản trị.
Anh ta ở Lý Ký nhiều năm, tận mắt chứng kiến Lý Ký phát triển lớn mạnh rồi dần dần nảy sinh khủng hoảng.
Lý Lương Thục Nghi vừa trở về từ Bình Thành. Bà ta đang chia sẻ hành
trình đến Bình Thành với tất cả các thành viên trong ban giám đốc, lại
nói rằng kế tiếp bà ta sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc đầu tư
chiến lược với Văn Viễn, bao gồm cả việc thực hiện mọi chi tiết.
Lý Chính Lâm chỉ cảm thấy hoang đường.
Trong các cuộc họp hội đồng quản trị trước đây, mọi người đều thảo
luận và biểu quyết về những vấn đề thực tế, nhưng chẳng biết từ bao giờ, công ty bắt đầu trở nên đầy rẫy các phe phái và mọi người đều tranh
giành lãnh thổ.
Một người phụ nữ xuất thân từ nơi chọn hoa khôi, chẳng biết gì về
kinh doanh, dựa vào nhan sắc gả vào Lý gia, giờ đây thậm chí còn đang
ngồi vào ghế ban giám đốc, phụ trách toàn bộ chiến lược đầu tư quan
trọng nhất của công ty trong thời gian tới.
Lý Ký khổng lồ quả thực sắp rơi vào tay người phụ nữ từ giới giải trí này rồi.
Vốn dĩ Lý Chính Lâm cho rằng, ít nhất Lý Ký còn có một đại thiếu gia đáng tin cậy chống đỡ.
Tất cả giới doanh nghiệp Hồng Kông đều biết đại thiếu gia của Lý Ký
xuất sắc như thế nào, thật sự là tấm gương cho các thế hệ giàu có về
sau. Đại thiếu gia luôn được cho rằng là người được đào tạo để nối
nghiệp, năm hai mươi tuổi vào công ty, bị Lý Lương Thục Nghi phân công
vào bộ phận có thành tích tệ nhất, kết quả tháng thứ hai đã mang lại lợi nhuận rồi.
Lý Lương Thục Nghi công khai khen ngợi sự xuất sắc của đại thiếu gia, sau đó lại nhét cho anh vài bộ phận có thành tích kém, yêu cầu anh phải làm tốt công việc.
Trong vòng một năm, không chỉ tất cả đều có lãi mà những chỗ hoạt động kém nhất cũng trở mình vươn lên.
Ngay khi mọi người cho rằng Lý Lương Thục Nghi đã tự bắn vào chân
mình, không còn gì để nói thì Lý Hậu Trình bỗng nhiên vào viện vì bệnh
tật, đại thiếu gia cũng bỗng nhiên rời khỏi Hồng Kông.
Gần như rời đi không nói lời từ biệt.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra, mọi người chỉ biết là trong vòng
một đêm, bỗng nhiên Lý Lương Thục Nghi trở thành người nắm quyền duy
nhất.
Một gái điếm trong làng giải trí? Điều này thực sự buồn cười.
Trước bục, phần chia sẻ của Lý Lương Thục Nghi đã kết thúc. Về chuyện hợp tác với Văn Viễn, bà ta cầm chắc thắng lợi trong tay. Mà Lý Chính
Lâm biết rất rõ rằng, ngay cả khi không có Lý Lương Thục Nghi thì chuyện này chưa chắc đã không thành nhưng chuyện này một khi thành trên tay Lý Lương Thục Nghi thì e rằng người đàn bà này thật sự sẽ có được toàn bộ
Lý Ký rồi.
"Mọi người có ý kiến gì khác không?" Lý Lương Thục Nghi ngồi trên ghế da, xoay ghế và quay mặt về hội trường.
Bà ta chống khuỷu tay lên chiếc bàn hội nghị lớn, bắt chéo các ngón tay, đặt chúng dưới cằm.
Ở tuổi bốn mươi, trông bà ta vẫn như mới ngoài ba mươi, được chăm sóc vô cùng tốt.
Rất xinh đẹp và thanh tú, nhưng lại giống như một con rắn độc vậy.
Xung quanh im lặng.
Không ai đưa ra bất kỳ phản đối nào.
3, 2, 1... Tất cả đã kết thúc.
