Bình Minh Trong Ánh Sáng Mắt Mơ

Chương 31: Những Xao Động


trướctiếp

Sau khi trở lại nước ngoài để tiếp tục học tập, Minh Phong nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống mới.

Trong một buổi học nhóm, anh đã gặp một cô gái người nước ngoài tên là Emma. Emma là sinh viên trao đổi đến từ Anh, cô có mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh biếc, mang một vẻ đẹp thuần khiết và sự tự tin đầy cuốn hút.

Minh Phong và Emma nhanh chóng trở nên thân thiết nhờ những buổi học nhóm và các hoạt động ngoại khóa. Emma rất thông minh và hài hước, luôn mang lại niềm vui và tiếng cười cho mọi người xung quanh. Minh Phong cảm thấy thoải mái và vui vẻ mỗi khi ở bên cạnh Emma.

Một buổi tối, sau khi kết thúc buổi học nhóm, Minh Phong và Emma cùng đi dạo trong khuôn viên trường. Cả hai trò chuyện về đủ thứ chuyện, từ học tập đến cuộc sống và những ước mơ trong tương lai.

- “Phong, cậu thật sự là một người bạn tuyệt vời,”

Emma nói, ánh mắt lấp lánh.

- “Mình rất vui khi được gặp và làm bạn với cậu.”

Minh Phong mỉm cười đáp lại.

Tuy nhiên, từ xa, Kỳ đã nhìn thấy cảnh tượng này. Cô không thể phủ nhận cảm giác khó chịu trong lòng. Dù biết Minh Phong và Emma chỉ là bạn, nhưng sự thân thiết giữa họ khiến cô không khỏi lo lắng.

Tối hôm đó, Kỳ không thể giấu nổi cảm xúc của mình. Cô tìm đến Minh Diệu để tâm sự. Cả hai ngồi trong phòng khách nhỏ, ánh đèn ấm áp tạo nên không khí thân mật.

- “Diệu, mình cảm thấy bất an,”



Kỳ thở dài, ánh mắt buồn bã

Minh Diệu nhìn Kỳ, gật đầu đồng cảm.

- “Mình hiểu cảm giác của cậu. Đây là thời gian khá nhạy cảm, Nhưng rồi mọi truyện sẽ dần dần lắng xuống. Cậu và Minh Phong rồi sẽ tìm được cách giải quyết mà.”

Kỳ im lặng trong giây lát, suy nghĩ về lời khuyên của Minh Diệu.

Sau khi trở về từ buổi gặp gỡ với bạn mới, Minh Phong cảm thấy có điều gì đó khác lạ từ phía Kỳ. Cô không còn tươi cười và vui vẻ như trước mà thay vào đó là ánh mắt lạnh nhạt, xa cách. Điều này khiến Minh Phong không khỏi lo lắng và bối rối.

Một buổi chiều, Minh Phong quyết định đến gặp Kỳ để nói chuyện và làm rõ mọi chuyện. Anh tìm thấy cô ở công viên, nơi mà hai người thường đến để học bài và trò chuyện.

- “Kỳ, em có thể nói chuyện với anh một lát không?”

Minh Phong lên tiếng, ngồi xuống bên cạnh Kỳ.

Kỳ ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút ngại ngùng.

- “Tất nhiên rồi, Phong. Có chuyện gì vậy?”

- “Dạo gần đây anh cảm thấy em có vẻ lạnh nhạt với anh. Có chuyện gì khiến em không vui sao? Anh đã làm gì sai à?”

Kỳ im lặng trong giây lát, rồi thở dài.



- “Không, Phong, anh không làm gì sai cả. Chỉ là… em cảm thấy có chút mệt mỏi và cần thời gian cho bản thân.”

Minh Phong nhìn thẳng vào mắt Kỳ, cố gắng tìm kiếm câu trả lời.

- “Nếu có chuyện gì, em có thể chia sẻ với anh mà. Chúng ta là người yêu, phải không?”

- Anh đã tỏ tình với em chưa Minh Phong. Đến bây giờ em vẫn chưa biết tình cảm của anh dành cho em như thế nào..

- Nhã Kỳ với tất cả mọi truyện bây giờ đang diễn ra vẫn chưa chứng minh được tình cảm của anh dành cho em hay sao.

Mắt Kỳ ngấn lệ, cổ họng nghẹn đắng. Cô nói trong tiếng khóc.

- Bây giờ em muốn một mình, dạo gần đây có nhiều truyện xảy ra, em muốn yên tĩnh một thời gian.

- Để anh đưa em về.

Minh Phong vừa nói vừa khéo tay Nhã Kỳ.

- Không cần buông em ra.

Nhã Kỳ hất mạnh tay Minh Phong rồi quay người chạy đi mặc cho Minh Phong gọi tên mình.

trướctiếp