Ánh nắng hôm nay rất đẹp, đẹp đến
nỗi có thể xuyên thấu vào lòng mỗi người. Kỷ Duyệt như mất hết hi vọng
sống, đứng trên lan can tầng năm đầy tuyệt vọng. Còn gì đau khổ hơn từ
khi sinh ra đã thiếu thốn mọi thứ, tự mình vương lên gặp ánh sáng của
cuộc đời mình cố chấp điên cuồng ôm lấy nó, kết quả đó chỉ là một trò
chơi khăm, hắn trước khi rời đi còn sỉ vả cười vào mặt cậu vì quá dễ tin người.
Từ năm lên trung học
cậu đã cắt đứt với người nhà, bọn họ hết lần này đến lần khác cờ bạc,
rượu chè, mang nợ người khác cậu vừa làm vừa học khoảng tiền to lớn như
núi Thái Sơn đè lên vai khiến cậu thở không nổi, đến khi trả hết cậu
liền rời đi.
Vậy mà cậu hoàn
toàn không thể yên ổn, họ một lần nữa mượn tiền dưới danh nghĩa của cậu, khoảng nợ này lãi xuất rất cao, có lẽ chết đi rồi cũng trả không hết. Ở trường bạn bè cô lập, bị bạo lực học đường cũng không dám phản kháng.
Những tiêu cực tích tụ rất lâu giờ đã không thể chịu nổi, chỉ cậu cậu chết thì mọi thứ sẽ chấm dứt phải không?
Nghĩ đến đây cậu không luyến tiếc nhảy xuống, khu cậu ở rất vắng vẻ, lúc thi thể cậu được phát hiện thì cũng là buổi trưa rồi.
......................
Kỷ Duyệt lại một lần nữa tỉnh dậy vẫn chưa ý thức được việc gì, cảm thấy đầu của bản thân rất đau và choáng.
“Nhị thiếu, cậu tỉnh rồi?”
Một giọng nói phát lên từ hướng cửa, tuy rất ấm áp nhưng không hiểu vì sao
cậu lại không kiềm chế được mà run rẩy, quay đầu sang thì nhìn thấy một
người đàn ông mặc cái áo phông trắng rộng và quần dài thể thao, gương
mặt thanh tú, thuần khiết.
Kỷ
Duyệt không nói gì chỉ ờ một tiếng còn trong đầu thì quay cuồng với
những dòng suy nghĩ. Đây là đâu, tôi là ai? Cái quái gì đang xảy ra?
Yah và tất nhiên không ai có thể trả lời cho cậu. Một luồng kí ức tràn vào
nhưng sóng cuộng khiến đầu cậu đau như búa bổ, gương mặt cậu lúc này rất vặn vẹo, cố gắng chắp chắp miệng rất lâu mới có thể nói ra một câu:
“Cho tôi hỏi đây là đâu?”
Người kia sững một lúc rồi niềm nở trả lời: “Là phòng của cậu, Kỷ gia ạ”
Kỷ Duyệt ngạc nhiên, trùng tên? Nhưng gia đình cậu thuộc tệ nạn xã hội đâu ra gọi Kỷ gia oai vậy trời!?
Cậu gật đầu, rủa thầm. Bản thân đã nhảy từ lầu năm, sao có thể sống dậy
được? Mà nếu vậy cậu nhất định sẽ ở bệnh viện mà hô hấp chứ….Căn phòng
hoa lệ này là cái gì vậy???
Luồng kí ức này có rất nhiều chuyện, từng hình ảnh hiện lên một cách vô cùng
sắc nét y hệt như một cuốn tiểu thuyết NP cậu trong lúc tiêu cực đã đọc
online vậy, vì thấy nó có tag ‘comedy romantic’, ‘ABO’ nhưng ai ngờ web
thiếu tag BL vào đâu, cái đọc xong mới biết nó thuộc thể loại bl và nội
dung cũng…
Cậu là con riêng
được đem về nhà lúc năm tuổi bị mọi người khinh bỉ và xa lánh không có
bạn bè và chịu sự tiêu cực cho đến khi lên trung học, cậu bị bắt nạt rất may có một người tình nguyện đứng bên cậu đó là Cố Diệp, một alpha trội hoàn mĩ ba tốt, bốn tế,… Nhưng phận cậu là phận nhân vật lót đường thầm thương trộm nhớ công chính, ai dính vào conditinhyeu cũng lột xác, từ
một người thuần khiết thì lại biến thành quỷ kế đa đoan đáng khinh.
Bạn thân Cố Diệp say tình với thụ chính là Lạc Mộng, cậu cũng vậy. Cố Diệp
là một trong top những anh công được chuộng nhất, nhưng vì tính cách ôn
nhu đôi phần dục vọng thì không chiếm trọn được tình cảm của Lạc Mộng,
anh công được sủng nhất thì là Nguỵ Minh - alpha trội, mưu mô dục vọng
anh có thừa biết lạc mềm buộc chặt, thao túng tâm lý thôi rồi, Lạc Mộng
quay quay hơn chong chóng che của Doraemon ấy chứ.
Cậu thích Lạc Mộng nhưng vốn chỉ là beta cộng với công 8 \= vĩnh viễn không tới được với nhau, cái cậu lập mưu dụ thụ chính vào bẫy định ăn trọn
luôn, nhưng bị dàn công chính phát hiện, Cố Diệp thấy cậu như vậy không
khỏi thất vọng liền bỏ mặc cậu luôn. Eo ơi, kết của cậu thảm vô cùng, bị ép đến đường chết thảm.
Kỷ
Duyệt không có ấn tượng với bộ này, chỉ biết là nhân vật này trùng tên
với cậu, và có bốn anh công: Cố Diệp, Nguỵ Minh, Phó An Tư, Kỷ Hạ.
Tại Lạc Mộng đi đến đâu gieo tương tư đến đó mà. Người này tính cách ngoan
cường mạnh mẽ, lại xinh đẹp thông minh rất có sứ hấp dẫn!!
Nhân vật ‘Kỷ Duyệt’ trong cuốn tiểu thuyết này có gia thế không tệ, tuy là
con riêng, thiệt thòi nhưng vỗn dĩ muốn gì có đó, không thiệt cái gì,
nhiều tiền. Chi bằng ung dung không bước vào hậu cung đấu tranh khắc
nghiệt kia, hưởng phúc có phải tốt hơn không???
Nghĩ đến đây cậu bất giác cười lộ cả ra mặc, có chút…lưu manh đi.
“Thiếu gia, phu nhân cho gọi cậu xuống ạ”
Đối phương nhắc nhở khiến Kỷ Duyệt giật thót đồng thời thoát ra những suy
nghĩ kín đầy trong đầu, cậu híp mắt cố nhớ ra người đối diện mình là ai. À Thủ Vi, người hầu của cậu.