Vết Thương Ẩn

Chương 43: Giúp Đỡ


trướctiếp

Vào không gian lúc này, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được sự lúng túng, ái ngại và bối rối mà Đường Di cảm thấy khi đối mặt với Âu Tư Đình sau đêm ân ái.

Đường Di hai mắt căng tròn, với tình hình hiện tại, cần phải chuyển đổi chủ đề ngay.

- Không được hôn nữa!

Cô lần này mạnh dạn, đưa tay lên môi anh mà đẩy ra, không thể nào tiếp tục như thế được nữa.

Đường Di buôn tay ra cũng là lúc chiếc chăn tuột xuống một ít, làm lộ ra vòng một căng tròn. Đường Di cố nắm lấy tấm chăn mà kéo lên đắp lại cơ thể cho kín đáo.

- Được rồi, không trêu em nữa, chúng ta thay đồ thức dậy ăn sáng thôi nào.



Khi cô bước ra khỏi phòng ngủ, cảm giác hồi hộp và lo lắng tràn ngập trong Đường Di.

Âu Tư Đình đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt ấm áp và ngọt ngào nhìn về phía Đường Di. Cô cảm thấy môi khô căng, thoáng muốn nói câu gì đó nhưng không biết làm thế nào để bắt đầu. Lời nói cứ trôi đi trong đầu cô, không thể tìm ra lời thoại thích hợp để chuyển tải cho Âu Tư Đình tất cả cảm xúc lúc này.

- Anh ơi, em…

Đường Di cố gắng mở miệng, nhưng không thể hoàn thiện câu từ. Cô cảm thấy mình như một đứa trẻ nhút nhát, không biết cách bày tỏ tình cảm và ý nghĩ của mình như lúc này.

- Hửm, vợ cần gì sao?

Anh nói với giọng trầm ấm, tạo một thiện cảm ấm áp cho người nghe thoải mái.

- Kh… không có gì đâu, anh xuống nhà trước đi.

Đường Di thôi không nói nữa, cô nhích chân đi cà nhắc, vẻ mặt nhăn nhó thấy rõ.

Âu Tư Đình bước đi vào trong, anh đứng ngay trước mặt cô, rồi đột ngột bế thốc cô lên.

- Thả em xuống đi.



- Vợ đau đúng không, để anh bế em xuống nhà.

Câu nói cũng bình thường, nhưng được nói ra từ miệng của Âu Tư Đình lại khiến Đường Di ngượng ngùng hết cả mặt.

Cô thôi không cãi lời anh nữa, cô cứ vậy mà yên vị để anh bế cô xuống lầu cho nhanh.

Anh đặt cô lên sô pha, sao đó anh đi vòng vào bên trong phòng bếp mà làm gì đó bên ngoài cô chẳng rõ.

Một lúc sao, anh bưng lên bàn ăn hai bát mỳ, nhìn trong có vẻ hấp dẫn. Anh đi nhanh ra ngoài rồi lại bế Đường Di lên, mang cô vào bàn ăn.

Đường Di “…”

Đường Di lúc này cô cứ nghĩ bản thân mình đang mơ, một giấc mơ thật đẹp, vì khi tỉnh giấc, giấc mơ chỉ còn lại giấc mơ.

Lòng Đường Di tuột dần cảm xúc xuống, cô vẫn ghi nhớ rõ cái bản hợp đồng kia. Ngày nào bản hợp đồng còn đây, thì cô vẫn sẽ khó mà chấp nhận anh.

Âu Tư Đình ngồi ăn phần mình mà anh chả hay Đường Di đang suy nghĩ vu vơ, một phút bản hợp đồng, hai phút cũng cái bản hợp đồng.

Một lúc sau, Âu Tư Đình rời khỏi nhà để đến tập đoàn làm việc, trong nhà lúc này cũng chỉ còn mỗi Đường Di thôi. Dì Lâm thì lúc trước có xin nghỉ, bà về quê thăm cháu.

[…]

Bên kia đường đang tụm năm tụm sáu, mọi người bon chen nhau xúm lại, không biết là vụ gì. Bên này Đường Nhuệ vừa đi ngang thấy tò mò nên cũng có ý muốn đến xem thử.

- Này, mày đụng phải xe tao, còn ở đó mà chói lem lẻm hả.

- Nè anh, anh ăn nói đàng hoàng đi chứ, lí lẽ gì vậy, xe tôi đậu trước xe anh, anh lại bảo đụng xe anh là như nào?

- Rõ ràng là anh đụng vào xe tôi, tôi còn chưa nói rõ, mà giờ đây anh lại bất đền tôi là sao?

- Mày đừng ở đó ngụy biện, mau mau đưa tiền đây.

- Tại sao lại phải đưa?



Cuộc đối thoại của hai người đang gay cấn, rồi từ xa lại thêm một giọng nói vào. Đúng, là Đường Nhuệ.

Phó Tuệ Yên thấy anh liền tròn mắt, cô cũng vừa nhăn mặt, khó chịu, nhưng không biết là do thấy anh, hay là người gây sự kia.

- Mày là ai nữa, thích lo chuyện bao đồng hay gì!

- Nhìn anh ăn mặc cũng lịch sự, chỉnh chu, sao anh ăn nói chuyện thiếu tế nhị đến vậy.

- Còn mấy người đứng đây nữa, biết rõ sự tình sao không lên tiếng, đứng im lặng nhìn người khác ẩu đả nhau như vầy vui lắm sao?

Đường Nhuệ tức giận, anh nhìn về phía mọi người rồi mắng một hơi dài. Phó Tuệ Yên đứng bên được một phen bất ngờ xen lẫn cả ngưỡng mộ cho hành động này của anh.

Một lúc sau, mọi việc cũng được giải quyết ổn thỏa, và đương nhiên cái gả đàn ông kia bị một vố vả mặt đau điếng liền lên xe bỏ về.

- Cảm ơn anh.

Vừa nói, Phó Tuệ Yên vừa cuối mặt.

- Không có gì, chỉ là thấy người khó khăn tiện tay giúp đỡ vậy, không cần mang ơn.

Nói rồi anh quay lưng định bỏ đi, nhưng còn chưa kịp bước, cổ tay anh đã bị bàn tay Tuệ Yên nắm giữ lại.

- Tôi mời anh ăn một bữa cơm cảm tạ nhé! Anh không nhận là tôi giận luôn đấy.

Đường Nhuệ mấp máy môi định nói “rồi cô giận có liên quan gì tôi” nhưng nhìn thấy nét mặt chân thành của cô nên anh thôi nuốt ngược câu từ vào trong.

- Được, vậy hôm nào đi, giờ tôi không rảnh.

- Được chứ, vậy anh cho tôi phương thức liên lạc để khi khác tôi mời anh cho tiện.

Đường Nhuệ cũng lấy số cho cô, anh cũng chẳng quan tâm mấy bữa ăn này đâu…

Phó Tuệ Yên cũng kể từ giây phút này, ấn tượng về anh cũng đã thay đổi rõ rệt.

trướctiếp