Vừa rồi Trịnh Tương Hảo mạnh miệng bao nhiêu thì bây giờ cô đã bắt đầu hối hận rồi.
Ngay khi được Trịnh Tương Hảo cho phép là Niên Cầm Bách cứ như hóa thành thú nhân vậy, anh cũng đã vứt hết số "áo mưa" mà anh nghĩ sẽ dùng cho đêm
nay. Sau đó còn trực tiếp đưa hạ bộ đẩy sâu vào bên trong cô, thoải mái
thăm dò từng ngóc ngách bên trong nơi vách thịt mềm mại kia.
Sau đó... À làm gì có sau đó chứ.
Niên Cầm Bách giống như là thú hoang xổng chuồng vậy, hết tư thế này rồi lại đến tư thế khác, mỗi lần di chuyển đều khiến cho Trịnh Tương Hảo phải
rên rỉ không thể dừng lại được.
Cũng may... Cũng may anh chọn nhà có cách âm, chứ nếu không thì chắc cả con
đường này đều có thể nghe thấy giọng rên rỉ yêu kiều của vợ anh mất.
Nhiệt độ bên đã bắt đầu hạ xuống, từ từ lạnh hơn, nhưng cho dù có ở bên ngoài có lạnh đến đâu cũng không thể hạ nhiệt được sức nóng ở trong căn phòng này. Một cảnh xuân sắc thật sự khiến cho người ta phải trầm trồ.
Niên Cầm Bách vẫn còn giữ chặt eo của Trịnh Tương Hảo, nơi hạ bộ liên tục va chạm với tư mật, làm cho Trịnh Tương Hảo cũng chỉ còn biết rên rỉ trong bất lực... Rõ ràng... Rõ ràng hôm qua cô đã cho anh ăn cũng đủ no rồi
mà? Tại sao hôm nay anh vẫn còn xung sức thế?
Thấy cô cũng có vẻ mệt mỏi, Niên Cầm Bách liền ôm cơ thể của cô dậy, sau đó nhẹ nhàng hôn lên môi cô, nói:
- Bé cưng, em có thích không?
Trịnh Tương Hảo giờ cũng chỉ liếc anh thôi, cái tên này đúng là kì lạ thật
đó... Suốt cả buổi tối hành hạ người ta lên bờ xuống ruộng, nhưng vẫn
hỏi rằng cô có thích không? Người ta cũng là phụ nữ, cũng biết ngại chứ
bộ, lẽ nào giờ cô mở miệng kêu thích lắm à?
- Niên Cầm Bách... Anh... Anh đừng có hơi mấy câu vô tri như vậy nữa được không?
Anh cũng chỉ phì cười, thấy em người yêu của mình vẫn còn tinh thần như thế thì anh yên tâm rồi, cuối cùng anh cũng có thể mạnh dạn ăn cô đến hết
đêm rồi!
Hiển nhiên Trịnh
Tương Hảo cũng biết bản thân sắp gặp đại nạn, xem ra ngày mai cô lại
phải nhờ chị Hình Thư dạy giúp thêm một ngày rồi, chứ với cái tinh thần
hì hục này của Niên Cầm Bách thì e là tới sáng cũng chưa dừng lại được.
[...]
Quả nhiên, Trịnh Tương Hảo đoán đâu có sai, cái tên này thật sự có thể lực
rất là ba chấm luôn đó... Làm sao mà có thể hì hục từ đêm tới khuya, sau đó là từ khuya đến sáng, bây giờ khắp cơ thể của cô chỉ toàn chi chít
những vết xanh xanh đỏ đỏ do ai đó để lại.
Phía trên thì bị anh hôn đến sưng tấy, bên dưới thì lại bị một thứ không thể gọi xiên xỏ đến mức khó khăn để khép chân. Bây giờ Trịnh Tương Hảo chỉ
biết nằm đó rồi rên rỉ trong bất lực thôi chứ nói gì được nữa bây giờ?
Hối hận! Trịnh Tương Hảo hối hận rồi! Tại sao cô lại đồng ý cho Niên Cầm Bách làm nhiều như vậy chứ? Hối hận chết cô rồi!
Sau khi Niên Cầm Bách đã ăn no thì anh cũng phải đưa cô vào ngâm mình một
chút, dù rằng trời bây giờ cũng đã đêm nhưng cũng không để cô mang cơ
thể như vậy đi ngủ được.
Bây
giờ Trịnh Tương Hảo mới được thoải mái ngâm mình trong nước ấm, còn anh
thì đang ở bên ngoài để dọn lại giường, cũng may là anh đã chuẩn bị xong hết rồi, nếu không thì e rằng hai người họ phải nằm ôm nhau ở dưới sàn
mà ngủ mất.
Đợi khi anh đã chuẩn bị xong cũng đi vào phòng tắm, cùng cô ngồi ngâm mình. Lúc này Trịnh Tương Hảo chỉ biết bám dính lấy anh thôi chứ làm gì có
sức mà đi lại chứ? Hiển nhiên Niên Cầm Bách cũng biết mình hơi quá tay,
nên cũng nhẹ nhàng xoa xoa eo cho cô, nói:
- Để buổi sáng anh qua xin cho em nghỉ thêm một ngày nha bé cưng?
- Niên Cầm Bách, anh đúng là cầm thú thật đó!
- Ừ, là anh sai rồi, là anh sai rồi.
Đêm đó Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo cũng đã ngủ lại ở nhà mới.
Nhưng chắc tới ngôi nhà cũng không ngờ là chủ nhân mới của nó lại nhiệt huyết như vậy, một món quà tân gia thật sự là nóng mắt quá mà.
Cơ mà... Nếu như sau này Niên Cầm Bách và Trịnh Tương Hảo vẫn ở đây, thì chuyện họ nhiệt huyết vẫn sẽ rất nhiều.
Ngôi nhà mà biết lên tiếng thì chắc nó kiểu: "Chài ơi, còn chưa kịp được tổ
chức tiệc tân gia, còn chưa gắn giấy báo hỉ để ăn tân hôn mà tôi đã phải chứng kiến cảnh động phòng luôn rồi, thật sự là khổ quá mà!"
Còn Trịnh Tương Hảo vẫn được Niên Cầm Bách ôm đi ngủ như bao ngày. Đột
nhiên lúc mày Niên Cầm Bách lại nhớ đến câu mà Trịnh Tương Hảo đã nói...
Cô nói muốn sinh em bé cho anh, sinh một tiểu Cầm Bách!
Vậy... Vậy anh phải cố gắng hơn rồi.
Vì bé cưng của anh và vì em bé tương lai của hai người nữa!