Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 26


trướctiếp

“Không nên ép mình biến thành một người không có tình cảm, đừng khóa lại tình cảm của mình.”

Thời Hoài nghẹn ngào, Ngu Trì Cảnh nới lỏng tay, Thời Hoài tránh ra khỏi cái ôm của hắn, giơ tay lên, dựa vào cảm giác sờ mặt hắn.

“Nếu không anh sẽ... Sẽ mất đi tình yêu.”

“Anh muốn yêu, cũng muốn được yêu, cá con à, em biết khi đó anh... Cách tốt nhất anh có thể nghĩ đến là tự khóa mình lại, nhưng anh làm như vậy, làm như vậy cũng là đang tổn thương chính anh.”

Ngu Trì Cảnh duỗi tay chạm lên mặt Thời Hoài, đều là nước mắt. Thời Hoài lúc nào cũng vậy, Thời Hoài có được tình yêu mãnh liệt nhất, nhưng bây giờ, Thời Hoài đang nhấm nháp từng chút nỗi khổ của hắn.

Hắn thấp giọng nói: “Đừng khóc.”

Thời Hoài thu tay về, nắm lấy bàn tay hắn dán lên mặt mình, lòng bàn tay cậu ôm lấy mu bàn tay mắt, lại dùng mặt cọ cọ lòng bàn tay hắn.

“Cá con, ông ta không yêu mẹ anh, nhưng anh có thể yêu mẹ anh.”

“Mẹ anh rất cần được anh yêu.”

Thời Hoài nhắm mắt, nước mắt chảy không ngừng.

“Em cũng vậy, em cũng rất cần anh yêu em.”

“Mẹ anh cần được anh yêu, bởi vì cô yêu anh. Em cũng vậy, em cũng... yêu anh.”

Ngu Trì Cảnh nở nụ cười, khẽ lên tiếng, nhẹ nhàng nói được, nhàng nhàng nhéo mặt cậu.

“Anh biết rồi, đừng khóc.”

Thời Hoài xoa xoa đôi mắt, nói: “Anh vẫn có thể yêu Ngu Trung trong quá khứ đã từng yêu anh, còn Ngu Trung hiện tại làm anh đau khổ, anh quên ông ta đi, được không?”

Ngu Trì Cảnh gật đầu: “Được, anh nghe em.”

Thời Hoài cũng gật đầu, sau đó bò vào lòng ngực hắn, nước mắt cọ hết lên quần áo hắn. Hắn duỗi tay sờ sờ trán Thời Hoài, trên trán cậu đã hơi đổ mồ hôi. Thời Hoài đã nóng, hắn lại còn ôm cậu rất chặt, Thời Hoài vừa nóng vừa khóc sướt mướt.

Hắn luôn muốn ủ ấm cho Thời Hoài, Thời Hoài mang đến cho hắn cảm như như một hồ nước phủ kín sương mù, nhưng không biết sương mù này rốt cuộc là ấm áp hay lạnh băng lẽo.

Nhưng lần này, hắn cảm nhận được, là ấm áp.

Thời Hoài ghé vào lòng hắn mà khóc, lần này hắn đã cảm nhận được ấm áp, chứ không phải cảm giác lạnh thấu xương như mỗi lần trời đổ một cơn mưa lành lạnh.

Vết sẹo kỳ dị bị vạch trần dần khép lại, thậm chí Ngu Trì Cảnh còn cảm nhận được cái ngưa ngứa như vết thương lên da non.

“Đừng khóc, không phải anh đã nói sẽ nghe em rồi sao? Anh ngoan vậy mà.”

Lời này xuất phát từ miệng Ngu Trì Cảnh có vẻ hơi buồn cười, Thời Hoài nằm trong lòng hắn cười một tiếng, nể tình hùa theo hắn: “Cá con ngoan lắm.”

“Ừm, vậy cá con đưa em đi rửa mặt nhé, rửa mặt xong ngoan ngoãn đi ngủ.”



“Được.”

Cá con là tên xấu xa. Tên xấu xa là cá con.