"Nếu như mọi người không có ý kiến phản đối, tôi đây chắc chắn sẽ không làm hỏng sứ mệnh của mình, phát triển Lý Ký của chúng ta lớn mạnh hơn trước." Lý Lương Thục Nghi nói bằng giọng điệu ấn định: "Vậy chúng
ta hãy chuyển sang chủ đề tiếp theo..."
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Chờ một chút!” Giọng nói của một thanh niên vang lên.
Đúng lúc này, trợ lý đẩy cửa phòng họp ra.
Ánh mắt của mọi người đều đồng loạt tập trung về phía cửa. Người tới
mặc một bộ vest cao cấp màu đen, cổ tay đeo khuy măng sét xà cừ màu
trắng, dáng người khá mảnh khảnh, ánh mắt vô cùng thu hút và gương mặt
tuấn tú. Chỉ nhìn khí chất quanh người là biết cao quý.
Lý Chính Lâm sốc đến mức suýt làm đổ tách trà trước mặt.
"Thiếu gia đã trở lại?!"
"Thiếu gia William!"
"A Chuẩn!"
Từng tiếng gọi khác nhau vang lên.
Lý Chuẩn cực kỳ bình tĩnh bước đến chỗ ngồi của mình. Vị trí này đã
bỏ trống bốn tháng nhưng chưa có ai dám tháo bảng tên của anh xuống.
Anh ngồi xuống, dùng những ngón tay cực dài ấn vào chiếc micro trước bàn làm việc.
"Máy bay hạ cánh trễ, tôi xin lỗi."
Hội trường náo loạn một hồi, phải rất lâu sau mới bình ổn lại.
Mặt chàng trai trẻ không có biểu cảm gì, như thể anh chưa từng rời khỏi công ty hay biến mất khỏi nơi này bốn tháng trời.
Hơn nữa, giọng điệu của anh rất nghiêm túc.
"Các khoản đầu tư vào ngành công nghệ của Lý Ký đều thất bại và ở
trạng thái thua lỗ trong gần sáu tháng vừa qua. Trường hợp thành công
lần cuối mà toàn công ty biết là do tôi hoàn thành. Huống hồ các vị cũng biết, bây giờ tôi đang là sinh viên trao đổi ở Bình Thành, tất nhiên
nên để tôi phụ trách công việc kinh doanh với Khoa học Kỹ thuật Văn
Viễn. Tôi nghĩ, thành viên hội đồng quản trị không có ý kiến gì khác
phải không?"
Lời này hợp lý đến mức hầu như không ai có thể chất vấn.
Cả phòng im lặng.
Cho đến khi Lý Lương Thục Nghi "à" một tiếng rồi nở nụ cười.
Ai cũng biết, đại thiếu gia Lý Ký và phu nhân chia làm hai phe, như nước với lửa.
Người đàn bà nở một nụ cười đạo đức giả, nói trước mặt mọi người: “A
Chuẩn, chuyện này cứ để dì làm cho, con ở Bình Thành chuyên tâm học tốt
là được rồi, việc kinh doanh của công ty cũng không vội mà. Chúng ta còn nhiều thời gian, không phải sao?"
Bà ta nói rất chậm, phát âm rõ ràng, thậm chí còn nhấn mạnh bốn chữ “còn nhiều thời gian”.
Lý Chuẩn không hề tránh ánh mắt của bà ta.
"Phu nhân chủ trì ký hợp đồng này đã vất vả lắm rồi. Phần tiếp theo, bà cũng chẳng có kinh nghiệm gì, giao cho tôi tốt hơn."
Không chút nhượng bộ nào.
"Nếu như bà nhất quyết muốn thử một lần thì không bằng chúng ta biểu quyết tại chỗ vậy." Lý Chuẩn thản nhiên nói.
Nụ cười của Lý Lương Thục Nghi lập tức biến mất.
Cuộc bỏ phiếu bắt đầu gần như ngay lập tức.
"Tôi ủng hộ A Chuẩn." Người đầu tiên lên tiếng là Trịnh Gia Anh,
người đồng sáng lập Lý Ký, người đã gắn bó với Lý Hậu Trình suốt hai
mươi năm.
"Tôi cũng ủng hộ thiếu gia."
"Tôi cũng vậy."
...
Trong những tiếng nói nối nhau, Lý Chính Lâm giơ tay lên không chút do dự.
Ở các công ty khác, chỉ cần liên quan tới việc bỏ phiếu tại chỗ thì
các bên liên quan thường phải đưa ra những lời hứa hẹn trước để vận động phiếu bầu cho mình.
