Trong lúc mọi người đều đang tập trung vào bệnh viện với Từ Giao Giao,
thì Nam Bách Thần và Vân Hạ vẫn ở nhà để kiểm tra lại camera, nhưng tiếc rằng toàn bộ hệ thống giám sát an ninh đều bị lỗi đúng lúc xảy ra vấn
đề.
Phao hy vọng duy nhất bị chặt đứt, khiến Vân Hạ rơi vào trầm
lặng. Lúc cô nhận ra lòng tốt của mình không dành cho đúng người, thì sự việc đã lỡ làng. Phen này, chỉ e cô khó có thể tiếp tục ở lại Nam gia…
Reng reng reng…
Tiếng chuông điện thoại chợt phá vỡ bầu không gian yên tĩnh và Bách Thần là người nghe máy, vì người gọi đến là mẹ anh.
“Con nghe ạ!”
[…]
“Vâng, con biết rồi. Mẹ cũng về đi, đừng ở lại đó nữa.”
Sau khi tắt máy, ánh mắt của người đàn ông liền nhìn sang Vân Hạ, cô gái cũng đang nhìn anh với đôi mắt bộn bề suy tư.
Anh chủ động tiến tới ngồi cạnh cô, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy như an ủi trước, rồi mới nói:
“Mẹ gọi về bảo rằng, đứa bé không thể giữ lại, tình hình sức khỏe của Từ
Giao Giao cũng không được tốt, có thể sau này rất khó mang thai lại.”
Nghe xong, mà thần sắc Vân Hạ chỉ có tối sầm xuống, đôi mắt hằn lên vệt đỏ.
Dù cô không hề hãm hại, nhưng vẫn có cảm giác tự trách như thể chính
mình đã gián tiếp hại chết đứa trẻ. Cô cảm thấy bất lực trước rất nhiều
thứ, càng tự trách bản thân vì một phút thiếu sót mà rơi vào tình cảnh
này.
“Nếu không chứng minh được chất độc hại trong ly sữa đó
không phải em bỏ vào khiến cô ta xảy thai, thì rất có khả năng em sẽ
phải đối mặt với pháp luật. Em đúng thật là ngốc mà.”
Thấy cô dằn vặt, tự trách, Nam Bách Thần lại là người xót xa hơn ai hết. Anh luôn
là người ở bên cạnh, sẵn sàng ôm, hôn, dỗ dành và lau nước mắt mọi khi
cô cần.
“Đừng lo, anh sẽ thay em giải quyết mọi rắc rối, nhất định không khiến em phải chịu ủy khuất.”
“Nhưng em không nghĩ ra cách gì khác để thay đổi cục diện này, em cũng sợ liên lụy tới anh, ảnh hưởng đến anh.”
Nhìn vào đôi mắt ngấn nước của người thương, Nam Bách Thần chỉ thấy phải thương yêu người con gái này nhiều hơn.
Anh mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho cô, rồi mới nói:
“Đồ ngốc, chúng ta là vợ chồng. Phúc nạn có nhau, liên lụy gì chứ.”
Ngay tại khoảnh khắc này, La Vân Hạ đã biết bản thân cô không chọn sai
người, dù trước đó chưa từng nghĩ tới chuyện yêu đương, bền lâu.
Và cuối cùng, có cũng mỉm cười:
“Em mà ngốc thì đâu có chọn anh làm chồng. Thông minh mới nhắm trúng anh đó.”
“Thì bởi vì thông minh, nên anh mới chọn em làm vợ. Chúng ta căn bản đều giống nhau.”
Nam Bách Thần xoa đầu cô, thái độ ôn nhu, trìu mến hết mức có thể, khiến cô ấm lòng.
Chỉ mong sau chuyện này, mọi thứ sẽ trở về bình yên…
…----------------…
Hai ngày sau khi Từ Giao Giao nhập viện, Vân Hạ mới đi cùng Nam Bách Thần
đến thăm cô ta. Hiện tại trong phòng bệnh chẳng có ai khác ngoài ba
người họ.
Điều đầu tiên khi gặp mặt nhau không phải là sự kích
động đến từ Giao Giao, mà vẫn là sự bình thản đến từ cả ba người, vì ai
cũng thừa biết rõ uẩn khúc đằng sau là gì.
“Tôi bị đuổi khỏi Nam gia, chắc đó là ý nguyện của cô đúng không?” Vân Hạ nhàn nhạt lên tiếng trước.
Từ Giao Giao lại vờ như không hiểu chuyện gì, lạnh lùng hỏi lại:
“Chị nói gì, tôi không hiểu?”
Nghe đối phương nói vậy, Vân Hạ liền cười nhạt:
“Tôi tưởng cô là người hiểu rõ ly sữa đó nhất chứ. Thật ra tôi chỉ nhất thời cảm thấy sốc khi cô dám lấy cả đứa bé ra làm bàn đạp cho mục đích cá
nhân của mình, một người mẹ còn không bằng thú vật, vì con thú nó còn
biết thương con nó hơn là cô.
Tôi không biết, cô sẽ đổi được lợi
ích gì sau khi bất chấp tự tay giết chết con mình, nhưng tôi biết chắc
một điều rằng, cô nhất định sẽ phải hối hận. Vì căm ghét tôi hay vì ai
khác, tất cả đều không xứng đáng bằng một sinh linh vô tội.”
“Cô
câm miệng, cô không có tư cách ở đây dạy đời tôi đâu. Nếu rảnh rỗi quá
thì nên tìm cách cứu thoát bản thân khỏi rắc rối lần này đi.”
Từ Giao Giao trừng mắt, đanh giọng nhắc nhở Vân Hạ, nhưng cô vẫn hết sức bình thản hồi đáp:
“Lần này thì tôi thua cô rồi. Nay mai tôi sẽ bị đuổi khỏi Nam gia, còn có
khả năng chịu tội oan ức trước pháp luật, nhưng tôi tin chắc rằng mai
này người phải chịu án phạt nặng nhất từ tòa án lương tâm sẽ là cô. Một
người mẹ, vì lợi ích bản thân mà giết chết con mình, thật đáng căm
phẫn.”
Từng câu từng chữ của Vân Hạ khi thốt ra lại giống như
từng mũi dao cứa mạnh vào lòng Từ Giao Giao, khiến cô ta chột dạ, tâm
tình chẳng yên.
Nói xong, thì cô và anh cũng ra về. Vì những gì
cần làm, đã làm, cần nói cũng đã nói. Giờ chỉ còn ngồi yên mặc cho trời
cao sắp đặt.
Trên đường về, thấy cô cứ suy tư, trầm mặc, nên Nam Bách Thần lại nắm tay cô như truyền thêm năng lượng.
“Còn có anh mà, em đừng lo lắng nữa.”
“Em đang lo sắp tới không có em, anh sẽ phát điên mất thôi.”
Sợ anh lo, nên Vân Hạ đã lấy lại tinh thần vui tươi, còn trêu chọc anh, nhưng người đàn ông ấy thì vẫn rất nghiêm túc bảo rằng: