Tình Yêu Trước Mắt Nhưng Nhận Ra Muộn Màng

Chương 11: Con sâu rượu


trướctiếp

Ngồi ăn không thế này cảm giác như vẫn còn thiếu thứ gì đó

Minh Nhiên ngồi nghĩ một hồi vẫn không nhịn được, đứng dậy đi vào bếp mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu

" Ăn mà không có cái này thì thật sự là một thiếu sót"

Nói xong đóng cửa tủ mang ra ngoài cho mọi người thưởng thức

Hai người kia lắc đầu không muốn uống vì đã thử qua nhiều rồi. Chỉ có mỗi Lâm Hữu là mắt tròn vo nhìn chai rượu trên tay Minh Nhiên

Lúc đầu cậu tưởng đấy là nước ngọt vì lấy từ trong tủ lạnh, hoá ra không phải là nước ngọt mà là rượu

Ánh mắt cậu đã thu hút thành công sự chú ý của ba người kia

Quách Tâm:" Mày chưa uống rượu bao giờ à"

Lâm Hữu lắc đầu " Chưa uống cũng chưa đụng thử vào bao giờ"

Người mới uống rượu thì không biết có ổn không nữa, nhưng mà có người uống cùng là được rồi

Minh Nhiên lấy liền hai cái cốc mang ra rót rượu vào đưa cho Lâm Hữu một cốc và mình một cốc

Tuy nhiên cho vào cốc có vẻ hơi nhiều, với người mới uống như Lâm Hữu thì bằng này sợ không chịu nổi. Cậu cứ cầm cốc nhìn cho gần đến miệng lại cho xuống không dám uống

Quay qua nhìn Hạ Thiên, cậu mới để ý khuôn mặt ấy đã đen xì từ lúc nào. Nhớ lại thì hình như lúc nãy Hạ Thiên có cản mà cậu không nghe thấy

Hành động như vậy đúng là chẳng khác gì đang phớt lờ cậu ta



Lâm Hữu bối rối quay xuống nhìn cốc rượu trên tay

Minh Nhiên uống xong để ý thấy cậu cứ chăm chăm cầm cốc rượu mà chẳng hề nhấp một chút nào liền nói

" Mày không cân lo đâu, đây là rượu nho nên nhẹ lắm không nặng như loại thường đâu. Những loại rượu này phù hợp cho người mới uống giống mày đấy, uống thử đi"

Nghe thấy có chữ nho Lâm Hữu có chút yên tâm hơn lúc nãy. Cậu cầm cốc lên thử uống một ngụm

" Có vị ngọt ngọt nhưng mà nuốt xuống rồi thì lại có vị hắc "

Quách Tâm ngồi đối diện giải thích

" Rượu không giống nước ngọt đâu. Rượu đương nhiên sẽ lên men và có mùi khác so với nước ngọt"

Lâm Hữu ồ một cái lại tiếp tục nhấp một tí. Lâu lâu lại một tí là hết cốc

Minh Nhiên thấy cậu vẫn rất ổn không có dấu hiệu say liền vui vẻ rót cho cậu thêm cốc nữa, cả hai ăn rồi uống vui vẻ với nhau

Hạ Thiên ngồi bên cạnh chẳng thèm liếc đến cậu dù chỉ một cái, có chút khó chịu trong lòng liền đứng dậy đi ra ghế ngồi xem điện thoại

Quách Tâm cũng ăn xong nên đi vào phòng ngủ

Giờ trên bàn ăn chỉ còn hai người vẫn đang hăng say uống rượu. Có vẻ càng uống càng hăng, một chai không đủ lại đi lấy thêm mấy chai nữa để uống

Hết chai này đến chai kia, uống nhiều vậy thì dù rượu có nhẹ cũng có thể say



Lâm Hữu nằm gục xuống bàn tay vẫn còn cầm cốc rượu. Minh Nhiên cười lớn miệng lẩm bẩm nói gì đó, nhưng do quá say đầu óc Lâm Hữu giờ không còn đủ tỉnh táo để hiểu cậu ta nói gì nữa rồi

Hạ Thiên ngồi chờ ở ghế từ nãy đến giờ, hết kiên nhẫn với hai con sâu rượu này. Mai lại có lịch học nữa cho nên không nói không rằng gì mà đi vào bàn ăn đuổi Minh Nhiên về phòng ngủ

Cậu ta mặt tỏ rõ vẻ khó chịu với lời đề nghị vô lý đó, tuy vậy khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh hơn băng ấy thì vẫn ngoan ngoãn nghe theo mà hậm hực đi vào phòng

Bàn ăn giờ không khác gì đống hỗn độn, lại còn con sâu rượu đang cựa quậy đòi uống rượu tiếp

Nhìn dáng vẻ ấy thật sự khiến Hạ Thiên không nhịn được mà cười một cách bất lực, đã vậy nhân cơ hội hiếm có này phải quay lại hết tất cả những hành động đang xảy ra để ngày mai đưa cho Lâm Hữu xem

Như vậy thì cậu ấy mới biết tác hại của rượu bia nó như thế nào. Mới nghĩ đến thôi đã thấy buồn cười rồi

Cầm điện thoại quay lại tất cả mấy hành động vừa buồn cười vừa xấu hổ ấy của Lâm Hữu trong lòng Hạ Thiên cảm thấy thật là sảng khoái như vừa được uống nước giải nhiệt vậy

Tư liệu đã đủ, giờ thì mặc kệ con sâu trên bàn một lúc đã vì bây giờ phải hoàn thành xong việc dọn dẹp đống chiến trường trên bàn này trước. Nếu mà để đến mai thì có lẽ sẽ không ổn lắm

Bế tạm Lâm Hữu ra ghế để nằm, tí nữa dọn dẹp xong cậu sẽ bế Lâm Hữu lên phòng sau

Bắt đầu dọn dẹp đầu tiên đương nhiên là phải cất hết đồ đạc và rượu đi, lau lót lại bàn ăn rồi đi rửa bát đũa cho sạch

Làm hết đống này cũng không mất nhiều thời gian cho lắm, chỉ tầm khoảng hai mươi phút đổ xuống là xong xuôi

Nhìn thành quả là một bàn ăn sáng bóng và một căn bếp sạch sẽ khiến Hạ Thiên thấy rất tự hào về bản thân mình, cậu đứng ở bếp gật đầu rất hài lòng cũng không quên khen bản thân

" Mình đúng là một người quá hoàn hảo mà, việc gì cũng có thể làm được một cách xuất sắc "

Thời gian tự mãn bản thân đã đủ rồi, bỏ tạp dề ra để vào giá treo ở bếp, tắt điện đi rồi lên trên nhà xem tình hình của con sâu rượu như thế nào đã

trướctiếp