Trước hôm diễn ra buổi tiệc một ngày, Ý Noãn đã phải tới nơi tổ chức tiệc để
học huấn luyện những vấn đề cơ bản có thể xảy ra trong suốt bữa tiệc
ngày mai. Vị quản lý đã dặn dò mọi người rất kĩ về các quy tắc cần biết
khi phục vụ: cách ăn nói, đi đứng và cả vị trí của từng khu trong công
ty đều phải ghi nhớ hết, không được xảy ra việc nhầm lẫn vào ngày mai.
Kết thúc buổi huấn luyện, vị quản lý lại nghiêm khắc nhắc nhở: “Ngày mai
phải đến đúng giờ, về nhà xem lại những gì hôm nay tôi đã dặn. Ngoài ra
những người xuất hiện vào ngày mai đều là những người chúng ta không thể đắc tội, các cô các cậu nên cẩn thận kẻo lại mang họa vào người, nhớ
chỉ cần làm đúng bổn phận của mình là được. “
Tất cả mọi người đều đã hiểu, liền thay bộ đồ phục vụ rồi ra về. Có người
vừa đi vừa than phiền: “ Tôi chưa bao giờ làm công việc phục vụ nào mà
lắm quy định như vậy, nếu không phải vì lương cao thì chắc tôi cũng đã
xin nghỉ rồi. “
“ Than vãn làm
gì, một buổi tối làm ở đây đã bằng tiền lương làm cả một tuần gộp lại,
chúng ta cũng chỉ cần cố gắng làm việc là được rồi. “ - một người khác
lên tiếng.
Vì không để bản thân đi muộn, ngày hôm sau Ý Noãn đã đến nhà tắm công cộng rất sớm để tắm
rửa, sau khi sửa soạn xong cô liền đi đến khu tập trung ngày hôm qua để
thay bộ đồ phục vụ và bắt đầu làm việc.
Khách mời cũng đã đến đông đủ, Tố Giai Tuệ khoác tay Lục Thế Nam bước vào
sảnh chính, hai người họ đi đến chào hỏi các vị trưởng bối trong đó có
cả ba mẹ của Ý Noãn.
“ Bác trai bác gái, hai người mới đến ạ. “ - Tố Giai Tuệ lễ phép chào hỏi.
Hai vợ chồng họ Ý thấy Tố Giai Tuệ liền niềm nở trả lời: “ Đều mới đến,
Giai Tuệ bữa tiệc ngày hôm nay rất hoành tráng, chúc mừng con. “ Nói rồi Ý Lãng cầm ly rượu vang lên cùng Tố Giai Tuệ uống một ít.
Sợ chồng mình uống quá nhiều Bộ Sam bên cạnh nhắc khéo rồi chuyển chủ đề
nói chuyện: “ Thế Nam, hôm nay ba mẹ con không đến sao? “
“ Không ạ, hai người họ vừa mới qua Anh mấy ngày nên hiện không về kịp chỉ kịp gửi quà đến chúc mừng Giai Tuệ. “
“ Công việc dạo này rất bận phải không? “ - Bộ Sam quan tâm hỏi.
“ Cũng không hẳn là bận, đã phiền lòng hai bác quan tâm rồi. “
“ Phải rồi Thế Nam ta vừa có một hạng mục rất có triển vọng, hôm nào có
thời gian rảnh chúng ta cùng bàn bạc. “ - Ý Lãng tiếp lời vợ mình.
Lục Thế Nam gật đầu đáp: “ Vâng “
Bốn người đứng nói chuyện thêm một chút thì Tố Giai Tuệ xin phép qua bên
khác để chào hỏi những người còn lại, trước khi rời đi Tố Giai Tuệ nói: “ Lát nữa con còn chuẩn bị một buổi trình diễn thời trang cho mọi người
xem, đều là chính tay con tự thiết kế, hai người phải ở lại xem hết đấy
nhé. “
Ý Lãng và Bội Sam nghe vậy nhìn nhau cười, đồng ý với Tố Giai Tuệ sẽ xem hết buổi trình diễn.
