Trước Khi Anh Đến

Chương 13: Mập mờ


trướctiếp

Mọi người ơi tui thích đọc comment lắm, đừng quên vote và comment để cho tui thêm động lực nheeeee

____________________

“Không.” Tôi xụ mặt, “Làm sao mà hòa được.”

“Vẫn còn giận tớ à?” Trường bật cười, lấy hộp sữa đào từ trong túi ra, “Tớ xin lỗi mà.”

Trường để hộp sữa đào lên bàn trước mặt tôi, sau đó đi xuống căng-tin với Tùng. Một mình tôi ngồi lại nhìn chằm chằm hộp sữa đào, đấu tranh tâm lý một lúc lâu, cuối cùng đành phải cầm lấy cất vào cặp. Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu, nhưng đồng thời tôi cũng tự nhắc mình phải biết giới hạn, không được phép ảo tưởng để rồi lún sâu thêm nữa.

Biết tôi chịu nhận sữa, Trường có vẻ vui ra mặt. Cậu hỏi tôi:

“Chiều thứ Năm tuần này cậu có ở lại không?”

“Không.” Tôi tránh ánh mắt cậu, “Dạo này nhà tớ có việc.” Tất nhiên tôi đang nói dối.

“À.” Trường đáp đơn giản, không nói thêm gì nữa.

Quan hệ giữa người với người vốn mỏng manh giống như sợi chỉ. Không còn sự ràng buộc, tôi không cố tình tạo cơ hội tiếp xúc với Trường, cậu cũng chẳng để tâm tới tôi nữa, sự kết nối giữa chúng tôi càng lúc càng nhạt dần. Thi thoảng ngẫm nghĩ lại, có lẽ trong mắt Trường tôi giống như con mèo nhỏ cậu vô tình nhìn thấy bên đường, cậu có lòng tốt cho nó ăn, vuốt ve vài cái, sau đó hoàn toàn vứt ra sau đầu. Suy cho cùng, trên đời này có hàng nghìn hàng vạn con mèo hoang như thế, lòng tốt của cậu chỉ là do nhất thời nổi hứng mà thôi.

Tôi suýt nữa đã thành công tự huyễn hoặc mình, thì Trường cho tôi một cái tát đau điếng.

Buổi chiều trước 20/11, trường tôi cho các lớp nghỉ học hai tiết cuối để tổng duyệt văn nghệ. Tiết mục của Dancing Club bị xếp xuống sau cùng, trong lúc Music Club và Acting Club tổng duyệt thì học sinh trường tôi chạy hết ra khu vực tập luyện của Dancing Club. Tôi vốn định ngồi trong lớp giải đề, nhưng Trang nằng nặc đòi lôi tôi ra ngoài sân bằng được.

“Mày học nhiều quá bị thần kinh đấy con ạ!” Trang nắm tay tôi, kéo về phía phòng giáo dục thể chất, “Đi nhanh lên không mấy đứa DC (Dancing Club) nhảy xong hết bây giờ.”

Sau mấy tuần mưa dầm, cuối cùng trời cũng hửng nắng. Bầu trời cao và xanh ngắt, không một gợn mây.

“Mình không xem Music Club hát à?” Tôi để yên cho Trang lôi đi, ngoảnh lại nhìn về phía sân khấu, “Có cả Acting Club kìa, Châu Anh đang đứng ở cánh gà...”

“Tí nữa quay lại sau, tao muốn vào nhà thể chất xem DC nhảy trước.”

Tôi tò mò hỏi:

“DC có gì?”

Trang nhếch môi:

“Có Nguyễn Công Trường.”

Vừa bước vào phòng thể chất, tôi bị ngợp bởi biển người đứng vòng quanh sân tập, tiếng hò reo la hét đinh tai nhức óc vang lên khắp nơi. Trang dẫn tôi chen lên hàng trên cùng, Thanh đã giữ sẵn hai ghế cho chúng tôi:

“Bọn mày đến đúng lúc đấy.”

Nhạc dạo bài Under the Influence vang lên, tôi nhìn về phía sân tập, trông thấy Trường đang đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang lên, cậu gật đầu với bạn nữ nhảy cùng, sau đó hai người đứng song song trước camera chờ vào nhịp.