Nói là đi rửa mặt, kết quả là hắn ôm cậu ngồi lên bồn rửa mặt hôn cả nửa tiếng đồng hồ, lại còn muốn cậu chủ động vươn lưỡi ra cho hắn, hai tay sờ loạn trên eo cậu.

“Anh đã nói...” – Thời Hoài quay đầu trốn Ngu Trì Cảnh: “Anh không làm gì hết, anh... ưm...”

Ngu Trì Cảnh không muốn nói nhiều, hôn xong rồi nói.

Hắn bóp mặt Thời Hoài hôn lên, hôn rất mạnh, Thời Hoài gần như không thể thở nổi, trong lúc ý thức hỗn độn còn cảm nhận được có bàn tay đang xoa xoa nơi nào đó dưới eo cậu, bóp một cái.

Thời Hoài chịu không nổi, đá Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh trở tay tóm lấy mắt cá chân cậu gác lên eo mình, cọ lên xuống, cọ đến khi gót chân cậu đỏ hồng.

Da thịt Thời Hoài rất mềm, rất non, không biết có phải do được nuông chiều từ bé không. Hẳn là không phải, có lẽ có những người được làm từ sữa bò, từ mỡ dê, bị bắt nạt chút xíu là nổi lên màu hồng.

Nhưng những người như vậy lại càng khiến người khác muốn bắt nạt nhiều hơn một chút, lâu hơn một chút.

Thời Hoài khóc lóc hừ hừ hai tiếng.

Ngu Trì Cảnh buông cậu ra, lúc lui ra còn cố gắng kéo theo một sợi chỉ bạc.

Thời Hoài ngơ ngác, trong nháy mắt cả người biến thành màu hồng.

Ngu Trì Cảnh thở một hơi nặng nề nóng bỏng vào mặt cậu, cậu ngây thơ chớp mắt, trong tầm mắt là phần cổ hơi cong của Ngu Trì Cảnh, đầu hắn hơi ghé vào gần cậu, sau đó cậu vươn lưỡi, liếm liếm miệng hắn, liếm lên cả phần cằm ướt của hắn.

Ngu Trì Cảnh nói: “Liếm sạch.”

Thấy cậu xấu hổ cuộn tròn ngón chân, Ngu Trì Cảnh mới buông tha cậu.

“Đi ngủ thôi, bé con ngủ ngon.”

Ngu Trì Cảnh lấy khăn lông ướt lau mặt cho Thời Hoài, cẩn thận lau khóe mắt và đôi môi đỏ bừng của cậu, rồi bế cậu ra ngoài, nhét cậu vào chăn, lại nói một câu, bé con ngủ đi.

Ngu Trì Cảnh nói xong lập tức quay người trở về phòng tắm.

Thời Hoài còn đang ngẩn người, cửa phòng tắm đã bị Ngu Trì Cảnh trở tay đóng lại, cạch một tiếng, ngay sau đó là tiếng nước ào ào.

Mặc dù trước kia Thời Hoài không hiểu rõ nam với nam nên làm thế nào, cũng hầu như chưa từng tự giải quyết cho mình, nhưng về tác dụng của nước lạnh, cậu vẫn rất rõ ràng.

A. Sao lại như vậy. Cá con đúng là xấu thật.

Thời Hoài rúc vào chăn, đầu cũng không chịu ló ra.

Hồi lâu sau Ngu Trì Cảnh mới ra, chậm rãi đi đến mép giường, nằm xuống, kéo cậu ôm vào lòng, tay hắn ấm áp, nắm lấy eo cậu.

Thời Hoài chớp chớp mắt.



Ngu Trì Cảnh tắm xong còn rửa lại tay bằng nước ấm, hắn sợ khi ôm cậu sẽ làm cậu lạnh.

Trái tim Thời Hoài như bị người ta nắm lấy, cậu cúi đầu rúc vào ngực Ngu Trì Cảnh như một chú mèo con. Ngu Trì Cảnh cười ôm chặt tay, lần này cuối cùng cũng biết để ý hơn, không còn đắp chăn kín mít nữa.

——

Buổi sáng ngày hôm sau, Ngu Trì Cảnh tỉnh, Thời Hoài vẫn chưa tỉnh, Thời Hoài khá thích ngủ nướng.

