“ Xin phép đi trước, tôi phải đưa BẠN GÁI lên nhà, cô ấy đang cần nghỉ ngơi. ”
Ngay tức khắc, không đợi Hà Xuyên phản ứng mãnh liệt, đôi chân thon dài cực
kỳ uy lực của Phùng Khiếu Khâm nhấc lên và kéo theo cô cùng bước, đến
khi xác định Lưu Đại Trung không thể nghe thấy lập tức cúi xuống, lí nhí nói:
“ Nếu không muốn bị anh ta làm phiền thì đừng chống cự. ”
Tô Hà Xuyên ngẩng lên trừng trừng đôi mắt, phần vai có chút nhúc nhích
muốn từ chối bàn tay đang đụng chạm. Thế nhưng, đôi chân sau đó lại phối hợp đồng đều cùng với Phùng Khiếu Khâm và tiếp theo cũng chẳng hành
động gì quá quắc, cứ xuôi theo kế hoạch của anh.
Thế nhưng, đến khi cánh cửa thang máy đóng lại kín mít, Hà Xuyên lập tức
phủi tay và nhích cả người tránh xa giữ khoảng cách, xoay mặt nhìn sang
Phùng Khiếu Khâm, hỏi:
“ Sao anh lại nói vậy? ”
“ Chỉ thiếu hai chữ ‘ tương lai ’ thôi mà, em có cần phải nổi cáu thế không, rõ ràng là tôi đang có ý tốt giúp em. ”
Vừa dứt câu và nhìn sâu vào đôi mắt đang gay gắt kia, Phùng Khiếu Khâm đột
nhiên nổi hứng trêu chọc và nghĩ ra điều hay ho. Thế nên, sắc mặt lẫn
ánh mắt lập tức thay đổi chẳng còn nghiêm khắc và âm hiểm lãnh khốc như
thường ngày, vừa nhún vai vừa lên tiếng nói tiếp:
“ Thực sự tôi quá dại dột rồi, bây giờ Lưu Đại Trung lỡ biết tôi có bạn
gái, anh ta nhất định sẽ đi đồn khắp nơi. Như thế không cua dính em thì
tôi ở vá suốt đời sao, ai CHỊU tôi nữa? ”
Tô Hà Xuyên phụt cười, sau đó kiềm chế mím môi và xoay sang hướng khác. Cả hai giờ đây khác xa với hai tuần về trước, trở nên thân thiết và có
chút quen thuộc thoải mái khi bên cạnh đối phương.
“ Thế bắt đền em đấy, em phải chịu trách nhiệm với tôi. ”
Lần này, Hà Xuyên không cười nổi nữa, xoay sang chớp chớp mi mắt nhìn Phùng Khiếu Khâm, rồi lên tiếng:
“ Là anh tự nguyện, tôi đâu có ép hay nhờ anh. Hơn nữa, dù cho Lưu Đại Trung thực sự đi đồn thì người thiệt thòi là tôi cơ mà. ”
“ Vậy thì...chúng ta chịu trách nhiệm với nhau đi, em có bạn trai còn tôi có bạn gái, vừa vui vẻ vừa hợp lý, không ai thiệt thòi hết. ”
“ Anh bảo mình không biết ăn nói ngọt ngào, nhưng xem ra chẳng phải như thế. ”
Phùng Khiếu Khâm cười nhẹ, vốn biết điều đó không phải là yếu tố quyết định
có cua gái thành công hay không, và chân thành chưa chắc nhận lại chân
tình. Như đối với Hề Dung Diệp cô, tất cả đều vô ích khi cô ấy đã có ‘
người trong lòng ’.
“ Ai cũng
từng có quá khứ, thích ít nhất một người và tôi là đàn ông sẽ không bao
giờ để tâm đến việc nhỏ nhặt đó, chỉ cần hiện tại trong lòng em không có Lưu Đại Trung... ”
Ngay tức khắc, Hà Xuyên cắt ngang:
“ Này, anh nói gì vậy, tôi và anh ta thì có gì? ”
Phùng Khiếu Khâm có chút hoang mang trước sắc mặt ngờ nguệch của Hà Xuyên.