Đoạn nhảy đôi chỉ dài khoảng gần một phút nhưng có rất nhiều động tác mạnh và tiếp xúc thân mật, mỗi khi cơ thể hai người áp sát vào nhau, đám đông xung quanh hò hét rất phấn khích.

“Ver dance này khiêu gợi thế? Nhảy thế này mà trường mình cũng duyệt à?” Trang nghiêng đầu hỏi Thanh.

“Không, DC quay video đăng lên kênh Tik Tok của câu lạc bộ thôi chứ ai dám nhảy trên sân khấu trường.”

“À...” Trang chống cằm, cười cười, “Bé kia là Hải My nhỉ? Dáng đẹp thật.”

“Da trắng, xinh gái, cao ráo.” Thanh gật đầu, “Nhưng mà nhìn em ấy nhảy mệt quá, sao cứ dí sát vào người thằng Trường thế.”

Trang cười nhạt:

“Cả cái DC biết nó thích Trường mà, nên con bé chủ tịch DC mới cố tình xếp cho hai đứa nhảy bài này để quay video.”

“Ồ...” Tôi lên tiếng hùa theo.

“Mày “Ồ” cái gì hả?” Trang véo má tôi, “Bạn Trường của mày sắp bị cướp rồi kìa.”

“Trường không phải của tao, chẳng có cái gì của tao cả.” Tôi cụp mi, không muốn để Trang trông thấy ánh mắt ảm đạm của mình, “Sao tao phải buồn.”



Tôi vừa dứt câu thì Trường cũng nhảy xong, cậu từ chối yêu cầu nhảy lại của đám đông, đi về phía lớp tôi tập trung. Trường hơi nhướng mày khi trông thấy tôi, cậu cởi mũ và khẩu trang, vịn tay vào thanh chắn trước hàng ghế ngồi, nhẹ nhàng nhảy sang phía khán đài. Đám con trai lớp tôi vừa thấy Trường đã mở miệng trêu ghẹo về Hải My, Trường tỏ thái độ khó chịu ra mặt, phòng thể chất ồn quá nên tôi không nghe được cậu nói gì, nhưng sau đó không thấy ai dám cợt nhả nữa.

Trường chỉ kịp uống nước đã bị gọi quay lại tập, trước khi rời đi, Trường cố tình đi đến trước mặt tôi, cậu cởi áo khoác đưa cho tôi, giọng nói vô thức dịu lại:

“Cầm áo hộ tớ nhé. Nếu về lớp thì cất áo vào trong ngăn bàn giúp tớ, không cần ngồi đây đợi tớ nhảy xong đâu.”

“Ừm.” Tôi ngoan ngoãn gật đầu, ôm áo khoác vào lòng, “Yên tâm.”

Trường mỉm cười với tôi, sau đó xoay người nhảy qua lan can, bước về khu vực tập trung của Dancing Club. Trước khi tôi kịp ý thức được, hai bên khóe miệng đã cong lên từ bao giờ, cảm giác cổ họng nghẹn ứ khó chịu khi nãy cũng tan biến không còn tăm tích.

“Ái chà...” Thanh và Trang lên tiếng cùng lúc, đảo mắt nhìn tôi và áo khoác của Trường một cách ẩn ý.

Tôi dùng cả hai tay che khuôn mặt nóng bừng, ngả đầu vào vai Trang, lẩm bẩm:

“Mày ơi Trường lạ quá... Tao phải làm sao bây giờ...”

Trang vỗ đầu tôi:

“Mày phải dũng cảm lên, mạnh mẽ lên, không được để kẻ địch làm bối rối.”

“...”

Nhưng sau đó, càng lúc càng có nhiều sự kiện khiến tôi cảm thấy bối rối.

Ba ngày sau sự kiện 20/11, tôi nghe nói Hải My tỏ tình với Trường nhưng bị từ chối. Vốn chuyện chẳng ai biết, ai ngờ Hải My khóc thảm thương quá, thế là mới lộ ra. Tôi biết tôi không nên quan tâm nhiều tới chuyện tình cảm của Trường, và mặc dù biết mình rất xấu tính, nhưng tôi không thể ngăn được tâm trạng vui vẻ khi hay tin cậu từ chối tình cảm người khác.

Bởi vậy, khi Trường lần nữa hỏi tôi có ở lại cuối giờ chiều thứ Năm không, tôi đã gật đầu.

