Mùa Tuyết Tan: Ước Nguyện Đêm Sao Sau Mưa
‘ Nếu không.... cậu ’ Thời Tất Thanh đương nói nửa lời muốn ngỏ ý hệ thống, chợp bị ngắt ngang lời bởi người bên cạnh.
Thời Tất Thanh lúc này gương mặt xấu đi trông thấy, hắn đen mặt hướng ánh
mắt đến trên người nam nhân. Lời nói của Trần Cảnh Dư phút chốc bị nghẹn ở cổ họng, rối rắm nhưng cũng sợ án mạng xảy ra, Trần Cảnh Dư cắn răng, trong lầm thầm hạ quyết tâm.
Chính trực to lớn đến mức đối nghịch cả cái nhìn uy hiếp của thiếu gia, cũng
là chen miệng quản chuyện của Hạ Cảnh Xuyên “ Thiếu gia, tôi không phải
kẻ lắm lời quản chuyện của anh, nhưng mà.... ”
Cố Doãn bẽn lẽn chờ không nổi, giựt luôn miếng bánh trên tay Thời Tất
Thanh, nhét vào mồm, vì hóng chuyện mà quên đi cả đạo lý gọi là khoảng
cách. Cảm nhận đồ vật bị đoạt đi mất, Thời Tất Thanh hơi nhíu mày, liếc
sang nhìn thiếu niên ăn đến ngon miệng, cũng chưa nói gì nhiều.
Trở về với kẻ trước mặt, kí ức bên không thiếu những lần bị khuyên ngăn bởi những kẻ như thế này, trong đó, bí thư toàn thời gian là Trần Cảnh Dư,
người này đi theo Hạ Cảnh Xuyên quán xuyến công ty. Có tài có thực lực, năng lực học tập và tay chân mau lẹ, tuy có lòng lớn, lại quá thiện
lương, lắm mồm.
Cũng có phần văn tĩnh, chỉ là về sau, được nước làm tới, lấn lướt hết lần
này đến lần khác trên đầu hắn, Thời Tất Thanh cười khẩy, hắn vươn tay
cầm ly nước, nhấp môi uống một hớp sữa. Vốn dĩ ly khá đầy, nên chỉ cần
Thời Tất Thanh nâng một chút là uống được, án chừng là vậy cho đến khi
đặt bên môi và nâng lên.
Giống như có gì đó không đúng, khi nhìn lại, ly sữa từ lúc nào đã chỉ còn một nửa.
Thời Tất Thanh ‘ ......hừm ’.
Hành động hơi khựng lại, rồi thản nhiên nâng cao hơn ly sữa, uống hết trong một hơi duy nhất.
“ Nói ” Thời Tất Thanh thu hạp khí tức chèn ép đi.
Trần Cảnh Dư thở ra, mặc dù hơi khoa trương nhưng khi đứng trước thiếu gia,
nếu như lỡ lời hoặc nói sai điểm gì. Cứ việc bị nhìn chằm chằm hoặc làm
không hài lòng, cảm giác ớn lạnh từng cơn, mẫn cảm như động vật đứng
trước mãnh hổ, thật sâu bị uy hiếp, khó mà chạy trốn.
Nam nhân được cho phép nói, nhìn ra trước cửa chính, bóng dáng quỳ gối của
thiếu nữ đã thấp hèn đi, giọng nói Trần Cảnh Dư thanh thúy mang theo lo
lắng “ Thiếu gia, tôi không biết Tâm Thư Như đã gây ra chuyện lớn gì,
nhưng tôi nghĩ nếu còn tiếp tục phạt cô ấy quỳ nữa, không chết cũng mất
nửa cái mạng ”
“ Haha ” Thời Tất Thanh híp mắt, hắn khống chế không được phát ra thanh
thiển ý cười, Trần Cảnh Dư tò mò nhìn lên, chạm phải là ánh mắt nguy
hiểm của Thời Tất Thanh. Ánh mắt kia tối sầm, cực kỳ khó coi.
