“ Ra đi, sau này chú ý sống cho tốt. “ - Giám ngục mở cửa dặn dò vài câu.
Ý Noãn gật đầu rời đi. Trên người là chiếc váy ba năm trước mặc khi đến
đây, chiếc váy đã cũ màu sắc cũng đã phai hiện tại mặc trên người Ý Noãn lại rộng hơn so với ba năm trước. Từ các đường nét trên khuôn mặt cũng
đã khác hơn rất nhiều, không còn sự ngây thơ hồn nhiên của tuổi mới lớn
thay vào đó là sự dày dặn nghiêm túc mang phần cô độc.
Dọc theo con đường, Ý Noãn nhìn xung quanh mọi thứ dường như đã thay đổi.
Đi đến bờ sông ngồi, Ý Noãn suy nghĩ xem bản thân tiếp theo sẽ tìm nơi
nào ngủ tạm, ngày mai sẽ bắt đầu kiếm việc làm.
Ba năm trong tù, cô đã từng mong ngóng chờ đợi có người đến thăm mình
nhưng kết quả lại chẳng có ai. Những ngày đầu trong đó vẫn cố ôm hy vọng để rồi nhận lại càng nhiều đau thương. Ý Noãn biết Lục Thế Nam đã động
tay vào nếu không cô cũng sẽ không bị những người xung quanh ghét bỏ
đánh đập, cũng không bị cai ngục bỏ đói, luôn làm công việc nặng hơn mọi người. Nếu không phải năm thứ hai ở trong đó Ý Noãn từng bị xác hại,
hậu quả là trên lưng có một vết sẹo lớn từ đó Ý Noãn lại càng hiểu rõ
nếu bản thân không trở nên mạnh mẽ sẽ không ai bảo vệ được mình thì cô
cũng sẽ không phải một mình đấu lại tất cả.
Một mình học cách đánh trả khi bị đánh, một mình chống lại tên cai ngục, tất cả đều chỉ có một mình Ý Noãn.
Trời cũng đã xế chiều Ý Noãn đứng dậy đi ra đường lớn, đầu tiên là tìm những tờ báo lớn ở các chỗ để phế liệu và thùng rác rồi sau đó đi về phía khu đường nhỏ nơi có rất nhiều người vô gia cư ở. Ý Noãn nhìn xung quanh
thấy một chỗ khuất khá nhỏ nhưng không ai để ý liền qua đó trải hết các
tờ báo ra nằm xuống, trong tay cầm hộp sữa mà người ta vứt gần thùng
rác, đây là buổi tối của cô.
Sáng hôm sau Ý Noãn thức dậy khá sớm một phần là vì vẫn còn quen với giờ
giấc sinh hoạt ở trong tù. Sau khi ra khỏi khu đường nhỏ Ý Noãn tìm đến
các cửa hàng tiện lợi để xin việc, không ngoài dự đoán người ta sau khi
xem hồ sơ và bằng cấp của cô xong thì đều lắc đầu, có người còn khinh bỉ mau chóng đuổi Ý Noãn đi. Sáng giờ đã đi hết gần 10 cửa tiệm nhưng vẫn
không có kết quả ngay cả công việc rửa chén, bưng bê người ta cũng không nhận Ý Noãn.
Cứ tiếp tục như
vậy mãi cũng không được, Ý Noãn nhớ lúc trước ba cô đã từng dẫn cô đến
công trình xây dựng, ở đây họ không cần bằng cấp chỉ cần có sức khỏe và
chăm chỉ tuy vất vả nhưng đó là công việc duy nhất mà hiện tại Ý Noãn có thể làm. Nhưng điều quan trọng là kiếm đâu ra một công trình đang cần
công nhân, Ý Noãn băng khoăn nhưng vẫn quyết định sẽ đi tìm dựa vào các
kinh nghiệm lúc trước Ý Noãn dễ dàng tìm được các nơi mà chủ thầu thường hay bàn việc và địa hình để xây dựng. Đáng tiếc những nơi Ý Noãn đi qua đều không có.
Bận rộn một ngày lúc trở về lại khu đường đó cũng đã tối khuya, Ý Noãn mệt
mỏi trải báo ra nằm xuống nghĩ nếu các công trình xây dựng lớn không có
thì ngày mai tìm đến các công trình nhỏ hơn, nói rồi cô nhắm mắt nhanh
chóng chìm vào giấc ngủ.
“ Thật sao? anh yên tâm tôi sẽ làm việc chăm chỉ “ - Ý Noãn nghiêm túc nói.
“ Tôi nói lại là công việc rất nặng, hoàn toàn không phù hợp với cô nhưng thấy cô cố gắng như vậy thì đừng làm ảnh hưởng mọi người. “ - Vị quản
lý nhắc nhở.
“ Tôi biết, cảm ơn anh “ - nặng nhọc cũng không sao, ít ra có thể nuôi sống cô.
Khi tìm được công trình này để xin việc vị quản lý thấy Ý Noãn đã từ chối
ngay vì thứ nhất trong đây hầu như là đàn ông hơn hết còn là những người khỏe mạnh thứ hai công việc bưng bê gạch men, bao tải này không phù hợp với người có thân hình như Ý Noãn. Nghe thấy lời từ chối của quản lý Ý
Noãn đã ra sức thuyết phục còn nói sẽ đến làm thử, không khỏi kinh ngạc
ngày Ý Noãn đến làm thử quản lý và các công nhân ở đó ai nấy đều bất ngờ với thể lực của cô. Thấy cô tội nghiệp mà còn cố gắng nên quản lý đã
chấp nhận để Ý Noãn làm ở đây.