Đáng tiếc là cuộc hẹn chiều thứ Năm của chúng tôi bị hủy đột ngột vì bệnh viện thú y gọi cho Trường đến mang mèo về. Trường không muốn để tôi ngồi lại lớp một mình, cậu bảo tôi:

“Đi với tớ đi, cậu ngồi sau ôm mèo giúp tớ, rồi tớ chở cậu quay lại trường.”

Tôi im lặng ngẩng đầu lên nhìn Trường, cố gắng tìm ra một chút cảm xúc khác lạ trên khuôn mặt đẹp đẽ kia, nhưng chẳng thể phát hiện ra điều gì. Đáng lẽ ra cậu không nên như vậy, rõ ràng cậu không nên như vậy, cậu phải tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ như vốn dĩ, đưa mối quan hệ này trở về điểm xuất phát mới đúng. Tại sao mọi thứ lại càng lúc càng phức tạp thế này? Do tôi đánh giá sai về “lòng trắc ẩn” mà Trường dành cho tôi ư?

“Sao thế?” Trường cúi xuống nhìn tôi, gương mặt thoáng vẻ nghi hoặc, “Hay cậu muốn ngồi lại lớp?”

Nếu cậu cứ như vậy, làm sao tôi có thể ngừng thích cậu được đây.

“Tớ đi với cậu.” Tôi cúi đầu thu dọn đồ đạc, không còn sự lựa chọn nào khác ngoài thỏa hiệp, “Mèo của cậu bị làm sao thế?”

Trường thở dài, day day thái dương:

“Nó trèo lên cây bị ngã gãy xương, phải vào viện bó bột.”

Tôi sửng sốt, sau đó bật cười:

“Khổ thân.”

“Tớ nhặt Cam ngoài đường về không mất đồng nào, nuôi ba năm giá trị con người của nó phải tăng lên 5-6 triệu.” Trường cũng cười, “Thi thoảng bực nó lắm, chỉ muốn vứt ra ngoài đường.”

“Nhưng mà nuôi Cam vẫn vui đúng không?” Tôi khúc khích cười, “Người ta bảo, nỗi cô đơn của loài người là thức ăn yêu thích nhất của loài mèo mà.”

Chúng tôi cùng nhau bước song song qua khoảng sân rộng, gió mùa về thổi qua tán cây khiến lá bàng rơi lả tả, phủ kín sân trường. Trời có nắng khiến cho không khí càng thêm khô hanh, tôi xoa xoa bàn tay lạnh buốt đang bắt đầu có dấu hiệu nứt nẻ, thầm nghĩ lát nữa đi về nên mua thêm hai đôi găng tay cho tôi và mẹ.

“Cậu nghe được câu này ở đâu thế?” Trường cúi đầu nhìn tôi, hàng mi dài rủ xuống khiến cho ánh mắt trở nên mềm mại.

“Ở trong quyển sách “Thế gian này nếu chẳng còn mèo” của Kawamura Genki.” Tôi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm của cậu, “Tác giả còn bảo là, khi ta ở với một con mèo, không phải là ta đang nuôi nó, mà chỉ là nó đang ở bên ta.”

Thấy Trường có vẻ trầm ngâm, tôi nói thêm:

“Nếu cậu thích thì tớ cho mượn đọc.”

“Được.”

Nói là làm, tôi mang sách cho Trường mượn thật, mà cậu cũng lấy ra đọc thật, thi thoảng còn thảo luận với tôi một vài câu quotes hay hoặc tình tiết thú vị trong sách. Tôi cho rằng việc này rất bình thường, cho đến khi Châu Anh cầm điện thoại chạy đến chỗ tôi chụp ảnh Trường đọc sách với ánh mắt không thể tin nổi:

“Tao phải gửi cái ảnh này cho mẹ mày xem thôi, thấy mày đọc sách thế này chắc cô chú tự hào lắm.”



Trường liếc Châu Anh, im lặng lật sang trang tiếp theo.

Châu Anh ngó xuống xem bìa sách, sau đó lại tiếp tục nhìn Trường một cách kỳ lạ, giả vờ lấy khăn giấy chấm nước mắt:

“Con trai mẹ lớn rồi, biết đọc sách rồi, xúc động quá, sắp trở thành niềm tự hào...”

“Cút.”

“Dạ.”

Đợi Châu Anh đi rồi, tôi mới dè dặt hỏi Trường:

“Cậu không hay đọc sách à?”

Trường thản nhiên trả lời:

“Năm nào cũng phải đọc mười mấy quyển sách giáo khoa còn gì.”

“...”

Cùng lúc đó, tôi lờ mờ nhận ra Trường đối xử với tôi rất khác, sự khác biệt ấy không chỉ ở thái độ kiên nhẫn hay hành động nhẹ nhàng, mà còn có một thứ gì đó rất lạ, tôi không cách nào diễn đạt thành lời được. Sự không rõ ràng này khiến tôi âm thầm thấy vui vẻ, nhưng đồng thời cũng làm tôi hoang mang như thể lạc giữa sương mù, không thể xác định được phương hướng. Tôi không biết liệu cậu có thích tôi dù chỉ một chút hay tất cả đều do tôi tự ảo tưởng.

Dẫu cho động cơ của Trường là gì đi chăng nữa, tôi sẽ chẳng thể nào từ chối được thiện ý của cậu, thậm chí càng lúc càng lún sâu vào tình cảm đơn phương vô vọng này.

...

“Sốc đấy.” Trang khoanh tay dựa vào tường, cắt ngang câu chuyện, “Tao không ngờ mày với Trường từng có một khoảng thời gian mập mờ như thế.”

“Hmm...” Tôi suy tư, “Bây giờ nghĩ lại thì cũng có vẻ giống mập mờ thật.”

“Vấn đề ở đây là gì,“ Trang bắt đầu phân tích, “Trường đối xử với mày khác hoàn toàn những đứa con gái khác. Thằng này không biết thương hoa tiếc ngọc gì đâu, mày phải thấy thái độ của nó khi nói chuyện với mấy con bé thích nó cơ, nó lạnh nhạt lắm. Thậm chí nhá, nếu có con nào đi quá giới hạn là nó sẵn sàng tỏ vẻ khó chịu ra mặt, không nể nang ai hết.”

Tôi thử nêu giả thuyết:

“Cũng có thể do tao tội nghiệp quá nên Trường không dám tỏ thái độ thẳng thừng?”

“Thế thì liên quan gì đến việc nó năm lần bảy lượt tìm cớ ở cạnh mày?”

Tôi cãi lại:

“Trường tìm cớ ở cạnh tao khi nào?”

Trang bĩu môi:

“Nó liên tục hỏi mày có ở lại cuối giờ chiều thứ Năm với thứ Bảy để làm gì? Mày nghĩ nó có ý đồ gì? Trai đơn gái chiếc ở với nhau trong phòng...”

“Bọn tao ở trường học chứ có phải đi thuê khách sạn đâu?” Tôi phì cười, ngắt lời Trang, “Có một thời gian Trường bị áp lực vì không ai ủng hộ nó thi Kiến Trúc, mà Trường không có năng khiếu vẽ nên tốn nhiều thời gian để học hơn, lúc đấy nó không chơi với mày và cái Dương nên không nói chuyện với ai được cả. Mày biết mà, tao thích Trường nên chủ động tìm hiểu nhiều về hình học và mỹ thuật cơ bản, thế là tự dưng hai đứa thân nhau. Cuối giờ chiều thứ Năm và thứ Bảy bọn tao chỉ ngồi nói chuyện về mỹ thuật, kiến trúc và vẽ vời thôi.”

Trang cứ mở miệng định nói gì đó xong lại thôi, khoảng nửa phút sau nó mới lên tiếng phản bác:

“Kể cả thế, nhưng mày không thấy hành động của Trường rất bất thường à?”

Tôi gật đầu:

“Có chứ, bí ẩn chưa thể giải đáp suốt bốn năm nay mà.”

“Thằng Trường thuộc phái hành động, thích ai nó sẽ chủ động lắm.” Trang nhíu mày, “Kể cả lúc còn mập mờ với con bé hotgirl khoa tao thì nó cũng chủ động, kiểu, mọi thứ rất là rõ ràng ấy, mà chúng nó tìm hiểu khoảng 1-2 tuần thấy không hợp là thôi luôn, không dây dưa gì nữa. Trường hợp của mày bất thường quá.”

Tôi cười cười:

“Một người lúc nào cũng rõ ràng dứt khoát như Trường lại chọn tao để mập mờ, chứng tỏ tao rất đặc biệt đối với Trường đúng không?”

Trang nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm:

“Thôi con này hết cứu rồi.”

trướctiếp