Sau khi Lục Thế Nam và Tố Giai Tuệ rời đi, Bội Sam nhìn chồng mình nói: “ Chúng ta đi tìm Tịnh Kỳ chào một tiếng đi. “
“ Ừ, nhìn Tịnh Kỳ xem ngưỡng mộ thật, đẻ ra đứa con gái giỏi giang, ngoan ngoãn như vậy chị ta quả thật có phước lớn. “
Dù gì ngày xưa cũng là người làm trong nhà mình, bây giờ lại có con gái và con rể tương lai đều là những người có thể nhờ vả, nói cách khác Tịnh
Kỳ vẫn được mọi người ví là “ Lên như diều gặp gió “ khiến người ta
không khỏi ghen tị.
Trong khi
họ đang ngưỡng mộ về con gái của người khác thì trong một góc của sảnh
chính ấy đứa con gái của họ lại cật lực vất vả làm việc. Họ còn nhớ đến Ý Noãn không?
Ý Noãn đang cùng
mọi người chuẩn bị mọi thứ, cứ tưởng đông người thì công việc phần nào
nhẹ nhàng hơn nhưng công việc từ nãy giờ đều không hết, ai cũng bận rộn, sau khi đón khách xong ở sảnh chính mọi người đều chuẩn bị qua khu diễn ra trình diễn thời trang.
Khi buổi trình diễn thời trang bắt đầu, tránh mọi người phát hiện ra mình Ý Noãn đều chọn những vị khách mời ngồi ở những dãy cuối cùng để phục vụ. Trên sân khấu hào nhoáng ấy ai nấy cũng đều chăm chú theo dõi, sau buổi trình diễn là bài phát biểu của Tố Giai Tuệ và Lục Thế Nam. Cô nghe
thấy Tố Giai Tuệ nói cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi lễ hôm nay, cô còn nghe Tố Giai Tuệ nói cảm ơn Lục Thế Nam vì đã đồng hành cùng cô ấy, luôn ở bên cạnh và mang lại hạnh phúc cho cô ấy, mọi người đều ngưỡng
mộ họ, đều nói họ rất xứng đôi. Thử hỏi xem ai cũng quan tâm thứ lấp
lánh xa vời thế những người đứng đây như Ý Noãn, những người bị thứ ánh
sáng lấp lánh ấy che mờ đi thì mấy ai quan tâm? Quả nhiên xã hội luôn
bất công với họ.
Hôm nay cô
được nhìn thấy anh rồi, không phải qua màn hình như hôm trước mà ở đang
đứng rất gần anh nhưng cô không còn là Ý Noãn của ngày xưa không còn tự
tin và dũng cảm đến gần anh, bám lấy anh. Cô muốn tránh xa anh, muốn một cuộc sống yên ổn, nhìn xem họ xứng đôi như vậy mà giờ cô mới nhận ra. Ý Noãn nghĩ bản thân mình trước đây làm nhiều điều dư thừa rồi, nói rồi
cô đi về phía của nhà vệ sinh không còn ở trong khu vực sân khấu nữa.
Từ nhà vệ sinh đi ra Ý Noãn gặp người ở bộ phận khác, cô ta vừa thấy Ý
Noãn đã liền bảo cô đến chỗ mình sau đó cầm bộ vest trên tay đưa cho Ý
Noãn: “ Cô đem bộ đồ này qua căn phòng trên lầu mười lăm. “
Ý Noãn nhướng mày bảo: “ Đây không phải nhiệm vụ của tôi. “
Cô gái kia tức giận bảo: “ Sao cô lắm chuyện vậy, tôi bảo cô cầm lên thì cô cầm lên, có muốn nhận tiền lương nữa không? “
Nhắc đến tiền Ý Noãn sực tỉnh liền nói xin lỗi rồi cầm bộ vest lên lầu mười lăm.
Vì trên lầu này chỉ có mỗi một căn phòng nên Ý Noãn dễ dàng tìm ra rồi gõ cửa nhẹ giọng nói: “ Thưa ngài, tôi đến đưa đồ vest. “
Trong phòng có lời nói truyền ra: “ Vào đi. “
“ Giọng nói này.” - Ý Noãn nghĩ rất quen, nói đúng hơn cô cũng sẽ không bao giờ quên được giọng nói của người này.