Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Chương 22


trướctiếp

Thời Hoài đã trùm chăn kín mít gần một giờ.

Hình như Ngu Trì Cảnh có gửi tin nhắn cho cậu, cũng gọi wechat cho cậu, cậu không để ý, rúc trong chăn không chịu ra.

Nhắm mắt mở mắt đều là mấy thứ cậu vừa tra được trên Baidu, bài viết, hình ảnh, thậm chí là video.

Sao lại... là cái đó.

Cậu có hiểu biết về quan hệ nam nữ, nhưng trước khi gặp Ngu Trì Cảnh cậu cũng không biết mình thích con trai, sau đó cậu thích Ngu Trì Cảnh, còn tưởng là nam với nam chỉ có thể ôm hoặc hôn môi một cách đơn thuần.

Cậu đúng là trẻ nhỏ vô tri!

Một tiếng trước cậu còn hùng hồn muốn biết, bây giờ biết rồi, cậu không dám đối mặt với Ngu Trì Cảnh nữa.

Hóa ra bình thường Ngu Trì Cảnh muốn làm... là chuyện đó sao?

Vậy cậu.... còn muốn thỏa mãn Ngu Trì Cảnh nữa không?

Nhưng mà Ngu Trì Cảnh nhìn có vẻ rất muốn... Hơn nữa hai người là... người yêu.

Thời Hoài trùm kín chăn buồn bực thở hắt ra, cả người bị che nóng hầm hập, cậu thực sự không chịu nổi, chỉ đành thò đầu ra hít thở không khí.

Chăn gối của cậu đều là màu trắng, khiến cho hai má và hai tai của cậu đỏ lên bất thường, thậm chí môi cũng hồng hồng không bình thường.

Khóe mắt cũng là màu hồng.

Cũng không biết do nóng, hay do cái gì khác.

Lại phát ngốc thêm một hồi nữa, cậu mới duỗi tay cầm lấy điện thoại, mở wechat ra đọc tin nhắn của Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh nói ngày mai cậu đến nhà hắn chơi, Lâm Nhã cũng muốn gặp cậu.

Thấy cậu mãi không trả lời, cứ vài phút Ngu Trì Cảnh lại nhắn một cậu [Bé ơi?], sau đó còn gửi vài tin nhắn thoại, cậu đều không trả lời.

Câu cuối cùng Ngu Trì Cảnh nhắn là, em không vui?

Cậu run tay trả lời không phải, sau đó nói không đi.

Cậu căn bản không dám gặp mặt Ngu Trì Cảnh!

Ngu Trì Cảnh nhắn lại rất nhanh, hắn nói: [Không phải em muốn biết trước kia anh từng trải qua chuyện gì sao? Không muốn nghe anh nói nữa?]

Thời Hoài lập tức trả lời: [Muốn.]

[Vậy em có đến không?]

Thời Hoài ngây người một hồi, rối rắm hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm nhắn lại: [Có.]

[Được, anh đến đón em.]

[Không cần! Anh gửi địa chỉ cho em, em tự đi!]

[Để anh đón em.]

[Cá con, cho em tự đi đi, được không?]



[Vì sao không cho anh đón? Em làm sao vậy? Hôm nay em rất kỳ lạ.]

[Em không sao.]

Thời Hoài nghĩ nghĩ, lại nhắn: [Em chỉ muốn chuẩn bị cho anh bất ngờ thôi, anh với cô cứ ở nhà chờ em, em không muốn anh biết trước đâu.]

[Được rồi, vậy anh gửi địa chỉ cho em, ngày mai bao giờ em đến nhớ gọi điện trước cho anh.]

[Được.]

Ngu Trì Cảnh gửi địa chỉ cho cậu, lại hỏi cậu đã tắm chưa, đi ngủ chưa, cậu nói tắm rồi, sắp ngủ, Ngu Trì Cảnh gửi tin nhắn thoại cho cậu.

“Chúc em bé ngủ ngon.”

