Tiếng chuông điện thoại vang lên trong người Nhã Tịch. Phải, chính là điện
thoại của Nhã Tịch đang đổ chuông. Nhã Tịch cầm lấy chiếc điện thoại
trong người ra, nhìn dãy số lạ trên màn hình. " Số lạ sao? ". Nhã Tịch
hơi nghênh đầu, cô cảm thấy rất kỳ lạ. Nhã Tịch không biết đầu dây bên
kia rốt cuộc là ai? Điện thoại của Nhã Tịch thường không có số lạ gọi
đến. Bây giờ đột nhiên có số lạ, đương nhiên Nhã Tịch cảm thấy kỳ lạ
rồi.
Dù thấy kỳ lạ nhưng Nhã Tịch vẫn nghe cuộc điện thoại đó. Nhã Tịch cũng đang muốn biết người đầu dây bên kia rốt cuộc là ai?
" Nhóc con! ". Một giọng nói quen thuộc vang lên. Không sai, là Hoắc Thời Khâm. " Về đến nhà rồi? ".
" Chú! Là chú sao? " Nhã Tịch bất ngờ, cô không ngờ lại là Hoắc Thời Khâm. " Sao chú có số của cháu? ". Nhã Tịch bất ngờ nói.
" Khó sao? Tôi muốn có số của ai mà không được ". Hoắc Thời Khâm mỉm cười nói. Cũng đúng, Hoắc Thời Khâm là ai chứ? Hắn là người quyền lực nhất
Nam Dương mà. Muốn có được số điện thoại của một người đâu phải chuyện
khó khăn gì. " Sáng mai đến lâu đài của tôi ".
" Đến đó làm gì? ". Nhã Tịch cất tiếng, ánh mắt không hiểu gì. Phải, Nhã
Tịch không hiểu đến lâu đài của Hoắc Thời Khâm làm gì? Cô đã đồng ý lấy
Hoắc Thời Khâm rồi, Hoắc Thời Khâm còn muốn gì nữa chứ? " Chú còn muốn
cháu chăm sóc chú sao? ".
" Đương nhiên ". Hoắc Thời Khâm thản nhiên đáp. Hoắc Thời Khâm đúng là muốn Nhã Tịch chăm sóc hắn. Đây là một cơ hội hiếm có mà,
bây giờ Nhã Tịch đang áy náy và ân hận đối với hắn. Dù hắn có yêu cầu gì?
Muốn Nhã Tịch làm gì? Nhã Tịch nhất định sẽ đồng ý. "Cháu không phải nói chịu trách nhiệm sao. Vì vết thương mà cháu gây ra, tôi còn không được
xuống giường đây này. Cháu nói sẽ chịu trách nhiệm, vậy chăm sóc tôi
không phải là chịu trách nhiệm à? ".
Nhã Tịch im lặng. Đương nhiên, cô còn có thể nói được gì? Vết thương của
Hoắc Thời Khâm đúng là do cô gây ra. Cũng chính cô nói sẽ chịu trách
nhiệm mà. Cô còn thể nói gì được nữa chứ. " Cháu biết rồi. Mai cháu sẽ
tới ". Nhã Tịch cất tiếng. Bây giờ ngoài đồng ý, cô còn lựa chọn khác
sao? Nhã Tịch tuy nghịch ngợm, cứng đầu, nhưng chuyện cô đã nói ra nhất
định sẽ làm được. Chăm sóc thôi mà, có gì khó đâu. Nhã Tịch nhất định
làm được.
" Đúng rồi. Sáng mai, tôi muốn ăn đồ ăn sáng cháu nấu. Vậy đi nha. Tôi đợi cháu ". Hoắc Thời
Khâm ngắt máy. Không cho Nhã Tịch một cơ hội nói thêm câu nào.
Nhã Tịch nhìn cuộc gọi đã ngắt trên màn hình điện thoại. " Nấu ăn? Mình đâu có biết nấu đâu. Từ nhỏ đến lớn mình chỉ biết ăn thôi, làm gì biết nấu
chứ? ". Nhã Tịch nhíu mày, nói. Đương nhiên Nhã Tịch làm gì biết nấu ăn
chứ? Cô từ nhỏ đã được Đông Phương Tẫn chiều chuộng, không phải động tay vào bất kỳ việc gì. Nấu ăn? Cô đương nhiên không biết rồi. Đông Phương
Tẫn nâng Nhã Tịch như nâng trứng hứng như hứng hoa. Làm sao có thể để cô cháu gái bảo bối vào bếp được chứ. Đến cầm con dao trong bếp, Nhã Tịch
cũng chưa cầm nữa là, đừng nói là nấu ăn.
" Nấu ăn sao? Vào hỏi dì Trương vậy. Trên đời này không có chuyện gì Đông Phương Nhã Tịch mình không làm được. Nấu ăn thôi mà. Mình nhất định làm được".
Nhã Tịch nắm chặt tay
lại, đôi mắt cô tràn đầy tự tin. Đối với Nhã Tịch, trên đời này, không
có chuyện gì cô không làm được. Nấu ăn thôi mà? Là chuyện đơn giản mà
thôi.
Nhã Tịch quay người bước vào căn biệt thự. Cô đi một mạch vào trong phòng bếp. Nơi dì Trương và
chú Trương, hai người phụ bếp đang bận rộn với rau củ, hải sản,
thịt...vv. Phải, họ đang chuẩn bị bữa trưa cho Đông Phương Tẫn và Nhã
Tịch. Trong phòng bếp này, ngoài dì Trương và chú Trương ra không ai
được phép chế biến món ăn. Họ không biết nấu sao? Không phải. Chỉ là họ
không nấu được đúng khẩu vị của Đông Phương Tẫn và Nhã Tịch mà thôi. Chú Trương và dì Trương làm việc ở Đông Phương gia đã 30 năm rồi, đương
nhiên họ biết khẩu vị của Đông Phương Tẫn và Nhã Tịch rồi.
" Dì Trương! ". Nhã Tịch nhìn dì Trương đang cắt rau củ trước mặt. Nhã
Tịch đi đến gần. " Dì Trương! Dì có thể dạy cháu nấu ăn được không? ".
Nhã Tịch nghiêm túc nói.
" Nấu
ăn? ". Dì Trương bất ngờ nhìn Nhã Tịch. Dì Trương không dám tin vào tai
mình. Một người từ nhỏ đến lớn còn chưa động vào dao trong phòng bếp,
nay lại chủ động muốn dì Trương dạy nấu ăn. Thật là một chuyện quá đỗi
bất ngờ.
Câu nói của Nhã Tịch
cũng khiến chú Trương và hai người phụ bếp trợn tròn mắt kinh ngạc. Họ
cũng không dám tin tai mình. Họ cứ ngỡ đây là một giấc mơ, không phải
hiện thực. Đương nhiên, Nhã Tịch từ nhỏ còn chưa động đến con dao trong
phòng bếp, nay lại chủ động muốn học nấu ăn. Quả là một điều khó tin.
" Tiểu thư! Cô không phải bị sốt đấy chứ? ". Dì Trương đặt bàn tay lên
trán Nhã Tịch rồi lại chuyển về trán của mình. Phải, dì Trương muốn kiểm tra xem Nhã Tịch có bị sốt hay không? Nhã Tịch muốn học nấu ăn, điều
này đối với dì Trương,chú Trương và mọi người là một điều quá khó tin.