Cùng Tấn Trường An
Quân doanh giới nghiêm một đêm, tất cả mọi người cũng vì nguyên nhân có
kẻ đến mật thám mà nâng cao cảnh giới phòng bị, cũng không còn ai rảnh
lo đến chuyện của thằng nhóc bị lạc kia nữa.
Mà điều khiến người ta phải bất ngờ là, đến sáng ngày hôm sau, đứa bé kia lại xuất hiện ở bên ngoài quân doanh Trường Phong.
Mà trên người của nó khoác bộ quần áo đơn bạc và rộng thùng thình hơn so
với vóc dáng, nó chân trần đứng trên mặt tuyết cả đêm, trên ngực có một
vết thẹo đỏ rực nổi bật, trông cứ như muốn thiêu đốt cả người nó. Nó cứ
đứng trong tuyết lạnh như vậy, chẳng hề tỏ ra run rẩy trước giá rét.
Đám quân tốt bước lại hỏi, nó chỉ nói năm chữ, “Tôi muốn gặp Lê Sương.”
Ngay lúc đó, Lê Sương đang triệu tập mấy phó tướng dưới quyền bàn luận kế
sách chiến đấu, một là tiện thể bổ sung kiến thức cho Lê Đình, hai là
tiến hành công tác chuẩn bị đối phó với bọn Tây Nhung cướp lương vào mùa đông tới.
Đám quân tốt dẫn thằng nhóc đó lại.
Nhìn thấy
thằng nhóc ăn mặc đơn bạc như vậy, tất cả mọi người đều giật mình, chỉ
có La Đằng giận dữ vỗ bàn cái chát, “Cái thằng nhóc trời đánh này, muốn
đi là đi muốn về là về à? Tưởng đại doanh Trường Phong ta là quán trọ
của mi hả ranh con.” Quát xong lại quay sang nói với Lê Sương, “Chiếu
tướng, cái thằng nhóc chẳng coi ai ra gì như nó, cứ ném ra ngoài kia cho sói tha đi đi.”
Lê Sương nhìn thằng nhóc, ngón tay khẽ cong lại, gõ lên mặt bàn, “Tối hôm qua đã bỏ đi rồi, còn trở về làm chi?”
Thằng nhóc mở to mắt ra nhìn Lê Sương, đôi mắt trong trẻo sáng rực, “Muốn gặp tỷ.” Nó thẳng thắn thừa nhận, “Càng đi xa lại càng thấy nhớ và muốn gặp tỷ.”
Một đứa bé lại thẳng thắn nói ra những lời tình cảm như
vậy, tất cả các tướng sĩ có mặt trong doanh trướng đều há hốc mồm kinh
ngạc: Bảnh đấy, thằng oắt con. Mới tý tuổi đầu mà đã biết tán gái rồi
đấy, mà còn tán chiếu tướng của bọn ta nữa chứ. Thằng oắt thối tha.
Trước đây, khi Lê Sương còn ở trong kinh thành luôn bị mọi người coi là một
cô gái đanh đá chẳng biết trời cao đất dày là gì, cũng chẳng có ai dám
chọc ghẹo đến nàng. Sau đó, nàng ra ngoài biên cương, cũng có mấy tướng
lĩnh bỏ qua thân phận một chiếu tướng mà xem nàng như một cô gái bình
thường, buông lời chọc ghẹo, sau đó… mấy người kia liền biến mất khỏi
quân ngũ.
Trong ba năm qua, ở trong mắt các tướng lĩnh, nàng
chính là một chiếu tướng ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh, từ lâu
những điều này đã trở thành cái khung thép dành cho nàng. Lúc này đột
nhiên nghe thấy một đứa bé nói chuyện với nàng như vậy, nàng lại cảm
thấy vô cùng thú vị, “Hả? Có phải vì tỷ rất đặc biệt không?”
“Đúng.” Nó cũng thẳng thắn thừa nhận, “Tỷ rất đặc biệt.”
Đặc biệt đến mức làm cho nó không thể khống chế được mình…
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lê Sương khẽ cười nói, “Hôm qua là tỷ nhặt nhóc
về, đó là hành động xuất phát từ đồng cảm, nhưng nhóc đã bỏ chạy rồi,
chút đồng cảm ấy cũng theo đó bay mất không còn sót lại gì. Hôm nay tự
mình tìm trở về, muốn lưu lại, đây chính là ý nguyện của nhóc đấy, doanh trại Trường Phong của tỷ trước giờ không thu người vô dụng, nhóc nói
thử xem mình có tài cán gì? Vì sao tỷ phải cho nhóc lưu lại đây?”
“Ta có thể làm binh lính của tỷ.”
“Tham gia quân ngũ?” La Đằng cất tiếng cười nhạo, “Nực cười thật, quân tốt ít tuổi nhất trong doanh Trường Phong chúng ta cũng lớn hơn thằng ranh con nhà mi rồi, một thằng ranh có tý tuổi đầu như mi thì có bản lãnh gì mà
đòi tham gia quân ngũ?”