Chỉ là một câu nói bình thường, Thời Hoài lại thấy đỏ mặt tim đập nhanh, điện thoại cũng cầm không vững, cậu hoảng loạn nhắn lại [Cá con ngủ ngon].

Hôm ấy, mãi đến rạng sáng Thời Hoài mới ngủ được.

Ngày hôm sau thức dậy, Thời Hoài làm bữa sáng, gọi ông nội thức dậy cùng ăn, ăn xong lại đỡ ông đi dạo tắm nắng.

Tắm nắng xong về đến nhà, ông nội vào phòng làm việc đọc sách, còn cậu chạy ra sau vườn hái hoa.

Sau vườn có rất nhiều hoa, tất cả đều do cậu và ông nội tự tay trồng. Thời Hoài hái những bông hoa vừa chớm nở, ôm một bó thật to về phòng khách, ngồi xổm cạnh bàn trà bắt đầu gói hoa.

Trong nhà có sẵn giấy gói hoa và ruy băng, Thời Hoài cũng biết cách gói hoa. Cậu cúi đầu cẩn thận cắt lá thừa, cắt cuống hoa theo độ dài vừa phải, sau đó sắp xếp theo loài hoa và màu sắc, rồi nghiêm túc buộc cố định, gói hoa, cuối cùng dùng ruy băng thắt chiếc nơ con bướm thật xinh.

Thời Hoài gói hai bó hoa, gói xong cậu lại chạy đi hái thêm ít hoa và dây mây về làm một chiếc vòng hoa.

Nếu mẹ Ngu Trì Cảnh đội nó chắc chắn sẽ rất đẹp.

Thời Hoài híp mắt cười vui vẻ vô cùng.

Sắp đến 12 giờ, Ngu Trì Cảnh gọi điện thoại nhắc nhở Thời Hoài, cậu xin phép ông nội rồi ôm hoa chạy đi.

Suốt đường đi cậu đều hưng phấn cực kỳ, nghĩ không biết Ngu Trì Cảnh và Lâm Nhã nhận được hoa có vui hay không.

Cảm giác hưng phấn này bỗng biến thành cảm giác lo lắng ngay khi cậu nhấn chuông cửa, đột nhiên cậu nhận ra, cậu và Ngu Trì Cảnh đang yêu, bây giờ cậu đến gặp Lâm Nhã, cũng tức nhà.... ra mắt phụ huynh.

Thời Hoài hơi sợ hãi lùi một bước, đột nhiên muốn bỏ chạy, nhưng Lâm Nhã đã mở cửa ra.

Có lẽ Lâm Nhã đã tự uốn tóc, còn trang điểm rất tỉ mỉ, mặc dù bà chỉ mặc váy ở nhà bình thường nhưng vẫn rất đẹp, chẳng trách Ngu Trì Cảnh lại đẹp như vậy.

Thời Hoài ngẩn người, cắn chặt răng, run run rẩy rẩy đưa một bó hoa: “C..cô ạ, đây là... hoa tặng cô.”

Cậu lắp bắp vất vả nói được một câu, Ngu Trì Cảnh đã đi từ trên lầu xuống đứng cạnh mẹ mình.

Cậu đành phải đưa bó còn lại cho Ngu Trì Cảnh, lắp bắp nói: “Cá con, đây là, tặng anh.”

“Oa, đẹp quá đi! Cảm ơn A Thời!”

Lâm Nhã nhận bó hoa vô cùng vui vẻ, khóe mắt cũng đượm ý cười, bà duỗi tay kéo Thời Hoài vào nhà, Ngu Trì Cảnh vừa mới cầm được hoa, còn chưa kịp nói với Thời Hoài câu nào.

Hắn cười cười bất đắc dĩ, lại cúi đầu nhìn hoa, mặc dù trên mặt hắn không có biểu tình gì nhưng thực ra trong lòng cũng vui vẻ giống như Lâm Nhã.