Nhưng Lý Chính Lâm biết đại thiếu gia chắc chắn không làm chuyện này.
Chỉ cần anh xuất hiện ở đây là vô số người sẽ lập tức đổi phe.
Lý Chính Lâm không khỏi cảm thán.
Lý Lương Thục Nghi đã tốn rất nhiều công sức để ép đại thiếu gia rời
đi, thậm chí còn ký hợp đồng với Văn Viễn với mục đích khiến đại thiếu
gia không thể trở mình, bỏ trọn cả Lý Ký vào trong túi của mình và nhị
thiếu gia.
Lại không ngờ, việc đầu tiên thiếu gia làm sau khi trở về là bọ ngựa bắt ve, núp sau chim sẻ.
***
Bạch Linh nhận được bức ảnh bánh quy gấu từ Lý Chuẩn vào ngày thứ ba sau Lý Chuẩn trở về Hồng Kông.
Bối cảnh của bức ảnh là một hàng dài người xếp hàng tại một cửa hàng ở khách sạn Thượng Hoàn, dù không nét nhưng vẫn có thể thấy việc mua được hộp bánh quy này khó khăn như thế nào.
Tiểu Kiều Hoa tội nghiệp: [For Tiểu Bạch.]
Tiểu Kiều Hoa tội nghiệp: [Xếp hàng ba tiếng đấy.]
Vào lúc này, Bạch Linh nói mình không hề xúc động chắc chắn là giả.
Trong lòng có nơi mềm mại nào đấy sụp đổ trong phút chốc. Cô cũng
nhận ra anh chắc chắn không thể không có ý gì với cô, nhưng mà cô lại
chẳng hiểu rõ rốt cuộc anh đang có ý gì...
“Không phải cậu ấy từ chối tôi rồi sao?" Bạch Linh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, giọng điệu khó hiểu.
Mèo béo lười biếng nói: “Có lẽ người ta không có ý đó thì sao? Nói không chừng thật ra cậu ta chỉ muốn từ từ chậm rãi?"
"Trái tim đàn ông sâu như kim dưới đáy biển nhỉ?"
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
"Trời ơi, ai mà biết được?"
Bạch Linh vuốt vuốt con mèo béo, ngả người vào ghế sô pha, dáng vẻ trầm tư.
Bên ngoài cửa hàng Jenny Cookies Smart Bear ở khách sạn Thường Hoàn.
Lý Chuẩn chụp ảnh gửi đi nhưng không nhận được hồi âm ngay.
Có lẽ chỉ là cô chưa nhìn thấy tin nhắn nhỉ ? Anh cúi đầu suy nghĩ vài giây rồi tắt màn hình điện thoại.
Hà Đường đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt "em rất mệt mỏi".
“Em xếp hàng với anh ba tiếng liền vì mua cái bánh bích quy gấu ăn từ nhỏ tới lớn..." Anh ta che mặt: "Từ lúc sinh ra tới giờ, em chưa từng
trải qua chuyện nào mệt mỏi thế này!"
"Vừa hay mở rộng kinh nghiệm sống." Lý Chuẩn bình tĩnh nói.
Hai người ôm bánh quy đi về phía bãi đậu xe.
Hà Đường theo sau lưng Lý Chuẩn, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Vậy tiếp theo
anh định làm gì? Anh có quan tâm đến chuyện của Lý Ký không? Sự xuất
hiện của anh tại ban giám đốc ngày hôm qua đã lan truyền khắp Hồng Kông, bây giờ tất cả mọi người đều đang theo dõi giá cổ phiếu nhà anh đấy..."
"Quan tâm chứ. Trước tiên chúng ta lấy về một phần. Ít nhất là việc
liên quan tới việc kinh doanh với Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn, mà Tiểu
Bạch có hợp tác với Khoa học Kỹ thuật Văn Viễn. Tôi không thể để cho Lý
Lương Thục Nghi nắm giữ cái gì có thể ảnh hưởng tới tài nguyên của Tiểu
Bạch." Lý Chuẩn nhanh chóng nói .
"Vậy cô ấy có biết anh đã làm rất nhiều điều cho cô ấy không?"
"Không biết."
“Vậy anh còn làm làm gì?! Được rồi, vậy tiếp theo anh chuẩn bị làm gì?"