Thời Hoài bám chặt lấy hắn, hắn không thể lộn xộn, chỉ có thể lấy điện thoại ra vừa ôm Thời Hoài vừa chơi.

Mặc dù biết rằng có nhiều người nói mớ trong khi ngủ, nhưng Ngu Trì Cảnh vẫn luôn cho rằng nói mớ chỉ xảy ra vào buổi tối, thế nên khi Thời Hoài nằm trong lòng hắn lẩm bẩm gì đó, hắn hơi giật mình, còn tưởng là Thời Hoài tỉnh rồi. Ngu Trì Cảnh cúi đầu nhìn, hai mắt cậu vẫn nhắm chặt.

Cũng không biết là đang nằm mơ cái gì, mặt cậu nhăn nhó, Ngu Trì Cảnh thò lại gần nghe kỹ, cậu đang nói, đau quá, đừng đánh tôi.

Ngu Trì Cảnh lập tức nhíu mày, duỗi tay vỗ lưng Thời Hoài.

“Bé con đừng sợ, Ngu Trì Cảnh ở đây, cá con ở đây.”

Hắn muốn dùng tên mình để trấn an Thời Hoài, không ngờ Thời Hoài nghe thấy tên hắn lại càng khóc to hơn.

Chẳng lẽ... Tủi thân?

Ngu Trì Cảnh chỉ có vừa giúp Thời Hoài lau nước mắt vừa nhẹ giọng dỗ dành, thình thoảng cúi đầu hôn cậu một cái. Thời Hoài không tỉnh lại, chỉ ngừng khóc.

Ngu Trì Cảnh vẫn nhẫn nại tiếp tục dỗ cậu.

Đột nhiên Ngu Trì Cảnh nhớ đến khi mới quen Thời Hoài. Thực ra cậu rất nhát gan, không thích tiếp xúc với người khác, không thích nói chuyện, lúc nào cũng chỉ có một mình. Nhưng sau đó Thời Hoài trở nên khác hoàn toàn, rõ ràng cậu luôn khát vọng được làm quen với rất nhiều người, chỉ là khi đứng trước mặt người khác cậu luôn nhát gan sợ hãi. Cậu cũng rất dính Ngu Trì Cảnh, nhưng chỉ khi mơ màng ngủ mới để nó bại lộ ra, không hề che giấu hay trốn tránh, giống như lần trước cậu bò vào lòng Ngu Trì Cảnh đòi ôm.

Ngu Trì Cảnh nghĩ, liệu có phải, bản chất của Thời Hoài là như vậy không?

Là một người vừa thích cười vừa thích làm nũng, vừa sinh động vừa có tình cảm phong phú, vừa cứng cỏi vừa yếu ớt, là người cần được yêu nhất nhưng cũng là người cho đi tình yêu nhiều nhất.

Nhưng một Thời Hoài như vậy lại bị chính cậu giấu đi, giấu rất lâu.

Hình như Ngu Trì Cảnh chưa từng hỏi Thời Hoài vì sao lại đối xử với bản thân như vậy.

Hắn cũng không muốn hỏi. Có lẽ không phải Thời Hoài không nghĩ tới, giống như hắn vẫn luôn nghĩ vì sao Ngu Trung lại ngoại tình, nghĩ không ra, đã nghĩ lâu lắm rồi nhưng không có kết quả.

Trên thế giới này có rất nhiều vấn đề không cso câu trả lời.

Nếu cứ nhất định phải theo đuổi chúng, có lẽ cũng chỉ nhận được những lý do hoang đường.

Lớn lên giống đàn bà, ghê tởm, nhìn yếu đuối, rất dễ bắt nạt. Những điều này Ngu Trì Cảnh đã từng nghe ở trường rất nhiều lần, nghe lần nào thấy ghê tởm lần đấy.

Người trong lòng hắn đột nhiên cọ cọ hắn, cuối cùng cũng mở đôi mắt đỏ bừng ướt đẫm ra, bàn tay cậu từ phía dưới leo lên bả vai hắn, giọng nói nức nở mềm như bông.

“Cá con... Cá con ôm...”

trướctiếp