Lâm Nhã ôm hoa thích đến mức không nỡ buông tay, cứ ôm như vậy, Thời Hoài cũng rất vui, cậu cười thẹn thùng, mặt hồng hồng, lại đưa chiếc vòng hoa đến trước mặt Lâm Nhã: “Cô ơi, còn cái này.”

Hai mắt Lâm Nhã lại sáng lên, má lúm đồng tiền hiện lên rõ ràng, bà hơi cúi đầu, hỏi: “A Thời có thể đội cho cô không?”

“Được... được ạ.”

Thời Hoài run tay đội vòng hoa cho Lâm Nhã, đội xong, bà ngẩng đầu lên, quả nhiên đẹp hệt như trong tưởng tượng của cậu.

Cậu vô thức nói: “Cô... đẹp quá.”

Lâm Nhã nghe Thời Hoài nói vậy còn vui hơn tất cả lời ngon tiếng ngọt bình thường, xung quanh như nổi lên bong bóng màu hồng. Bà nắm tay Thời Hoài nói rất nhiều, bởi vì bà đang rất vui vẻ, vốn dĩ bà đã thích Thời Hoài rồi, hôm nay biết Thời Hoài sẽ đến bà còn cố tình trang điểm. Bây giờ Thời Hoài vừa tặng hoa vừa khen đẹp, Ngu Trì Cảnh đứng phía sau cũng cảm nhận được mẹ mình đang sung sướng muốn bay lên trời.

Nhưng mà càng nói càng không dừng được, Ngu Trì Cảnh dần mất kiên nhẫn, hắn đi qua nắm lấy bàn tay còn lại của Thời Hoài, gọi một tiếng: “Mẹ.”

Lâm Nhã nhìn vẻ mặt hắn là hiểu, cười vẫy tay: “Ôi chao, lỡ chiếm cục cưng của con mất rồi, hai đứa mau vào thế giới riêng của hai đứa đi, mẹ phải tìm bình hoa đẹp nhất!”

“Vâng.”

Ngu Trì Cảnh gật đầu, dắt Thời Hoài lên phòng mình.

Vừa vào phòng hắn đã hung tợn đè Thời Hoài lên cửa, Thời Hoài nhúc nhích khe khẽ, hắn càng ép chặt hơn.

Thời Hoài nhìn hắn đầy đáng thương, hỏi: “Sao...... Làm sao vậy?”

Ngu Trì Cảnh khom lưng, cúi người rất gần cậu, hơi thở phả vào mặt cậu khiến cậu bỗng nhớ đến một vài thứ không nên nhớ.

“Vòng hoa, vì sao anh không có?”

Thời Hoài cố gắng vứt chuyện trong đầu đi, lắp bắp nói: “Em... Em quên mất, lần sau, lần sau em làm cho anh.”

“Còn lần này? Bé con không bồi thường cho anh sao?”

Thời Hoài không nói gì.

Ngu Trì Cảnh cũng không vội, chỉ nhìn cậu chằm chằm, càng nhìn hắn càng cảm thấy không bình thường.

“Em làm sao vậy, mặt đỏ thế này? Hửm?”

Ngu Trì Cảnh giơ tay đặt lên trán cậu, lại đặt lên cổ cậu.

“Cổ cũng đỏ.”

Thời Hoài gạt phắt tay hắn đi, phản ứng hơi bất thường: “Em, em không sao hết!”

Ngu Trì Cảnh nhíu mày.

“Hai ngày nay em rất kỳ lạ, bé con à.”

Thời Hoài gần như muốn khóc, cố gắng đẩy hắn ra mong hắn đừng dựa gần như thế nữa, nhưng cậu không đẩy hắn ra được, chỉ đành dùng hai tay che mặt mình.

“Xin anh... Xin anh đừng nói nữa, cá con.”

Ngu Trì Cảnh trầm mặc một hồi, híp híp mắt, đè giọng xuống rất thấp.

“Có phải em lén lút xem cái gì không?”

trướctiếp