Bệnh viện Hoa Thịnh mười giờ trưa, nắng khi này chẳng gắt mấy. Trước quầy thanh toán viện phí, bóng dáng
Lộ Tĩnh nhỏ nhắn liền chạy lại. Chiếc quần jean mộc mạc cùng áo sơ mi
tay dài che toàn thân trên cơ thể.
Người đàn ông đó ham muốn cũng thật mãnh liệt, chỉ biết rằng Lộ Tĩnh tưởng
chừng như sắp ngất trên giường, cơ thể bị hắn hành hạ không ngừng.
Trước khi người đàn ông đó rời đi, còn ép Lộ Tĩnh uống viên thuốc gì đó. Trên giường một xấp tiền lớn được ném lại, mệnh giá vậy mà chính là năm trăm triệu. Hơn cả tiền của tên ông chủ hộp đêm. Bởi vì cô đưa ra yêu cầu
ngược lại, nên ngay khi rời đi cũng chẳng hề dám mà diện kiến lão ta
nữa.
Đúng là phong cách sống
của những lũ người giới thượng lưu, chỉ biết vung tiền như rác. Còn cô ở dưới đáy xã hội thì bất lực chắt chiu kiếm từng đồng. Bởi vì chi trả
viện phí gần mười triệu, Lộ Tĩnh nhẩm lại số tiền thật sự là quá nhiều,
nhưng cô vẫn không dám phung phí mà chi tiêu. Tất cả toàn bộ liền đem
vào ngân hàng gửi hết, chỉ giữ một ít tiền mặt lẻ bên ngoài để tiện bề.
Đóng xong viện phí, Lộ Tĩnh liền trở lại phòng bệnh. Trên tay vẫn còn cầm
theo một hộp cháo nóng hổi. Cô gái nhỏ lại gần cha mình vừa mới tỉnh
lại, nhẹ nhàng đặt lên.
Lộ Minh chỉ hơn bốn mươi, ông vẫn ở trong độ tuổi trung niên, nhưng gương mặt
lại già nua, mái tóc gần như đã bạc cả đầu, khi mà sợi đen lại chỉ lỏm
chỏm rất ít. Ông nhìn Lộ Tĩnh lại gần, vươn tay nói một cách thương xót.
“Bệnh của cha không cần chữa đâu, số tiền tiết kiệm con cứ lấy mà học. Hôm
nay không có tiết sao, cha lại chẳng thấy con đi học?”
Cô mỉm cười, nụ cười hồn nhiên, sau đó khẽ lắc đầu. Ra vẻ vẫn còn ngây thơ chẳng hề biết gì để khiến ông yên tâm.
“Dạ không, hôm nay buổi chiều mới có tiết. Con vẫn sắp xếp ổn thỏa việc học và đi làm, cha yên tâm. Còn căn bệnh, con sẽ cố gắng góp tiền chữa
khỏi. Cha phải tin con chứ.”
Vừa nói, vừa đưa lấy hộp cháo nóng hổi. Cô cười cười, che đi hết thảy nội tâm bên trong.
“Cha mau ăn cháo đi.”
Ông Lộ nhận lấy hộp cháo, nhìn bộ dạng hồn nhiên của cô thì lòng dần nguôi
ngoai. Một chút thương xót cho đứa con gái của mình, ở cái độ tuổi mà
đáng lẽ vẫn còn được vui chơi. Vậy mà phải đi làm để chăm chút cho ông.
Lộ Tĩnh dụi vào lòng ông, lại ngồi bên chiếc ghế. Bắt đầu hàn huyên một số câu chuyện cô vừa đi học mà đã bịa ra, làm bộ diễn rồi cười cười để ông thêm yên lòng.
Biết làm sao
được khi mà giờ cả thế giới của cô lại là người cha này chứ. Học cô
chẳng cần nữa, cuộc sống của cô cũng chẳng nghĩ đến. Cô chỉ quan tâm đến việc Lộ Minh phải sống bên cạnh cô, bởi ông là nguồn động lực duy nhất.
…
Nơi khu phòng tăm tối, Mặc Kỳ Dực đưa tay lấy điếu thuốc khỏi hộp. Các điều khoản trên hợp đồng liền ném trên bàn. Ông chủ hộp đêm chỉ biết quỳ van xin. Những tưởng đêm qua Lộ Tĩnh đã phục vụ coi như là xong chuyện,
chẳng hiểu vì sao chốc lát mọi chuyện lại thành ra như thế này.
“Ngài Mặc, nếu như con nhóc đêm qua không làm ngài thỏa mãn, ngài cho tôi
thêm một cơ hội nữa… tôi sẽ kiếm nữ nhân khác. Xin ngài.”
Chiếc ghế da sang trọng, mui giày bóng loáng mới tinh. Mặc Kỳ Dực đưa tay bật chiếc bật lửa mạ vàng điêu khắc rồng quý phái, ngọn lửa cháy phừng lên. Người đàn ông trực tiếp châm điếu thuốc, liền đưa lên miệng rít một hơi dài, làn khói vất vưởng xung quanh nơi căn phòng.
Không phải con nhóc đêm qua không thỏa mãn. Mà con nhóc đêm qua đã cắn ngược
yêu cầu muốn hủy bỏ cái hộp đêm. Công sức “phục vụ” người đàn ông thuộc
về cô nhóc đó, chẳng hề liên quan đến ông chủ hộp đêm nơi đây. Là người
thực hiện giao dịch thì Mặc Kỳ Dực làm sao có thể nuốt lời được. Nhất là với cô nhóc khôn ngoan đó.
“Ký vào.”
Sau làn khói mờ ảo, rất lâu sau người đàn ông liền lạnh lẽo phun ra một
câu. Thần sắc gương mặt có vẻ tươi tỉnh khi nghĩ lại sự thoải mái từ
hương vị ngọt ngào của cô nhóc đó, đến tận sáng nay, những lần nghĩ lại
vẫn chẳng hề nguôi ngoai thứ cảm giác đó.
“Ngài, xin ngài,...”
Lão vẫn chưa chấp nhận thực hư, muốn xin. Nhưng người vệ sĩ của Mặc Kỳ Dực
nghe đã phát ngấy, trực tiếp vòng ra sau. Nắm chặt tay lão để kéo xuống
bắt ép ký vào. Lão vừa định hét lên, trợ lý Quang bên cạnh Mặc Kỳ Dực
cuối cùng cũng ngứa mắt lên tiếng.
“Hộp đêm đã mất ông không chịu, xem ra lần này lại muốn cái lưỡi trong miệng không còn nữa sao?”
Nghe đến đây, lão già lập tức sợ hãi im bặt lại, lời muốn nói cũng vì thế
nuốt trôi. Ngậm ngùi mà ký vào tờ giấy trước mặt. Ông ta biết Mặc Kỳ Dực không thể chọc vào, nhưng cả sự nghiệp ông ta phút chốc bị hủy hoại,
giờ này còn ai có thể cứu được.
Mặc Kỳ Dực bên ngoài cầm đầu tập đoàn đa quốc gia Đế Đô, lại còn nắm trùm
cái khu vực thành phố Trùng Khánh này nữa. Ông ta không dám phản, bởi
phản kẻ thiệt suy cho cùng cũng chỉ có ông ta.