Sai Lầm Yêu Anh

Chương 40: Bát mì trường thọ


trướctiếp

Lục Thế Nam ráng nâng mí mắt theo lực của Ý Noãn đỡ mình mà ngồi dậy, anh vẫn chưa tỉnh táo hẳn chỉ nghe loáng thoáng Ý Noãn nói: "Anh nằm nghỉ một chút đi, tôi đi nấu canh giải rượu cho anh "

Chỉnh lại tư thế nằm cho Lục Thế Nam, Ý Noãn bước vào bếp nấu canh giải rượu, lâu lâu cô sẽ ngó ra nhìn anh xem có bị sao không, chỉ thấy Lục Thế Nam ngoan ngoãn mà nằm im đó lấy tay che đi mắt của mình tránh ánh sáng mà ngú.

Tầm mười lăm phút sau Ý Noãn cầm ra một bát canh giải rượu, đặt bát canh lên bàn cô vỗ nhẹ Lục Thế Nam kêu anh ngồi dậy.

" Anh dậy đi, uống một chút rồi hẳn ngủ tiếp "

Lục Thế Nam không quá say, nên ngủ cũng không sâu giấc khi Ý Noãn vừa gọi thì anh đã có thể ngồi dậy rồi.

Cầm bát canh trên bàn, Lục Thế Nam định uống một ngụm thì bị Ý Noãn cản lại: " Còn nóng, anh phải thổi đã, đúng là say thật rồi "

Y Noãn giành lại bát canh thổi nguội rồi mới đưa lại cho Lục Thế Nam, mọi động tác của cô đều được anh thu hết vào mắt, chỉ im lặng nhìn cô thối bát canh cho mình.

"Nguội rồi, giờ anh cầm uống đi "

Uống hết bát canh, Lục Thế Nam đã tỉnh táo hơn rất nhiều, anh nói: " Tôi đỡ rồi, cô về phòng ngủ đi "

Lúc cô vào bếp nấu canh giải rượu cho anh, thì nhớ đến bát mì trường thọ mình đã nấu, bỏ lại một câu Ý Noãn lật đật chạy vào bếp một lần nữa: " Đợi một chút"

Khi Ý Noãn quay lại trên tay lại cầm một bát lớn, Lục Thế Nam chưa biết là cô cầm gì ra đến khi Ý Noãn đặt trên bàn anh biết đó là mì trường thọ.

" Tôi không biết anh đã ăn chưa, nhưng sinh nhật thì phải ăn mì trường thọ "

"Cô nấu khi nào?"

" Lúc nãy tôi nấu bữa tối, tiện nấu cho anh thêm một bát "

"Anh ăn đi, tôi hâm lại rồi nên còn nóng lắm " - Ý Noãn vẫn không thấy anh động đũa nên lên tiếng.



"Từ sáng đến giờ không chúc thế sao giờ lại nấu cho tôi ăn? "

"Anh cứ xem như bát mì này thay cho quà sinh nhật của tôi đi, dù sao tôi cũng đã có lòng nấu "

Lục Thế Nam nhìn tô mì đang bốc khói: " Y Noãn, cảm ơn cô ", sau đó anh cầm đôi đũa lên bắt đầu ăn mì.

"Ngon chứ"

" Rất ngon "

Lần đầu tiên cô được nghe chính tai Lục Thế Nam khen đồ ăn mình nấu ngon, có chút vui vẻ, Ý Noãn nói: "Lục Thế Nam, chúc anh sinh thần vui vẻ "

Lục Thế Nam quay qua nhìn cô, món quà Ý Noãn tặng anh không xa hoa đắt tiền như những món quà anh đã nhận được từ tối hôm nay, chỉ đơn giản là một bát mì trường thọ.

Nhưng rõ ràng anh vẫn cảm nhận được tấm lòng của cô, là vì còn say nên anh mới vậy đúng chứ? Ừ chắc là say thật rồi, Ý Noãn làm sao là con người tốt như vậy, cô rõ ràng phải là con người toan tính mọi chuyện thì mới đúng.

Nhưng trong tim anh đang cũng từng chút dao động vì bát mì này, chẳng lẽ cũng tại vì đang say sao?

Sáng hôm sau là thứ bảy Lục Thế Nam thức dậy tắt báo thức, sáng nay anh không phải đi làm nên ngồi dậy vào phòng tắm thay đồ rồi đi xuống nhà chạy bộ.

Vì tối qua uống cũng kha khá tuy sáng nay không bị nhức đầu nhưng Lục Thế Nam vẫn dậy muộn hơn bình thường tận một tiếng.

Y Noãn đang ở bếp chuẩn bị buổi sáng cho anh, thấy anh đi xuống cô biết là anh đi chạy bộ nên đưa cho anh một chai nước.

Trước khi đi Lục Thế Nam dặn Ý Noãn: "Cô lát nữa ra xe, cầm giúp tôi quà sinh nhật vào, chìa khóa xe ở trên bàn

«

Y Noãn cầm theo chìa khóa xe rồi vào đi gara tìm chiếc xe hôm qua Lục Thế Nam lái.



Trong này nhiều xe quá so với ba năm trước còn nhiều hơn, Ý Noãn vẫn nhớ sở thích của Lục Thế Nam là sưu tầm xe, nhưng thói quen này cũng quá tốn tiền đi nhiều xe như vậy làm sao có thể đi hết.

Tìm được chiếc MayBach, Ý Noãn mở cốp ra cầm hết quà sinh nhật của anh vào nhà rồi để chúng ở phòng khách.

Khi Lục Thế Nam quay về ăn sáng, cô hỏi: " Tôi cầm hết vào rồi, để hết những món quà này ở đâu đây "

" Lát nữa sẽ có người đến cất gọn, cô để ý đến họ là được "

Ý Noãn định rời đi, Lục Thế Nam lại nhíu mày nói: "Định đi đâu sao không ngồi xuống ăn "

Ý Noãn vẫn chưa quen với việc ngồi ăn cùng Lục Thế Nam tuy có không muốn nhưng cô cũng sợ anh sẽ tức giận

nên liền ngồi xuống ăn cùng.

Nhìn quầng thâm trên mắt vợ mình Ý Lãng quan tâm hỏi: " Mắt bà làm sao thế, từ tối qua đến giờ không chợp

mắt được sao "

Bộ Sam thở dài, uống một ngụm cà phê nóng, uể oải nói: " Không biết nữa, tự dưng nghĩ đến lại thấy khó chịu

trong người "

"Nói linh tinh, chúng ta làm sao phải nghĩ đến một đứa không ra gì như nó. Bà đừng quên chúng ta đã đoạn tuyệt

quan hệ với nó rồi, nhà này chỉ có tôi và bà thôi "

Bộ Sam không trả lời chồng mình, càng nghĩ đến bà càng không biết phải như nào, chả lẽ bắt đầu có tuổi rồi sẽ

nhớ đến những chuyện như này sao? Dẫu sao con bé cũng là từ bà sinh ra.

trướctiếp