Trần Cảnh Dư lùi lại một bước trong vô thức, cũng nhận thấy dường như lời
này của mình mạo phạm đến thiếu gia. Nhưng cũng không rõ lắm vì sao điều này lại khiến Hạ Cảnh Xuyên tức giận.
Trần Cảnh Dư cũng không phải không biết quá khứ của Hạ Cảnh Xuyên, đặc biệt
là Tâm Thư Như, con gái của người đã cứu lấy tính mạng của Hạ Cảnh Xuyên năm xưa.
Thời Tất Thanh ăn
xong bữa sáng lót dạ, tuy phần lớn đều vào bụng ai đó, hắn cũng không để ý, hắn cảm giác không đói bụng, nên tùy ý hệ thống lộng hành. Xoa đầu
ngón tay lên khăn ướt, lau đi bên môi dính nhớt nhát dầu kem, Thời Tất
Thanh đặt lại khăn trên bàn.
“ Mạng của cô ta, nó có liên quan gì đến tôi? ” Lần nữa tiếp lời với Trần Cảnh Dư là một câu nghi vấn, đưa bí thư trẻ tuổi vào thế khó đỡ, Trần
Cảnh Dư nghi hoặc nhìn hắn, chờ đợi cho câu trả lời.
Thời Tất Thanh ngón tay theo từng nhịp và âm tiết gõ ở trên bàn, ở căn phòng khách lấy tâm là Thời Tất Thanh, âm thanh chỉ còn tiếng hít thở lắng
đọng, thứ tạp âm này vang vọng khôn kể. Cả căn phòng còn vọng tiếng nói
của Thời Tất Thanh, lọt vào trong tai Tâm Thư Như lại không sót lấy một
chữ.
Đã từng quan tâm cô, dùng
sự ôn nhu và ân cần đối đãi, đanh đổi bởi một cuộc đánh cược, dường như
đã thất bại, thảm hại đến ê chề.
Tâm Thư Như cảm giác được tình yêu của mình từng chút một mất đi.
Thời Tất Thanh để ý gì đến cảm xúc nào khác ngoại trừ hệ thống và lợi ích
của chính hắn cần quan tâm. Kéo ghế đứng lên, âm thanh ghế bị xê dịch,
chói tai cùng với giọng điệu dửng dưng của Thời Tất Thanh đánh thức lấy
Trần Cảnh Dư “ Tôi không ép cô ta quỳ, cũng chẳng phạt cô ta bất cứ thứ
gì, từ đêm qua trở đi, Tâm Thư Như đã chẳng phải con - gái - nuôi mà Hạ
Cảnh Xuyên tôi dưỡng dục ”
“ Huống chi một con chó cái động dục lại gạ lấy chủ nhân, ghê tởm cùng cực ”
Quá lời đánh giá cuối cùng, nặng nề trào phúng khi Thời Tất Thanh cố ý đến
gần cửa mới nói ra hết. Còn thật sự có cố ý hay không, chẳng ai biết
ngoại trừ Thời Tất Thanh.
Hắn
dừng bước chân, tại chỗ nhà chính, nghiêng đầu cười ác liệt với Trần
Cảnh Dư “ Bí thư Trần, tôi lời ít nhưng ý nhiều, mong cậu hãy hiểu lấy,
và tốt nhất cậu nên nhắm chặt miệng mà làm việc, đừng xen vào làm gì ”
“ Cũng như áp đặt đạo đức lên tôi, tôi chỉ tốt với kẻ xứng đáng, còn cô ta, ha! ” Hắn châm chọc cười, lười muốn nói thêm nữa.
Tâm Thư Như yếu ớt cúi thấp đầu càng thêm thấp, ở Thời Tất Thanh nhìn từ
trên cao xuống, hắn vẫn đứng trên bật thềm của tâng cấp, cao ngạo khinh
thường rồi nâng mắt nhìn về phía trước.
Từng bước dài đi ngang qua Tâm Thư Như.
“ Đừng chạm vào người tôi ”
Thời Tất Thanh cảnh cáo trước khi bàn tay dơ hề hề của Tâm Thư Như muốn giữ chân hắn.