Lúc này, cô khẽ xì ra một tiếng, sau đó khoanh tay trước ngực, hỏi lại:
“ Anh nghĩ tôi và anh ta từng quen nhau ư? ”
“ Không phải sao? ”
Tô Hà Xuyên thở hắt trở ra, thái độ vô cùng bất mãn lẫn mệt mỏi, khi liên tục gặp rắc rối vì cái tên Lưu Đại Trung, nói:
“ Không phải! ”
Trùng hợp, cánh cửa thang máy lúc này mở ra ở số tầng đã bấm. Hà Xuyên dứt
khoát bước ra và Phùng Khiếu Khâm cũng theo sau. Thấy thế, cô lập tức
khựng bước và xoay lại, hỏi:
“ Anh đi theo tôi làm gì? ”
“ Không mời tôi vào nhà uống một tách trà sao? ”
“ Tôi...tôi... ”
Đột ngột, cánh cửa thang máy bên kia cũng mở ra. Tô Hà Xuyên bất giác đưa
mắt nhìn xem, vô cũng bỡ ngỡ khi thấy Trịnh Dĩ Khê và Sở Hàn Đông đang
tay trong tay bước ra, hiện tại không những xấu hổ mà còn sợ bị hiểu
lầm.
Sở Hàn Đông ngạc nhiên
không kém, đến bước chân cũng dừng hẳn và nghiêm túc nhìn Phùng Khiếu
Khâm bằng ánh mắt nhiều ẩn ý giấu kín.
“ Xin chào chủ tịch! ”
Trịnh Dĩ Khê mím môi khẽ cười, sau đó còn nháy mắt trêu chọc bạn thân. Thấy
thế, Hà Xuyên hậm hực trừng mắt với cô ấy, cuối cùng lên tiếng:
“ Xin phép! ”
Vừa dứt câu, Tô Hà Xuyên lập tức xoay người bước ngay, nhanh chóng về phía
căn hộ và Trịnh Dĩ Khê cũng chạy theo sau, âm giọng lí nhí cất lên:
“ Tiến triển nhanh như vậy sao? Thế khi nào kết hôn, sinh con? ”
“ Dĩ Khê, cậu đừng trêu tớ nữa, tớ không hề thích anh ta! ”
Lúc này, hai người đàn ông đứng nhìn theo bóng lưng của hai cô gái. Thế
nhưng, sau đó khi Tô Hà Xuyên và Trịnh Dĩ Khê đi khuất, Sở Hàn Đông lập
tức đưa tầm mắt hướng về phía Phùng Khiếu Khâm dè dặt quan sát, từ tốn
lên tiếng:
“ Phùng Khiếu Khâm... ”
“ Cậu cũng biết, không một ai có thể ngăn cản được điều tôi muốn. Thế nên, chẳng cần khuyên tôi. ”
Sở Hàn Đông thở ra trông rất bất lực, vốn dĩ cũng hiểu một phần tính cách
của Phùng Khiếu Khâm. Trừ khi anh từ bỏ, còn không thì dù Phùng Chí Hâm
cũng chẳng thể lung lay.
“ Cậu tốt nhất chuyển nhượng 10℅ cổ phần để bịt miệng tôi lại, không thì tôi sẽ nói ra sự thật đấy. ”
“ Sự thật? Sự thật gì? ”
Ánh mắt của Phùng Khiếu Khâm lúc này cực kỳ đáng sợ nhìn qua đối phương,
lông mày nhếch lên thách thức và hăm dọa Sở Hàn Đông, thái độ thay lời
nói ‘ cậu thử nói ra xem ’.
“ Cậu từng nghe qua ‘ giết người diệt khẩu ’ chưa? ”