"Tiếp tục phối hợp chữa trị, tốt nhất năm nay có thể ngừng thuốc."
“Anh biết rõ em không hỏi chuyện này mà!" Hà Đường trừng mắt nói: “Sau khi anh ngừng uống thuốc thì thế nào?”
"Trước tiên đừng nói chuyện nữa." Lông mi của Lý Chuẩn tạo ra một bóng nhỏ.
Anh không chắc mình có thể vượt qua được không, tuy rằng các bác sĩ nói rằng anh đã khá hơn rất nhiều.
Nhưng vẫn còn một chặng đường dài để “bình thường” trở lại, anh biết rõ chuyện này.
Vì vậy, không thể đánh bạc, cũng không dám đánh bạc.
Thật ra Lý Chuẩn biết Hà Đường muốn hỏi cái gì. Cậu ta muốn hỏi rốt
cuộc anh có ý gì với Bạch Linh, tính lúc nào nói cho đối phương biết
chân tướng... Nhưng bản thân có thể nói gì đây? Cái gì cũng không thể
nói. Sợ làm tổn thương cô, cũng sợ cô không chấp nhận được.
Đây là lần đầu tiên trong đời anh phải lòng một ai đó, từ lúc mới
quen đã không kìm lòng nổi muốn giúp cô, chẳng bao lâu sau liền phát
hiện ra cô thích anh, cô cẩn thận thăm dò, đôi mắt cô sáng lên khi nhìn
thấy anh... Nhưng anh có thể nói cho cô biết bản thân anh có bệnh tâm
thần sao?
Bánh quy gấu vẫn còn ở trên tay.
Trời dần tối, Lý Chuẩn nhìn những đám mây rực lửa ở phía chân trời, giọng điệu trở nên xa xăm.
“Nếu tôi không thể làm cho mình tốt hơn thì tôi đây cũng chẳng có tư cách đáp lại cô ấy."
***
Trong phòng riêng của khu nghỉ dưỡng Thiên Mạc, một nhóm người nâng ly cạn chén, ăn uống linh đình.
Khu nghỉ dưỡng độc đáo này nằm ở ngoại ô Bình Thành, chiếm trọn một
sườn đồi, dưới chân núi là một hồ nước rộng lớn. Một vùng đất được bao
quanh bởi núi sông, quảng bá với bên ngoài chỉ là một "trang trại vui
vẻ", bên trong và bên ngoài có trạng thái rất nguyên sơ, nhưng một khi
đi vào là một chốn bồng lai hoàn toàn khác.
Đặc biệt là "Bình Giang sảnh" - phòng riêng sang trọng nhất trong khu nghỉ dưỡng Thiên Mạc, ngay cả một chiếc bàn và một vật trang trí bên
trong cũng vô cùng tinh xảo.
Chủ nhiệm Hồ mỉm cười nhận lấy ly rượu.
Đúng như tên gọi, chủ nhiệm Hồ trông giống như một con cáo, đôi mắt
nhỏ hẹp rất nổi bật, nhìn là biết rất khôn khéo nhưng ngoài miệng nói ra từng câu từng chữ toàn là đạo lý, phải quán triệt cái gì, gia tăng cái
gì, chứng thực cái gì... thảo luận rất rõ ràng.
Chu Miên Miên cảm thấy toàn thân khó chịu.
Cô ta không biết vì sao mình phải tới đây, cũng không biết chủ đề
tiếp theo có liên quan gì đến mình, cô ta chỉ biết mình sắp bị Hà Lệ Tư
bán đi!
Người phụ nữ duyên dáng và sang trọng đó không bao giờ xuất hiện nữa, người cô ta tiếp xúc những lần sau toàn là vị thư ký chừng ba mươi tuổi này, bình thường mặc vest khá là chuyên nghiệp, nhưng hôm nay ở trong
trường hợp này lại như cá gặp nước, vô cùng hấp dẫn.
Nhưng Hà Lệ Tư quyến rũ lả lướt xuất hiện, lại chọn cho Chu Miên Miên mặc một bộ trang phục hoàn toàn khác.
Váy cotton màu xanh nhạt.
Bện hai bím tóc buông thấp.
Không trang điểm.
...
Chủ nhiệm Hồ và Hà Lệ Tư tôi một chén ngài một chén, nâng ly cạn chén, nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi người Chu Miên Miên.