Lúc này thằng nhóc mới liếc mắt nhìn sang La Đằng: “Ta có thể giết ngươi.”
Cùng với lời nói chĩa vọng về phía La Đằng, là ánh mắt chẳng khác nào loài
sói hoang trong rừng của nó, trong đó còn ẩn chứa sát khí lạnh tanh, làm cho tất cả các tướng sĩ trong doanh cũng phải rùng mình khiếp sợ. Mặc
dù người có tính khí tục tằng như La Đằng, lúc này cũng phát giác được
sát ý trong mắt nó.
Cái thằng oắt này… không phải đang nói chơi thôi sao, có thật sự cần nảy sinh ý định muốn giết hắn như vậy không?
“Khá đấy.” Bị một đứa bé hù dọa, La Đằng cảm thấy mình thật mất mặt, lập tức quát lớn: “Được. Thử xem nào! Ông đây rất ít khi so tài với ai, hiện
tại sẽ cho thằng oắt con ngông cuồng nhà ngươi mở rộng tầm mắt.”
“La Đằng!” Tần Lan ở bên cạnh lên tiếng khiển trách. Lúc này La Đằng mới
quay sang nhìn xung quanh, thấy ánh mắt Lê Sương hơi liếc nhìn hắn.
La Đằng chợt bừng tỉnh, các tướng sĩ trong quân doanh đều mở to đôi mắt ra trừng, một phó tướng như hắn lại vung tay vung chân với một thằng nhóc
con, thật là kỳ cục…
Hắn lại không thể làm gì khác hơn là nghiến răng nghiến lợi, tức giận ngồi xuống
Bây giờ Lê Sương mới chớp mắt nhìn thằng nhóc, nhìn thấy ánh mắt của Lê
Sương, sát khí trong ánh mắt của thằng nhóc liền vơi đi rất nhiều. Lê
Sương suy nghĩ một lát mới hỏi, “Nhóc có học võ sao?”
Thằng nhóc ngây người, lập tức lắc đầu: “Không biết.”
Lê Sương suy nghĩ một hồi, “Hôm qua tỷ đã nói, nếu như nhóc tin ở tỷ, có
thể nói rõ ra thân phận của mình, nếu như nhóc có phụ mẫu hoặc thân nhân thì tỷ sẽ đưa nhóc quay về, còn nếu không có, thì tỷ sẽ tìm một gia
đình ở thành Lộc cưu mang nhóc, chứ tỷ không có ý định thu nhóc làm binh sĩ, nhóc còn quá nhỏ, triều Đại Tấn ta sẽ không để những đứa bé phải
gánh vác trách nhiệm bảo vệ đất nước.”
Nghe Lê Sương nói muốn
đuổi mình đi, lòng nó thoáng chốc rối loạn, vội nói, “Ta… Không nhớ rõ
thân thế của mình, cũng không nhớ rõ danh tính, nhưng ta biết, ta không
nhỏ giống như tỷ nghĩ.”
Lê Sương trầm mặc chống người đứng lên,
Lê Đình chợt la lên, “Tỷ, để đệ, để đệ cho, đệ sẽ giúp tỷ so tài với
thằng nhóc này, nếu nó thắng đệ thì cứ để nó lưu lại, thua thì tống nó
cho nhà nào đó trong thành Lộc nuôi, chịu không?”
Lê Đình đã được cha dạy võ cho từ nhỏ, tuy hiện tại tuổi còn nhỏ, nhưng đã được xem là
có tài ở đất kinh thành, đám công tử cùng chơi với cậu, chẳng có được
mấy người đánh tay đôi. Lần này phụ thân để cậu tới đây, nhất định là do cậu đòi đi, hơn nữa, có lẽ phụ thân cũng hy vọng gió tuyết nơi biên
cương này sẽ tôi luyện và gọt dũa bản tính ương bướng của cậu. Với lại,
tuổi của Lê Đình cũng xấp xỉ thằng nhóc này, để Lê Đình đứng ra so tài
cũng rất phù hợp.
Lê Sương liếc nhìn ấn ký trên ngực thằng nhóc,
và cả ánh mắt sắc bén như loài sói hoang kia, thầm nghĩ quá khứ của
thằng nhóc này nhất định rất đau thương, nếu như để nó lại trong gia
đình bình thường, chỉ sợ gây liên lụy cho nhà người ta, chi bằng cứ để
nó ở lại trong quân doanh, tự mình đứng ra chăm sóc và chỉ dạy cho nó,
sau này, nói không chừng cũng có thể trở thành một lưỡi dao sắc bén và
có tác dụng tốt cho quân đội.
Sau khi Lê Sương tự suy xét xong,
cũng ỡm ờ đồng ý cho thằng nhóc ở lại trong quân doanh, nàng nói: “Được
thôi, cứ so tài thử xem, được thì sẽ như đệ nói.”